Tần Lam ngẩng đầu nhìn cô…
Ngô Cẩn Ngôn thoáng sửng sốt.
Bởi vì ngần ấy năm bên nhau, đây là lần đầu tiên cô chính thức thấy nàng hoảng sợ như hiện tại.
“Đừng lo, mau bắt máy đi.” Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai nàng. Sau đó rất hiểu ý đứng dậy. “Em ra ngoài hóng gió một chút.”
***
Không lâu sau, Tần Lam vô lực ngã ngồi xuống đất…
Ngô Cẩn Ngôn ở ngoài ban công giật mình nhìn nàng, sau đó vội vã tiến vào.
“Chị sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Ngô Cẩn Ngôn đem khuôn mặt trắng bệch của nàng áp vào bàn tay mình. “Lam Lam, bình tĩnh lại.”
Tần Lam run rẩy mấp máy môi: “Cẩn Ngôn… chúng ta phải trở về thôi… Ông nội nhập viện rồi.”
Oang…
Đầu cô hiện tại giống như muốn nổ tung. Tần lão ông nhập viện? Vì sao lại đúng vào hoàn cảnh này?
***
Trở về thành phố S, Ngô Cẩn Ngôn mặc dù không cam, song vẫn phải nghe lời Tần Lam hảo hảo ở lại nhà nàng ngoan ngoãn chờ đợi.
Tần Lam sắp xếp cho cô xong cũng về thành phố X. Nàng đứng trước bệnh viện lớn, hít sâu một hơi ép bản thân ổn định lại, sau đó chậm rãi tiến vào.
Gặp nhau ở hành lang phòng hồi sức, Tiêu Khởi Thanh và Tần Lực ngẩng đầu lên nhìn con gái. Tiêu Khởi Thanh ánh mắt lạnh băng quét qua người nàng: “Cuối cùng cũng biết đường về?”
“Ông nội thế nào rồi ạ…?” Tần Lam nhỏ giọng hỏi.
“Nhờ phúc của cháu gái như cô, cho nên ông nội cô lên cơn đau tim, hiện tại trong người tồn tại hàng tá nguy hiểm.” Tiêu Khởi Thanh đạm mạc đáp. “Lúc nãy cô chú cô tới hỏi ông nội vì sao lại thành ra như vậy, vợ chồng chúng tôi không dám nói ra lý do vì cô.”
Nàng cúi đầu siết chặt vạt áo…
“Tiểu Lam… con và Cẩn Ngôn… thật sự?” Cho tới bây giờ Tần Lực vẫn chưa dám tin con gái bảo bối của mình yêu đương đồng tính. Như vậy những lần trước Ngô Cẩn Ngôn tới nhà chơi…
Ông thở dài, không dám nghĩ tiếp.
“Con yêu em ấy.” Nhắc tới Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam lập tức trở nên quyết đoán.
“Cô điên rồi.” Tiêu Khởi Thanh run rẩy, muốn có bao nhiêu thất vọng liền có bấy nhiêu thất vọng. “Cô mau vào trong nói chuyện rõ ràng với ông nội cô, tốt nhất đừng khiến ông nội cô sinh bệnh thêm nữa.”
***
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc ngồi trên sofa, rõ ràng hiện tại đầu cô đang rối thành một mớ hỗn độn. Thế nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi yên nhìn ra cửa kính.
Trời đã gần tối rồi…
Ngô Cẩn Ngôn nặng nề thở dài, cô chỉ mong Tần Lam ở thành phố X mọi chuyện thuận buồm xuôi gió…
Chuông cửa reo lên kéo Ngô Cẩn Ngôn về thực tại. Cô ngập ngừng một lúc, sau đó bật camera lên nhìn.
Tiêu Khởi Thanh…
Ngô Cẩn Ngôn giật mình, tinh thần bỗng trở nên căng cứng. Cô chỉnh lại tóc và trang phục, chậm rãi bước ra mở cửa.
“Tiêu di…”
Tiêu Khởi Thanh mặt không biểu cảm gật đầu nhìn cô. Ngô Cẩn Ngôn lập tức hiểu ý, nghiêng người để bà bước vào.
Tiêu Khởi Thanh nhìn quanh phòng khách, quả nhiên trên kệ gỗ là bốn khung ảnh của hai người. Thậm chí trên tường cũng treo ba bức.
