- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn
- Chương 4-2: Bỏ lỡ (tiếp theo)
Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn
Chương 4-2: Bỏ lỡ (tiếp theo)
Buổi sáng thứ sáu, tiết trời mùa thu se se lạnh.
Thiện Mỹ mới bước đến cửa lớp, đập vào mắt cô là hình ảnh một cô gái có mái tóc xoăn ngang vai đang đứng quay lưng cạnh cửa sổ phòng học. Cô gái ấy mặc đồng phục thể dục của trường, bên ngoài khoác thêm chiếc áo len mỏng màu nâu. Nghe thấy tiếng động, cô ấy từ từ ngoảnh đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp mang ý cười nhàn nhạt bên khóe môi khiến những người xung quanh ngây ngẩn ngắm nhìn.
“ An Ny, bà đẹp thiệt đó!” Không biết ai bỗng dưng thốt lên.
“ Đúng, đúng. Sao trước nay tôi lại không nhận ra vậy ta?” Một vài người khác bắt đầu hùa theo.
Đến cả Ái My và Phương Linh thường ngày đã nhìn quen cũng không nhịn được mà gật đầu đồng tình. Bọn họ trước giờ đều bị lóa mắt bởi vẻ đẹp rực rỡ của Trần Thiện Mỹ, hoàn toàn chưa từng mảy may chú ý đến nét đẹp nhẹ nhàng, không chút màu mè của Vũ An Ny.
Một chiếc cặp đột nhiên bị ai đó dùng sức đặt “bịch” lên bàn.
“ Nè, nè, nè. Thu cặp mắt háo sắc của mấy người lại ngay! Tôi biết An Ny của tôi đẹp rồi, không cần các you phải phí sức PR thêm đâu!” Thiện Mỹ chống nạnh quét mắt nhìn đám người đang xúm đầu bàn tán ở cuối lớp.
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao của lớp trưởng kiêm chị đại, từng người từng người một liền ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi của mình.
OMG! Bọn họ sao lại quên mất bên cạnh An Ny luôn có một cô nàng “sát thủ” chứ! Thất sách quá, thất sách quá!
Thiện Mỹ đi đến gần An Ny. Thấy sắc mặt cũng như tinh thần của bạn thân mình vô cùng tốt, cô mới thở một hơi nhẹ nhõm nói:
“ Phù! Hù chết tôi rồi.”
“ Khoa trương riết quen.” Phương Linh liếc mắt khinh bỉ.
“ Bà nói cái gì hả?” Thiện Mỹ như con nhím xù lông lên.
Phương Linh tiếp tục cười lạnh: “ Tôi nói bà khoa trương riết quen. Vừa khoa trương lại còn vừa thích bám người.”
Thế là trong lớp lại bắt đầu trình diễn tiết mục hai cô gái chạy rượt đuổi nhau.
Ái My giơ tay day day thái dương: “ Hai bà có thôi đi không!”
“ Cứ để yên vậy đi.” An Ny khoát tay “ Dù sao cũng sắp thi rồi, bọn họ ầm ĩ chút cũng tốt.”
Cả hai người họ đều bị áp lực rất lớn bởi việc thi cử. Thay vì cứ khiến mọi việc lúc nào cũng căng như dây đàn, chi bằng cứ thoải mái như bây giờ vẫn tốt hơn.
Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm đám lá cây khô héo chực rụng khẽ va vào nhau vang lên những tiếng kêu xào xạt. Trên trời cao, những đám mây xam xám lững lờ trôi, ánh tịch dương mỏng manh cố gắng len lỏi qua lớp lớp áng mây, xuyên qua tán lá cây, hắt nhẹ lên người chàng trai đang thong thả bước đi dưới sân trường.
“ Đẹp trai thật!” An Ny chống cằm nói. Cô biết Hoàng Nam Thành đã nhiều năm. So với tất cả những chàng trai mà cô từng gặp, anh ta chính là người nổi bật nhất. Thường thì một người học giỏi chưa chắc đã đẹp, một người đẹp chưa chắc đã học giỏi, một người vừa đẹp vừa giỏi thì tính cách chưa chắc đã tốt, ví dụ như anh trai cô và Nguyễn Chính Nam. Hừ, hai con cáo già âm hiểm! Nguyễn Phong tính tình cũng rất dễ chịu, chỉ là nhiều lúc lại quá mềm yếu. Còn Hoàng Nam Thành, anh ta…Ách, không nên nghĩ nữa, không nên nghĩ nữa.
