Chương 12

Cùng Hứa Khải bàn luận và thống nhất chỉnh sửa bộ ảnh sao cho hợp lý nhất. Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn chuẩn bị vào phòng rửa ảnh thì tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, người xuất hiện là Đoàn Phương Ngôn.

"May quá, chị rốt cuộc cũng ở đây." Em vuốt ngực thở phào. "Đầu giờ chiều tôi ghé qua tìm chị thì nhận được tin chị không tới làm, tôi còn tưởng chị bị đau đến ngốc rồi chứ?"

Theo bản năng nâng tay sờ sờ vết rách đã được dùng băng cá nhân dán lại. Cô bĩu môi đáp: "Còn không phải do tôi cứu em nên mới phải gánh hậu quả này ư? Thế nào? Đến tìm tôi có chuyện gì?"

"Cũng không có gì to tát, chỉ là muốn xem vết thương của chị mà thôi. Dù sao vì cứu tôi nên chị mới thành ra vậy mà." Đoàn Phương Ngôn mỉm cười. "Còn nữa, tôi muốn đặt lịch chụp ảnh."

"Lịch chụp ảnh?" Cô thoáng bất ngờ. "Em xấu lắm, tôi không nhận chụp những người mặt xấu và tâm hồn càng xấu đâu."

"Chị..."

"Đùa chút thôi, đừng quá gắt gỏng." Vươn tay vỗ vỗ vai em, Ngô Cẩn Ngôn chỉ tay về phía sofa ý bảo em có thể ngồi xuống. Còn bản thân theo thói quen tiến về phía phích nước nóng chuẩn bị pha trà.

Chừng năm phút sau cô trở lại, đem hai tách trà một đặt xuống trước mặt em, một đặt trước mặt mình. Cố gắng nhoẻn miệng cười, mặc dù phần đuôi mắt xếch lên có chút đau đớn.

"Em muốn chụp bộ ảnh như thế nào?"

"Một bộ ở Phượng Hoàng Cổ Trấn. Thực ra... không hẳn là chị chụp, tôi muốn chị làm người hướng dẫn." Đoàn Phương Ngôn giải thích.

"Mẹ em có thể giúp được mà." Ngô Cẩn Ngôn nhướn mày đáp. "Thậm chí mẹ em còn là thần tượng của tôi."

Em thoáng bất ngờ hỏi: "Chị đã gặp bà?"

"Ừ, tôi đã gặp tiền bối tại buổi triển lãm ảnh hôm trước. Chị ấy rất giống em."

"Chị cái gì mà chị? Còn không gọi là dì?" Em lập tức xù lông phủ nhận.

Ngô Cẩn Ngôn đành thuận nước đẩy thuyền, gật gật gù gù trả lời: "Được rồi được rồi, muốn là dì thì là dì."

Đoàn Phương Ngôn chợt cười thành tiếng: "Chị có cảm thấy bà ấy là người tốt không?"

"Tiền bối đương nhiên là người tốt."

Lần này em lặng im không đáp.

Thẳng tới khi cô còn tưởng em có vấn đề, em mới bất ngờ ngẩng đầu nói: "Tóm lại tôi muốn đặt lịch như một mẫu ảnh bình thường. Tiền công gấp đôi."

"Này, em nhìn tôi giống kẻ thích tiền lắm à?"

"Giống." Đoàn Phương Ngôn thẳng thừng khẳng định. "Thậm chí mỗi cái nâng tay nhấc chân của chị cũng khiến tôi cảm thấy chỉ liên quan tới một chữ tiền."

Mẹ nó, đứa trẻ này không chọc tức cô hình như sẽ ngứa miệng không chịu được phải không?

"Bà đây không nhận." Lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề khiến Ngô Cẩn Ngôn chẳng hề khách khí buông lời từ chối.

"Nếu không thì thế này." Em xoa xoa cằm. "Chị giúp tôi, tôi tặng chị một bộ ảnh độc quyền của mẹ."

"..."

Không, Ngô Cẩn Ngôn, ngươi không thể để con bé thấy mình quá dễ dãi.

Không, Ngô Cẩn Ngôn, ngươi không thể để con bé thấy...

"Thành giao." Những gì từ miệng thốt ra hoàn toàn đi ngược lại với suy nghĩ trong đầu.

Đoàn Phương Ngôn rõ ràng đã cố nín cười. Song cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bật ra thành tiếng.

"Cảm ơn vì chị đã chiếu cố. Đảm bảo khi nào gặp nhau trên tay chị sẽ có album ảnh gồm chữ ký của mẹ tôi."

"Này, em chờ chút đã." Mắt thấy cô bé chuẩn bị đứng dậy, Ngô Cẩn Ngôn lập tức hé môi gọi.

"Vâng?"

"Vì sao... em không nhờ bà ấy hướng dẫn?"

"Bà ấy làm gì có thời gian dành cho gia đình?" Em nói dứt câu liền vẫy vẫy tay: "Thế nhé, hẹn gặp chị sau. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Đoàn Phương Ngôn rời khỏi studio, Ngô Cẩn Ngôn cũng bỏ qua câu nói mang hàm ý chế nhạo của em ban nãy, nhắc Phó Tiểu An dọn hai cốc trà rồi đi rửa ảnh.

Cô xong việc khi sắc trời đã ngả sang màu tàn tro. Định bụng sẽ kiếm chút gì đó ăn lót dạ, lại sực nhớ ra mình có hẹn với Tần Lam.

Bạch Nguyệt Quang...

Cõi lòng dần trào dâng cảm giác đặc biệt ấm áp. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tìm số điện thoại của nàng rồi soạn gửi một tin nhắn.

[Ngô Cẩn Ngôn]: Cô đã nấu xong chưa? Có cần tôi ghé qua siêu thị mua thêm chút gì không?

