Chương 3

Edit: RafaelaBeta: Áng Mây

Không phải.

Vậy thì là gì?

Cô che giấu tâm tư lo sợ bất an và những vết thương giấu kín từ sâu trong ký ức.

Cảm xúc của cô bị những thứ ấy khuấy động, đến khi mở miệng, chỉ còn sót lại một chữ "a" mà thôi.

Cô nhịn không được ngắm nhìn một bên mặt Quý Nhược Thừa, giống như năm đó cô ngắm nhìn ánh mắt anh.

Dường như Quý Nhược Thừa càng lạnh lùng hơn so với trước kia. Ba năm không gặp, chút dáng vẻ của thiếu niên trên người anh đều đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại, anh là giáo sư Vật lý trẻ tuổi nhất của đại học T, dẫn dắt toàn học sinh ưu tú.

Còn cô, dường như từ khi học đại học đã quen với việc tụ tập bạn bè, kết quả, bây giờ cũng chẳng đạt được thành tựu gì.

Ấn tượng về vị giáo viên diễn xuất đó rất ác liệt, chủ nhiệm lớp đối với cô chỉ có thể hình dung bằng một từ, nóng nảy.

Tuổi còn trẻ, không tự bồi dưỡng kỹ năng diễn xuất mà chỉ nghĩ tới chuyện làm minh tinh.

Cô cũng chưa từng kiêng kị việc thể hiện ý muốn nổi tiếng ra bên ngoài, nhưng cô vẫn thận trọng mà bảo vệ ranh giới cuối cùng.

Cô muốn nổi tiếng là vì muốn có thành tích để xứng với Quý Nhược Thừa, nhưng cô nhất định phải dựa vào chính mình, không thể làm một con sâu mọt hoàn toàn ỷ vào tài nguyên của gia đình.

Thật ra mà nói, hai chữ "tương xứng" này cũng có chút hoang đường, bởi vì Quý Nhược Thừa không thích cô, cho nên giữa bọn họ mới không ngang bằng như vậy.

"Sao thế?" Quý Nhược Thừa phát giác ánh mắt của cô, quay sang nhìn cô chằm chằm.

Con người anh luôn chuyên tâm và chân thành như vậy, chính là loại ánh mắt này khiến tâm tư Khương Dao hoảng loạn, giống như trước kia ở văn phòng vật lý hay trên lớp học, lúc ngẫu nhiên gặp nhau ở hành lang, lúc xa xa ngắm nhìn anh trên sân tập.

Khương Dao hít sâu một hơi, tỏ vẻ nhẹ nhõm mà lắc đầu, lộ ra một nụ cười trầm ổn, cặp mắt đào hoa nhíu lại: "Không có gì, tổ tiết mục đang chờ tôi."

Quý Nhược Thừa hơi nhíu mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: "Ừm, tôi cũng nên về phòng thí nghiệm."

"Tạm biệt."

Ánh mắt Khương Dao mông lung, cuối cùng dừng lại chỗ thềm đá bị ánh nắng chiếu đến, nơi cô lần đầu gặp lướt qua Quý Nhược Thừa.

Hai đùi nặng như chì, một chút cũng không muốn rời khỏi chỗ Quý Nhược Thừa, nhưng bây giờ cô vô cùng rõ ràng, nếu cứ quấn chặt lấy thì sẽ không có được chút yêu thích nào từ Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa đưa mắt nhìn cô rời đi, không được tự nhiên mà sờ nút áo trên cùng.

Khương Dao thích dáng vẻ khi anh mặc áo sơ mi, tốt nhất là vén tay áo lên, mở nút áo đầu tiên để lộ xương quai xanh.

Cô chưa từng che giấu ánh mắt kinh ngạc, có đôi khi trên lớp học sẽ hơi mất tự nhiên và ngượng ngùng mà nhìn anh, cho nên anh dần yêu thích việc làm trái lại ý cô.

Bóng dáng Khương Dao rất nhanh biến mất, chỉ còn lại mùi cồn iốt nhàn nhạt trong không khí. Quý Nhược Thừa hoàn hồn, rất nhanh khôi phục lại, ra cửa đi về hướng khác.

"Ai, thầy Quý, thầy quen người nổi tiếng kia sao?"

Bất ngờ bị vỗ vai một cái, Quý Nhược Thừa đứng lại, xoay người nhìn, giọng điệu xa cách nói: "Thầy Từ."

