Nhưng cô không biết được dưới kia là thiên đường hay địa ngục.
Áo sơ mi đã trả về, cơm cũng đã ăn, lời chua ngoa gì cũng đã nói ra hết.
Khương Dao vẫn chưa phản ứng kịp, lời của Quý Nhược Thừa rốt cuộc là có ý tứ gì?
Kịch bản này.
Phùng Liên.
Nghĩ xong, cô khẽ mím môi, đôi mắt cụp xuống, không muốn nói chuyện.
Cũng không hẳn là tệ, chỉ cần cô không nhận thì Phùng Liên nhất định sẽ đi nhờ vả Quý Nhược Thừa, với tính cách của Quý Nhược Thừa khả năng cao là sẽ bị tài ăn nói của Phùng Liên thuyết phục. Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ thường xuyên có cái cớ để gặp nhau.
Tại sao lúc trước cô không nghĩ tới việc kéo Quý Nhược Thừa vào vòng tròn kiềm chế lẫn nhau nhỉ?
Khí lạnh bốc lên từ sashimi lượn lờ chen lấn giữa không trung tạo thành cái vách ngăn cách hai người.
Khương Dao cố nén nước mắt làm cho đáy mắt phiếm hồng.
Đôi mắt của cô vốn rất xinh đẹp, sau khi khóc lại trở nên nhu nhược đáng thương hơn , nhất là khi ở dưới ánh đèn mờ ảo.
Cô biết ưu thế của mình ở đâu, vì thế ngẩng đầu lên, mếu máo muốn khóc: “Quý Nhược Thừa, anh có để ý nếu như em quay cảnh hôn không?”
Tay của Quý Nhược Thừa bị trật một cái, đôi đũa va chạm vào chiếc đĩa màu trắng được làm bằng sứ tạo nên âm thanh vang dội.
“Tại sao không gọi là thầy?”
Anh làm như không có việc gì, bình tĩnh gắp một con sò điệp chấm vào nước sốt, lúc thu cánh tay lại cơ bắp nổi lên, làm cho tay áo hiện lên nếp uốn.
Khương Dao liếʍ khóe môi, lông mi run lên: “Thầy Quý, ngài không để ý việc học sinh của mình diễn cảnh hôn sao?”
Quý Nhược Thừa rút khăn giấy, đưa lên lau sạch nước sốt dính ở khóe miệng, sau đó đôi mắt cong lên, dùng vẻ mặt phúc hậu mỉm cười nhìn Khương Dao: “Làm một người thầy giáo, tôi tất nhiên là không để ý.”
“Cái đó…” Khương Dao muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại.
Cái đó là cái gì?
Ngay cả cô cũng không biết nữa.
Cô không phải là người yêu của Quý Nhược Thừa, lại không tính là bạn bè gì, đột nhiên trong thoáng chốc không tìm được từ nào thay thế hai từ thầy trò này được.
Quý Nhược Thừa hỏi: “Cái đó là cái gì?”
Khương Dao giận dỗi dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm nói: “Không có gì, chỉ là em muốn đóng thật nhiều phim thần tượng mà thôi.”
Quý Nhược Thừa nghe xong, cúi đầu, hơi nhướng mày.
Một bữa cơm vừa chậm lại có chút ngột ngạt im lặng.
Sự việc nên giải quyết thì cũng đã giải quyết, còn những cái khác thì giống như thấm vào sâu hơn một chút.
Quý Nhược Thừa không biết những gì anh nói Khương Dao có nghe lọt tai hay không nhưng ít nhất khi đối diện với vấn đề cùng loại như thế thì anh cũng đã có sự phán đoán nhất định.
Bên phía nhà trường gọi điện thoại giục anh về gấp, viện muốn anh tham gia biên soạn sách vậy nên triệu tập anh về mở họp.
Anh lo lắng sẽ làm phiền đến Khương Dao nên đã tắt máy.
Chờ khi ăn cơm xong, đưa Khương Dao lên xe taxi mới mở điện thoại ra phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ của viện trưởng.
Quý Nhược Thừa đặt tay lên huyệt Thái Dương day nhẹ rồi gọi điện cho viện trưởng.
