Chương 49: Đường Cùng

Ngô Cẩn Ngôn từng nghĩ nếu có một ngày ai đó hỏi mình rằng: “Khoảng thời gian nào đáng sợ nhất trong cuộc đời bạn? “. Thì cô sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là khi có sự xuất hiện của nữ nhân tên Đàm Trác.”

Nguyên lai bạn học Ngô từ chỗ Tần lão sư lấy được một lượng tin tức, rằng Đàm Trác hiện tại đang là chủ sở hữu của một chuỗi cửa hàng thời trang có tiếng trên mảnh đất Los Angeles phồn vinh. Lần này trở về thành phố S chính là muốn phát triển về thị trường trong nước. Nhân tiện… ghé qua thăm hội chị em bạn dì đã lâu không gặp.

Đem chuyện này nói cho Khương Tử Tân, nàng cũng phải đăm chiêu suy nghĩ: “Tình địch lần này của ngươi đúng là quá nặng kí rồi.”

Sau đó tiếp tục hỏi: “Nhưng ngươi có làm theo lời ta dặn không?”

“Đương nhiên là có.” Ngô Cẩn Ngôn khóc dở mếu dở. “Ta đây trực tiếp bỏ qua sĩ diện của bản thân chỉ để làm ra cái hành động nũng nịu buồn nôn. Kết quả Tần lão sư nhìn ta bằng ánh mắt mày đang làm cái quái gì thế? Tiểu Tân à, ngươi bày cách khác đi.”

“Cách khác? Ngoài cách này cũng chỉ còn cách… đè nàng xuống ăn thịt mà thôi.”

“…”

“Ta không biết đâu, ngươi tự nghĩ đi. Tối nay ta có hẹn cùng Hổ Phách rồi.”

Dứt lời liền kiên quyết đứng dậy, bỏ lại đứa trẻ đáng thương nước mắt lưng tròng một mình ngồi suy nghĩ biện pháp để đối diện với tình địch hoàn hảo.

***

“Ta cảm thấy nơi này khá tốt. Đàm Trác, ngươi mau lại xem một chút.”

Ở một bên, Tần Lam hiện tại đang cùng Đàm Trác đi xem nhà.

Đàm Trác hờ hững đưa mắt nhìn: “Nơi này quá cao.”

“Quá cao không phải là vấn đề.” Tần Lam nhẫn nại thở dài. “Ngươi cứ cầu toàn thái quá như vậy… biết bao giờ mới tìm được nhà để ở?”

“Ý ngươi muốn đuổi ta đi?”

“Ta không có ý đó.”

“Tần Tiểu Lam, ta thắc mắc điều này đã lâu… nhưng không rõ có nên nói với ngươi hay không…”

“Điều gì?”

“Chỉ là vài hôm trước ta cùng tiểu Mạn nói chuyện. Cậu ấy nói cho ta nghe về chuyện của ngươi và Nhϊếp Viễn…”

“…”

“Mặc dù ta quả thực không ưa Nhϊếp Viễn – cái tên chỉ giỏi làm màu đó. Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng bốn năm nay người ngươi yêu nhất là hắn. Nhưng vì sao… tới bây giờ chính ngươi lại chủ động buông tay?”

Tần Lam đối với câu hỏi của Đàm Trác, khuôn mặt thoáng dao động… nhưng rồi cũng im lặng.

“Chẳng lẽ là vì Ngô Cẩn Ngôn?”

“Đủ rồi Đàm Trác.” Nàng đột nhiên nhíu mày lên tiếng cắt ngang.

Đàm Trác kinh ngạc… đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian quen nàng… cô thấy nàng ở trước mặt mình bày ra trạng thái mất kiên nhẫn đến thế.

Rốt cuộc cũng minh bạch rồi…

Đàm Trác miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiểu Lam ngươi biết không… có những chuyện càng trốn tránh… càng dễ bại lộ.”

Nhẹ nhàng vẫy tay với người môi giới, Đàm Trác thản nhiên đem hợp đồng xem kĩ một lượt, sau đó trực tiếp xuống tay kí giấy tờ: “Tôi đồng ý mua ngôi nhà này, chúng ta lập tức thanh toán.”

Tần Lam hé miệng muốn nói gì đó. Thế nhưng Đàm Trác thủy chung giữ nguyên dáng vẻ hờ hững: “Ngày mai ta sẽ cho người tới dọn đồ. Tối nay ta qua nhà tiểu Mạn ngủ.”

“Đàm Trác, ta…”

“Đừng cuống lên như thế, ta cũng đâu có trách ngươi?” Cố gắng nén xuống cảm giác thất vọng trong lòng, cô nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc nàng. “Lần sau có thời gian ta sẽ mời ngươi đi ăn cơm. Cảm ơn vì đã cho ta ở nhờ, Tần lão sư xinh đẹp khả ái.”

