Khương Dao hoảng hốt.
Cô và Trương Trọng Tuân không có quan hệ cá nhân nào, thậm chí đến cả ấn tượng tốt cũng không có.
Mấy năm nay Trương Trọng Tuân càng ngày càng nổi tiếng, có nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt, là hình mẫu bạn trai quốc dân không sụp đổ, được xem như là nghệ sĩ hạng A của công ty. Hà Đinh Trữ vỗ cánh tay cô, trên mặt nở nụ cười: "Ai tìm cô thế, biểu cảm khó coi như vậy."
Khương Dao úp đi động vào đùi như phản xạ có điều kiện, biểu cảm của Hà Đinh Trữ lập tức thay đổi, miễn cưỡng nói: "Sao hả, không thể cho tôi xem à."
Khương Dao nhanh chóng chớp chớp hai mắt, không trực tiếp trả lời Hà Đinh Trữ: "Tôi ra ngoài một lúc…"
"Đi đi."
Hà Đinh Trữ thâm thúy tựa cằm vào lưng ghế ngồi.
Trong lòng cô ấy nghĩ gì, Khương Dao không muốn quan tâm.
Nhà Trương Trọng Tuân ở khu biệt thự ngoại ô, Khương Dao bắt xe đến cũng tốn hết một giờ.
Người ở khu này đa phần không phú cũng quý, nhà Trương Trọng Tuân coi như không quá chói mắt.
Vừa mở cửa đã khách sáo như thường.
"Nhiều năm không gặp, sư muội càng ngày càng đẹp."
Trương Trọng Tuân cười, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, mặc đồ ở nhà đứng chống trước cửa, không biết có thể khiến bao nhiêu fan điên cuồng.
"Ừm, vẫn ổn."
Tiếc rằng Khương Dao tâm lặng như nước.
Trương Trọng Tuân khóe miệng co rút, anh ta cho rằng Khương Dao sẽ khách sáo đáp lời, sau đó hai người vui vẻ chuyển chủ đề, nhưng rõ ràng là anh ta nghĩ nhiều.
"Vào ngồi đi."
Trương Trọng Tuân xoay người đi vào phòng khách, Khương Dao đi theo phía sau anh ta, một đoạn đường đi xấu hổ lại yên tĩnh.
Trương Trọng Tuân người hoạt động trong giới giải trí nhiều năm lại đi tìm đề tài để nói.
"Biết tôi tìm cô vì chuyện gì không?"
"Ba tôi lại sắp xếp nhiệm vụ cho anh."
Khương Dao bình tĩnh ngồi xuống sofa, đưa tay buộc tóc thành đuôi ngựa.
Trương Trọng Tuân nheo mắt, mang ý cười thâm tình: "Không phải vì tôi muốn gặp cô sao?"
Khương Dao cười tủm tỉm, mắt hoa đào cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Đều là hồ ly ngàn năm, chơi trò liêu trai gì chứ."
Trương Trọng Tuân sờ sờ cằm, nhướng mày vẻ vô tội: "Thật oan uổng cho tôi, thật sự là vì lý do cá nhân…"
"Cho nên?" Khương Dao làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
"Tôi có một bộ phim, bản thân tôi cũng có đầu tư, nhưng mấy người được đề cử tôi đều không vừa ý, cảm thấy sư muội như cô là hợp với nhân vật nhất, có muốn cùng tôi đi diễn thử hay không?" Trương Trọng Tuân nghiêng người về phía trước, hai tay bắt lại đặt trước gối, đánh giá sắc mặt Khương Dao.
Khương Dao mím môi cười, hơi hơi nghiêng đầu: "Tôi đoán… Bộ phim kia là ⟪Du hành xuyên thời gian⟫."
Vẻ mặt Trương Trọng Tuân kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Thì sao?"
Khương Dao giương mắt, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Làm khó anh rồi, tự tôi nói với ba tôi."
Dứt lời, cô xách túi đứng dậy muốn đi, vừa bước hai bước, Trương Trọng Tuân một phát bắt được cổ tay cô.
"Không phải vì tôi muốn diễn với cô sao?"
"Anh không cần lo lắng, tôi có thể xử lý chỗ ba tôi, tìm cho anh người hợp tác tương xứng."
Cô giãy nhẹ nhưng giãy không ra, Trương Trọng Tuân không có ý định buông tay.
Khương Dao nhẹ nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía Trương Trọng Tuân.
"Vậy nếu như tôi nghiêm túc."
Trương Trọng Tuân ngẩng đầu lên, con ngươi như hố sâu thăm thẳm, trên mặt cũng là biểu cảm không đùa giỡn.
Trong khoảnh khắc như vậy, Khương Dao còn cho rằng Trương Trọng Tuân coi trọng cô.