“Thầy Trần, lúc nãy em ăn cơm ở bên ngoài, nên đã không nhận được điện thoại của thầy. Xin lỗi!”
“Tiểu Quý à, ở đây chúng ta đều đã bàn xong cả rồi, không phải em nói hôm nay sẽ ở trong phòng thí nghiệm hướng dẫn học sinh hay sao?”
Quý Nhược Thừa chớp mắt: “Tạm thời có chút việc nên đi ra ngoài một chuyến.”
“Đối với thực nghiệm của học sinh em nên quan tâm hơn nữa, đối với lô thiết bị tân tiến lúc cậu học ở nước ngoài cũng đã tiếp xúc nhiều.”
“Vâng, là lỗi của em.”
Viện trưởng hít sâu một hơi: “Thầy không phải là đang nói em, thầy là đang nói đến thành tích của em.”
Tất cả mọi người trong viện đều biết Quý Nhược Thừa được giáo sư Kỷ nhiệt liệt đề cử, viện trưởng tự mình đón tới trường học, căn bản không cần thông qua quy trình tuyển dụng bình thường.
Quý Nhược Thừa là người rất ưu tú, có nền tảng nghiên cứu khoa học vững chắc nhưng khi anh về nước lại chạy đi dạy cao trung ba năm, cho nên ai cũng không thể biết được rốt cuộc khả năng ấy đã thụt lùi hay là tiến thêm một bước.
Huống hồ, với nền tảng khoa học vượt trội của anh thì cho dù không ở nước ngoài thì cũng sẽ làm nên thành tích.
Ngoài ra, thầy của anh là Lữ Giai Ân, là người tạo được sự đột phá trong lĩnh vực lượng tử khiến cho toàn bộ giới nghiên cứu khoa học toàn thế giới bị chấn động không hề nhẹ.
Cơ hội tốt như vậy, nếu như trên luận văn về thành quả nghiên cứu mà không có tên của Quý Nhược Thừa thì sao có thể khoe được thành tích của mình chứ.
Trong viện cũng có không ít giáo sư trẻ tuổi không phục Quý Nhược Thừa, cho nên khi mời Quý Nhược Thừa về Đại học T, viện trưởng cũng rất áp lực.
Quý Nhược Thừa rũ mắt xuống, bàn tay bỏ vào túi quần, không mặn không nhạt nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn sự tín nhiệm của viện trưởng.”
Đám mây đi qua, để lộ ánh mặt trời chiếu rọi xua đuổi những bóng đen bám trên mặt đất, cho đến khi hình thành sự cân bằng trên con đường nhựa màu xanh đen.
Quý Nhược Thừa đứng trong bóng râm, cũng không tiến lên phía trước một bước, ánh nắng chiếu lên giọt nước tạo nên hình ảnh lập lòe đầy huyền ảo.
Anh nghiêm túc nhìn vài giây, sau đó xoay người bước đi.
Không lâu sau đó, Weibo mà anh bỗng xuất hiện thông báo.
Anh ngẩn người, sau đó liền bấm vào.
Tại sao lại phát weibo nhanh như vậy?
@ Summer Khương: Tôi thích đồ ăn Nhật nhất!
Trong ảnh là một bàn thức ăn, còn có cánh tay đang gắp đồ ăn của Quý Nhược Thừa.
Phía dưới có hàng chục bình luận, cô vẫn luôn đi theo hình tượng Mary Sue trước mắt fans của mình, dù sao thì cô cũng vui vẻ mà fans cũng vui vẻ.
@ Miêu Miêu Đồng bình luận: @ Summer Khương: Đây là đi ăn cùng ai vậy? [ giật mình ]
@ Summer Khương trả lười @ Miêu Miêu Đồng: Bạn đoán xem [ đắc ý ] ?
Quý Nhược Thừa im lặng nhìn bình luận, sau đó cho điện thoại vào trong túi, mím môi khẽ cười.
Giống như anh một chút cũng không hối hận khi hôm nay ra ngoài ăn cơm.
—---
Khương Dao không trở về trường học, khi xe đi qua giao lộ, cô nói với tài xế địa chỉ nhà.