Từ Hoà Vĩ cười hì hì nói: "Các nữ minh tinh bây giờ thật xinh đẹp, đáng tiếc sau cùng vẫn là ở bên người giàu."

Quý Nhược Thừa lạnh nhạt liếc anh ta một cái, nói thẳng: "Nghe nói luận văn của cậu lại bị《 Khoa học 》 trả về?"

Từ Hoà Vĩ bị chặn họng, sắc mặt lập tức có chút khó coi, khóe miệng của anh ta nhếch nhếch, cười như không cười nói: "Tôi mới về nước có một năm nên cũng không quá gấp, nếu ba năm mà không có thành quả thì mới nóng lòng."

Quý Nhược Thừa cười khẽ một tiếng: "À, cũng đúng."

Sau khi anh về nước, đầu tiên là bị trung học Thịnh Hoa làm chậm trễ ba năm, cho dù như vậy thì lý lịch anh so với những người đồng lứa cũng nổi trội hơn nhiều, cũng được trường học coi trọng hơn, do đó ít nhiều cũng khiến cho người khác bất mãn.

Từ Hoà Vĩ nhếch miệng, cầm lấy thuốc cảm mạo, không quay đầu mà đi về phía trường học. Anh ta phải tốn nhiều thời gian nghiên cứu hơn mới có thể mong một ngày hoàn toàn loại bỏ vị trí của Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa che miệng, nhẹ ho khan một tiếng, có lẽ là tắm bị nhiễm lạnh, hoặc cũng có lẽ là lại được nhìn thấy Khương Dao khiến lòng anh khó tránh được có chút dao động.

Khuôn viên đại học T không nhỏ, đi một hồi, vậy mà anh lại đến gần nhà thi đấu.

Anh rất ít vì chuyện riêng mà làm chậm trễ công việc, hôm nay đại khái… phá lệ quá nhiều lần rồi.

Người người đến xem, đứng chen chúc nhau trên bậc thang làm cho cửa lớn nhà thi đấu chật kín đến gió cũng không lùa qua nổi, thấp thoáng có thể nghe được gần cửa truyền đến tiếng hoan hô của quần chúng hóng chuyện.

Quý Nhược Thừa từ xa nhìn qua, ôm tài liệu trong tay khẽ cười.

Anh không thích những chỗ đông người, nhưng nếu người anh muốn gặp đã định là trung tâm của đám đông, vậy thì anh cũng nguyện ý đứng tại nơi khuất tầm mắt, cứ như vậy cho đến khi buổi quay kết thúc.

Nhưng vào lúc đám người tản dần thì anh cũng lập tức rời đi, đã chậm trễ mấy tiếng rồi, đại khái hôm nay lại phải làm thêm giờ.

Gió có chút lớn, thổi lăn những hòn đá nhỏ trên mặt đất. Lúc Khương Dao từ nhà thi đấu đi ra, mệt mỏi đến sắp ngủ thϊếp đi.

Phùng Liên lấy thảm đắp kín cho cô, lấy dây buộc tóc buộc cho cô, dặn dò: "Vé máy bay anh đổi thành ngày mai rồi, tổ tiết mục muốn tổ chức liên hoan, buổi chiều em vắng mặt lâu như vậy, giờ lại từ chối thì không thích hợp."

Khương Dao uể oải đáp một tiếng cho có lệ, mê man ngủ thϊếp đi.

Phân cảnh trong mơ vỡ thành từng mảnh nhỏ nhưng đều liên quan đến Quý Nhược Thừa, những ký ức thời cao trung đã có chút xa xôi kia giống như bắp rang đồng thời nổ tung, mỗi phút mỗi giây đều rõ ràng như vậy.

Cô cũng không biết Phùng Liên ôm cô về khách sạn lúc nào, đợi đến khi cô tỉnh lại, trời đã tối hẳn.

Khương Dao cố gắng nháy nháy mắt, huyệt Thái Dương giật giật đau nhức, đợi một hồi lâu, cô mới dần dần khôi phục thần trí, sau đó thét chói tai xông vào phòng vệ sinh tẩy trang.

Đối với nữ diễn viên mà nói, không có gì quan trọng hơn làn da cả.

Phải chăm sóc da từ lúc nhỏ, loại nghề nghiệp phải trang điểm thời gian dài như cô càng cần bảo dưỡng làn da, ngủ một giấc này, phấn mắt lem như gấu trúc, lớp phấn trên mặt thì lem luốc không đều.

