Nét mặt Bách Trầm Tùng rất khí phách, giọng điệu vô tình, dứt khoát nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác: "Không cần."
Giống như con nít vậy.
"Không cần à?" Lương Phong mẹ nó muốn nở nụ cười, lại đến gần hơn một chút rồi hỏi dò: "Tôi có chỗ nào khiến cậu không hài lòng?"
Bách Trầm Tùng quay đầu lại nhìn anh mấy giây xong rồi cong môi cười nói: "Chẳng có tác dụng gì."
"Hai tay tôi vừa dài vừa trắng, còn không có tác dụng à?" Mắt Lương Phong lướt từ trên mặt Bách Trầm Tùng xuống phía dưới, lướt đến chỗ không nên lướt rồi lại quay lại trên mặt, anh nhướng mày vô cùng ngả ngớn: "Cậu thử xem, chắc hẳn là có tác dụng, đỡ việc lại còn bớt phải dùng sức, vừa khéo bây giờ cậu cũng không tiện."
"Đệch." Bách Trầm Tùng biết ý của anh nên cúi đầu cười một lúc lâu: "Để lát nữa tôi hỏi thử xem quấy rối bị phán mấy năm, nhanh chóng bắt anh vào luôn đi."
Hai người cúi đầu nói vài lời không biết xấu hổ, lại còn ấu trĩ, cười một hồi lâu.
"Bách Trầm Tùng?" Y tá gõ cửa.
"Ở đây ạ." Bách Trầm Tùng giơ tay lên trả lời.
"Thay thuốc." Phía sau y tá có hai người đi cùng trực tiếp đẩy xe vào.
Lương Phong bước ra cửa chờ, chỗ Bách Trầm Tùng được kéo rèm quanh giường, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xuýt xoa vì đau của cậu, Lương Phong nghe mà nhíu mày.
Chờ hơn mười phút mới thay xong, rèm vừa được kéo ra, Bách Trầm Tùng lại bị đau đến mức đầu đầy mồ hôi.
"Về nhà chú ý đừng chạm vào nước, không được ăn hải sản, đồ cay nóng, chất kí©h thí©ɧ, ngày mai, ngày kia đều phải đến kiểm tra, đừng quên đó. Bây giờ đi thanh toán chi phí đi." Y tá dặn dò vài câu rồi đẩy xe đi.
"Cậu chờ ở đây một lát." Lương Phong đi theo.
Một mình Bách Trầm Tùng nhàm chán ngồi trên giường, không hiểu sao cậu lại nói chuyện với ông cụ bên cạnh, nói từ cháu gái đến bạn già, chuyện gì cũng có thể nói vài lời.
Cậu chính là người như vậy, thân thiết với người già, trẻ nhỏ, nhưng đối với người cùng tuổi thì lại không tốt, hung dữ.
Lúc Lương Phong quay lại, vừa mới bước vào phòng thì chợt nghe thấy tiếng cười bên trong, Bách Trầm Tùng đang nói chuyện với một nhóm các cụ ở đằng kia, bầu không khí rất hòa hợp.
Anh đứng ở cửa nhìn một lúc mới đi vào, trong tay cầm đơn thuốc.
"Đang nói gì thế?" Lương Phong dựa vào bên cạnh.
"Nói đến cháu gái ông ấy." Bách Trầm Tùng nở nụ cười, nhìn những thứ trong tay anh: "Làm xong rồi à?"
"Ừ." Lương Phong duỗi tay vòng qua nách cậu đỡ lên: "Ngoài trời đang mưa."
"Xe anh đâu?" Lúc này Bách Trầm Tùng mới nhớ đến nên nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
Lương Phong nở nụ cười: "Vẫn còn đang ở bãi đỗ xe của quán cơm nhà người ta, ban nãy ngồi xe cảnh sát đi nên không lái đến."
Bách Trầm Tùng khẽ cười: "Đi lấy xe về trước đi, đỗ xe ở đó cả đêm phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ."
"Được." Lương Phong vô cùng cạn lời, cậu không lo trời mưa có lạnh hay không lại lo chuyện phí gửi xe.
"Cậu về nhà có người chăm sóc không?" Lương Phong đỡ cậu, Bách Trầm Tùng còn không cho anh đỡ, nói mình không sao, Lương Phong đành phải đứng để tay đỡ hờ hờ bên cạnh: "Còn không cho chạm nữa, cậu là con gái đấy à."
Bách Trầm Tùng cười, bước chầm chậm xuống cầu thang: "Tôi có liệt đâu mà cần phải chăm hay không chăm."