Nhưng diễn trò không phải là chuyện căn bản của diễn viên sao, đối với khúc gỗ cũng có thể thâm tình, cô rất nhanh liền thoải mái lại.
"Tôi nói muốn dựa vào chính mình."
Cô dùng chút sức lực, mạnh mẽ rụt tay mình khỏi tay Trương Trọng Tuân, cổ tay vẫn còn có chút đau.
"Xem ra không ai có thể thuyết phục cô nhận tài nguyên này." Trương Trọng Tuân có chút buồn bã, tự vo lấy đầu ngón tay mình.
"Không ai cả."
Khương Dao vô cùng tiêu sái xách túi rời đi.
Nhưng chuyện này kết luận có hơi sớm.
-
Không khí ẩm ướt, mang sự tươi mát sau cơn mưa.
Phùng Liên không nhàn rỗi, đầu bên kia vừa nhận được tin tức thất bại của Trương Trọng Tuân, anh liền bắt đầu chuẩn bị đòn sát thủ.
Đại học T.
Quý Nhược Thừa vừa tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật vật lý Anh - Trung về nước, còn chưa kịp kéo vali về nhà liền vội vàng đến trường lên lớp.
Khoác âu phục trên cánh tay, đi đến cửa phòng học thì sửng sốt một chút.
Anh biết Phùng Liên, nhưng không biết Phùng Liên làm thế nào mà có được thời khóa biểu của anh.
Đại khái người trong giới giải trí đều tinh thông tin tức.
"Thầy Quý, đã lâu không gặp." Về mặt hình thức, nghiệp vụ của Phùng Liên tuyệt đối ưu việt, trưng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa đào, giống như Quý Nhược Thừa là con rể thất lạc nhiều năm của anh ta.
Quý Nhược Thừa cười khẽ một cái, bắt tay Phùng Liên: "Có chuyện gì vậy?"
Anh là hỏi Khương Dao có chuyện gì.
Kỳ thực theo tác phong trước giờ của anh, trước mắt lập tức phải lên lớp rồi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện dạy học.
Nhưng… Lúc hỏi liền thốt ra như vậy.
"Trong chốc lát không thể nói rõ ràng, chờ anh dạy xong, chúng ta nói kỹ hơn." Phùng Liên cười hì hì xoa xoa tay.
Quý Nhược Thừa gật gật đầu, thấy dáng vẻ không quá sốt ruột của Phùng Liên, anh cũng yên tâm.
Trong lớp, anh ít nhiều có chút lơ đễnh.
Trước kia luôn có thể không bị phân tâm mà tập trung làm việc, nhưng từ sau khi vô duyên vô cớ cùng Khương Dao xuất hiện lần trước, anh thường xuyên không biết phải làm sao.
Một tiết học rất nhanh kết thúc, anh và Phùng Liên cùng đến quán cà phê gần toà giảng đường.
Quý Nhược Thừa gọi cho Phùng Liên một ly Flat White, Phùng Liên cũng không khách sáo.
"Thầy Quý, có thể anh không hiểu giới giải trí, nhưng ít nhiều gì cũng biết, sự nghiệp diễn xuất của nữ diễn viên cũng không dài, đúng không?"
Phùng Liên đi thẳng vào vấn đề.
Quý Nhược Thừa nhấp một ngụm cà phê, anh không quen thêm đường, vị đắng chát lan khắp khoang miệng.
"Ừm, anh nói đi."
Phùng Liên gãi gãi đầu, đè thấp âm thanh: "Năm nay Dao Dao cũng hai mươi mốt rồi, còn kiên trì lăn lộn diễn mấy bộ phim rách, hiện tại nữ diễn viên có chút danh tiếng từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu diễn nữ chính rồi."
"Nếu mà chúng tôi không có bối cảnh không có tài nguyên thì thôi luôn, đáng bị người ta giẫm đạp."
"Nhưng mà không, chúng tôi có rất nhiều tài nguyên, Tinh Diệu có thể dùng toàn lực của công ty để nâng đỡ Dao Dao."
"Nói thật, vóc dáng Dao Dao cũng không tệ, so với phần lớn nữ diễn viên trong giới cũng xinh đẹp mà."
Quý Nhược Thừa chớp mắt: "Ừm."
Phùng Liên không nghĩ rằng đột nhiên anh lại tiếp lời, mạch suy nghĩ trong chốc lát bị gián đoạn.
Sau đó ho nhẹ một tiếng, anh ta uyển chuyển nói: "Dao Dao muốn nổi tiếng, đối với nghề này cũng là nghiêm túc, trước mắt sắp tốt nghiệp rồi, cũng không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa, sau ba mươi tuổi, cơ hội cho nữ diễn viên sẽ không nhiều."
