Là điều gì đây?
“Đúng, Đài Bắc đã thay đổi rất nhiều.” Anh cẩn thận trả lời. “Rất nhiều khu vực mới đã được phát triển làm cho anh rất kinh ngạc.”
“Càng đứng ở trên cao sẽ càng có thể nhìn rõ, đúng không?”
“Đúng vậy” Anh trả lời có vẻ chần chừ. Cô rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?
Anh nhìn qua cô, cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm một cách kỳ lạ khiến anh nhìn không thấu.
“Đình Vũ, vì sao anh lại quay về?” Giữa lúc anh còn đang mờ mịt chìm đắm trong ánh mắt của cô thì cô thình lình “lật bài”
Anh ngẩn người.
Anh anh có vẻ do dự, cô nhẹ nhàng mở miệng nói tiếp. “Xin lỗi, hay là em nên hỏi một cách rõ ràng hơn một chút …. Vì sao anh đến tìm em?”
Rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính.
Mạnh Đình Vũ suy nghĩ một cách khó nhọc. Cả một buổi tối, anh tâm thần đất định là chờ mong đến phút giây này. “Anh muốn nhìn thấy em, Tĩnh, anh muốn biết em sống có tốt hay không.”
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Một câu hỏi nhàn nhạt nhưng lại sắc bén như đao. Từ lúc nào, câu nói và biểu hiện của cô lại có thể khiến anh nghĩ mình như đang gặp phải một đối thủ cực ỳ khó đối phó trên thương trường?
Anh cười khổ.
Cô hỏi rất hay, đương nhiên không chỉ là như thế này.
Chỉ là, khi anh chuẩn bị quay về, vẫn nghĩ sẽ tìm lại Trầm Tĩnh của ngày trước, cho đến hiện tại, khi nhìn thấy một Trầm Tĩnh kiên cường và độc lập thì có vẻ như thật buồn cười, buồn cười đến mức anh không thể nói ra.
Anh vẫn nghĩ sẽ chăm sóc cô, tưởng tượng sẽ như trước kia, là một người anh hùng.
Trong lúc anh đang thất thần suy nghĩ, cô bất chợt nhìn anh, ánh mắt thật sâu, có thể phản chiếu cả vẻ chật vật và rối loạn của anh, nhưng thái độ của cô cũng chỉ là nhàn nhạt, vẻ tươi cười của đôi môi cũng vẫn như cũ.
“Em thường hay cảm thấy, cuộc sống hình như cũng giống đi trên đường. Cô nhàn nhã nói một câu đầy ẩn ý.
“Đi quađường?” Anh ngạc nhiên.
“Bất luận anh đi như thế nào, cũng sẽ có lúc gặp đến ngã rẽ, không phải đi hướng này cũng sẽ đi hướng kia, cuối cùng cũng phải chọn lấy một con đường.”
Vì vậy? Anh choáng váng nhìn cô.
“Năm ấy, anh đã chọn cho mình con đường mà anh cho rằng là tốt nhất.”
Ngực anh lập tức chấn động, bên tai dường như vang lên một tiếng chuông, anh dần tỉnh ngộm từ từ cũng tìm ra được đầu mối của những lời cô vừa nói.
“Anh đã thành công rồi, Đình Vũ. Anh đã đứng được chỗ cao nhất, nắm lấy được ất cả những thứ anh muốn, danh lợi, tiền bạc, địa vị…. Nguyên Lãng nói với em, anh ở New York là người đàn ông độc thân nổi tiếng.
Không phải như vậy.
Mạnh Đình Vũ định giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng.
“Anh đã có được những gì anh muốn, vì vậy, không cần tiếc nuối, càng không nên hối hận.”
Tiếc nuối? Hối hận?
Không sai! Chính là như thế này, cô hoàn toàn hiểu được anh đang lo lắng chuyện gì.
Ánh mắt Mạnh Đình Vũ đột nhiên u buồn
Cô hiểu rõ anh, nhưng, anh đã không thể hiểu được cô,
“Anh không cần phải xin lỗi em.” Cô tiếp tục nói với moột âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng thật xa lạ. “Bởi vì em cũng đã lựa chọn.”
“Lựa chọn của em … là cái gì?” Anh không thể ngăn được mình thốt ra câu hỏi đấy.
“Em lựa chọn đi về phía trước.” Cô trong sáng nhìn, mỉm cười với vẻ không màng danh lợi. “Em chọn đi tìm một cuộc sống khác, một sự vui sướиɠ khác.”
“Một loại vui sướиɠ khác?”
“Một loại vui sướиɠ khi không có anh.” Cô trả lời thật thẳn thắng, thẳng thắng đến mức làm tim anh như bị dao cắt.
“Không có anh, cô có thể thực sự vui sướиɠ sao? Anh thẫn thờ.
Không có hắn, nàng thực sự có thể quá đắc vui sướиɠ sao? Hắn thẫn thờ.
“Em bây giờ đã biết băng qua đường.” Cô dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh. “Ngay cả khi đi trong đường hầm phức tạp cũng sẽ không tìm nhầm lối ra.”
