Ôi, Zach-a-ri-ah! - Tôi nghe thấy tiếng Chris gọi.
Tôi nhìn thấy nó và Marcy đang ngồi ở phía bên kia tiệm cà phê. Tôi lách qua những chiếc bàn dài đến ngồi phịch xuống chiếc ghế dài bên cạnh chúng. Chris nghiêng người tới và hôn chụt một cái:
_Zach-a-ri-ah, một cái tên đẹp làm sao! - Nó kêu lên bằng cái giọng rõ ràng mà cô Gaunt rất khoái đó.
Tôi cố phớt tỉnh, hỏi:
_Thế nào, các cậu nghĩ thế nào về cô Gaunt?
Tiffany Loomis từ góc bàn gọi với sang:
_Tớ nghĩ là cảnh sát thời trang nên bắt giữ cô ấy ngay. Không biết cô ấy lấy đâu ra cái bộ quần áo ấy nhỉ?
Danny Abernathy nói:
_Có khi cô ấy tưởng hôm nay là Lễ hội Ma cũng nên.
Tiffany tán thành:
_Phải. Nhưugn quần áo cô ấy còn kinh hơn cả trang phục trong Lễ hội Ma kia.
Tôi hỏi:
_Các cậu có để ý thấy da cô ấy nhợt nhạt như thế nào không? Không hiểu cô ấy có bao giờ đi ra ngoài trời không nhỉ?
Marcy đã ăn hết miếng sandwich của mình. Nó ngồi nhìn đăm đăm ra sân hồi lâu rồi nói:
_Cô Gaunt có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy dạy giỏi thật sự. Ví dụ như khi cô dạy đánh vần từ weird: Weird là một từ lạ - thường thường âm i không đi sau âm e, ngoại trừ tuân theo quy luật c.
Tôi nói:
_Cô ấy là một cô giáo giỏi. Nhưng chắc là vì cô ấy dạy lâu lắm rồi. Tớ nghĩ cô ấy phải đến một trăm tuổi.
Chris nói:
_Các cậu biết là tớ nghĩ thế nào về cô Gaunt không? Tớ nghĩ là cô ấy say đắm Zach-a-ri-ah.
Tôi quát lên:
_Câm đi.
Tiffany cười, nói:
_Tuần này cô ấy bắt cậu phải cho Homer ăn.
Tôi ngước nhìn đồng hồ của tiệm cà phê. Mười phút nữa mới hết giờ ăn trưa.
_Bây giờ tớ sẽ đi cho nó ăn. Tớ muốn cho nó ăn một ít táo trong phần của tớ.
Marcy nói:
_Tớ cũng đi. Tớ còn một mẩu cần tây.
Chris nói thêm:
_Tớ cũng đi. nhưng nó đừng hòng kiếm được miếng nào trong suất ăn của tớ.
Cả ba chúng tôi cầm ba lô và đi về phía phòng học.
Khi chúng tôi chạy vào lớp, cô Gaunt gọi:
_Này các con. Các con thật là những học sinh ham học. Còn mười phút nữa mới bắt đầu tiết học mới kia mà.
Tôi giải thích:
_Con muốn cho con Homer ăn.
Cô nói:
_Zachariah, con quả là rất chu đáo.
_Cám ơn cô ạ - Tôi lẩm bẩm. Tôi chờ Chris lên tiếng cười. Nhưng nó không cười. Nó đang nhìn chằm chằm qua vai tôi, vừa chỉ vừa nói:
_Nhìn kìa. Có chuyện gì thật khủng khϊếp đã xảy ra với Homer.
_Con chó ma ăn thịt nó chắc? - tôi bật lại. Chẳng lẽ Chris lại nghĩ rằng tôi có thể bị lừa một lần nữa vì những trò ngu ngốc của nó ư?
Chris nói:
_Tớ không đùa đâu. Có chuyện gì đó rất kỳ quặc đang diễn ra.
Tôi quay lại và nhìn con chuột.
Tất cả lông trên người con Homer đã biến thành trắng tinh.