Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

8.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên gốc: 爱得比你潇洒 Tác giả: Quý Khả Sắc Tổng số chương: 11 Nhân vật chính: Mạnh Đình Vũ – Trầm Tĩnh “Em hận anh sao?” “Em không hận anh. Làm sao em lại có thể hận người đã dạy cho em trưởng thành!” Cô kh …
Xem Thêm

“Làm sao còn mặt mũi nữa?” Trang Hiểu Mộng cười nhạo nói tiếp. “Tĩnh đã nói trắng ra như vậy, hắn có thật sự ngu ngốc cũng phải hiểu được nha! Mình xem bất luận trước đây hắn muốn làm cái gì, hiện tại, cũng sẽ từ bỏ thôi! Hừ hừ ….”

Từ bỏ?

Trầm Tĩnh ánh mắt chợt sáng, môi chợt cườI khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu…..

“Anh ấy trước giờ vẫn không phải là một người dễ dàng từ bỏ mọi việc.”

Từ bỏ?

Trong từ điển của anh dường như không tồn tại từ này.

Sở dĩ anh có thể vượt mọi chông gai, không sợ gian khổ để có được địa vị như ngày hôm nay cũng là bởi anh chưa bao giờ biết đến từ bỏ.

Anh làm sao có thể từ bỏ?

Mạnh Đình Vũ nhăn mặt nhíu mày, ngửa đầu, đem ly rượu một hơi cạn sạch.

Ngụy Nguyên Lãnh ngồi bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn,

Một tiếng trước, anh nhận được điện thoại của Mạnh Đình Vũ, nghĩa bất dung từ, vội đến một quán Bar ở khu đông, cùng hắn uống rượu, xem một trận bóng tẻ nhạt trên ti vi.

Mạnh Đình Vũ chỉ yên lặng mà uống rượu, không hề nói tiếng nào.

Ngụy Nguyên Lãng không cần nghĩ cũng biết là ai làm hắn ra nông nỗi này, yên lặng nhìn anh đánh giá trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói.

“Mặt của cậu rất khó coi, có phải Trầm Tĩnh không đồng ý gặp cậu không?”

Mạnh Đình Vũ cứng người, động tác nâng ly rượu giống như một cỗ máy chưa được bôi trơn, chợt ngừng tại lưng chừng, sau vài giây mới khôi phục lại bình thường.

“Cô ấy đồng ý.” Anh buồn bã nói.

“Đã đồng ý?” Ngụy Nguyên Lãng vẫn không hiểu được. “Vậy cậu vẫn phang rầu rĩ chuyện gì?”

“Cô ấy nói với em một việc rất sâu xa.”

“Nói việc gì?” Ngụy Nguyên lãng tò hò hỏi

Mạnh Đình Vũ cũng không trả lời, chậm rãi thưởng thước ly rượu whisky trong tay.

Ngụy Nguyên Lãng kiên nhẫn đợi, giống như mỗi lần giao dịch, anh luôn kiên nhẫn chờ đối phương tự động để lộ sơ hở của mình.

Anh biết, khiến một người đàn ông chần chừ thật lâu không nói tiếng nào chắc là một việc rất khó mở miệng, nhưng anh cũng biết, nếu Mạnh Đình Vũ gọi anh đến, nhất định là cần đến anh, muốn cùng anh trò chuyện.

“Cô ấy nói, cuộc sống của con người ta cũng giống như băng qua một con đường.” Chần chừ chốc lát, Mạnh Đình Vũ cuối cùng cũng chọn cách đối mặt với nỗi đau khổ trong lòng.

“Băng qua đường?” Ngụy Nguyên Lãng kinh ngạc, không thể ngờ đến điều mình muốn biết lại là một câu nói như vậy.

“Có ý gì?”

Mạnh Đình Vũ nhíu mày, đem toàn bộ cuộc trò chuyện với Trầm Tĩnh vào tối hôm nay nói cho Ngụy Nguyên Lãng.

Anh đầu tiên là giật mình, rồi lại suy nghĩ một cách sâu xa, sau đó, môi hiệ lên một nụ cười nhẹ. “Không hổ là Trầm Tĩnh, anh cũng biết là cô ấy rất khác biệt.”

“Khác biệt?” Mạnh Đình Vũ ngước lên nhìn, có vẻ như rất khó chịu khi nghe được lời bình luận quá phận này của anh

Hắn không thích người đàn ông khác ngưỡng mộ bạn gái cũ đi?

Ngụy Nguyên Lãng cười trộm trong lòng, ho nhẹ hai tiếng. “So với những người phụ nữa anh quen, Trầm Tĩnh thật khác biệt.” Anh giải thích gọn gàng, ánh mắt như lóe sáng. “Một phần lớn phụ nữ, khi đối mặt với người con trai ngày trước đã từng vứt bỏ mình, sẽ là ai oán, hoặc là nổi giận, nếu không thì là hờ hững, giống như cô ấy, khuyên bạn trai cũ từ bỏ ý nghĩ, sợ rằng là có một không ai đi.”

Mạnh Đình Vũ hừ lạnh một tiếng.

“Có vẻ cậu đối với phản ứng của cô ấy rất không hài lòng.” Ngụy Nguyên Lãng cười như không cười, nhìn kỹ vẻ mặt anh.

Mạnh Đình Vũ không nói lời nào.

Ngụy Nguyên Lãng ý cười càng sâu, hiện cả trên mặt. “Rốt cuộc vì sao cậu lại quay trở về tìm cô ấy, Đình Vũ?”