“ Where?” Thiện Mỹ lập tức nhào tới ngồi cạnh An Ny. “ À, thì ra là Hoàng Nam Thành. Anh ta đúng là có đẹp trai thật đấy, nhưng mà danh tiếng trong trường lại quá kém. An Ny à, bà tốt nhất đừng nên tới gần người này thì hơn.”
“ Vậy sao?!”
Phương Linh mở miệng định nói gì đó thì chuông vào tiết học đúng lúc vang lên.
Hai tiết đầu tiên của buổi sáng là môn Toán.
Mặc cho thầy giáo ở trên bục vẫn đang giảng bài đều đều, Thiện Mỹ thản nhiên nằm bò ra bàn gác đầu lên tay ngủ không biết trời trăng mây gió.
Phương Linh lặng lẽ quan sát một lượt lớp học, sau khi cố gắng hiểu kĩ đề bài trên bảng, cô mới âm thầm cầm một tờ giấy note có ghi chữ gì đó, cẩn thận rướn người ra sau dán lên lưng của Thiện Mỹ.
Đợi khoảng nửa giờ, Thiện Mỹ uể oải vươn vai ngồi dậy. Cô vuốt vuốt cho tóc tai vào nếp trở lại rồi quay sang nói với An Ny:
“ Tôi đi rửa mặt một chút. Bà nhớ chép bài đầy đủ cho tôi đó.”
“ Khoan đã.” An Ny chợt níu tay Thiện Mỹ lại.
Khuôn mặt Phương Linh và Ái My nháy mắt cứng đờ. Cả hai đều cùng rưng rưng lệ nhìn nhau. Thôi tiêu rồi!
Thế nhưng, ngoài dự đoán của bọn họ, An Ny chỉ lấy tay rứt cọng chỉ bị thòi ra trên áo của Thiện Mỹ, bàn tay còn lại làm như vô tình ấn nhè nhẹ lên tờ giấy note đang sắp lung lay rớt xuống.
Quần chúng vây quanh: “…”
Chờ cho Thiện Mỹ ra khỏi lớp, Phương Linh liền nhìn không chớp mắt về một hướng nào đó: “ An Ny…bà thiệt là nham hiểm quá đi!”
Ái My: “ Tại hạ xin “bái phụt”.”
Bạn nữ nào đấy không chút ngại ngùng phất tay: “ Quá khen rồi, quá khen rồi.”
Xung quanh lại rơi vào trầm mặc. Phương Linh và Ái My lần thứ n nhìn nhau. Giờ thì bọn họ đã biết vì sao da mặt của Thiện Mỹ lại dày như vậy rồi! By the way, có một cô bạn thân nguy hiểm ngầm như An Ny, chị đại của chúng ta cũng nên tự cầu phúc cho mình đi. Ha ha ha...
“ Bài số sáu trang hai mươi lăm...” Giọng thầy giáo đột ngột vang lên. “ Mời em Hà Phương Linh.”
Lần này thì tới lượt An Ny ôm bụng cười sặc sụa.
“ Sông Dịch lạnh quá, gió đìu hiu. Tráng sĩ một đi không trở về.” Không cần nghĩ cũng biết là ai đang ngâm thơ.
“ Vũ An Ny, bà được lắm!” Một cô gái tức giận hét lên.
Giờ thì chỉ còn lại Ái My.
Để tránh việc sẽ bị An Ny dùng ngôn từ gϊếŧ chết bất cứ lúc nào, Ái My rất ngoan ngoãn lôi vở bài tập toán trong cặp ra, cung kính đặt lên bàn của người sau lưng.
“ Gì thế?” An Ny đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi đen hiện lên ánh sáng sắc nhọn.