Ngô Cẩn Ngôn thấy Tiêu Khởi Thanh ánh mắt lạnh băng quan sát, không khỏi rùng mình. Cô khom người pha một ly trà, sau đó đặt xuống bàn: “Tiêu di… con mời dì uống trà.”
Tiêu Khởi Thanh quay đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp giống hệt nàng bây giờ thật sự xa cách. Bà ngồi xuống, nhàn nhạt mở lời: “Bây giờ mọi người trong nhà đều náo loạn lên vì chuyện của hai đứa con.”
Ngô Cẩn Ngôn đoán không sai, hôm nay mục đích bà tới đây… chắc chắn không đơn thuần chỉ là trò chuyện…
“Con biết… nhưng con và Lam tỷ tình cảm không phải phát sinh ngày một ngày hai. Chúng con yêu nhau thật lòng.” Ngô Cẩn Ngôn cương nghị không hề đổi ý. Hôm nay dù sóng gió có lớn tới đâu, cô nhất định sẽ một mình đối mặt.
Cô không cần cùng nàng nữa, cô tự mình bảo vệ tình yêu của mình.
Tiêu Khởi Thanh chậm rãi khép mi: “Cẩn Ngôn, nếu con là đàn ông… Tiêu di nhất định sẽ vui vẻ mà đem tiểu Lam gả cho con. Nhưng con biết đấy, Trung Quốc không giống như nước ngoài. Dì biết mẹ con thường xuyên có mặt ở Châu Âu, tư tưởng đối với dì cởi mở hơn rất nhiều…”
Ngô Cẩn Ngôn không thích ai động tới ba mẹ, kể cả tình huống bây giờ…
“Gia đình con đúng là không được hoàn hảo, nhưng con dám đảm bảo con có thể mang tới cho Lam Lam một gia đình đúng nghĩa.”
Tiêu Khởi Thanh cười nhạt: “Tiểu Lam là cháu gái được ông nội yêu thương nhất. Và đương nhiên, ông sẽ không chấp nhận chuyện con bé có một tình yêu đồng tính.”
Ngô Cẩn Ngôn mím môi: “Dì muốn con phải làm sao?”
“Cẩn Ngôn, dì biết con không muốn chứng kiến cảnh gia đình tan vỡ, có phải hay không?”
Tiêu Khởi Thanh quả nhiên là một người phụ nữ thông minh. Qua lại một hồi, rốt cuộc cũng đem nỗi đau trong lòng Ngô Cẩn Ngôn ra làm mục tiêu công kích.
Ngô Cẩn Ngôn toàn thân lạnh ngắt, đúng, cảnh gia đình tan vỡ chính là cảnh cô hận nhất. Bởi vì ba mẹ cô đã từng như vậy.
Thấy Ngô Cẩn Ngôn không trả lời, đồng thời tinh tế ghi nhận những biến hóa trên khuôn mặt cô. Tiêu Khởi Thanh tiếp tục nói: “Cẩn Ngôn, con là một đứa trẻ thông minh. Dì biết con nhất định sẽ không đành lòng để tiểu Lam rơi vào trường hợp đó, đúng chứ?”
Hai chữ ‘dì biết’ giống như quả bom lớn mạnh mẽ thúc vào điểm yếu nhất trong ý chí của Ngô Cẩn Ngôn. Cô hít sâu một hơi, run rẩy gật đầu.
“Cẩn Ngôn, dì tin con sẽ cho dì một đáp án đúng đắn.” Tiêu Khởi Thanh nhìn thẳng vào mắt cô. Giờ khắc này, Ngô Cẩn Ngôn biết bà chính xác đang ép buộc mình. “Tiểu Lam từ trước tới giờ chưa từng chống lại gia đình, đương nhiên lý do cũng bởi vì con. Dì không còn cách nào khác… dì chỉ có thể tìm tới con.”
“Cẩn Ngôn, ông nội lên cơn đau tim nhập viện, họ hàng gần xa hỏi thăm vì sao ông bị như thế. Tiêu di và chú Tần của con thực sự vô cùng khó khăn.”
“Chiều nay ông nội đã cùng tiểu Lam nói chuyện, ông nội đã đính hôn cho con bé và Đinh Kiến Văn.”
Rầm…
Ngô Cẩn Ngôn hai mắt mờ đi: “Tiêu di…”
“Cẩn Ngôn, dì biết sẽ không công bằng với con. Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, chẳng lẽ con không muốn nhìn tiểu Lam mặc váy cưới sao?” Tiêu Khởi Thanh từng câu từng chữ đều là dồn cô tới chân tường. “Chẳng lẽ con muốn thấy cảnh người đời cười nhạo hai đứa và gia đình hai đứa sao?”