Cô tốn không ít thời gian, sảng khoái tắm rửa xong, còn chưa sấy khô tóc thì Phùng Liên đã ở ngoài cửa giục cô.

"Dao Dao, tranh thủ thời gian sửa soạn đi, để cho người ta chờ thì không thích hợp lắm."

Khương Dao qua loa vỗ vỗ tinh chất dưỡng ẩm, trực tiếp xõa mái tóc dài ướt sũng ra, mặc vào một chiếc váy ngắn đen rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Phùng Liên nhìn cô chằm chằm, do dự nói: "Em không trang điểm nhẹ sao?"

Khương Dao vuốt vuốt mái tóc đen, đầu ngón tay mang theo mùi quýt của dầu gội.

"Vừa tẩy trang nên không trang điểm nữa."

"Vậy cũng được." Phùng Liên cũng không cưỡng cầu, Khương Dao hiện đang trong thời kỳ đỉnh cao nhan sắc, dù không trang điểm cũng vẫn là đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

Liên hoan buổi tối chính là kiểu giao thiệp mời rượu rồi tiếp rượu, có người thành thạo điêu luyện, có người chân tay luống cuống, nhưng mặc kệ là trạng thái nào, dù sao có đi thì phải uống.

Phùng Liên vẫn rất có giới hạn, dù biết giao thiệp là không thể thiếu nhưng anh ta cũng không quên thân phận thật của Khương Dao, thà để cho người ta không thoải mái cũng không thể dung túng họ rót rượu cho Khương Dao.

Nhưng không ngăn nổi cô bé này tự mình không quản nổi mình!

Tửu lượng của Khương Dao được luyện từ hồi cấp ba. Lúc cô còn nhỏ, phần lớn là chơi cùng với đám con trai, cũng thường xuyên đi theo bọn họ quậy phá, chuyện như lén uống rượu cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.

Phùng Liên thấy Khương Dao xem rượu như nước mà uống hết ly này đến ly khác, hận không thể quay trở lại buổi chiều mà đánh chính mình một bạt tay.

Sao lại không từ chối buổi liên hoan thối tha này chứ?

Bằng vào sức một mình Khương Dao khiến cho mấy nam diễn viên xung quanh uống đến nôn mửa, còn cô vẫn sừng sững không ngã.

So với một đám nữ minh tinh õng ẹo ra vẻ ta đây, cô lại vô cùng nổi bật, trong một đêm mà kéo lại được nhân duyên kém lúc chiều, còn trở thành bạn rượu của mấy minh tinh đang lên.

Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi lạnh giá, Khương Dao chỉ mặc một chiếc váy ngắn, Phùng Liên cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên người cô, vừa giúp cô gài nút vừa lải nhải không ngừng.

"Nếu để cho chủ tịch biết, không mắng chết em mới lạ, ai bảo em trong loại trường hợp này mà cũng liều mạng uống rượu?"

Khương Dao hất lông mày, chỉ vào mũi của mình: "Anh thấy em say rồi sao?"

Phùng Liên không lên tiếng.

Mặc dù có mùi rượu nhưng nhìn cô có vẻ vẫn minh mẫn, không hề giống uống say.

"Tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi, chuyến bay vào lúc chín giờ sáng mai, đừng dậy trễ, sáu giờ anh mang bữa sáng đến cho em." Vừa vào đến đại sảnh khách sạn, Phùng Liên liền cầm áo khoác của mình trở về.

Áo khoác của anh ấy không quá gây chú ý, trong quán rượu cũng có ít nhiều người tham gia náo nhiệt đang chụp ảnh, dù là ảnh chưa qua chỉnh sửa thì tất nhiên Khương Dao vẫn xinh đẹp.

Vào đến phòng, Khương Dao ngồi đờ đẫn trên giường một lát.

Cô không phải là không say, chỉ là không thích biểu lộ ra bên ngoài như năm đó. Thần kinh cô đặc biệt hưng phấn, hưng phấn đến nỗi cô không biết nên làm sao mới hết.

Thật lâu sau, cô lấy điện thoại di động, nhanh chóng tìm đến một dãy số.

Cô nhìn chằm chằm dãy số một hồi nhưng cũng không gọi đi.

Từ khi Quý Nhược Thừa cắt đứt liên lạc với cô vào năm đó, đổi cả số điện thoại di động, cô lập tức từ chỗ một người bạn thời thơ ấu mà lấy được số mới.