Ái My âm thầm nuốt nước bọt, sau đó cười đầy nịnh nọt, nói:
“ Thưa công chúa, người có thể giảng cho tiểu nhân bài tập này được không ạ?” Hu hu, cô thiệt là đáng thương quá đi.
Người nào đó liếc qua đề bài, lại liếc liếc nụ cười méo mó trước mắt, bỗng dưng mở miệng phun một câu: “ Bà đúng là đồ tiểu nhân.”
T.T Ái My lặng lẽ khóc trong lòng. Cô đã rất cố gắng phân tán lực chú ý rồi mà, sao vẫn cứ bị dính đạn vậy trời? Thiện Mỹ à, bà ngủ luôn ở trong toilet rồi hay sao mà đi lâu quá vậy? Mau về đây lãnh đạn hộ tôi coi!
Đợi cho cô nàng Phương Linh ngúng ngoa ngúng nguẩy trở về chỗ, An Ny đã giảng xong được hơn hai bài tập.
“ …vậy GTLN của y là - 4 khi sin(2x) = 1 ó .” Một giọng nói, à nhầm, cả hai giọng nói cùng lúc vang lên. Phương Linh ngểnh cổ ngó ngó sang cái bàn một nam một nữ bên tay phải rồi quay xuống vụиɠ ŧяộʍ nhìn nhìn cái người ở bàn dưới, con ngươi khẽ đảo như đang suy nghĩ điều gì đó. Sao tự nhiên cô lại ngửi thấy mùi “định mệnh” ở đây vậy ta?
Mấy người này lại bắt đầu liên tưởng bậy bạ cái gì nữa rồi? Nhìn hai cô gái bàn trên cười đến vô cùng quỷ dị, cặp mắt lại như phát ra thứ ánh sáng lập lòe tinh quái, An Ny có chút đau đầu nhíu mày. Sao xung quanh cô toàn là những con người không bình thường vậy trời?! Một người thì nóng nảy, quậy phá nhưng hay thích tỏ vẻ thục nữ. Một người thì ngây thơ vô “số” tội luôn nghĩ ra mấy trò kinh hồn. Người còn lại thì bên ngoài ù lì, chậm chạp, bên trong nham hiểm, đen tối. Rốt cuộc là kiếp trước cô đã làm nên tội nghiệt gì?!
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Linh bỗng nhiên rung lên.
“ Alo.”
Đối phương vội nói nguyên một tràng dài.
“ Được rồi, bà cứ ở yên đấy. Tôi sẽ mang thứ đó tới ngay.”
Ném di động qua một bên, Phương Linh liền mở balo ra lục lọi hết ngăn này đến ngăn khác.
“ Tìm gì thế?” Ái My tò mò hỏi.
“ BVS.” Phương Linh tùy tiện đáp.
“ Hả? Là cái gì?” Vẻ mặt Ái My ngây thơ không thể tả.
“ Là B-Ă-N-G V-Ệ S-I-N-H, băng vệ sinh đó!”
Âm lượng cùng nội dung câu nói lập tức mang tới không ít ánh nhìn chăm chú.
Trước cái nhìn không biết là có ý gì của thầy giáo dạy Toán, Ái My kịch liệt xua xua tay: “ Thưa thầy, nãy giờ em không có nói gì hết.”
Phương Linh lại một phen bốc.
Mọi người: “…” Đúng là càng bôi càng đen.
An Ny lần thứ n “không còn lời nào để nói” với đám bạn thân của mình.
May mắn đây là giờ phụ đạo, thầy giáo lại khá dễ tính. Nếu không thì hôm nay cả bọn xác định lên dĩa hết! Bravo!!!
Cuối cùng, vẫn là bạn An Ny cầm BVS mang đến phòng vệ sinh cho Thiện Mỹ. Bởi vì cửa sau bị khóa, An Ny bất đắc dĩ phải đi vòng lên cửa trước. Chẳng ngờ mới đi được vài bước, cô bất ngờ vấp trúng một vật dài dài thon thon, cả người liền mất thế ngã nhào về phía trước.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua. Ủa, sao cô không thấy đau gì hết vậy ta?
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn
- Chương 4-2: Bỏ lỡ (tiếp theo)