“…”

“Là hổ thẹn? Là hối hận? Là muốn cùng cô ấy tiếp tục lần nữa?” Nguỵe Nguyên Lãng suy đoán vẻ lơ đãng, nhưng mỗi một câu đều giống như bức người.

Mạnh Đình Vũ thu lại tay nắm, chăm chú cầm ly rượu. “Em chỉ muốn nhìn xem cô ấy sống có tốt hay không.”

“Nếu không tốt thì sao?” Ngụy Nguyên lãng hỏi

“Em sẽ chăm sóc cô ấy.” Anh đáp

‘Nếu cô ấy sống rất tốt thì sao?” Ngụy Nguyên Lãng lại hỏi. “Nếu như cô ấy rất vui vẻ, căn bản là không cần cậu chăm sóc thì sao?”

Một câu hỏi thật nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một con trăn đang quấn chặt lấy ngực anh

Anh im lặng một lúc lâu, sau đó khàn khàn nói. “Anh biết không, trước đây Tĩnh rất bất cẩn khi qua đường, mỗi lần nhìn cô ấy băng qua đường, em đều là kinh hãi và khϊếp đảm, chỏ sợ một người luôn mơ mô hồ hồ như cô ấy sẽ để xe đυ.ng phải, nhưng hiện tại, cô ấy bảo mình vẫn bình an mỗi khi băng qua đường.”

“Thế nhưng cậu vẫn còn lo lắng mỗi khi cô ấy qua đường.” Ngụy Nguyên Lãng hiểu được ý anh muốn nói, nhẹ nhàng tiếp lời.

Anh cười khổ. “Cô ấy thật đã để quá khứ qua đi sao?Hay chỉ là để an ủi em?”

“Chuyện này …” Lời nói giữa chừng bỗng ngưng lại, như đánh mạnh vào con tim đang đai xót của Mạnh Đình Vũ

Anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt trong suốt mà sắc bén. “Anh khong phải nói là Tĩnh cho đến bây giờ vẫn không cùng người đàn ông nào khác gặp gỡ sao?”

“Cô ấy thật không có. Nghe nói người muốn theo đuổi cô ấy cũng không ít, nhưng cô vẫn không đồng ý hẹn hò vớ bất kỳ ai.”

Nếu cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến giờ vẫn duy trì tình trạng độc thân như cũ, không lẽ bời vì vẫn nhớ đến một đoạn tình cảm làm cô bị thương trong quá khứ kia sao?

Cô ấy có thật sự là chân chính bước tiếp không?

“Cậu sẽ không cho rằng cô ấy không quên được cậu đi?” Ngụy Nguyên Lãng có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Anh lườm người kia một cái, từ đầu đến giờ người đó vẫn không chịu nghiêm túc, nhưng cũng là không cam lòng mà lắc đầu.

“Cũng đúng, suy đoán của cậu không phải là không có căn cứ” Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười, ngoán tay xoa xoa cầm, trong lòng cô ấy không chừng có vậ gì đang che kín, bằng không thế nào có một người đàn ông tốt như anh vậy ở bên cạnh cũng không thể động tâm một chút đi?” Anh vừa đùa vừa nói ra nghi vấn của mình.

Mạnh Đình Vũ lần thứ hai trừng mắt nhìn anh.

Ngụy Nguyên Lãng thầm buồn cười, ánh mắt của anh rõ ràng như có ý. “Cô ấy mù mới có thể yêu cậu.”

Hắn là do quá tự tin sao? Hay chỉ do không thể quên được? Ngụy Nguyên Lãng bỗng phát hiện mình thật tò mò, muốn biết thật rõ ràng.

“Em nghĩ mình muốn tìm hiểu một chút.”

Ngụy Nguyên Lãng sửng sốt. “Tìm hiểu việc gì?”

“Em muốn biết cô ấy có phải là thực sự vui sướиɠ với cuộc sống hiện tại không. Hay là thực ra cô ấy cũng không thật vui vẻ, chỉ là quật cường không chịu thừa nhận.”

“Cậu là muốn nói, Trầm Tĩnh tỏ ra vui sướиɠ, tự tin của một người phụ nữ độc thân chính là giả sao?” Ngũy Nguyên Lãng trợn mắt, nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn một quái nhân. “Tin anh đi, cô ấy thật sự là rất vui vẻ.”

Cũng có thể.

Mạnh Đình Vũ thất thần nhìn ly rượu, dường như xuyên qua lớp chất lỏng ấy anh có thể thấy được hình dáng của một cô gái luôn quấn quýt lấy anh một cách ngọt ngào.

Cô luôn làm nũng với anh, luôn vui vẻ ỷ lại anh, cô nói cả đời này đều phải theo anh, cô vĩnh viễn yêu anh.

Cô gái đó, thực sự đã biến mất rồi sai? Anh thực sự hoàn toàn mất cô rồi sao?

“Em muốn đi tìm cô ấy.” Anh bỗng nhiên nắm chặc ly rượu, tuyên bố rõ ràng từng chữ.

“Cậu còn muốn đi àh?” Ngụy Nguyên Lãng kinh ngạc. “Người ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Từ nay về sau 2 người đường ai nấy đi, không cần vì người kia mà dừng lại …”

“Em muốn đi tìm cô ấy” Anh kiên quyết nói. “Nếu không biết thật rõ ràng mọi việc, em sẽ không buông tay.”

Ngụy Nguyên Lãng nhìn anh thật sâu, dường như muốn nhìn trong đôi mắt đang vụt cháy như lửa kia thực sự đang che dấu tình cảm gì?

Thêm Bình Luận