“Cho nên Cẩn Ngôn, coi như lần này… Tiêu di cầu xin con… cầu xin gia đình con…” Tiêu Khởi Thanh từ trên ghế quỳ xuống.
Ngô Cẩn Ngôn cuống quít đứng dậy: “Tiêu di… dì đừng như thế. Đừng như thế…”
Tiêu Khởi Thanh ngẩng đầu nhìn cô: “Hãy cho dì một đáp án.”
“Được, con sẽ không gặp chị ấy nữa…” Ngô Cẩn Ngôn cổ họng nghẹn ắng. “Con không muốn thấy cảnh mọi người vì con mà cãi nhau, cũng không muốn ông nội bệnh mãi. Con rời khỏi chị ấy, con rời khỏi chị ấy là được phải không?”
Tiêu Khởi Thanh vịn tay lên bàn từ từ đứng thẳng, sau đó khom người: “Cẩn Ngôn, Tần gia kiếp này mắc nợ con.”
Ngô Cẩn Ngôn lùi về sau mấy bước, sau đó thống khổ cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà nàng… Rời khỏi ngôi nhà cô từng sống suốt bốn năm đại học, rời khỏi người phụ nữ cô điên cuồng yêu gần mười năm.
Gần mười năm…
Đó là con số minh chứng cho sự thay đổi của một con người lâu tới mức nào?
***
Ngô Cẩn Ngôn lái xe tới nhà Tô Thanh. Khương Tử Tân đi rồi, Hổ Phách cũng đi rồi… Hiện tại cô cũng mất Tần Lam rồi…
Tô Thanh là người duy nhất cô có thể trông cậy trên thế giới này…
Tô Thanh ngẩn người nhìn Ngô Cẩn Ngôn toàn thân chật vật đứng trước cửa, toan lên tiếng hỏi thì cô đã ôm chặt lấy nàng khóc lớn.
“Ngươi làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?” Tô Thanh kinh ngạc vỗ vỗ lưng cô. “Theo ta vào nhà đã, ngươi đứng ngoài cửa nhà ta khóc lóc om sòm thế này… ngày mai ta liền trở thành tâm điểm bàn tán của cả khu đấy.”
Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục khóc to hơn…
Tô Thanh không còn cách nào khác đành phải dùng hết sức lôi kéo cô vào trong.
Đợi Ngô Cẩn Ngôn khóc ướt hết áo mình, khi chỉ còn lại tiếng nấc nhẹ, Tô Thanh mới giữ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta phải chia tay Lam Lam rồi.” Ngô Cẩn Ngôn nước mắt chảy dài.
“Ngươi…” Tô Thanh kinh ngạc, khoan đã nào… Ngô Cẩn Ngôn này cả đời nhất kiến chung tình với Tần Lam, vì sao bây giờ lại thành cái dạng này. “Gia đình nàng biết chuyện?”
“Ân…” Ngô Cẩn Ngôn lau nước mắt, gật gật đầu. “Lúc nãy mẹ nàng tới tìm ta cầu xin… ta không còn cách nào khác… càng không muốn gia đình nàng tan vỡ…”
Ngô Cẩn Ngôn lại khóc.
Tô Thanh biết cái bóng đen trong lòng cô chính là gia đình, bởi vậy chỉ vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Sau này sẽ gặp được nhiều người tốt hơn nàng.”
“Sẽ không…” Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu. Trước đây cô yêu Trương Gia Nghê bởi vì chị giống nàng, nhưng kết quả chẳng phải đường ai nấy đi đó sao?
Tô Thanh thở dài: “Vậy sao ngươi không đem nàng bỏ trốn?”
Theo nàng biết, Ngô Cẩn Ngôn này trước đây nhất định sẽ thô bạo bắt cóc con nhà người ta.
“Ta không thể…” Ngô Cẩn Ngôn gục đầu xuống đầu gối. “Nàng còn ông nội, còn cha mẹ. Không giống ta… với lại… ông nội nàng chính thức đính hôn cho nàng rồi. Tiểu Thanh, ta đau lắm. Ta không muốn mất nàng, càng không muốn nàng vì ta mà đau khổ…”
Tô Thanh nhìn dáng vẻ không còn ra người của cô, rốt cuộc cũng chỉ còn cách buông tiếng thở dài…