Ai đó từng nói: để ở bên người mình thầm yêu thật lâu, thì thân phận thích hợp nhất… chỉ có thể là bạn.

***

Ngô Cẩn Ngôn như thường lệ sau khi học xong buổi chiều sẽ trở về nhà.

Thế nhưng hôm nay có điều đặc biệt a…

Tình địch của cô không có ở đây.

Tần Lam từ trong bếp nghe động liền nghi hoặc bước ra, sau khi thấy Ngô Cẩn Ngôn, nàng lập tức nhoẻn miệng cười: “Em về rồi.”

Bạn học Ngô càng nhìn càng cảm thấy nàng giống như một người vợ nhỏ. Song, điều quan trọng nhất vẫn là tình địch Đàm Trác.

“Tần lão sư? Đàm tỷ tỷ…?”

“Đàm Trác hôm nay đã mua được nhà.” Tần Lam vừa trả lời vừa quay lại phòng bếp.

Tốt, tốt lắm.

Ngô Cẩn Ngôn cười đến xán lạn.

***

Sau bữa cơm tối…

Ngô Cẩn Ngôn càng nghĩ càng không hiểu, hình như năm đó mẹ cô sinh cô vào khoảnh khắc sao chổi lao xuống thì phải…

Bởi vì hiện tại… khi còn chưa kịp hưởng niềm vui được bao lâu, thì bạn học Ngô đáng thương lại bị tình cảnh trước mặt làm cho máu nóng dồn lên não.

“Tiểu Lam.”

Người đàn ông đứng ngoài cửa khẽ gọi nàng. Mà Tần Lam một câu cũng không nói, chỉ thấy đôi tay nhỏ đang nắm chặt tay cầm khẽ run lên.

“Tiểu Lam… coi như anh cầu xin em, chúng ta có thể quay về hay không?”

Phỏng chừng Nhϊếp Viễn không biết trong nhà còn có người…

“Anh say rồi.” Nàng nhàn nhạt đáp.

“Anh biết em vẫn còn yêu anh.” Nhϊếp Viễn bất ngờ kéo nàng vào lòng, sau đó… trực tiếp đem nàng hôn đến ăn tươi nuốt sống.

“Mẹ kiếp.” Ngô Cẩn Ngôn ngồi trên sofa khẽ rủa một tiếng.

Dứt khoát đứng dậy lao tới đẩy mạnh Nhϊếp Viễn qua một bên. Hành động tiếp theo… cô chính là thẳng tay giáng xuống mặt hắn một cái tát.

Nhϊếp Viễn bất ngờ bị đánh, rất nhanh nổi điên túm cổ Ngô Cẩn Ngôn.

“Mày điên à?”

“Mày mới điên ấy.” Ngô Cẩn Ngôn dùng đầu gối thúc một cái vào bắp đùi hắn. “Con mẹ nó tao sớm nhìn ra mày là loại đàn ông giả bộ tốt đẹp rồi. Tần Lam yêu mày chẳng khác nào giẫm phải ***.”

Tần Lam vội kéo Ngô Cẩn Ngôn lại: “Cẩn Ngôn… em bình tĩnh đã.”

“Bình tĩnh? Chị hỏi em bình tĩnh thế nào? Tần Lam, chẳng lẽ chị vẫn định quay lại với hắn? Chị có thấy hắn vừa làm gì chị không? Chị có thấy hắn thô lỗ không?”

Ngô Cẩn Ngôn càng nói càng tức: “Tần Lam, năm ngoái em sớm đã cảnh cáo chị rồi. Loại đàn ông trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới tìиɧ ɖu͙© tìиɧ ɖu͙©, thực chẳng khác gì thứ cặn bã.”

“Em đủ rồi.” Tần Lam dùng hết sức quát lên một tiếng.

“Chị mắng em?”

“Cẩn Ngôn, em… em im miệng lại ngay.” Khó khăn lắm nàng mới có thể thốt lên từ này. “Chị nói cho em biết, dù sao Nhϊếp Viễn cũng từng là bạn trai chị. Em xúc phạm anh ấy… em thử nghĩ xem có phải đang xúc phạm chị hay không?”

“Tốt lắm.” Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, từ đầu đến cuối chỉ biết cay đắng cười. “Thì ra trong mắt chị… em vĩnh viễn phiền phức như vậy.”

“Chị không có ý đó… Cẩn Ngôn, em muốn đi đâu?”

Thấy Ngô Cẩn Ngôn toàn thân phát hỏa vào trong nhà lấy chìa khóa xe, Tần Lam vội vã ngăn cô lại.

“Chị tránh ra.” Ngô Cẩn Ngôn quát lên một tiếng rồi trực tiếp vòng qua người nàng.

***

Lái xe tới công viên gần nhà, Ngô Cẩn Ngôn gục đầu xuống vô lăng.