"Nếu không thì về nhà cùng tôi đi?" Lương Phong chỉ hỏi thử, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý.
Bách Trầm Tùng không nói gì, chỉ lắc đầu cười, ý là Lương Phong, anh nằm mơ đi.
"Có việc gì thì gọi điện thoại, tắm rửa không được cũng gọi, tôi đến hầu hạ cậu." Lương Phong nói.
Bách Trầm Tùng cười: "Vậy thì không dám, tôi không có cái gan đó."
Cậu vừa dứt lời, mới ra khỏi cửa lại bị một trận gió lạnh thổi trúng, lạnh đến mức khiến Bách Trầm Tùng run rẩy cả người, cậu co rúm lại, nổi hết cả da gà lên.
"Tôi cũng không có áo khoác, cậu ráng chịu đựng một chút." Lương Phong định ôm lấy vai cậu nhưng lại không ôm, nếu anh đưa tay lên, chắc chắn tên nhóc Bách Trầm Tùng này sẽ nổi nóng với anh.
Bách Trầm Tùng trả lời: "Tôi không yếu ớt như thế."
Ban đêm đường rất tối, chỉ có đèn đường và đèn xe chiếu ra ánh sáng, vừa yên tĩnh vừa quạnh quẽ, trong luồng gió lạnh rít thổi qua còn hòa lẫn một chút hương cỏ xanh, từng chiếc, từng chiếc xe chạy vυ"t qua cán lên vũng nước trên đường vang lên những tiếng lõm bõm, trời vẫn còn đang mưa lất phất.
Hai người đứng chờ xe trước cổng bệnh viện, phỏng chừng phải mất mười mấy phút.
"Anh nói xem Kiều Đình và tên kia, trước đó tôi thấy hai người họ cũng khá ổn, thế mà lại trở mặt nhanh như vậy." Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng nhắc đến chuyện này: "Trước đó hai người họ hôn nhau, tôi còn nhìn thấy, có vẻ như yêu nhau vô cùng sâu đậm, tôi còn nghĩ có lẽ lần này Kiều Đình yêu đương sẽ rất hạnh phúc."
Một tay Bách Trầm Tùng cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, nghiêng mặt qua, Lương Phong giơ tay châm lửa cho cậu.
"Yêu hay không yêu đều là lừa gạt cả, gặp chút chuyện mà nói chia tay là chia tay, vậy có giống như con heo đực động đực tùy tiện thay một cái mông khác để đ* không, nếu như tên kia thật sự thích cậu ấy lại có thể dùng cái chai đập lên mặt chào hỏi hay sao? Mẹ nó đúng là thằng khốn nạn."
Lương Phong nhướng mày nhìn cậu, có lẽ là bị giật mình vì bỗng nhiên cậu lại nói nhiều như vậy, chắc là chiều nay cậu kìm nén quá mức rồi.
"Cậu yêu đương nhiều lần rồi hả?" Lương Phong hỏi.
Mắt Bách Trầm Tùng vẫn nhìn phía trước nhưng miệng lại trả lời: "Không, thấy nhiều thôi."
Bỗng nhiên cậu lại quay đầu lại nhìn Lương Phong chằm chằm, ánh sáng đỏ của bệnh viện rọi trong mắt anh, ánh sáng nhấp nháy, cách mấy giây, cậu hỏi lại một câu: "Còn anh thì sao?"
"Tôi?" Lương Phong nở nụ cười khẽ, hai người đứng rất sát nhau, anh trả lời: "Cậu đoán thử xem."
Bách Trầm Tùng nhìn anh chăm chú một lát, mở miệng nói: "Đoán cái đầu anh, anh thích nói hay không chẳng liên quan quái gì đến tôi cả."
Cậu nói xong thì xoay người đi về phía vệ đường.
Đầu bị mưa xối ướt.
May mà vừa đúng lúc ven đường có xe taxi dừng lại, cậu trực tiếp mở cửa bước lên.
Lương Phong khom lưng ngồi vào, Bách Trầm Tùng nhích vào phía trong một chút, cơ thể hai người chạm vào nhau, cả người mang theo hơi lạnh ẩm ướt, khi thở ra còn mang theo hơi sương.
Trên tóc Lương Phong còn có giọt nước bám vào, anh nhìn Bách Trầm Tùng ở bên cạnh, bỗng nhiên anh duỗi tay ra xoa đầu cậu, anh rất mạnh tay khiến những hạt nước mưa trên đầu cậu biến mất toàn bộ, còn khẽ giọng mắng một câu: "Đúng là tên cún con, tính tình tệ quá vậy."