“Đến khu biệt thự Động Đình.”
Nghe cô nói xong tài xế có chút vui mừng ngoài ý muốn, từ một chuyến chỉ có vài chục tệ vậy mà chỉ trong chốc lát lên tới hàng trăm tệ.
Tới cửa biệt thự, Khương Dao trả tiền xong liền đi thẳng đến nhà Trương Trọng Tuân.
Trương Trọng Tuân hiện giờ đang nghỉ phép trước khi tiến vào tổ làm phim mới, ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài tham gia một ít hoạt động còn lại đa số thời gian là ở nhà.
Phùng Liên bảo Khương Dao dành chút thời gian qua hỏi thăm.
Vừa mở cửa liền thấy Khương Dao, Trương Trọng Tuân có hơi ngạc nhiên.
“Sao vậy?”
Khương Dao cắn môi dưới, ngước mắt lên nói: “Em muốn tìm hiểu về bộ phim { Xuyên qua thời gian }.”
Trương Trọng Tuân đưa cho cô lon coca, cười nói: “Không đúng, sao tự nhiên lại nghĩ thông vậy?”
“Đây chính là tài nguyên của em, vì sao em lại không nhận chứ.” Khương Dao vừa dứt lời, đáy mắt hiện lên vẻ kiên định.
Trương Trọng Tuân trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Nói thật cho em biết, cuộc tuyển chọn diễn viên cho bộ này gần như đã kết thúc, hơn nữa các diễn viên cũng đã chọn được rồi, hôm qua anh có xem qua tư liệu của một diễn viên tên là Liễu Ức Nhất, Giai Hỷ bên kia hết sức đề cử, nếu cuối cùng được thông qua thì nhất định sẽ mang vốn vào đoàn.”
Một lúc lâu sau Khương Dao cũng không nói chuyện.
Tình trạng giống với những buổi casting mà trước đây cô tham gia, cô nắm một tay lại: “Xé bánh.” (Cướp lấy tài nguyên).
Trong giới showbiz này nếu muốn cướp lấy tài nguyên thì cướp lấy nhưng không tránh khỏi việc đắc tội với người khác, nếu Liễu Ức Nhất muốn tham gia vào bộ phim này phía sau nhất định là có kim chủ chống lưng, nếu cô “xé” đi miếng bánh này e là sẽ kết thù với người ta.
Trương Trọng Tuân lười biếng ngáp một cái: “Nhưng mà việc trước khi quay thay đổi người là chuyện bình thường, cứ dựa theo khả năng của mình thôi.”
Điều Khương Dao lo lắng không phải là vị kim chủ đứng sau lưng Liễu Ức Nhất.
Liễu Ức Nhất từ bỏ quyền lợi cá nhân để đổi lấy sự nâng đỡ của công ty còn cô thì không cần bởi vì cô là con gái của một nhà tư bản.
Điều cô đau đầu chính là cô và Liễu Ức Nhất là bạn học với nhau.
Bạn học với nhau mà cướp đi nguồn tài nguyên của nhau là vấn đề nhạy cảm nhất, đặc biệt là đối với bạn học nữ, những người có thể nghĩ ra những trò gánh ghét nhau.
Hai người bọn cô còn phải gặp mặt lúc tốt nghiệp vậy mà lại xảy ra xung đột ngay trước lúc quay bộ phim tốt nghiệp.
Hà Đình Trữ chủ động lộ ra tin tức nghe nói Liễu Ức Nhất sẽ nhận vai chính trong bộ phim lần này, lại tùy ý chọn một nhân vật trong bộ phim {Xuyên qua thời gian } để diễn.
Khương Dao tương đối lười trong việc giải quyết các mối quan hệ, đặc biệt chán ghét loại quan hệ rối rắm lòng vòng, nhưng thật không ngờ bản thân lại bị cuốn vào một mối bòng bong như này.
“Đạo diễn sẽ cho em cơ hội chứ?”
Cô cầm lon coca lạnh lẽo, hỏi Trương Trọng Tuân.