"Nếu như không có tiếng tăm, lại không tiếp nhận tài nguyên của gia đình, cũng chỉ có thể lăn lộn ở diễn mấy bộ phim rách, chờ qua vài năm, cũng không thích hợp diễn phim thần tượng nữa."
Quý Nhược Thừa nhẹ nhàng xoay ly cà phê, nâng mắt nói: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng tìm tôi có tác dụng gì?"
Phùng Liên hít sâu một hơi, hớp mạnh một ngụm cà phê, đầu lưỡi bị bỏng nên tê rần.
"Anh cho rằng tình cảm sâu đậm của một Dao Dao không dính bụi trần là do ai ban tặng?"
Ngón tay Quý Nhược Thừa run lên một chút, cà phê trong ly đung đưa khẽ động, sau một lúc lâu mới gió êm sóng lặng.
Phùng Liên ý thức được lời nói của bản thân có thể có chút không phải lúc, uyển chuyển bổ sung một câu: "Mọi người đều là người trưởng thành, xã hội của người trưởng thành đầy rẫy các loại không công bằng, Dao Dao trời sinh là con gái của chủ tịch chúng tôi, anh muốn cô ấy trải nghiệm những thử thách của tầng lớp phía dưới, cũng sẽ có lỗi với sinh mệnh mà ông trời ban cho cô.”
Quý Nhược Thừa hơi nheo mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khóe môi.
"Tôi muốn cô ấy trải nghiệm thử thách khi nào?"
Phùng Liên dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: "Anh dám nói trước kia chưa từng nói những lời như vậy sao?"
Quý Nhược Thừa giật mình.
Đại khái anh có nói qua.
Hình như là một lần cuối kỳ kiểm tra, thành tích thi vật lý của Khương Dao là thứ nhất từ dưới lên của toàn khối, nhìn thấy điểm số, anh thật sự có chút tức giận.
Theo chỉ số thông minh của Khương Dao, vốn không nên chỉ có chút ấy điểm, cho nên anh gọi Khương Dao đến văn phòng, bày bài kiểm tra ra trước mặt cô.
Khương Dao làu bàu, có chút không tình nguyện.
Anh cho phép thỉnh thoảng thi cử thất thường, nhưng quả thật không thích học sinh kiếm cớ trời nam đất bắc, cho nên khó tránh khỏi khiển trách Khương Dao vài câu.
Thật ra bình thường anh là người nhẹ nhàng, tính tình vô cùng tốt, cho dù là khiển trách cũng không có thần sắc nghiêm nghị.
Nhưng thấy dáng vẻ tủi thân và hai mắt đỏ hồng của Khương Dao, vậy mà anh lại cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
Cũng bởi vì lần tự trách đó mà anh tùy tiện mua quà sinh nhật cho Khương Dao, tất cả những thứ sau này, dường như càng ngày càng hỗn loạn.
"Khi đó là tôi đứng ở góc độ của thầy giáo, làm tròn chức trách của tôi, nhưng nếu…" Âm thanh của Quý Nhược Thừa im bặt.
Phùng Liên vểnh tai: "Nhưng cái gì?"
Quý Nhược Thừa che đậy mà bưng ly cà phê lên, ậm ờ nói: "Không có gì."
Hai mắt Phùng Liên xoay chuyển, dù trong lòng vô cùng muốn biết lời Quý Nhược Thừa không nói ra miệng là gì, anh ta cũng không quên nhiệm vụ đến lần này.
"Thật ra có kịch bản tốt hơn, đặc biệt phù hợp với hình tượng của Dao Dao, nếu diễn, đại khái sẽ thay đổi được phần nào về sự nổi tiếng, hơn nữa công ty chúng tôi cũng đầu tư, quyền phát ngôn khá lớn."
Quý Nhược Thừa nghiêm túc gật gật đầu: "Cho nên anh muốn Khương Dao nhận bộ phim này, nhưng Khương Dao không nhận."
"Đúng, cô ấy nói không dựa vào tài nguyên của nhà mình, nhưng lỡ mất bộ này thì thật đáng tiếc, lúc nên lộ diện thì không lộ diện, tương lai hối hận thì có tác dụng gì?"
Ánh mắt Quý Nhược Thừa lóe lên một chút, tựa như là nghĩ tới gì đó, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy."
Phùng Liên vừa nghe có cửa, lập tức thừa thắng xông lên: "Cho nên bèn làm phiền thầy Quý khuyên nhủ Dao Dao đừng cố chấp nữa."
Quý Nhược Thừa hoàn hồn: "Tôi phải khuyên thế nào."
Phùng Liên đưa khăn giấy trên bàn cho Quý Nhược Thừa, ý tứ sâu xa nói: "Tôi không biết, nhưng thầy Quý nhất định có thể làm được."