Mỗi lần đến giờ giải lao, An Ny nếu không đọc sách thì sẽ là ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thói quen này được hình thành khi cô bắt đầu học cấp 2. Vào khoảng thời gian ấy, cô mới chuyển tới thành phố A. An Ny vốn sinh ra trong một gia đình danh giá, giàu có. Tính tình của cô không hề kiêu ngạo, chảnh lỏn như mấy cô tiểu thư khác, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, ôn hòa. Dù cách nói chuyện và cư xử của cô thỉnh thoảng khiến mọi người cảm thấy có chút lạnh nhạt, xa cách thế nhưng không có ai vì điều đó mà ghét cô cả. Cho đến khi xảy ra chuyện kia, mọi thứ trong tích tắc thay đổi toàn bộ. Vũ An Ny nhiệt tình, ấm áp hết lòng vì người khác cũng biến mất. Ngày ngày đến trường, cô ngoại trừ học thì sẽ đọc sách, không thì đeo tai nghe rồi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Lâu dần thì thành thói quen.
" Cho tôi mượn bài tập toán." Thiện Mỹ quay xuống dùng bút chì gõ nhẹ lên bàn An Ny, tay làm động tác sẵn sàng đón nhận.
An Ny từ từ xoay người lại. Cô cầm cuốn tập trên bàn đưa cho Thiện Mỹ, mắt lướt qua thân ảnh mảnh mai đang cầm phấn viết lia lịa đáp án mấy bài toán trên bảng, đoạn thấp giọng hỏi:
“ Sao không chép trên bảng?”
Khuôn mặt Thiện Mỹ liền như hiện năm chữ: Biết thừa rồi còn hỏi!
Từ lâu cô đã không hề thích Bùi Ý Lan. Ban đầu đã vậy, sau chuyện kia của An Ny thì lại càng thế. Tính tính dịu dàng, ít nói, gặp ai cũng cười đùa hòa đồng, thân thiện. Bề ngoài lại thông minh, xinh đẹp mang theo chút cứng cỏi. Đúng là khiến con người ta không nhịn được mà yêu thích. Nhưng mà, trên đời này, con gái không phải là luôn hiểu con gái nhất hay sao?!
" Làm gì mà mặt mày bà cau có vậy?"
" Còn không phải vì cái thời tiết khó chịu này! Hại tớ chưa hết một ngày đã xài cả nửa bịch khăn giấy." Thiện Mỹ bức xúc than thở.
An Ny: "..." Đây rốt cuộc là cái kiểu logic gì? Chẳng phải mỗi ngày cậu đều xuống căn tin mua một bịch khăn giấy mới sao?! Cần gì phải đổ lỗi cho thời tiết chứ!
Đang là khoảng thời gian nghỉ giải lao giữa tiết 4 và tiết 5, trong lớp giờ đây khá ồn ào, đâu đâu cũng là tiếng người cười nói.
Phương Linh ngồi bên cạnh ăn bánh đột nhiên di chuyển sát lại gần, hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại ở trên bàn: “Này, điện thoại bà có cuộc gọi đến kìa!”
Không cần coi tên cũng biết người gọi là ai, An Ny chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên thanh âm trầm thấp nặng nề, tựa như đang cố đè nén cảm xúc gì đó.
“ Em muốn làm cho ông nội tức chết đúng không? Chủ nhật không thèm trở về, cũng không thèm nhắn gửi một câu. An Ny, em muốn anh phải làm gì thì mới chịu quay lại?”
An Ny thở dài: “Chẳng phải anh là người hiểu em nhất sao?”
“Anh thực sự không muốn ép em.” Đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng thở dài của Vũ Thế Anh.
Như nghĩ đến cái gì đó, giọng nói vốn luôn lạnh như băng của An Ny dần trở nên mềm nhẹ hơn: “ Em biết.” Biết nỗi khổ tâm của anh, biết tình cảm của anh, biết rõ tham vọng của bọn họ, biết cả sự thật được giấu sau ánh hào quang rực rỡ đó. Cô biết tất cả. Và cũng vì thế mới càng không thể quay về.
