Trong quán bar đương nhiên sẽ có một số trò chơi thay đổi không khí, chẳng hạn như tung xúc xắc, sự thật hay thử thách.
Hách Tuệ Tuệ muốn gần gũi nam thần, vì thế cố hết sức thúc đẩy chuyện này, cô ta tìm cách mời mọi người chơi xúc xắc tính điểm, ai nhỏ nhất thì người đó phải uống rượu.
Cô ta làm vậy có hai mục đích, chuốc say chính mình để Hạ Kỳ Mặc đưa cô ta về, hoặc chuốc say Hạ Kỳ Mặc, để cô ta đưa anh về.
Kết quả, chơi được hai vòng cũng không đến lượt cô ta với Hạ Kỳ Mặc.
Vòng thứ 3, Hạ Kỳ Mặc rút khỏi cuộc chơi.
“Chúng ta uống bia đi, uống rượu vang đỏ này không đã nghiền.” Hách Tuệ Tuệ bắt đầu tìm cách chơi mới.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về Hạ Kỳ Mặc đang chơi điện thoại.
“Muốn uống cái gì thì cứ trực tiếp gọi.” Hạ Kỳ Mặc không ngẩng đầu lên.
Chỉ chốc lát sau, Đinh Ninh mang theo một thùng bia đi vào.
Thương Nam vừa thấy Đinh Ninh thì liền đi tới phụ giúp: “Em gái, em gái, những thứ này cứ để anh làm cho.”
Thương Nam rất thật lòng thật dạ mà gọi em gái, nhưng Đinh Ninh lại cảm thấy cậu ta đang chiếm tiện nghi cô.
“Anh gọi ai là em gái?” Cô đem thùng bia “Bang” một tiếng để trên bàn trà.
Hạ Kỳ Mặc di chuyển tầm mắt từ điện thoại qua chỗ Đinh Ninh.
Thương Nam vội vàng giải thích: “Em là em gái lão đại của bọn anh, đương nhiên cũng là em gái của anh.” Nói xong, cậu chỉ về hướng Hạ Kỳ Mặc.
Một cái chỉ tay này ngay lập tức khiến căn phòng trở nên xôn xao. nhốn nháo.
“Đây là em gái lão đại à?”
“Em họ, là em họ.” Thương Nam giải thích cho các đồng nghiệp của mình.
“Em họ của lão đại?” Hách Tuệ Tuệ lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đi tới trước mặt Đinh Ninh, ánh mắt bắt đầu dò xét.
Cuối cùng, cô ta chắc chắn Đinh Ninh là em họ của Hạ Kỳ Mặc, bởi vì cả hai người đều trông rất đẹp.
“Chị tên Hách Tuệ Tuệ, là nhân viên trong công ty của anh họ em.” Hách Tuệ Tuệ chớp chớp đôi mắt to với Đinh Ninh, có chút lấy lòng.
Chuyện này ngược lại khiến Đinh Ninh khó có thể thích ứng.
Vừa rồi cô tức giận với Thương Nam là bởi vì cô cho rằng Thương Nam đang đùa giỡn cô, nhưng không ngờ người ta thật sự có quan hệ với Hạ Kỳ Mặc nên mới gọi cô là em gái.
Bây giờ phải làm sao đây, liệu nhóm người này có nghĩ rằng cô hơi dữ dằn không?
“Xin chào.” Đinh Ninh ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn chào hỏi với Hách Tuệ Tuệ nhằm cứu vớt một chút hình tượng.
Lúc này, một người đàn ông đeo mắt kính ở bên cạnh nói: “Chẳng trách vừa rồi lão đại bọn anh vừa vào đã đi lại nói chuyện với em, thì ra là em họ, em có muốn tham gia cùng bọn anh không?”
“Em hiện tại đang trong giờ làm.”
“Bây giờ không cần làm nữa đâu.” Thương Nam đi đến trước mặt Đinh Ninh: “Anh đã nói chuyện với lão đại rồi, ngày mai em đến làm ở công ty bọn anh đi.”
“Hả?” Đinh Ninh nhìn về phía Hạ Kỳ Mặc, anh đồng ý cho cô gia nhập công ty của bọn họ?
“Không cần, em ở đây rất tốt” Cô lập tức cự tuyệt.
Thương Nam: “Đừng từ chối mà, một cô gái như em sao có thể làm ở một nơi như thế này được, nhiều nguy hiểm lắm.”
“Thường ngày em tám giờ đã tan làm, không có nguy hiểm một chút nào.” Đinh Ninh nói xong liền ra khỏi phòng.
Trở lại quầy rượu, chị Hồng lại hỏi cô xảy ra chuyện gì.
“Người thân của em cảm thấy em đi làm ở đây không tốt, bảo em đến làm ở công ty của anh ta.”
“Không tệ nha!” Chị Hồng châm điếu thuốc cho mình: “Em là sinh viên, đi làm ở công ty có thể học được một số thứ, ở chỗ này của chị cũng chỉ có lau bàn lau ghế.”
Đinh Ninh không lên tiếng.
Chị Hồng lại cười: “Người thân của em đã nói rõ với chị rồi, ngày mai em sẽ không đến đây nữa, chị khuyên em vẫn là nên nghe lời anh ta nói, không phải em đang phải sống nhờ ở nhà anh ta sao”
“Anh ta nói với chị lúc nào?”
“Lúc gọi rượu” Chị Hồng nói xong hút một hơi thuốc, nghiêng người dựa vào quầy rượu hỏi Đinh Ninh: “Anh ta cũng không phải là người thân của em đúng chứ?”
Đinh Ninh gật gật đầu, Hạ Kỳ Mặc thật sự không phải người thân gì của cô, sáu ngày trước bọn họ thậm chí còn không quen biết.
Chị Hồng thấy Đinh Ninh gật đầu, nhếch mép cúi xuống hỏi: “Chị có thể đoán mối quan hệ của em với anh ta không?”
Đinh Ninh nhìn về phía chị Hồng.
Chị Hồng mỉm cười nói: “Em là cô nàng sinh viên xinh đẹp mà anh ta giấu ở nhà đúng không?”