Phỏng chừng năm phút sau nàng mới trả lời: Không cần đâu, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi. Cô về chưa?

[Ngô Cẩn Ngôn]: Tôi đang trên đường xuống hầm gửi xe.

[Tần Lam]: Nhớ lái xe cẩn thận. Tôi chờ cô.

Kì thực Ngô Cẩn Ngôn cũng không phải con người quá tham lam. Bởi chỉ cần ba chữ tôi chờ cô của nàng đã đủ để khiến cô hài lòng mãn nguyện.

Ấm áp mà Tần Lam mang tới kể từ ngày tình cờ gặp nhau luôn khiến cô bồi hồi đến lạ. Cô đoán có thể do nàng là hình bóng hơn mười năm ghi nhớ của mình, hoặc cũng có thể là do tình cảm của cô đối với nàng đặc biệt hơn hẳn so với những người khác.

Tóm lại, chẳng ai đủ khả năng để thay thế vị trí của nàng.

Mặc dù Tần Lam đã dặn không cần mua thêm thứ gì, tuy nhiên Ngô Cẩn Ngôn vẫn quyết định ghé vào siêu thị mua một chai rượu vang. Coi như đây là quà chào mừng bạn cùng nhà.

Thời điểm mở cửa bước vào, ngay từ huyền quan, cô đã trông thấy Tần Cẩn Nhạc dáng vẻ khả ái ngồi bó gối trên sofa xem hoạt hình.

Nghe động, bé nhanh chóng nhìn về phía cô, kế tiếp vui vẻ reo lên: "Nhϊếp ảnh gia a di."

"Chào Nhạc Nhạc." Vươn tay xoa xoa đầu bé, sau đó cô chuyển hướng bước vào phòng bếp.

Nàng đang xào rau, lại nhìn những món ăn được bày biện bắt mắt trên bàn. Ngô Cẩn Ngôn bụng sôi sùng sục, thầm đoán đây có lẽ là món cuối.

Ngoảnh đầu mỉm cười, nàng hỏi: "Cô về rồi hả?"

"À... ừ..." Dáng vẻ thoáng chốc liền trở nên ngốc lăng, cô mất một lúc mới có thể đáp.

Rốt cuộc thì cô cũng đã chờ được rồi, chờ được cảm giác ấm áp của một gia đình nhỏ.

Có chút vụиɠ ŧяộʍ liếc qua ngón áp út của nàng. Lần trước khi nàng đến xem nhà, ngự tại nơi đó là chiếc nhẫn bạch kim, chiếc nhẫn đại diện cho việc nàng là hoa đã có chủ.

Tuy nhiên nằm trong dự đoán, giờ đây nó đã không còn nữa.

"Cẩn Ngôn, dường như cô rất hay tự khiến mình thất thần."

Thanh âm Tần Lam chợt vang lên. Kế tiếp là mùi thức ăn thơm nức vờn qua nơi đầu mũi.

Ngô Cẩn Ngôn ngượng ngùng đáp hai tiếng "không có", rồi nhanh chóng xắn tay áo vào giúp nàng hoàn tất khâu chuẩn bị mâm cơm.

"Cô lấy rượu trong tủ lạnh ra đi. Lúc chiều đi siêu thị, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên uống một chút, vì thế đã mua." Nàng vừa tháo tạp dề vừa hướng cô nói.

Nội tâm bất chợt hoang mang. Cô lật đật tiến về phía tủ lạnh mở ra xem thử.

Ngô Cẩn Ngôn dám thề rằng cuộc đời mình kể từ khoảnh khắc đặt chân vào con đường đại học, phải sống xa gia đình, thì chưa bao giờ tủ lạnh lại kín đồ ăn, đặc biệt là đồ ăn tươi sống như thế này.

"Cô nên chăm sóc bản thân nhiều hơn, thật đấy." Nàng sâu kín thở dài, sau đó gọi con gái vào ăn cơm.

"Chẳng phải hiện tại đã có Tần lão sư rồi sao?"

Lời vừa nói ra mới cảm thấy kỳ lạ...

Bầu không khí lúng túng dần bao quanh cả hai. Thẳng đến khi Tần Lam chủ động giải vây, bấy giờ chúng mới tạm tan biến.

"Ừ thì tôi ở đây nhận trách nhiệm vỗ béo cô, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn phải vắng nhà chứ?" Đôi môi hơi cong lên, nàng nhắc nhở. "Lại nói, bảo cô lấy rượu, hiện tại cô chuyển thành mở tủ rồi đứng ngốc ở đó rồi hả?"

"..."

Ngô Cẩn Ngôn đỏ mặt, vội tìm chai rượu mới do nàng mua.

Chưa đến hai giây sau, bản thân lại tiếp tục ngẩn người.

"Tần Lam, cô cũng thích dòng Contrada hả?"

"Cũng có thể nói vậy." Tần Lam gật đầu. "Thực ra tôi không hay uống rượu, chỉ là ưu tiên loại rượu này nhiều hơn so với thức uống cồn cùng loại khác mà thôi."

Cười cười không đáp. Cô lấy chai vang ra đặt lên bàn, kế tiếp mở túi giấy mình vừa mua, lấy ra một hộp vang mới tinh y hệt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Nếu cô để ý kỹ tủ rượu của tôi ngoài phòng khách, cô sẽ thấy đa phần đều là nó." Cô gõ nhẹ ngón tay lên phần hộp.

Càng lúc càng xuất hiện nhiều sự tương đồng đến mức khó tin.

May mắn thay khi hai người lớn còn đang lúng túng, thì bạn nhỏ Tần Cẩn Nhạc đã nắm lấy tay nàng, nói:

"Mẹ ơi, Nhạc Nhạc đói rồi."