Nhưng đã ba năm rồi, cô không nhớ rõ mình nhập dãy số ấy bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa gọi đi lần nào.

Loại tâm trạng này thật phức tạp nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm, ít ra cô và Quý Nhược Thừa cũng không phải là không có chút liên quan nào.

Hàng mi cô run rẩy, thở phào một cái, lớp sương trước mắt mù mịt đến nỗi cô không thấy rõ dãy số trên màn hình.

Tâm tư của người uống rượu luôn dễ dàng dao động.

Lúc nước mắt đột ngột rơi xuống màn hình điện thoại, cô mới đột nhiên như tỉnh từ trong mộng, đứng dậy, cầm lấy thẻ phòng xông ra khỏi cửa.

Đứng trước cổng đại học T, thuận tay đưa tiền cho tài xế taxi, Khương Dao đầu nặng chân nhẹ tiến vào trong.

Đột nhiên, cô đặc biệt nhớ đến nơi hôm nay nhìn thấy Quý Nhược Thừa. Cô phải tỉ mỉ nhớ lại một lần nữa mới có thể yên tâm rời khỏi thủ đô, không để cho lần này vô tình ảnh hưởng đến công việc của mình.

Đáng tiếc phòng y tế đã đóng cửa, đến cả giáo viên trực ban cũng không có, thấp thoáng dưới ánh sáng trắng nhạt của đèn đường có một bóng màu xám.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, có chút buồn nôn nhưng ọe cả nửa ngày, ngoại trừ chút nước chua thì không nôn ra gì khác.

Cô chống vào ghế ở ven đường mà đứng thẳng người, gọi điện thoại cho Tư Trạm.

"Toà nhà dành cho giáo viên của đại học T các cậu nằm ở đâu? Đưa định vị địa chỉ toà nhà của Quý Nhược Thừa cho tớ."

Cô chơi cùng Tư Trạm từ nhỏ đến lớn, chuyện của cô và Quý Nhược Thừa, Tư Trạm đều biết rõ hơn so với bất kỳ ai.

Đầu dây bên kia dừng lại một chút, Tư Trạm "chậc" một tiếng: "Cậu kìm nén suốt ba năm, rốt cục nhịn không được nữa rồi sao?"

Khương Dao trợn mắt, lơ lớ nói: "Nói nhảm nhiều thế, mau nói cho tớ biết."

Âm thanh của Tư Trạm trở nên nghiêm túc: "Có phải cậu uống say rồi không, trợ lý và người đại diện đều không ở bên cạnh cậu sao?"

"Trời ơi, đại ca, cậu nói cho tớ biết được hay không!" Khương Dao không kiên nhẫn, trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào, tâm trí cô hiện tại bị cồn xâm lấn nên rất đơn giản, chỉ có một ý nghĩ là muốn gặp mặt Quý Nhược Thừa.

Tư Trạm trầm mặc chốc lát, không bao lâu sau liền gửi một địa chỉ qua Wechat của cô.

Khương Dao có được thứ mình muốn liền quả quyết cúp điện thoại, đi về phía toà nhà dành cho giáo viên.

Cũng không biết có phải là cồn kí©h thí©ɧ cảm giác về phương hướng của cô không, tại sân trường lạ lẫm, trong đêm đen không phân biệt rõ đông tây nam bắc, vậy mà cô lại thuận lợi tìm được toà nhà mà Quý Nhược Thừa ở.

Đáng tiếc, cửa sổ tối đen.

Cô ngửa đầu, ngây ngốc nhìn qua lan can sắt ngay ngắn, trước mắt có vài cái bóng chồng lên nhau.

Gió đêm rõ ràng có chút lạnh, nhưng giờ phút này do men say nên cô cảm thấy toàn thân khô nóng, hận không có một trận mưa lớn tưới mát cho cô.

Cô hướng về phía cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Quý Nhược Thừa, em thích anh, vô cùng vô cùng thích anh."

Vào ngày tốt nghiệp trung học đó, cô đã từng nói ra lời tương tự với Quý Nhược Thừa, chỉ là khi đó mặc kệ anh dùng lời lẽ đanh thép như thế nào cũng không thể dập tắt sự ngu ngốc và dũng cảm của cô.

"Tiếp theo có phải em nên cưỡng hôn anh không?"

Sau khi Khương Dao lẩm bẩm, cô nhếch môi lên, cười ngượng ngùng.