Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

8.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên gốc: 爱得比你潇洒 Tác giả: Quý Khả Sắc Tổng số chương: 11 Nhân vật chính: Mạnh Đình Vũ – Trầm Tĩnh “Em hận anh sao?” “Em không hận anh. Làm sao em lại có thể hận người đã dạy cho em trưởng thành!” Cô kh …
Xem Thêm

Ngụy Nguyên Lãng chợt sửng sốt, có vẻ như không ngờ khi nhắc đến bạn trai cũ thì giọng điệu của cô lại bình tĩnh như thế, anh ngây người một lát mới gật đầu.

“Em nói rồi mà, anh hôm nay cư xử thật chẳng giống anh ngày thường”. Cô nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại mang vẻ mỉa mai, giống như mũi kim châm đâm vào ánh mắt đang xấu hổ của Ngụy Nguyên Lãng.

Anh nhìn Trầm Tĩnh rồi lại nhìn sang Mạnh Đình Vũ đang ảm đạm kế bên, sờ sờ mũi và tự biết rút lui đúng lúc.

“Hai người cũng đã gặp nhau rồi, người làm cái bóng đèn như anh cũng nên biết rút lui đúng lúc, các em cứ chậm trãi nói chuyện, anh đi trước đây.”

Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của 2 ngườI, anh nhanh chóng lên xe, nhẹ nhàng rời khỏi.

Thẳng cho đến khi tiếng động cơ xe không còn nghe được nữa, Trầm Tĩnh mớI thản nhiên hỏi “Anh về Đài Loan khi nào vậy?”

“Anh?” Mạnh Đình Vũ ngần người. “Vừa được hai ngày”

“Anh về có việc gì không?”

“Công ty phái anh về để làm người chủ trì thu mua một dự án”

“Thế àh?” Trầm Tĩnh nói một cách nhàn nhạt. “Anh hiện tại rất thành đạt đúng không?”

Cô thấp giọng và nói thật nhẹ nhàng, anh không thể nghe ra được câu nói ấy đến tột cùng là mang ý nghĩa gì.

“Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em”. Cô nhìn anh, ánh mắt như sáng ngời như ánh sao. “Hình như mỗi lần em suýt bị xe đυ.ng đều là được anh cứu kịp lúc”

Mạnh Đình Vũ ngơ ngẩn, nhớ lạI ngày xưa, mỗi lúc cô băng qua đường lớn thì luôn khiến anh phải sợ hãi.

“Anh không cần lo lắng.” Có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của anh, cô mỉm cười. “Em hiện giờ mỗi khi băng qua đường đều rất cẩn thận, vừa rồI là bờI vì học trò của em nghịch quá nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy”

Một chuyện ngoài ý muốn.

Anh kinh ngạc khi ngeh cô nói một cách hờI hợt về tai màn nguy hiểm vừa rồI, trong ngực bùng lên một chút lửa giận.

Cô có thể bình tĩnh như vậy sao? Vì sao cô không giống như cậu bé kia sợ hãi mà khóc? Vừa tránh được một trận sống chết, tâm tình của cô ít nhất cũng phảI có chút biến động chứ!

Cô hiện tại lại bình tĩnh như chưa hề phát sinh chuyện gì, cũng giống như việc gặp lại anh cũng là một chuyện rất bình thường.

Cô cố ý làm bộ như không có việc gì sao? Cô … cô hẳn là rất hận anh sao?

“Tĩnh…” Anh hẳn phảI mất thật nhìu dũng khí mớI có thể gọi được tên của cô.

“Em hận anh sao?”

Cô nhíu mày kinh ngạc, như thể không ngờ đến anh sẽ hỏI vấn đề này. Ánh mắt thật đẹp của cô lẳng lặng nhìn, như phản chiếu cả nét u buồn của anh.

Anh bỗng nhiên có cảm giác như mình mắc một sai lầm, như một ngườI phạm nhân cô độc đang chờ đợi sự phán quyết của tòa án.

“Em không hận anh.” Tiếng nói nhẹ nhàng như vọng từ nơi nào đó rất xa.

“Làm sao em lại có thể hận người đã dạy cho em biết cách trưởng thành!”

Bảy năm trước.

Đó là khi cô còn trẻ, là khi, cô vẫn còn hoàn toàn như một đứa nhỏ.

Khi ấy, cô vừa bước vào xã hội, đang đi làm tại một công ty kinh doanh nhỏ, sinh hoạt của cô lúc ấy như một bức tranh ghép hình đầy màu sắc nhưng cũng rất lộn xộn.

Không sai, rất lộn xộn, bởI vì một người mơ hồ như cô luôn đem công việc và cuộc sống rối loạn lên, làm cho một người trời sinh nghiêm túc như anh tức giận đến mức chết khϊếp.

Nghe xem, anh hiện tại đang gắt lên với cô.

“Trầm Tĩnh! Đêm qua không phải em nói đã chỉnh đồng hồ báo thức rồi sao? Tại sao đồng hồ lại không reo?”

“Em đâu biết đâu” Cô xua tay một cách vô tội. “Hôm qua rõ ràng em đã chỉnh đồng hồ bào thức rồI mà, làm sao biết được ngày hôm nay nó lại đột nhiên “bãi công”?

“Nó bãi công cái gì? Rõ ràng là do hôm qua em quên chỉnh thời gian!” Mạnh Đĩnh Vũ ảo não, cố gắng nhịn xuống cảm giác tức giận với cô. “Anh bị em hạu chết rồI, em có biết hôm nay anh có một cuộc gặp rất quan trọng không?”

