Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Cũng Bảo Tôi Là Người Biến Bạn Trai Nhà Người Ta Trở Nên Tốt Đẹp Hơn

Chương 3: Chênh lệch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thường Xuyên Tư tin anh chết liền, cô còn thi qua thì Sở Hạo làm gì có chuyện thi trượt.

Nghỉ hè được một nửa thì trường học báo thành tích, mọi người lại sôi nổi tra điểm, thành tích của Sở Hạo còn tốt hơn bất cứ ai.

Thường Xuyên Tư nhìn thành tích của mình, hối hận nói vào di động: "Quả nhiên người chịu ảnh hưởng khi yêu đương chỉ có mình em."

Thành tích của cô còn thụt lùi so với học kỳ trước, không biết năm nay có được cạnh tranh học bổng hay không nữa.

"Thế hay là khai giảng xong mình hẹn hò ở thư viện nhé?" Gương mặt đẹp trai của Sở Hạo hiện trong màn hình, anh cười nói: "Hoặc là sau khi nhận được học bổng anh đưa cho em?"

Thường Xuyên Tư bĩu môi: "Anh cứ giữ lấy mà tiêu đi, tự em nỗ lực."

Nghỉ hè, Thường Xuyên Tư trở về thành phố B, Sở Hạo xin được thực tập ở một công ty internet nổi tiếng ở ở thành phố H, hai người một nam một bắc phân cách hai nơi, mỗi ngày chỉ có thể gọi video.

Gọi nhiều, bố mẹ Thường đương nhiên cũng nhận ra con gái yêu đương.

Đều đã sinh viên rồi, yêu đương cũng không phải chuyện hiếm lạ.

"Con nhấc chân lên coi," Mẹ Thường cầm chổi quét nhà, tùy tiện hỏi: "Người ở đâu?"

Thường Xuyên Tư nằm sõng xoài trên trên sô pha xem TV, nghe lời nâng lên chân, não chưa kịp load: "Người ở đâu là sao ạ?"

"Bạn trai mày đấy." Ý mẹ Thường kiểu 'Mẹ cũng không quan tâm lắm đâu, mày nói tùy tiện vài câu thôi là được'.

"À, thành phố W." Thường Xuyên Tư tiếp tục xem TV, miệng gặm táo không ngừng: "Anh ấy là sinh viên được tuyển thẳng vào đại học Z, học khoa Máy tính."

"Ở miền Nam? Xa quá." Mẹ Thường nhíu mày, trong lòng trừ 10 điểm: "Cha mẹ làm nghề gì?"

"Nhà anh ấy kinh doanh, có công ty."

Mẹ Thường nghe xong lại nhíu mày chặt hơn.

Người miền Nam, làm kinh doanh, mở công ty, điều kiện gia đình có lẽ rất tốt.

Bố Thường làm ngân hàng, mẹ Thường là giáo viên tiểu học, nhà cô chỉ xem như là nhà bình thường khá giả.

'Điều kiện gia đình chênh lệch lớn quá.' Mẹ Thường Nghĩ thầm nghĩ trong lòng, lại trừ thêm mấy điểm, bà nghĩ tìm tấm chồng thì nên tìm người có điều kiện tương đương là tốt nhất.

Mẹ Thường đột nhiên nghĩ đến một ý, nghi ngờ nhìn về phía Thường Xuyên Tư: "Đừng nói là mày xem trọng tiền nhà người ta nhé?"

Đứa nhỏ này học đại học xa quá không ai quản có khi nào học hư không?

"Sao có thể chứ?" Thường Xuyên Tư tí nữa thì nghẹn: "Mẹ, mẹ là mẹ con đấy, con thế nào chả lẽ mẹ không biết à?"

"Mày từ nhỏ đã giống bố mày, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền, nếu thật sự có chuyện này mẹ cũng không thấy lạ." Mẹ Thường bôi nhọ con gái không chút nương tay.

Thường Xuyên Tư móc di động ra tìm ảnh chụp trong dòng thời gian của mình: "Rõ ràng là con nhìn trúng mặt người ta, mẹ nhìn xem, đẹp không?"

Mẹ Thường thấy lại càng nhíu mày hơn: "Thằng nhóc này quá đẹp, đợi đã, mày đăng ảnh lên dòng thời gian? Mày dám chặn mẹ với bố mày à?"

Thường Xuyên Tư lấy di động về, cười gượng hai tiếng, chân như bôi dầu chạy biến về phòng.

——

Ngày 10 tháng 8, vừa qua 0 giờ, di động Thường Xuyên Tư liền reo không ngừng, tin nhắn hiên lên không xuể.

Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, cô xã giao tốt nên nhiều bạn, người chúc vô số kể.

"...... Ừ ừ, anh mau đi ngủ đi, trễ lắm rồi, ngày mai khéo lại không dậy đi làm được."

Thường Xuyên Tư thúc giục Sở Hạo nhanh đi ngủ, rốt cuộc cũng cúp máy.

