Sau một lúc, anh chậm rãi nói.
“Cậu thực sự rất khó hiểu, Đình Vũ, chẳng trách gì cậu lại làm việc dưới trướng gã biếи ŧɦái Đàm Dục kia.” Ngón cái khẽ vuốt nhẹ miệng ly rượu, khóe miệng mang một nụ cười trêu chọc
“Bất luận cậu trước đây quen biết một Trầm Tĩnh như thế nào, hiện tại, cô ấy là một người rất khó đối phó, đừng trách anh không cảnh cáo cậu trước nhé!”
Thứ bảy,
Sáng sớm 6 giờ, Trầm Tĩnh tỉnh giấc, xoay người nhìn ánh mắt sớm mai nghịch ngợm len qua song cửa sổ, chiếu vào bức tường màu trắng như thể đang nhảy múa.
Cuối tuần, nhà trẻ không có lớp, cô không cần phải đi làm.
Thật nhàn rỗi.
Cô lườI biếng nằm lại trên giường một lúc, bật chiếc đèn bàn phong cách cổ điển châu âu phía đầu giường, tiện tay cầm lấy quyển tiểu thuyết lãng mạn đã xem được một nửa vào hôm qua, chậm rãi lật xem.
Trang cuối cùng, kết thúc thật viên mãn, nhân vật nam và nữ chính ôm và trao nhau nụ hôn ngọt ngào dưới hàng cây.
Cô thở dài nhẹ nhàng, đem quyển sách để sang một bên, ngây ngốc trong chốc lát, sau đó xoay người bước xuống giường.
Lịch trình của ngày hôm nay của cô là … không làm gì, không hội họp cùng bạn bè, cũng không hẹn hò với hai người bạn tốt kia.
Hoàn toàn trống và hoàn toàn tự do.
Cô mở một bản nhạc, vừa rửa mặt, chải đầu, thay đồ vừa ngân nga theo điệu nhạc.
Chín giờ, một bóng dàng thật xinh đẹp chậm rãi bước về phía cửa lớn của khu nhà.
Áo sơ mi màu trắng, cổ viền một lớp ren mỏng thật lãng mạn, quần tây đen, tôn lên đôi chân thon dài cùng đôi xăng đan mỏng, thật nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Cô chào buổi sáng với người bảo vệ khu nhà, thần thái tươi tỉnh.
“Cô Trầm hôm nay có hẹn sao?” Người bảo vệ tuổi trung niên nhìn cô với một ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vâng ạh.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười. Hôm nay cô có hẹn với chính mình.
Trời hôm nay rất đẹp, cô quyết định không lái xe, ung dung tản bộ đến phía nhà ga Đạm Thủy, nhàn nhã ăn bữa sáng tại quá café trước nhà ga.
Cô ngồi trên tầng hai, nhấm nháp ly café, đôi lúc lật xem tờ tạp chí, đôi lúc lạI lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật ngoài song cửa thủy tinh.
Cô say sưa trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cô.
Chủ nhân của ánh mắt ấy theo cô cùng vào quán café, ngồi ở một chỗ trong góc quán, cách cô khá xa, cầm một tờ báo che khuất gương mặt, đôi mắt sắc bén cũng không liến đến tờ báo mà chỉ chăm chú nhìn cô.
Không sai, người đang theo dõi cô chính là Mạnh Đình Vũ.
Từ lúc cô bước ra cửa lớn của khi nhà, anh đã đi theo sau cô, thế mà cô gái này vẫn không phát hiện ra được, thật là một người bất cẩn mà.
Nhưng anh cũng yên tâm, dù sao, nếu để cô phát hiện anh theo dõi mình, sẽ không tốt cho kế hoạch của anh. Nhưng dù thế nào anh cũng vẫn cảm thấy một chút gì đó tức giận.
Cô gái này, một chút cảnh giác cũng không có, hôm nay may mắn người theo sau cô là anh, nếu như là một gã côn đồ thì làm thế nào?
Hơn nữa, cô rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Cả một buổi sáng của cô cứ như thế mà nhàn rỗi trôi qua, ngoại trừ thỉnh thoảng xem những tờ báo vô vị.
Cô không cảm thấy buồn chán sao?
Mạnh Đình Vũ giận dỗi nhìn, ngườI không hiểu rõ không chừng sẽ nghĩ anh đang buồn rầu vì bị bạn gái cho leo cây.
Nhưng anh cũng không để ý người ta nghĩ như thế nào, anh chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Trầm Tĩnh lại lãng phí thời gian quý báu như thế?
Rốt cuộc, khi kim đồng hồ chỉ đến số mười hai, cô cũng có chút động tĩnh
Anh cho rằng rốt cuộc cô cũng rời khỏi, không nghĩ đến cô chỉ là giơ tay gọI ngườI phục vụ, kêu một phần Mỳ ống.
Không thể nào? Mạnh Đình Vũ thiếu chút nữa là làm ngã cái ghế. Cô định ngồi ở nơi này đến khi nào?
Anh bất đặc dĩ cũng phải gọi một phần cơm trưa, vừa ăn vừa theo dõi những cử chỉ của cô.
