Chương 6
Trời bắt đầu nóng lên, cũng may gian phòng của Dung An Trúc ở hướng Nam Bắc thông gió tốt, nhưng thỉnh thoảng tuỳ hứng Tiêu Luân cũng sẽ để mình trần mặc quần đùi mà long nhong trong phòng. Đều là nam nhân cả, có vấn đề gì đâu? Dung An Trúc khoé miệng tươi cười không rõ ý tứ, từ chối cho ý kiến. Bất quá ở nhà y đều mặc quần áo cotton thoáng mát.
Lại nói từ sau khi đi làm, Tiêu Luân rất ít khi thấy Dung An Trúc mặ mấy bộ đường trang làm hắn kinh ngạc nữa, chỉ mặc tây trang giày da bình thường.
Dáng người Dung An Trúc tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng cũng không phải loại hình mềm yếu như chân tôm, mặc tây trang vào tuy không đẹp mắt như Tiêu Luân – Tiêu Luân tự nhận – nhưng lại có cảm giác ngọc thụ lâm phong. Trong công ty không ít nữ nhân viên nhìn đến hai ông chủ lớn, trong lòng không ngừng chảy nước miếng.
Nhưng Dung An Trúc ở nhà lấy tiêu chí thoải mái làm chính, mùa hè đến rồi, mỗi lần người giúp việc quét tước dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ, y ngay cả dép lê cũng không thèm đi.
Hai người trong công việc hợp tác khăng khít, cuộc sống ở nhà cư nhiên cũng bắt đầu ngày càng hài hoà. Hai đại nam nhân vốn chen chúc trong một phòng tất nhiên sẽ không tránh khỏi va chạm, nhưng thời gian lâu dần cũng thành quen, anh tôi cứ nghiêng người tránh đi là được.
Cuộc sống có khổ hay không? Đường đường Tiêu đại thiếu gia lại phải ở trong phòng ốc sơ sài, ngồi khoanh chân trên đất ăn mỳ tôm nhìn biểu đồ giá cổ phiếu, hoặc là cùng một nam nhân khác chen chúc trong phòng tắm rửa mặt cạo râu, khổ hay không chỉ có bản thân hắn biết. Nhưng là giống như không quá khó chấp nhận như trong tưởng tượng.
Chính là khổ thế nào cũng sẽ có ngày kết thúc.
Thời điểm nóng nhất của mùa hè, Tiêu Luân cuối cùng mua được một căn phòng, trả toàn bộ tiền một lúc đương nhiên là không thể, nhưng có thể thanh toán được một phần ba khoản đầu kỳ. Tiêu Luân kỳ thực có nghi hoặc, Dung An Trúc không phải không có thực lực đi mua nhà, nhưng lại vẫn cam nguyện sống trong nhà đi thuê.
Ngày đầu tiên chuyển nhà, Dung An Trúc cũng đến ăn bữa cơm mừng tân gia, nhưng ở lại không bao lâu liền đi. Tiêu Luân nhất thời cảm thấy căn nhà hai phòng ngủ này có điểm trống trải. Dung An Trúc về đến nhà cũng cảm giác có chút không quen, nhưng hai người cũng không nghĩ nhiều, cũng không nói suy nghĩ này với nhau.
Qua tiếp một tháng, phòng của Dung An Trúc hết kỳ hạn thuê một năm, chủ nhà không muốn cho thuê tiếp, Dung An Trúc cũng thay đổi luôn chỗ ở. Lần này không biết xuất phát từ suy nghĩ nào mà y đổi thành nhà hai phòng ngủ.
Công ty tiếp được một hợp đồng lớn, liên quan trực tiếp đến chuyện công ty có thể hưng thịnh lần thứ hai hay không. Tiêu Luân cùng Dung An Trúc lâu lắm rồi mới có lần thứ hai liên thủ rời núi chinh chiến đến bàn rượu.
Tuy rằng Dung An Trúc cũng là nửa lão bản, nhưng đối với bên ngoài vẫn tự xưng là trợ lý cao cấp của Tiêu Luân. Tiêu Luân nói: súng sẽ ngắm đến kẻ đầu não, không thể để Tiêu gia lão gia tử chú ý đến Dung An Trúc.
Mấy đại tướng xuất chinh, trong phòng anh tới tôi đi rất náo nhiệt, bọn họ đều đang âm thầm phân cao thấp. Mấy ngày gần đây Dung An Trúc bị cảm nhẹ, giữa bữa cảm thấy chút khó chịu liền tìm cớ đi WC. Tiêu Luân không khỏi lo lắng liền đi theo.
Trong WC, Dung An Trúc đầu tiên là nôn xong một trận mới đến bồn rửa tay súc miệng. Tiêu Luân thấy sắc mặt y không tốt lắm, bảo y đi về trước.
Dung An Trúc lắc đầu, bên miệng bày ra nét cười bất đắc dĩ. “Giữa đường bỏ cuộc sẽ bị người ta khinh thường”.
“Cậu từ lúc nào lại để ý đến mấy chuyện này?” Tiêu Luân nhíu mày, đem khăn tay đưa cho y.
“Từ khi đứng ở vị trí này”. Dung An Trúc tiếp nhận khăn tay, lau lau mặt. “Về sau sẽ trả cho cậu”.
Tiêu Luân đối với khăn tay không để ý, chỉ lo lắng người trước mặt này có thể chịu đựng được không.
Dung An Trúc vừa cười vừa lấy một điếu thuốc, châm lửa, hút vào một ngụm cay đắng.
“Cậu quay lại trước đi, đợi tôi hút xong điếu này rồi sẽ ra”. Hít sâu một hơi rồi thở ra, sương khói mờ ảo lượn lờ xung quanh Dung An Trúc.
Tiêu Luân không trả lời, thấy y hít một hơi mà nửa điếu đã thành tro tàn, liền trực tiếp cướp lấy, để vào miệng mình, hai ba hơi hút xong rồi mới mở miệng nói. “Xong rồi, đi thôi”.
Dung An Trúc bình tĩnh nhìn hắn giây lát, sau một lúc mới nhu nhu mi tâm, theo hắn ra ngoài.
Về sau Tiêu Luân phải cưỡng chế Dung An Trúc nghỉ ở nhà hai ngày, Dung An Trúc cũng không cự tuyệt ý tốt này của hắn, dù sao ở nhà cũng xem được giấy tờ.
Hai ngày sau vẫn đi tiếp khách hàng đó, rượu xong thì đến ‘sắc’. Tiêu Luân chi ra rất nhiều tiền, cuối cùng cũng có thể hầu hạ mấy vị khách này hài lòng – đương nhiên quan trọng nhất là công ty có thực lực – ký xong hợp đồng, thời hạn là một năm. Khách hàng là kẻ có tiền, một lần ký này đã có được hai trăm vạn lợi nhuận.
Tiêu Luân cảm thấy thật vui vẻ, thật sự, rất vui vẻ. Mời Dung An Trúc cùng với mấy nhân viên đã lao lực đi ăn cơm, đến KTV, chính mình cũng gọi tới hai hồng nhan tri kỷ, hành vi phóng đãng đã lâu không thấy.
Ba giờ sáng, Dung An Trúc thay Tiêu Luân với hai vị mỹ nữ gọi xe, xác định mỗi người đều lên xe về nhà rồi mới gọi xe cho mình.
Dung An Trúc không về nhà, mà là đi hướng ngược lại, cuối cùng gõ cửa ngôi nhà của một nam nhân trẻ tuổi thanh tú.