“Người ta hôm nay cũng phải đi họp vậy!” Trầm Tĩnh nói một cách ủy khuất. “Được rồi, đừng tức giận nữa, mau mau thay đồ đi thôi!”

“Còn phải đợi em nói!” Mạnh Đình Vũ nhìn liếc mắt, không để ý đến cô, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt, đến khi đứng trước gương thắt caravat, chính vì tâm trạng lo lắng nên thắt thế nào cũng không xong.

“Để em giúp anh” Trầm Tĩnh mặc kệ mình còn chưa trang điểm, bước tớI giúp anh thắt caravat, thuần thục quấn vài vòng qua lại liền thành một cái gút hoàn mỹ. “Đẹp không?” Cô lùi lại một chút, đắc ý thưởng thức kiệt tác của mình.

“Xin em, em còn có thời gian để kéo dài àh? Nhanh đi, đi chải sơ lại tóc em đi, như vậy mà đi ra ngoài làm sao gặp người ta đây?

“Sao? Tóc em rối lắm sao?” Được bạn trai nhắc nhở, Trầm Tĩnh quay người lại nhìn qua gương, quả nhiên mái tóc bời vì do tư thế ngủ của đêm qua đã trở thành một kiểu lộn xộn rất buồn cười.

Trầm Tĩnh vừa nhìn thấy, không nhịn được la lên. “Xong rồi, xong rồi, thực sự là không thể gặp người ta với bộ dạng thế này”.Cô vội vội vàng vàng cầm lấy chai keo xịt tóc, kết quả là không cẩn thận xịt vào mặt mình.

Cô hét thật thê thảm, vội chạy tời vòi nước để rửa mặt.

Mạnh Đình Vũ không nhìn được trừng mắt nhìn cô. “Anh thật không thể hiểu nỗi, em có thể thanh nhã hơn một chút được không? Lúc nào cũng thô lỗ như vậy! Lại đây!” Anh vươn tay nắm lấy mặt cô, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau lên chỗ vừa bị keo xịt trúng, sau đó cầm lấy lược chải mái tóc rối bời của cô một cách tỉ mỉ.

Thật là thoải mái.

Trẫm Tĩnh vô tình nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được bạn trai chải tóc, bầu không giữa hai người khí thật nhẹ nhàng/

Cho đến khi tóc nàng đã chỉn chu, anh nhẹ nhàng đẩy một người đang say sưa là cô ra. “Đi trang điểm nhanh đi.”

“Yes Sir!”

Với một tinh thần phấn chấn, cô mỉm cười và nhanh chóng đến trước gương trang điểm. Trong lúc ấy, anh vẫn tiếp tục cằn nhằn, cô chỉ quay lại nhìn anh một cách vui vẻ và nháy mắt, ánh mắt nũng nịu, đôi môi chum chím, làm anh vừa giận lại vừa yêu, , đành phải tiếp tục chờ.

Vài phút sau, rốt cuộc cũng “đại công cáo thành”

“Được rồi, chúng mình đi thôi”

Không đợi cô nói hết câu, Mạnh Đình Vũ đã bước về phía cửa. “Anh xuống trước lấy xe, em xuống nhanh một chút.”

“Dạ~~” Trầm Tĩnh dài giọng trả lời. Cô vừa chạy đến trước cửa, bỗng nhiên nhớ đến mình quên mang theo chìa khóa, lại vội chạy về phòng lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được, bỏ vào túi xách rồi đóng cửa xuống lầu.

Mạnh Đình Vũ đã ngồi trong chiếc xe yêu quý và chờ ở dưới lầu, chiếc Toyota Corolla màu trắng khiến than xe như càng sang chói, nội thất bên trong cũng thật bóng loáng.

Mạnh Đình Vũ đối với rất quý chiếc xe, mỗi cuối tuần đều đem đi rửa, còn không cho Trầm Tĩnh ăn ở trong xe, đôi khi cô hoài nghi anh yêu “vợ bé” này còn hơn chính mình.

“Đình Vũ, em đói bụng rồi, trên đường đi chúng ta ghé mua bữa sang ăn có được không?” Cô nhỏ giọng năn nỉ.

“Muốn ăn đến công ty hãy ăn”. Anh cự tuyệt một cách không thương tiếc.

“Nhưng mà người ta đói bụng rồi.”

“Không được. Em quên lần trước trong xe anh gây ra tai họa gì sao? Làm đổ trà sữa đầy xe, hại anh mất một giờ để chùi rửa đó!”

“Đâu có nghiêm trọng dữ vậy chứ!” Đôi môi tươi như hoa dần héo đi vì ủ rũ.

Mạnh Đình Vũ nhìn cô, tự nói vời mình tuyệt đối không được nhẹ dạ, cái cân trong đầu lại nghiêng ngả, một bên là hình ảnh chiếc xe yêu quý bị vấy bẩn, một bên là dáng vẻ ủ rũ của bạn gái.

Cô chỉ giả vờ ủ rũ thế thôi, đây là chiêu cô hay dung mà.

“Đình Vũ, mua bữa sang, có được không?” CÔ lại tiếp tục năn nỉ.

“Đình vũ, mãi bữa sáng có được hay không?” Nàng kế tục khẩn cầu.

“Không kịp thời gian rồi, nếu không nhanh lên một chút thực sự sẽ bị muộn.”

Thêm Bình Luận