Chương 2: Muốn Thể Hiện Cái Gì?

Ngô Cẩn Ngôn vuốt nhẹ bức tranh do chính tay mình vẽ. Trong tranh là cô gái mặc chiếc váy suông màu trắng, mái tóc dài được xõa xuống ngang lưng.

Nàng đang ngồi uống cà phê bên cạnh tháp Eiffel thơ mộng. Giữa lòng Paris, vẻ đẹp mang đậm chất cổ điển phương Đông của nàng dường như làm phai mờ đi tất cả.

Cô gái ấy… chính là người khiến Ngô Cẩn Ngôn tìm kiếm suốt gần ba năm trời.

Bức tranh này được cô vẽ năm mười sáu tuổi. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng.

Mười sáu tuổi, theo mẹ tới Paris, cầm trên tay chiếc máy ảnh. Thật không ngờ lại có thể bắt gặp một bóng hình cả đời không quên.

“Cô gái đó là ai vậy?” Hổ Phách ngồi ở giường đối diện đương nhiên phát hiện ra Ngô Cẩn Ngôn đang thất thần. Đưa mắt nhìn tới bức tranh trong tay cô, Hổ Phách cũng phải cảm thán cô gái đó thật đẹp.

“Nữ thần trong mộng.” Ngô Cẩn Ngôn âu yếm vuốt ve bức tranh. So với ảnh chụp, cô thấy tranh do chính tay mình vẽ vẫn gần gũi hơn.

“Cậu cũng là…” Hổ Phách hơi nhướn mày.

“Không, sắp thôi.” Ngô Cẩn Ngôn bật cười. Thú thực hiện tại cô chỉ dừng ở mức song tính, chứ chưa có nghiêng về bên nào cả. Trai hay gái cô đều yêu được, cô cảm thấy chỉ cần thật lòng với mình là được.

Hổ Phách thấy Ngô Cẩn Ngôn không muốn trả lời thêm, cũng thôi không làm khó nữa.

Ngô Cẩn Ngôn đắn đo mãi, rốt cuộc mới quyết định treo nó lên tường. Như vậy mỗi ngày đều giống như ở nhà, được nhìn thấy chị rồi.

***

Vốn còn đang sắp xếp dở tay, cuối cùng người thứ tư cũng chịu xuất hiện. Đó là một cô gái ăn mặc khá thời thượng.

Minh Ngọc cười đáp: “Xin chào, mình là Minh Ngọc. Cậu ấy là Hổ Phách, kia là Ngô Cẩn Ngôn.”

“Trầm Bích.” Trầm Bích trả lời lấy lệ. “Tôi không muốn nằm tầng dưới. Các cậu có thể hay không đổi cho tôi?”

Ngô Cẩn Ngôn tức muốn hộc máu. Đây là lí lẽ gì vậy? Rõ ràng đến muộn còn đòi chiếm chỗ tốt?

“Tôi không đồng ý.” Ngô Cẩn Ngôn nghĩ sao nói vậy, cũng chẳng cần kiêng nể. “Cậu đến muộn thì nên chấp nhận những thứ còn lại. Đâu phải chỉ dựa vào thích hay không?”

“Tôi chính là không thích, cậu có thể làm gì tôi?” Trầm Bích hướng mắt lên nhìn.

Tại sao trên đời lại tồn tại giống loài kì lạ thế nhỉ? – Ngô Cẩn Ngôn khẽ nhắm mắt lại, từ từ đưa tay lên day day thái dương..

“Tôi cũng không đổi.” Hổ Phách cảm thấy Trầm Bích là loại nữ nhân vô cùng khó ưa. Cho nên cô đồng tình với quan điểm của Ngô Cẩn Ngôn.

Xinh nhưng không có não, không phải gu của cô.

Trầm Bích hừ lạnh. Sau đó nàng quăng mạnh vali lên giường rồi cục cằn sắp xếp đồ đạc. Thỉnh thoảng còn cố tình khuếch đại âm thanh.

“Con mẹ nó muốn phá nát cái kí túc xá này sao?” Ngô Cẩn Ngôn máu giang hồ trong người nổi lên. Không cần quen lâu hay là mới quen, trực tiếp cầm cuốn sách trong tay đáp mạnh về phía giường dưới đối diện.

Trầm Bích bị sách quăng trúng, phản ứng đầu tiên là hơi ngẩn ra. Sau đó đứng dậy quát: “Mày muốn chết à? Làm gì vậy?”

“Mày mới chính là muốn chết đấy.”

Ngô Cẩn Ngôn một cái bật nhảy, nhẹ nhàng từ trên tầng hai đáp xuống. Đem Trầm Bích khóa lại theo thế võ nhất định.

Thấy chuyện bé xé ra to, Minh Ngọc lập tức chạy tới ngăn cản hai người: “Sau này còn phải nhìn mặt nhau dài. Mọi người thôi đi.”

“Cái con điên này hà cớ gì phải nhìn mặt?” Ngô Cẩn Ngôn đẩy mạnh Trầm Bích sang một bên. “Mày, muốn làm chị đại hay thể hiện cái mẹ gì ở đây?”

Trầm Bích rốt cuộc cũng thấy Ngô Cẩn Ngôn không phải thuộc hạng hiền lành dễ chọc. Đành lườm một cái rồi ngồi xuống giường tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

“Đừng giận nữa. Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Minh Ngọc nháy mắt ra hiệu với Hổ Phách. Hổ Phách biết ý cũng gật đầu.

“Phải đấy, bữa cơm đầu tiên gặp mặt.” Hổ Phách trực tiếp bỏ qua Trầm Bích, tươi cười leo xuống rồi kéo tay Ngô Cẩn Ngôn rời khỏi phòng.

