Chương 13: Chẳng Qua Là Vì Quá Cô Đơn

Trở về sau chuyến dã ngoại cũng vừa vặn là kì nghỉ tết dương lịch.

Ngô Cẩn Ngôn và Khương Tử Tân là người của thành phố T, cách thành phố S khoảng hai giờ lái xe. Bởi vậy ngay sáng hôm đó, ba Ngô liền không tiếc thời gian mà lái xe tới đón con gái về nhà.

“Mẹ con nói lần này sẽ về cùng con nghỉ tết đấy.” Ngô Cẩn Phi vừa cất đồ đạc vào cốp vừa thông báo cho Ngô Cẩn Ngôn.

“Năm nào chẳng nói vậy.” Ngô Cẩn Ngôn hờ hững dựa người vào cửa xe, thầm nghĩ lời hứa của mẹ cô còn rẻ mạt hơn cả lời hứa của đàn ông.

“Dù sao con cũng nên vui vẻ một chút. Đừng có hơi một chút lại xị mặt ra như vậy.” Ngô Cẩn Phi xoa nhẹ đầu con gái. “Lên xe đi.”

Ngô Cẩn Ngôn vốn còn muốn chờ Khương Tử Tân, thế nhưng nàng gọi tới cho cô nhắn rằng cứ về trước, mình ở lại tạm biệt Hổ Phách.

Mẹ nó, đúng là càng lúc càng mù quáng mà.

Trầm Bích đi tới cổng, vừa hay bắt gặp cảnh Ngô Cẩn Ngôn bước lên chiếc xe đắt tiền… Lập tức trong lòng xuất hiện một loại cảm giác gọi là ghen ghét.

Dựa vào đâu mà người ta tung hô mày điên cuồng như vậy? Chỉ vì nhà mày có tiền sao?

***

Về tới nhà, Ngô Cẩn Ngôn liền lười biếng trở về phòng ngủ ngả lưng xuống giường.

Lăn lộn qua lại vài vòng, rốt cuộc cô cũng cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn gửi cho Trương Gia Nghê.

– Học tỷ, đang làm gì vậy?

Theo như cô biết thì Trương Gia Nghê là người thành phố S. Bởi vậy đoán chắc hiện tại nàng vẫn đang ở kí túc xá hoặc là ở nhà.

Rất nhanh sau đó, tiếng chuông tin nhắn báo Trương Gia Nghê hồi âm.

– Đang ở thư viện tự học a~

– Đã nghỉ đông rồi mà chị vẫn tới thư viện ư?

– Chính là lười phải trở về nhà (▰˘◡˘▰)

– (¬_¬”)

– Còn em?

– Đang nằm chơi thôi. Tiểu Tân có hẹn với bạn rồi, hiện tại em thực sự rất là buồn chán ಥ_ಥ

– Cho nên mới tìm tới chị sao? – Vừa nghe là biết Trương đại tỷ đang hờn dỗi.

– Đâu có, chính là muốn chúc học tỷ có kì nghỉ đông vui vẻ (‘ε` )♡

– Được, tạm chấp nhận. Em cũng nghỉ đông vui vẻ.

***

Tùy tiện ném điện thoại sang một bên. Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục bất lực nhìn lên trần nhà…

Cứ như vậy chừng nửa tiếng, rốt cuộc cũng có thể nghĩ ra việc để làm.

Bạn học Ngô đứng dậy tiến về phía khung gỗ dùng để đặt giấy vẽ bên cửa sổ, chậm rãi treo giấy vẽ và lấy dụng cụ ra, bắt đầu dùng bút chì phác lên đó vài nét.

Ba năm rồi, nàng luôn là động lực duy nhất để cô luyện vẽ…

Ngô Cẩn Ngôn không biết bản thân đã tự giam mình trong phòng bao lâu, chỉ cho tới khi sắc trời dần chuyển qua màu đen, cô mới giật mình nhìn vào tờ giấy dùng để vẽ.

Toàn bộ tờ giấy được phủ kín bởi hai chữ Tần Lam…

***

“Tiểu Ngôn bé nhỏ của mẹ.”

Thẩm Nhược Nhược vừa thấy con gái, liền giống như một thiếu nữ vui vẻ chạy tới. Đem cơ thể mình dán chặt vào người Ngô Cẩn Ngôn.

Ngô Cẩn Ngôn có chút khó chịu dịch qua một bên: “Mẹ, đều là người lớn cả rồi.”

“Yo… Ngô Tiểu Ngôn, con còn dám đứng trước mặt mẹ nói mình là người lớn ư?” Thẩm Nhược Nhược nhướn đôi mày xinh đẹp lên, sau đó tươi cười đáp. “Dù sao cũng để mẹ ôm tiểu Ngôn lâu một chút, thực nhớ con chết đi được.”

“Nếu nhớ con… vì sao không từ bỏ những chuyến đi dài?” Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy rất uất ức. Nhiều khi cô cứ nghĩ giống như mình không có mẹ vậy.

Từ nhỏ tới giờ, số lần được ăn cơm mẹ nấu của Ngô Cẩn Ngôn chỉ có thể tính trên đầu ngón tay.

Thẩm Nhược Nhược nghe con gái đề cập đến công việc của mình, hơi bĩu môi không hài lòng: “Con và lão Ngô ba con… vì sao lại có cái tư tưởng y hệt nhau?”