“…”
“Giữa hai chúng ta trong lúc đó, không hề có cái gì đáng phải hối tiếc, vì vậy, anh đừng bận tâm nữa, được không?”
Anh nhất thời kinh sợ, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cho đến bây giờ, anh mới thật sự hiểu rõ, đứng trước mặt anh, không còn là cô gái trước kia trong trí nhớ của anh nữa.
Đài Bắc thay đổi, cô cũng đã thay đổi ….
“Không nên tiếp tục tự trách mình nữa, Đình Vũ, không cần bởi vì em mà quayvề nơi này, cứ tiếp tục bước lên phía trước đi!”
Cô gái ngày xưa đã từng khóc thảm thiết van anh ở lại, nay đã trưởng thành thật sự.
“Ý cậu là ‘Say No” với hắn ?”
“Gần nửa đêm Trầm Tĩnh lái xe về nhà, vừa mở cửa đã thấy hai ngườI bạn tốt đang ngồI trong phòng khách, chai rượu vang trên bàn dường như không còn một giọt, tất nhiên, hai người họ đã đợi cô lâu lắm.
Vừa nhìn thấy cô, hai ngườI lập tức bu lại gần, quấn quýt bên cạnh hỏi cô về tình hình của cuộc hẹn tối nay, bắt cô nói lạI thật tỉ mỉ từng câu từng chữ.
Cô bị bọn họ vây kín, không thể làm gì khác hơn là phải cung khai tất cả.
“Ý của cậu là bảo hắn không cần trở về Đài Loan tìm cậu, nhanh chóng quay lạI nước Mỹ sao?” Sau khi nghe xong cô kể, Trang Hiểu Mộng thử lý giải.
“Đại khái là ý đó.” Trầm Tĩnh mỉm cười. “Tuy nhiên, chính xác hơn, mình nói là mình mong anh ấy không cần tiếc nuối hay hối hận về việc chia tay ngày xưa.”
“Yes!” Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường còn chưa nghe hết lờI Trầm Tĩnh, liền lớn tiếng đồng tình, vỗ tay hoan hô. “Vô cùng đồng ý, phải như vậy mới được! Không hổ là Tĩnh, mình biết cậu sẽ không làm tụi mình thất vọng.
Ai … thế mà các cô vừa rồI còn vừa uống rượu vừa lo lắng Trầm Tĩnh bị người đàn ông kia khua môi múa mép một lúc sẽ mềm lòng, nguyên lai là các cô lo lắng quá mức cần thiết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng trao đổi một cái mỉm cười.
Thấy bọn họ lo lắng, Trầm Tĩnh cũng biết hai người bọn họ nãy giờ lo lắng cái gì, cô mở miệng, đang muốn lên tiếng, Đồng Vũ thường lại nói trước.
“Thế nào? Hắn nghe được cậu nói như vậy thì phản ứng làm sao? Sắc mặt có hay không trở nên rất khó xem? Ha Ha, nhất định là cứng họng đúng không?”
“Chỉ là cứng họng? Mình nghĩ hắn sẽ tối mặt, tám phần mười là hận thông thể lập tức đi về đi!” Trang Hiểu Mộng tiếp lời mỉa mai một cách khoa trương.
“Đáng đời hắn! Loại đàn ông vô lương tâm ấy, phảI để cho hắn bị báo ứng như thế mớI được.”
“Cho rằng phụ nữ rất dễ dàng đùa giỡn sao? Hắn nói đi là đi, nói về là về? Hắn cho rằng Tĩnh sẽ ngoan ngoãn ở yên chỗ này chờ hắn sao?”
“Trước đây vì sự nghiệp mà vứt bỏ bạn gái, hiện tại, đã đạt được thành công rồI lạI muốn quay về tìm lại tình yêu … Từ bỏ đi! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”
“Ai … mình thực muốn nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc nãy.”
“Me too! Me too!”
“biết sớm thì sẽ đi theo rình rồi.”
“Đúng vậy, thực sự là tính nhầm nha …”
Hai cô gái, một nói một hùa, càng nói càng hăng, đôi mắt sáng như sao, gương mặt càng hồng, khóe môi hiện lên nụ cười sắt bén như dao, đàn ông mà nhìn thấy e rằng sẽ đổ mồ hôi như mưa, đứng ngồi không yên
Trầm Tĩnh im lặng nhìn bọn họ, chỉ mỉm cười.
Cô nhớ đến khi cô khuyên Mạnh Đình Vũ nên bước tiếp con đừng anh đã chọn, thì trên mặt anh hiển lên một vẻ khϊếp đảm và kinh hãi.
Vì vậy cô hiểu rõ mình đã nói trúng đích, anh quả nhiên là có ý nghĩ như vậy.
Chỉ là cô không giống hai người bạn tốt, cười nhạo suy nghĩ của anh, cô kỳ thật cũng không phải châm chọc, mà là thật tâm muốn khuyên anh.
Quá khứ đích đã qua đi, không cần tiếc nuối, cũng không cần nghĩ xin lỗi cô.
Thực sự, đã qua đi…
“Sau này hắn sẽ không dám tiếp tục phiền cậu nữa đi, Tĩnh?” Đồng Vũ Thường nói, gọi cô quay về với hiện thực.