Cô thưởng thức đồ ăn một cách duyên dáng, thỉnh thoảng đôi môi đỏ mọng như đóa hoa hồng lại nở một nụ cười mỉm, làm cho anh thất thần một trận.
Cô tự hồ như rất hài lòng đối với phần cơm trưa
Mạnh Đình Vũ ngần ngại thu lại ánh mắt, nhìn đến phần cà ri trước mặt, có thể là anh gọi sai món rồi, có thể quán này nổi tiếng với món Mì ống chứ không phải là món cà ri ngốc nghếch mà anh đã gọi kia.
Trái với cảm giác hài lòng của cô, anh chỉ cảm thấy rất vô vị.
Thật vất vả mới ăn xong được bữa cơm trưa, cô đột nhiên đứng dậy.
Cô cuối cùng cũng phải rời khỏi cái quán ngu ngốc này sao? Anh vội vã đuổi theo cô, nhìn thấy cô đã bưới ra khỏi cửa, vội vã để lại một khoảng tiền lớn, đối với người phục vụ đang kinh ngạc nhìn anh khẽ phất tay, ý bảo không cần thối lại.
Sau đó, anh tiếp tục làm một kẻ theo dõi.
Cô bước qua đường, đi về phía nhà ga tàu điện ngầm. Lúc nhìn cô băng qua đường, trong nháy mắt, tim anh ngừng đập trong nháy mắt, chờ đến khi anh nhận ra cô bước đi có bao nhiêu bình tĩnh thì cô đã vào nhà ga.
Cô bước lên tàu, anh cũng theo vào, ngồi cách cô một khoảng phía sau, nhìn cô lấy cái Ipod từ trong túi xách, lặng lẽ nghe nhạc.
Cô còn có thể nghe nhạc, còn anh, không biết làm gì, chỉ có thể ngắm nhìn vẻ mặt của cô.
Mà điều này tuyệt đối không phải là một chuyện nhàm chán. Thì là chỉ ngồi trong khoang tàu điện ngầm, chỉ là nghe nhạc qua tai nghe, nét mặt của cô vẫn liên tục thay đổi.
Cô thỉnh thoảng lại mỉm cười, thỉnh thoảng lại lắc đầu nhè nhẹ, như thả theo điệu nhạc, thỉnh thoảng lại nhìn đám trẻ con đang thét lên tranh cãi một cách chói tai trong khoang tàu, thỉnh thoảng lại nhìn phía ngoài, ánh mắt ngưng lại tại một nơi bất định
Khi cô nhìn xa xăm, gương mặt thanh tú lạI bỗng nhiên phảng phất một lớp sương mù, khiến mặt cô càng thật nhẹ nhàng, làm cho người khác thật khó nắm tới.
Anh vòng tay ôm lấy ngực, nhìn dáng vẻ của cô một cách khát vọng.
Anh phát hiện bản thân rất muốn biết cô đang nghĩ cái gì …
Hắn phát hiện chính rất muốn biết, nàng đang suy nghĩ cái gì…
Đến trạm Trung Sơn, cô đứng dậy xuống tàu.
Đi theo sau bước đi của cô cũng thật không dễ dàng, cô bước đi dường như theo một điệu nhạc nào đó, đôi lúc nhanh, đôi lúc chậm, làm cho người khác không kịp thời gian mà trở tay, để lại một khoảng cách thật dài giữa hai người.
Cô dừng chân tại một chỗ kỳ lạ, anh đứng nhìn và cảm thấy thật lạ lùng.
Giống như hiện tạI, cô đứng lạI trên lốI đi bộ, ngửa đầu nhìn một gốc cây lớn.
Cây này có cái gì đẹp sao? Anh ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của cô. Là nở hoa rồI sai? Lá rơi sao? Hay là đang kết những quả đáng yêu?
Cũng là không có, chỉ là một chút bóng nắng thưa thớt mà thôi.
Anh không giải thích được, không hiểu được kỳ diệu ở chỗ nào, nhưng cô lạI xem một cách rất mê li, nheo mắt nhìn rất lâu.
Trầm Tĩnh ơi Trầm Tĩnh, em sẽ không nhìn đến ngốc luôn rồi chứ?
Anh thầm lo lắng trong lòng.
Cô đứng lặng dưới tàng cây một lúc lâu, giữa lúc tâm trí anh vô cùng bối rối và lo lắng thì, cô bước đi.
Trái tim đang như bị treo lơ lửng của ai cuối cùng cũng hạ xuống an toàn.
Anh theo cô đến một tòa nhà màu trắng nằm phía bắc của đường Trung Sơn, kiến trúc của tòa nhà mang phong cách của của nước Mỹ, trên cánh cửa sắc là một tấm bảng hiệu khắc bằng kim loại đề “Tòa nhà Quan Điểm Đài Bắc”
Đi qua quán café nằm phía bên ngoài, cô bước vào phía trong. Dựa theo kinh nghiệm, anh cho rằng cô muốn đến tiệm sách, mặt anh biến sắc, ão não thầm khó chịu không biết cô sẽ mất tiếp bao nhiê thời gian, nhưng cô lại bước nhanh qua tiệm sách, hướng về phía rạp chiếu phim nằm phía sâu bên trong mà đi.
Hóa ra là muốn xem phim.