Cô rep lại tin nhắn của những bạn cấp ba còn chơi thân, bạn lớp đại học, thành viên CLB Ngoại giao rồi đến nhóm chat "Bốn đóa kim hoa" của ký túc xá.

【99: Nếu sinh nhật Tư Tư ở lúc đi học thì tốt biết mấy, bọn tao còn có thể tổ chức chúc mừng mày. 】

【 Hoa Giải Ngữ (*解语花: chỉ người con gái mỹ lệ, xinh đẹp): Đúng vậy đúng vậy, tao còn muốn ăn bánh sinh nhật. 】

【 Huệ Nhiên Huệ Nhiên: Bọn mình có thể cùng nhau tổ chức, còn có thể đăng ảnh chụp chung nữa. 】

Thường Xuyên Tư bật cười, gõ chữ đáp lại bọn họ.

【44: Chờ đến khi đi học, tao mang bánh kem cho bọn mày. 】

Sau khi nói chuyện với nhóm xong, gần hai giờ Thường Xuyên Tư mới buông di động đi ngủ.

8 giờ hơn ngày hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Thường Xuyên Tư tỉnh dậy, điều đầu tiên là ngái ngủ mò mẫm di động để trên đầu giường.

Trong lúc cô ngủ vẫn có tin nhắn mới.

Đầu tiên. cô ấn vào cuộc trò chuyện trên cùng được đánh dấu bằng chấm đỏ, đó là tin nhắn chưa đọc.

【ch: Dậy chưa? 】

【44: Ừm, mới vừa dậy】

Đầu Thường Xuyên Tư đầu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, rep tin nhắn Sở Hạo xong thì mắt ríu lại, tiếp tục ấn vào các tin nhắn khác đọc.

【ch: Đúng lúc anh mới vừa xuống máy bay, anh chuẩn bị gọi xe đến nhà em, em gửi địa chỉ nhà cho anh đi 】

Thường Xuyên Tư nhìn thấy tin nhắn, đọc hai lần mới bừng tỉnh.

【44: Anh tới thành phố B?? 】

【ch: Ừ, anh xin nghỉ một ngày. 】

Thường Xuyên Tư suy nghĩ, cuối cùng không gửi địa chỉ nhà cho Sở Hạo mà đưa địa chỉ của công viên gần nhà cô.

Sau đó cô nhanh chóng rời giường, đánh răng rửa mặt thay quần áo.

Bởi vì không phải ngày nghỉ nên người đến công viên không nhiều, Sở Hạo tựa vào đài sen đá, nhìn Thường Xuyên Tư chạy chậm đến.

Cô mặc một cái váy hoa màu vàng nhạt, là màu mà rất khó để mặc hợp, nhưng cô mặc vào lại tôn làn da lên vài tông.

"Đừng gấp," Sở Hạo nhìn thấy cô thì mặt mày đầy ý cười: "Có phải anh quấy rầy em ngủ nướng rồi không?"

Thường Xuyên Tư thở gấp, lắc đầu, đôi mắt sáng nhìn anh, nắm lấy tay áo anh: "Sao anh lại tới đây?"

"Dù sao cũng là lần sinh nhật đầu tiên của em sau khi chúng ta ở bên nhau, anh không muốn vắng mặt." Sở Hạo tới gần cô, hô hấp phả lên mặt cô, nỉ non nói: "Anh nhớ em, Tư Tư."

Chỉ cần gần thêm tí nữa là ngòi nổ kích nổ ngay, Thường Xuyên Tư duỗi tay chống lại ngực anh, cô đột nhiên nghĩ ra công viên gần nhà như thế lỡ bị bố mẹ hoặc người quen bố mẹ thấy thì không hay lắm.

"Có lẽ em chỉ bên anh được lúc ban ngày thôi, buổi tối bố mẹ em tổ chức sinh nhật cho em rồi." Thường Xuyên Tư khó xử: "Buổi tối anh muốn đến không?"

Sở Hạo lắc đầu: "Anh chỉ xin nghỉ một ngày, buổi tối anh phải lên máy bay về."

Thường Xuyên Tư nghe vậy lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, bố mẹ cô không có ấn tượng tốt với Sở Hạo cho lắm, cô cũng không có lòng dũng cảm mang anh về nhà.

Cô lại nở nụ cười, kéo cánh tay anh đi về phía trước: "Em mang anh đi dạo thành phố B, anh muốn thăm trường cấp 3 của em không......"

——

Học kỳ mới khai giảng, ai cũng lên một cấp, Thường Xuyên Tư cũng đã là đàn chị năm ba.

Trời dần trở lạnh, việc tuyển sinh thành viên mới vào Hội Học sinh rốt cuộc kết thúc, lại một đám sinh viên trẻ trung gia nhập đại gia đình này.

Bởi vì Sở Hạo nổi tiếng nên Thường Xuyên Tư cũng có tiếng trong giới sinh viên mới.

Không ít em gái tò mò "bạn gái Sở Hạo" rốt cuộc trông như thế nào, sau khi nhìn thấy người thật thì lòng tự tin lên cao, thi nhau xuất hiện ở trước mặt Sở Hạo để anh nhớ mặt.