***

“Sau đó thì sao?” Khương Tử Tân nghe xong câu chuyện của Ngô Cẩn Ngôn, thầm cảm thấy cái con bé này đúng là bản tính không thể đổi.

“Sau đó ta đã cầm quyển sách đáp vào người cậu ta.” Ngô Cẩn Ngôn xúc một miếng cơm bỏ vào miệng. “Thật là tức giận.”

Lúc nãy tiện đường đi ăn cơm, cho nên Ngô Cẩn Ngôn đã giới thiệu Khương Tử Tân với Minh Ngọc và Hổ Phách. Bốn người hòa hợp rất nhanh. Chẳng mấy chốc tiếng nói cười đã vang lên ríu rít.

“Hai bạn mới quen, thỉnh để ý tới họ Ngô này giúp tôi. Con bé tính cách hơi bốc đồng một chút…” Khương Tử Tân gắp vài miếng thịt bỏ vào khay của Ngô Cẩn Ngôn. Thịt chính là sở thích của người này.

“Nếu ai đó không biết hai cậu, nhìn vào sẽ tưởng hai cậu là tình nhân đấy.” Hổ Phách cảm thán.

“Tôi và Khương Tử Tân này đã ăn nằm với nhau một thời gian dài…” Ngô Cẩn Ngôn mặt dày giãi bày.

“…”

***

Sau khi ăn trưa xong, Ngô Cẩn Ngôn lấy lý do cần đi bộ cho dễ tiêu, trực tiếp kéo Khương Tử Tân đi dạo quanh trường, tiện thể khám phá một chút.

“Tiểu Tân, cuối tuần này tới Phượng Hoàng Cổ Trấn đi.” Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn tán cây xanh rì, miệng lưỡi ngon ngọt rủ rê.

“Đang yên đang lành ngươi muốn tới đó làm gì?” Khương Tử Tân tò mò đáp.

“Tới chụp ảnh a…” Ngô Cẩn Ngôn nói tới ảnh một cái, khuôn mặt rất nhanh liền chan chứa yêu thương.

“Ngươi đó, suốt ngày mang ta ra làm bình phong.”

Khương Tử Tân thực cảm thấy đau đầu. Từ nhỏ tới giờ mỗi lần Ngô Cẩn Ngôn làm việc xấu xong, chắc chắn sẽ kéo theo mình làm lá chắn. Bởi vì trong mắt bố mẹ Ngô, Khương Tử Tân chính là một cô bé ngoan…

“Đi nhé.” Ngô Cẩn Ngôn hai mắt long lanh hướng về phía nàng cầu xin. “Mùa thu ở Phượng Hoàng Cổ Trấn rất đẹp. Ta từ lâu đã muốn đi, nhưng hễ cứ lên đường là người đàn ông quyền lực lại túm cổ kéo về.”

Bạn học Ngô rất đáng thương, lúc nào cũng bị ba ba dọa đóng băng tài khoản. Cho nên chỉ có thể nhờ cậy họ Khương mà thôi.

“Được.” Khương Tử Tân suy tính một lúc rồi gật đầu. “Nhưng ngươi tính lấy gì báo đáp?”

“Dùng thân được không?” Ngô Cẩn Ngôn hơi ưỡn ngực, đá lông nheo vài cái.

“Ta cần gì hai cái đinh vít của ngươi?” Khương Tử Tân bĩu môi.

“Khốn nạn.”

***

Ngô Cẩn Ngôn trải qua đêm đầu tiên ở ký túc xá vô cùng buồn chán. Đầu dây bên kia, Tô Thanh đang không ngừng gào thét điên loạn.

“Tiểu Cẩn, vắng ngươi thật đúng là không còn hứng bay nhảy.”

Ngô Cẩn Ngôn vặn nhỏ volume, bởi vì tiếng nhạc bên kia thực là ồn.

“Người ta ở trong kí túc xá, không còn được tự do như ở nhà nữa rồi.”

Bạn học Ngô rất buồn, cũng rất nhớ những ngày tiệc tùng tới sáng cùng anh em…

“Kí túc xá của ngươi có em gái nào xinh đẹp không? Chi bằng giới thiệu một chút đi.”

Nam nhân điển trai ngó đầu vào, nhìn qua camera nhoẻn miệng cười.

“Hứa Khải, ngươi đó ngươi đó.” Ngô Cẩn Ngôn híp mắt đầy nguy hiểm. “Còn không mau từ bỏ thói hoa bướm, coi chừng sau này gặp quả báo không lấy được vợ.”

“Yo…” Bên kia không ngừng vang lên tiếng léo nhéo.

“Thử nghĩ sau này Hứa Khải không lấy được vợ thì sao a…?”

“Tiểu Khải, chi bằng chấp nhận làm thụ trong cuộc tình của anh đi.”

Ngô Cẩn Ngôn nghe toàn bộ những lời thô bỉ, sau cùng cũng lắc đầu bất lực cười theo.

“Cẩn Ngôn, năm phút nữa tới giờ tắt đèn rồi. Cậu cũng chuẩn bị ngủ đi.”

Minh Ngọc ở tầng dưới ngó đầu ra nhắc nhở.

“Ừ.” Ngô Cẩn Ngôn cúi xuống đáp. Sau đó tạm biệt Tô Thanh. “Kí túc xá chuẩn bị tắt đèn rồi. Thật là nhớ mọi người quá. Nhưng Ngô Cẩn Ngôn ta sẽ sớm trở lại với mọi người thôi.”

“Tạm biệt, tiểu Cẩn a…”

“Nhớ học hàng đàng hoàng, đừng có vào đấy gây họa nhé.”

“Họa cái đầu các người.” Bạn học Ngô dơ nắm đấm. Còn không phải vì chơi với các người nên ta mới bị mang tiếng hư hỏng sao?