Chuông điện thoại đặt bên cạnh vô thức vang lên…

“Mẹ?” Ngô Cẩn Ngôn nhận điện thoại trong bất ngờ. Vì sao Thẩm Nhược Nhược đột nhiên lại gọi cho cô?

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Thẩm Nhược Nhược rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tiểu Ngôn, con mau lái xe về nhà… Ba mẹ có chuyện muốn nói với con?”

“Chuyện gì mà gấp như vậy?”

“Con cứ về đi đã… lái xe cẩn thận nhé.”

Ngô Cẩn Ngôn mờ mịt “dạ” một tiếng, sau đó mang theo một bụng nghi hoặc lái xe trở về thành phố T.

***

“Cái gì đây?”

Đứng sững ở giữa phòng khách. Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào ba… à không, bốn người ngồi ở trên ghế.

“Cẩn Ngôn… con còn nhớ cô Bạch không?” Ngô Cẩn Phi đứng dậy áy náy nhìn con gái.

“Cái thứ của nợ kia là con của hai người?” Ngô Cẩn Ngôn chỉ vào đứa trẻ đang được Bạch Mẫn ôm, cười nhạt hỏi.

Có mù mới không nhận ra người đàn ông cô gọi là ba đã làm ra cái chuyện gì. Cô biết ngay mà, từ dịp Tết cô sớm đã nhận thấy có điều không ổn.

“Con không được nói em như vậy.”

“Khốn thật.” Ngô Cẩn Ngôn lao tới gạt toàn bộ ấm chén xuống đất.

Đứa nhỏ nằm trong lòng Bạch Mẫn khóc ré lên.

“Ngô Cẩn Ngôn, con…” Ngô Cẩn Phi không mấy bất ngờ trước phản ứng của con gái, song vẫn vô cùng tức giận.

“Mẹ, vì sao mẹ không nói gì? Hả? Vì sao?” Ngô Cẩn Ngôn không màng tới Ngô Cẩn Phi và Bạch Mẫn, trực tiếp hướng tới Thẩm Nhược Nhược chất vấn.

“Cẩn Ngôn… chuyện này nói ra có chút dài dòng… nhưng mà… mẹ và ba con… sớm đã ly hôn rồi.” Thẩm Nhược Nhược bị con gái dọa sợ, hít sâu một hơi rồi ấp úng giải thích.

“Ba mẹ đùa con ư?” Ngô Cẩn Ngôn phá lên cười. “Dừng lại đi, trò đùa này không thú vị đâu.”

“Cẩn Ngôn, đây là sự thật.” Thẩm Nhược Nhược thở dài. “Mẹ cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm, càng không mang tới hạnh phúc cho ba con con… cho nên… mẹ đồng ý để ba con gặp gỡ cô Bạch.”

“Mẹ cũng có người đàn ông khác rồi?” Thẳng thắn.

“Mẹ…”

“Đừng nói nữa, các người đừng nói nữa.” Ngô Cẩn Ngôn ôm đầu hét lớn. “Tôi đang sống trong cái gia đình quái quỷ gì thế này?”

“Bạch Mẫn.” Đột ngột chỉ tay. “Con mẹ nó tôi ghét nhất là tiểu tam. Cút ra ngoài ngay trước khi tôi gϊếŧ mẹ con bà.”

“Ngô Cẩn Ngôn, con im ngay.” Ngô Cẩn Phi nổi đóa.

“Ba tức giận? Ba có quyền gì mà tức giận?” Ngô Cẩn Ngôn cười. “Ba mẹ có bao giờ nghĩ tới con không? Các người có bao giờ nghĩ tới tôi không?”

Nước mắt chảy dài trên gò má. Mà cô chỉ biết đứng ở một chỗ khóc thành tiếng: “Một tuổi rưỡi… mẹ bỏ tôi cho ông bà nuôi, hai năm sau ông bà mất, tới lúc đó tôi mới biết thì ra mình còn có ba… Một năm gặp mẹ bốn lần, mười bốn tuổi, tôi thay mặt mẹ đi đánh ghen. Mười tám tuổi, tôi rời khỏi thành phố T, cảm thấy mình giống như chú chim nhỏ được giải thoát. Tôi hư đốn, tôi tù túng, nhưng tất cả là vì ai? Vì ai mà tôi thành ra như vậy đây?”

Bầu không khí im lặng tới mức đáng sợ…

“Tôi chưa từng nghĩ người đẩy tôi vào đường cùng lại là chính ba mẹ ruột của mình. Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao lại sinh ra tôi?”

Đau đớn lùi về phía sau mấy bước, Ngô Cẩn Ngôn xoay người lao nhanh ra ngoài.

Cô thực sự đau lòng muốn chết rồi…

Cô muốn đi trốn…

Cô không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa…

Bỏ lại sau lưng tiếng gọi của Ngô Cẩn Phi và Thẩm Nhược Nhược, Ngô Cẩn Ngôn lái xe như điên trong đêm đen…