Từ Cửu một tay kéo Trần Huệ Nhiên, một tay kéo Tô Ngữ đi vào phòng học, tức giận bất bình: "Mấy đứa sinh viên mới này mặt cũng dày quá thể."

Thường Xuyên Tư ngẩng đầu nhìn về phía mấy sinh viên nữ, ánh mắt khó hiểu.

"Vừa nãy đi qua mấy đứa kia đang bàn tán về mày đấy," Trần Huệ Nhiên giải thích: "Nói nhìn mày đại trà, còn không đẹp bằng bọn nó, sao Sở Hạo lại thích mày blah blah."

"Tao cũng muốn biết." Thường Xuyên Tư cúi đầu tiếp tục điền vào tờ đơn đăng ký trong tay, năm học trước thành tích của cô suýt soát chen được vào chỉ tiêu học bổng.

"Tư Tư, mày giỏi hơn bọn nó nhiều, tao nói chứ còn lâu mấy em gái xinh đẹp này mới ẵm được học bổng hai năm liên tiếp như mày." Tô Ngữ vừa khen cô vừa chuyển đề tài: "Nhận được tiền nhớ mời cơm đấy."

Thường Xuyên Tư ra vẻ đau lòng thở dài: "Lần này tao chỉ lấy được học bổng loại khá, đã không có bao nhiêu bọn mày còn đè đầu ăn ké của tao."

"Mày không đủ thì không phải còn Sở Hạo à?" Trần Huệ Nhiên cười nói: "Tao nghe nói ổng giành học bổng loại xuất sắc đấy."

"Cái chuyện mày bẫy bạn trai tao tao bẫy bạn trai mày đến khi nào mới kết thúc được đây," Thường Xuyên Tư hận sắt không thành thép: "Từ Cửu và Tô Ngữ, hai đứa mày biết cố gắng lên tí được không? Năm ba rồi đấy, đời sinh viên đã qua một nửa rồi."

Tô Ngữ chớp mắt: "Tao có chồng mà, chẳng qua chỉ có tao tiêu tiền cho ảnh mà ảnh không tiêu cho tao thôi."

Thường Xuyên Tư nghĩ đến "Chồng" cô ấy, một nam diễn viên đang hot, lập tức cạn lời: "...... Mày nói rất đúng."

Cô nhanh chóng viết xong hàng cuối cùng trong tờ đơn, giao cho lớp trưởng ngồi phía sau rồi nói với ba người Trần Huệ Nhiên: "Sở Hạo hẹn tao đi ngắm hoàng hôn, tao về trước đây."

"Haizzz! Bọn tao cố ý đến tìm mày đi ăn cơm chiều đấy." Từ Cửu nhìn cái bóng càng lúc càng xa của cô: "Đồ con gái thấy sắc quên bạn!"

Vườn trường của đại học Z rất lớn, khoa Kinh tế cách khoa Khoa học Máy tính và Công nghệ Kỹ thuật khá xa, Thường Xuyên Tư không cần Sở Hạo tới đón cô, đã hẹn gặp nhau ở cửa Tây.

Thường Xuyên Tư còn chưa đi đến cửa Tây thì xthấy Sở Hạo đứng ở cổng phía xa xa đang được nữ sinh tiếp đón, cô dừng bước, đứng xem diễn như người ngoài.

"Đàn anh ơi, em là sinh viên năm nhất vừa tham gia Hội Học sinh, em có thể thêm WeChat của anh không ạ?" Giọng cô gái ngọt ngào, ngữ điệu mang ba phần làm nũng, đầu ghé sát vào bả vai Sở Hạo: "Em mới vào trường nên cái gì cũng không hiểu, có vấn đề muốn hỏi đàn anh xíu ạ."

"Em có vấn đề thì cứ hỏi chủ tịch, sinh hoạt của CLB anh không đảm nhiệm." Sở Hạo cúi đầu xem di động, ngón tay múa may trên di động, nhắn đi một tin.

【ch: Tư Tư, em đến chưa? 】

【44: Rồi, em đang xem diễn. 】

Thường Xuyên Tư vừa gửi đi thì Sở Hạo liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, đi đến, cắn răng cười: "Hay không?"

"Vừa xem xong kịch vườn trường, rất xuất sắc." Thường Xuyên Tư không hề sợ, cười nói.

Sở Hạo hết cách, chỉ nắm chặt tay cô, kéo cô đi ra ngoài: "Đi thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi, anh xem tin tức thấy bảo hôm nay sông Tiền Đường có thủy triều lên, em muốn xem không?"

"Vậy đi xem xem, hai năm trước em cũng không để ý đến mấy cái này......"

Nhóm đàn em nhìn hai người tay trong tay, cắn răng, up một bài đăng trong diễn đàn trường với title "Hôm nay Hotboy Sở đã chia tay với Thường Xuyên Tư chưa".

【 Chưa!!! 】

**** 08/03/2022 – NTP_1512 ****
« Chương TrướcChương Tiếp »