Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Cướp Kịch Bản Yêu Đương Của Tôi Rồi!

Chương 3: Sao lại bị đánh?

« Chương Trước
Lục Vũ Điềm cười tinh quái, đưa tay lên má, ghé sát đến mặt của Vân Thính Hạ ra vẻ sắp kể chuyện mật.

“Nghe nói là ba cô gái đó trước sau đều đi tỏ tình, cô gái có tính cách kiêu ngạo nhất thì sau khi bị từ chối, nghĩ rằng hai người còn lại đã ngáng đường mình bèn buông lời chửi bới họ... chửi dữ dội lắm!”

“Tất nhiên hai cô gái kia không chịu nhường nhịn. Bản thân họ cũng chỉ là người theo đuổi thôi mà,đều đứng ở cùng vạch xuất phát cả, đều bị từ chối như nhau sao lại làm như bọn họ là người cướp người yêu của cô ta chứ?!”

Kể đến đoạn cao trào, Lục Vũ Điềm còn đặc biệt mở nhóm chat ra lướt ngược lên rất nhiều trang.

Vân Thính Hạ lén liếc nhìn số lượng người trong nhóm. Trời ơi! hóa ra là một nhóm hơn ba trăm người!

“Nhiều người thế này? Vậy chẳng phải là cả viện ư! À không... cả trường đều sẽ biết chuyện này sao?!

Những câu chuyện tám nhảm thế này mà lan truyền thì phạm vi không nhỏ đâu.

“Chắc là vậy.”

Lục Vũ Điềm dừng tay, cuối cùng cũng tìm được video mà cô ấy muốn, nở nụ cười đầy thích thú trước nỗi khổ của người khác.

“Đây này, là video mấy cô nàng đánh nhau có nhiều người vào can ngăn lắm.”

Cô ấy hạ âm lượng điện thoại xuống, sau đó mở video lên. Lo sợ Vân Thính Hạ không nhìn rõ, cô ấy còn tử tế đưa điện thoại sát vào mặt cô, suýt nữa đập vào mũi cô luôn.

Vân Thính Hạ: …

Cảm ơn cậu nhé.

Cô chăm chú xem video đến khi thanh tiến trình được một nửa thì phát hiện có một chàng trai cao lớn ở trung tâm cuộc hỗn chiến bị đánh không thương tiếc.

“Đây là Cố Tuyết Chiếu à?”

Cô cho rằng người bị mấy cô gái kia đánh chắc chắn là nhân vật chính trong câu chuyện, trong lòng còn có chút suy đoán đen tối, liệu có phải mấy cô nàng này đang nhân cơ hội trút giận vì bị từ chối không?

Lục Vũ Điềm cười lớn, lần này nụ cười còn mang chút cảm thông.

“Không, đó là Hứa Tinh Miểu, người ta chỉ là khán giả vô tội đến can ngăn thôi.”

Vân Thính Hạ: "…?"

Sao lại bị đánh?

“Khụ.” Nhận ra sự thắc mắc của cô, Lục Vũ Điềm xoa mặt cố gắng nhịn cười rồi giải thích: “Cậu ta thân với Cố Tuyết Chiếu nên khi Cố Tuyết Chiếu lao vào can ngăn, cậu ta cũng vào theo ngay lập tức.”

“Các cô gái đó quá kích động không tránh được việc đánh nhầm cả người vào can ngăn. Nhưng Cố Tuyết Chiếu vốn không được khỏe lắm, ốm yếu quanh năm nên nhìn không chống đỡ nổi, vì vậy mấy cô gái cũng chẳng đánh cậu ta nhiều… Còn Hứa Tinh Miểu thì trông có vẻ dai sức, da dày thịt chắc, đã thế miệng còn độc nên mấy cú đấm cuối cùng đều rơi xuống người cậu ta.”

Cô ấy thở dài đưa ra kết luận: “Đúng là xui xẻo, kết giao nhầm bạn thì kết quả là như vậy.”

“… Thật là nực cười.”

Vân Thính Hạ nghe toàn bộ câu chuyện chỉ cảm thấy tất cả những người đó thật kỳ quặc: “Bất kể là chuyện họ đổ xô đi tỏ tình hay là việc đánh nhau rồi liên lụy đến người khác… Đúng là không biết nói sao.”

Lục Vũ Điềm cũng đồng tình sâu sắc: “Không chỉ có cậu, hơn ba trăm người trong nhóm chat đều thấy chuyện này quá đỗi kỳ lạ.”
« Chương Trước