“Chính là bởi vì một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì ba và con chỉ gặp mẹ đúng mười ngày thôi đấy.” Ngô Cẩn Ngôn miễn cưỡng đẩy Thẩm Nhược Nhược cách xa mình một chút. “Mẹ, năm ngoái khi con tốt nghiệp, mẹ rõ ràng hứa sẽ về để chụp ảnh kỉ niệm, thế nhưng kết quả thì sao? Vẫn chỉ có con và ba. Mẹ nhìn tất cả những bức ảnh từ trước tới giờ của con xem… có ảnh nào đầy đủ cả gia đình không?”

Ngô Cẩn Ngôn đã từng tự hứa với lòng: khi gặp mẹ phải hảo hảo hâm nóng tình cảm rồi mới nhẹ nhàng khuyên nhủ. Thế nhưng cô không làm được. Hễ cứ nhìn thấy Thẩm Nhược Nhược là uất ức trong lòng lại dồn lên.

“Con cũng muốn sau này được tự do như mẹ. Nhưng với điều kiện chính là con sẽ không lập gia đình, con vĩnh viễn không sinh con. Bởi vì con không muốn đứa bé ấy cũng như con, lúc nào cũng ôm khát vọng được nghe mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ.”

Còn nhớ năm bảy tuổi, nghe các bạn kể về mẹ của mình, Ngô Cẩn Ngôn đứng ở một bên đã hâm mộ, đã thèm khát tới mức nào… Thậm chí có vài đêm cô còn mặt dày chạy qua nhà Khương Tử Tân với mục đích nghe ké mẹ Khương kể chuyện.

Thôi đừng nói đến nữa… nhắc lại chỉ thêm đau lòng.

Thẩm Nhược Nhược nhìn đôi mắt đang dần trở nên đỏ hồng của con gái. Muốn vươn tay lau đi một chút, kết quả lại bị Ngô Cẩn Ngôn không khách khí gạt sang một bên.

***

Hẹn hội Hứa Khải và Tô Thanh tụ tập, đợi sau khi mọi người tới đông đủ. Ngô Cẩn Ngôn liền không tiếc tiền mà vung hết mình.

“Ngôn a… ngươi hôm nay lại có chuyện gì sao?” Tô Thanh ghé vào người cô hỏi.

“Mẹ ta về nước.” Ngô Cẩn Ngôn đáp. “Nhưng ta cãi nhau với bà.”

“Ta biết ngay mà. Đại tiểu thư ngươi lần nào có chuyện buồn, chắc chắn tiền sẽ bị đem đi nướng sạch.”

“Con mẹ nó, sau vụ này đành phải ăn bám các ngươi một thời gian dài rồi.”

Ngô Cẩn Ngôn cười, đem nữ phục xinh đẹp ở một bên ôm vào lòng: “Nói đúng không?”

“Đúng a.” Nữ phục vụ nũng nịu dựa đầu vào hõm vai cô.

Đương lúc này, điện thoại chợt đổ chuông. Ngô Cẩn Ngôn mở máy lên, màn hình hiển thị một từ Ba.

Ra hiệu cho mọi người mình có việc một lát. Sau đó cô mở cửa phòng, tới một nơi yên tĩnh nhận điện thoại.

“Con đây.”

“Cẩn Ngôn, con đang ở đâu?”

“Đang gặp gỡ vài người bạn…”

“Không phải là cái đám hư đốn đấy chứ?” Ngô Cẩn Phi nghe tới đây liền đoán được một nửa vấn đề.

“Thôi nhé ba. Đêm nay con sẽ về nhà chú Khương.” Ngô Cẩn Ngôn hờ hững đáp. Chập tối cô đã gọi cho Khương Tử Tân, hẹn nàng chừng mười giờ sẽ đi ăn đêm.

Ngô Cẩn Phi đầu dây bên kia còn muốn nhắc nhở, thế nhưng đứa con gái cứng đầu này liền không nể mặt ai mà dập máy.

***

“Ngươi…”

Khương Tử Tân trông bộ dạng say khướt của Ngô Cẩn Ngôn, rõ ràng nhìn là biết cô vừa mới đi tɧác ɭoạи về.

“Tiểu Tân, ta buồn quá…”

Ngô Cẩn Ngôn loạng choạng cầm theo áo khoác. Bên ngoài nhiệt độ rất lạnh, thế nhưng cô chỉ mặc độc nhất một chiếc áo len.

“Mau mặc áo khoác cho đàng hoàng tử tế đi. Nếu không ngươi sẽ bị cảm lạnh mất.”

“Rốt cuộc ngươi cũng chịu để ý đến ta.”

Bạn học Ngô nằm dài xuống vỉa hè, khươ chân múa tay tạo hình thiên thần tuyết.

“Ngô Cẩn Ngôn, ngươi mau đứng dậy cho ta.” Khương Tử Tân cố hết sức nhấc tảng đá này lên. Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn sống chết bám trụ.

Đột nhiên… nước mắt vô thức chảy dài trên gò má cô.

“Tử Tân, thực ra ước muốn của ta đơn giản lắm. Ta ước mẹ ta đừng đi nữa, trở về bên bố con ta… một nhà ba người hảo hảo sống thật tốt.”

Khương Tử Tân im lặng.

“Ta không phải đứa trẻ hư, ta không phải đứa trẻ hư…” Ngô Cẩn Ngôn ê ê a a hát bài hát tự sáng tác. “Chẳng qua là vì quá cô đơn, chẳng qua là vì quá cô đơn…”