Lớp của An Ny ở cạnh cầu thang. Hàng lang nơi cô đang đứng hiển nhiên là nơi nhiều người đi tới đi lui nhất. Bình thường không có việc gì, An Ny sẽ chẳng tự dưng đi ra ngoài. Thế mà không hiểu sao mỗi lần bước ra khỏi cửa lớp, không gặp người quen cũng sẽ gặp phải người bản thân không muốn thấy.
Từ đằng xa, Nguyễn Phong và Ý Lan đang nắm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ. Trông thấy An Ny đứng ngây ngốc ở hành lang, Nguyễn Phong nhanh chóng bước tới trước mặt cô, từ tốn hỏi:
“ Có chuyện gì thế?”
“ Không có gì.” Giọng điệu bình thản nghe không ra chút cảm xúc nào.
Nguyễn Phong có hơi ngẩn người, sau cùng cũng không hỏi gì thêm: “ Lát nữa tôi chở bà về. Tiện thể nói luôn với bà chuyện…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên phía sau có một cô gái chạy ào đến. Cô ta hướng về phía An Ny nở nụ cười đặc biệt dịu dàng.
Trong lòng An Ny càng thêm lạnh, đáy mắt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Bình thường, cô dĩ nhiên có thể bình tĩnh ừ hử trò chuyện xã giao với Bùi Ý Lan vài câu. Thế nhưng hiện giờ cô rất mệt, mệt đến mức lười suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào với cô bạn này.
“ Không cần đâu.” Cô khoát tay “ Tan học anh học sẽ tới đón tôi.”
Nói xong, cô không chờ Nguyễn Phong kịp phản ứng đã đi trở vào lớp.
“Phong…Có phải vì thấy tôi nên bà ấy mới vậy không?” Trong mắt Ý Lan ngập tràn ưu thương.
Nguyễn Phong đưa tay vỗ đầu an ủi cô: “ Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Nhanh hay chậm, đều là do mỗi người tự tưởng tượng ra mà thôi!
Chuông báo hết tiết 5 reo lên, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng vừa lúc đậu ngoài cổng trường. An Ny thong thả mở cửa sau xe ngồi vào, không chút để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh.
Hàng ghế sau đã có một người ngồi sẵn. Đợi cô yên vị thả balo qua một bên, người đó mới chậm rãi mở miệng:
“ An Ny!”
Cô đáp. “ Em đây.”
“ Chút nữa không cần phải nhẫn nhịn.” Anh nhẹ nhàng nhếch môi.
“ Thật?” An Ny ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt to trong suốt, đôi môi dần dần lộ ra nét cười. “ Thế thì em không khách sáo với bọn họ nữa đâu.”
Vũ Thế Anh quay sang định tiếp tục nói gì đó, chẳng qua khi bắt gặp nụ cười tinh nghịch của cô, anh liền thu hồi ý định này lại. Trong đầu bỗng chốc nhớ lại những chuyện đã xảy ra nhiều năm trước. Lúc đó, An Ny vẫn còn ở nhà họ Vũ. Tính cách tuy lạnh nhạt nhưng không thờ ơ như bây giờ. Thuở ấy, cô rất cao ngạo, tùy hứng, ngang ngạnh, không xem ai ra gì. Chẳng hiểu sao càng lớn thì lại càng thay đổi một cách chóng mặt.
Thế nhưng mặc kệ giờ đây cô khác ngày xưa thế nào, có bình tĩnh, điềm nhiên ra sao thì cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ chưa đầy mười bảy tuổi, vẫn là nàng công chúa mà anh từng hứa phải bảo vệ năm nào.
Thực ra An Ny cũng không định gây chuyện gì, để tránh cho anh họ khỏi phải phân tâm vào thời gian quan trọng này. Chiếc xe màu đen tiến thẳng vào trong sân rồi dừng lại. Khi thấy cô bước vào nhà, những người giúp việc dường như rất sửng sốt, vài giây sau mới bừng tỉnh gập người cúi chào.