Trương Trọng Tuân thả lỏng tay: “Cái này em phải hỏi Phùng Liên, chỉ cần anh ta cố gắng thì nhất định sẽ được.”
Khương Dao gật đầu, nếu nghĩ thêm nữa sẽ cảm thấy loạn mất.
“Em lần này tới là để cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở em tranh thủ cơ hội lần này.”
Vừa dứt lời, cô định đi ra ngoài.
Trương Trọng Tuân buồn bã nói: “Em cũng tới tìm anh rồi, có cần anh từ chối hợp tác với cái người tên Nhất Nhất gì đó không?”
Trương Trọng Tuân là một diễn viên lưu lượng. quyền lên tiếng rất lớn, nếu như diễn theo nguyên tác thì sẽ không nổi nhưng sau khi cải biên thì cực kỳ hay, giai đoạn trước này chủ yếu sẽ dựa vào độ xào của fans Trương Trọng Tuân.
Là nam chính đầu tiên được chỉ định, Trương Trọng Tuân có quyền lựa chọn hợp tác với ai nhưng với tiền đề là sẽ không tạo thêm phiền toái nào cho bản thân.
Khương Dao đưa lưng về phía Trương Trọng Tuân, dừng một chút rồi nói: “Không cần, anh không cần phải nói chuyện thay em đâu, có thể có được cơ hội này thì rất tốt còn không thì cũng không sao.”
Nếu đổi lại là người khác thấy bản thân không được chọn mà trong nhà lại có quan hệ nhất định sẽ tìm mọi mọi cách sử dụng chúng.
Cũng đừng lạm dụng nó quá.
Trương Trọng Tuân khoanh hai tay trước ngực, bình bóng dáng nhỏ bé của Khương Dao khẽ cười: “Em đúng thật là… Kỳ lạ.”
“Cảm ơn sự khích lệ của tiền bối, coca em trả lại anh, uống nhiều sẽ mập lên.”
Khương Dao đặt coca ở tủ đựng giày, vuốt vuốt tóc rồi đeo túi đi ra, vừa muốn đóng cửa thì Trương Trọng Tuân đã dùng một tay ngăn lại.
“Aizzz, anh có chút tò mò, không phải ai cũng không thể làm lay chuyển được quyết định của em sao? Là ai có mặt mũi như vậy, có thể làm cho công chúa nhiễm thế tục vậy?”
Trương Trọng Tuân cười bất cần, Khương Dao trợn mắt lên.
“Em sẽ không nói cho tiền bối biết đâu.”
Trương Trọng Tuân không nghĩ đến cô sẽ từ chối dứt khoát như vậy, có chút mất tự nhiên.
Anh ấy chậm rãi buông tay, suy tư gật đầu: “Chúc em thi tuyển thuận lợi, cắt đứt thành công.”
Cắt đứt, hai từ này nghe rất chói tai nhưng Khương Dao biết Trương Trọng Tuân không có ý đó.
Bởi vì ở trong giới này, muốn cắt đứt con đường của ai đó thì đã sớm trở thành loại người chuyên đi khoe mẽ rồi.
Ngay cả Trương Trọng Tuân cũng đã cắt đứt nhiều nguồn tài nguyên của người khác nếu không thì con đường cũng đã không màu hồng như vậy rồi.
“Cảm ơn.” Khương Dao khô khan nói.
“Cái này cho em, trở về nghiên cứu kỹ hai cảnh đầu tiên có vai diễn phối hợp với lời thoại, nghe nói các cô ấy cũng sẽ chọn đoạn này.”
Trương Trọng Tuân đưa cho cô một quyển kịch bản, giống như của Liễu Ức Nhất.
Cô nắm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng có chút phức tạp, sau đó cô đem sự áy náy ném qua sau đầu.
Nếu đã quyết định thì cũng không cần ra vẻ làm gì.
Cô bỏ kịch bản vào trong túi, đi ra ngoài bắt xe.
Trương Trọng Tuân nhìn cô đi ra ngoài, dần dần biến mất, nụ cười trên mặt thu lại, ánh mắt trở nên thâm trầm.
—-----
Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói mọi người muốn ngược nam chính?
Dao Dao: Không được!