Ngắm nhìn ngôi nhà rộng lớn với kiến trúc phương tây hiện đại, từng đồ vật bày biện đều toát lên vẻ sang trọng chói mắt, trong lòng An Ny có chút lạnh, cũng có chút chua xót. Đi lên phòng của mình, cô nằm ườn ra giường, tay chân giang rộng, mắt nhằm hờ. Cả không gian là một mảnh tĩnh lặng. Bên tai chỉ là tiếng khe khẽ phát ra từ máy điều hòa.
Phòng của An Ny là ở tầng hai. Ngoài ra, tầng này còn có một phòng đọc sách, một phòng bếp và một phòng tắm. Đây chính là không gian riêng mà ông ngoại của An Ny đã vì cô mà chuẩn bị. Một không gian lấy màu chủ đạo là màu tím.
Tắm xong, An Ny cầm khăn đi tới đứng trước tấm gương lớn trong phòng, vừa lau tóc vừa lặng lẽ quan sát hình ảnh phản chiếu của chính mình. Trong gương là một cô gái trẻ tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng bệt thiếu sức sống, đôi mắt màu hổ phách phẳng lặng như nước, mái tóc xoăn nhẹ rồi bời trên vai.
Cô từng cho rằng bản thân mình không quan tâm người khác nghĩ gì nói gì về mình. Nhưng thực sự, cô vẫn rất để ý.
Con người đôi lúc cũng thật mâu thuẫn!
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên như một cái búa giáng thẳng vào mặt kính tĩnh lặng.
“ Ai vậy?”
“ Là anh.”
Đem khăn bỏ lại vào phòng tắm, An Ny chậm chạp đi tới mở cửa.
“ Ông sắp về rồi, mau xuống nhà đi.” Vũ Thế Anh mỉm cười nhắc nhở.
“ Bọn họ chắc là chờ em đã lâu. ” Cô đóng cửa phòng lại, cười khẩy nói.
Cả hai người cùng nhau đi vào phòng khách, quả nhiên khiến những người đang có mặt trong phòng kinh ngạc không thôi.
Một người đàn ông đầu tóc bạc trắng từ trên ghế đứng dậy, cười vô cùng ôn hòa:
“ An Ny, về rồi à.”
“Ông ngoại!” An Ny gọi một tiếng, sau đó lễ phép cúi đầu chào hỏi những người đang có mặt trong phòng.
Mọi người đều nói, tính cách của An Ny và mẹ cô khá giống nhau, lạnh nhạt và hờ hững, đối xử với bất kì ai cũng đều lãnh đạm, không chút nhiệt tình. An Ny thì lại thầm nghĩ, cô và mẹ thức chất có nhiều điểm rất khác nhau. Mẹ An Ny là một nữ doanh nhân thành đạt, cuộc sống của bà không thể thiếu những buổi tiệc tùng, xã giao cùng những lễ nghi, cách sống đầy khuôn phép kiểu mẫu. Còn An Ny, cô chỉ thích được ngồi bên cửa sổ đọc sách, được tự do bay lượn như cánh chim trên bầu trời.
Và theo lẽ dĩ nhiên, bữa tiệc ngày hôm nay, cô không thích. Nhưng cô vẫn nghe theo lời của Thế Anh, cầm li rượu vang đỏ đi chào hỏi từng người trong bữa tiệc.
“ Chà…đây không phải là nàng công chúa nhỏ của chúng ta sao?”
Nghe thấy giọng nói đầy mỉa mai quen thuộc, An Ny thờ ơ quay đầu lại, lạnh lùng hỏi cô gái mặc váy màu xanh nhạt đứng đối diện:
“ Có chuyện gì sao?”
“ Đương nhiên là có rồi. Nàng “công chúa nhỏ" vốn không ưa tiệc tùng lại xuất hiện ở đây, đúng là khiến người khác cảm thấy hết sức kinh ngạc. ” Vũ Anh Thy khinh khỉnh liếc An Ny một cái, hừ lạnh đáp.
“ Là ông ngoại bảo tôi tới.” Đối mặt với thái độ xem thường của Anh Thy, cô vẫn thản nhiên đáp lại.
Anh Thy nghe xong lời cô nói thì cười nắc nẻ như vừa nghe được chuyện gì rất hài hước. Đôi môi đỏ chót của cô ta cong lên đầy giễu cợt:
“ Khỏi phải lấy ông ra làm cái cớ. Cái danh công chúa của tập đoàn Vĩnh Thụy, ai mà chẳng thích! Du͙© vọиɠ, chính là thứ đáng sợ nhất trên đời. ”
Đến mức này, An Ny cũng không thèm đáp trả lại nữa. Cô đặt li nước trái cây trong tay lên bàn, trước khi đi ra ngoài liền ném lại một câu:
“ Chị thích nghĩ sao thì tùy.” Tiền bạc hay danh lợi gì đó, cô vốn chưa từng để tâm tới. Mọi vinh hoa phú quý trong thế gian này chỉ như mây khói thoáng qua, suy cho cùng chúng đều là những thứ vô thường.
Nghẹn họng trân trối nhìn theo bóng dáng đang ngày càng khuất dần, bàn tay Anh Thy từ từ siết chặt lại, ánh mắt thấp thoáng xuất hiện tia nghiền ngẫm rồi nhanh chóng biến mất.
Vũ Thế Anh lúc này mới từ đằng xa đi đến, cau mày nói với cô em họ:
“ Chẳng phải anh đã dặn em là đừng gây chuyện với An Ny rồi sao?”
Vũ Anh Thy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thế Anh, nói một cách đầy phẫn uất:
“ Nếu anh cũng như em, bị người khác cướp đi vị trí vốn nên thuộc về mình, anh có vui vẻ nổi không?”
Biết rõ em họ mình đang nói đến chuyện gì, Vũ Thế Anh đành hạ giọng khuyên nhủ:
“ Đủ rồi, Anh Thy. Những chuyện đó để sau hẵng nói tiếp. ”
Còn An Ny, cô không quan tâm đến những chuyện xảy ra sau đó. Đã lâu rồi không gặp ông ngoại. Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt đầy nghiêm nghị của ông, lòng cô chợt chùng xuống. Người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường rốt cuộc vẫn là một người cha, một người ông. Chứng kiến con cháu mình ngày ngày đấu đá lẫn nhau vì du͙© vọиɠ của bản thân, không biết trong lòng ông có tư vị gì.
Cô muốn nói với ông ngoại rất nhiều điều, nhưng rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào. Cuối cùng, là một người hỏi, một người đáp. Ông ngoại hỏi rất nhiều, An Ny cũng trả lời rất nhiều. Chỉ là đến khi về phòng, cô liền chẳng nhớ gì cả.
Sau khi gặp An Ny, Vũ Khánh Nguyên hơi bất ngờ. Trước đây cô cháu này của ông tính cách lạnh nhạt, thi thoảng có chút ngang bướng, ương ngạnh nhưng mấy năm gần đây lại dịu dàng, ngoan ngoãn quá đà, đối lập hoàn toàn với người mẹ của mình. Sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà Vũ Khánh Nguyên ông chưa trải qua chứ. Ông có thể nhắm mắt làm ngơ trước mọi chuyện, có thể lạnh lùng tàn nhẫn đối với người khác, duy chỉ với đứa cháu gái này thì không.
Lam Đình và ông nợ An Ny quá nhiều!
“ Ông à, từ trước đến giờ con đều luôn tự làm theo ý mình, không ai có thể ép con làm chuyện mà con không muốn cả.” Cho nên ông không cần phải tự trách mình.
Tiếng nói vừa dứt, ngoài trời sấm chớp bỗng dưng vang rền. Cơn mưa bất chợt đến mà không hề báo trước. Áng mây mù dày đặc giăng đầy trên nền trời xám xịt.