Bách Trầm Tùng liếc nhìn anh, không thèm để ý đến anh.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, vết thương của Bách Trầm Tùng không được dính nước, nước mưa lại bẩn nên càng không thể để dính vào.
Xe dừng trong bãi đỗ xe của quán cơm ban nãy, đi một vòng cuối cùng cũng tìm được xe của Lương Phong, cửa xe vừa mở ra, Lương Phong đỡ Bách Trầm Tùng ra sức nhét vào trong xe, Bách Trầm Tùng bị anh đẩy đến mức suýt chút nữa đã tông đầu vào cửa xe.
Lương Phong nhét cậu vào xe xong thì mới quay người lại trả tiền taxi.
Anh cứ thế đứng dưới trời mưa xối.
Bách Trầm Tùng nhìn thấy cũng không giận dỗi gì nữa, nhanh chóng gọi anh lên xe.
Lương Phong mở cửa ghế lái, cả người đều có hơi lạnh bốc lên, anh lau nước trên mặt một lượt rồi cúi đầu thắt dây an toàn: "Trong xe tôi có để ô, chút nữa cậu cầm đi, đừng để dính mưa."
Bách Trầm Tùng khẽ giọng nặng nề "ừ" một tiếng.
Cậu đã lớn thế này rồi nhưng chưa có ai chăm sóc cậu, đều là cậu chăm sóc người khác, những lời như "Cẩn thận đừng để cảm lạnh", "Khi ngủ đừng để bị trúng gió" này, cậu đều chưa từng được nghe.
Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn cửa sổ, bên ngoài tối đen, cửa sổ in bóng mờ của Lương Phong, cậu nhìn một lúc rồi nhắm hai mắt lại.
Sau đó Lương Phong lay lay cậu mấy cái: "Về nhà rồi ngủ, coi chừng bị cảm."
Bách Trầm Tùng mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy anh đang lấy ô ở đằng sau đưa cho mình: "Về đến nơi thì gửi tin nhắn."
"Ừm, cảm ơn, hẹn gặp lại." Bách Trầm Tùng trả lời rồi mở cửa, mở ô ra, bước một bước ra ngoài, giày cậu giẫm trực tiếp vào trong vũng nước, 'bõm' một tiếng.
Cậu rất muốn quay đầu nhìn người trong xe một cái nhưng cuối cùng lại không quay nữa.
Có vẻ hơi lắm chuyện, cũng chẳng phải đóng phim, lưu luyến không nỡ rời cái rắm ấy.
Bác bảo vệ còn đang xem mấy tập cuối của "Chân Hoàn Truyện", lúc Bách Trầm Tùng vào cổng thì chào hỏi một tiếng, chiếc ô đen tuyền đi vào trong tiểu khu, chỉ vài giây sau dưới bóng đèn đường mờ nhạt đã không còn bóng dáng nữa.
Lương Phong thấy cậu đã đi vào thì quay đầu đạp chân ga đi về nhà.
Hôm nay Bách Trầm Tùng hỏi anh đã yêu mấy người, Lương Phong không trả lời, anh cũng không muốn trả lời. Mấy năm nay bận làm việc, anh gần như không yêu đương. Những lời Bách Trầm Tùng nói hôm nay, anh đã sớm hiểu được, tình cảm thuần khiết quá hiếm, tuổi càng lớn lại càng hiếm hơn. Lương Phong cũng chưa từng mong đợi, anh bây giờ rất khó để có được loại tình cảm như thế, đó chính là một thứ xa xỉ mà anh mua không nổi.
Nhìn cậu có vẻ vẫn còn là một chàng trai thẳng trẻ tuổi đẹp trai, có lẽ vẫn còn có thời gian để yêu đương thuần khiết, thật tốt biết bao.
Lương Phong nghĩ như vậy lại nóng nảy, phiền muộn, bị gió lạnh thổi mấy đợt vẫn thấy bức bối.
Anh đỗ xe ở gara xong nhưng lại không về nhà mà ra khỏi cửa, đi vào cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh, đêm khuya ít người, bây giờ mưa đã ngớt đi nhiều.
Cửa hàng tiện lợi vang lên tiếng 'ding doong'.
Áo sơ mi của Lương Phong ẩm ướt nhớp nháp dính vào người, để lộ ra dáng người cường tráng, rắn chắc, đẹp đẽ của anh, quần tây, eo nhỏ, mang theo mái tóc ướt, lúc vào cửa, nhân viên cửa hàng còn cười quan sát một hồi lâu.
Kết quả Lương Phong lại đi vòng về phía tủ lạnh, chọn một cái kem sô cô la, lại lấy thêm hai lon bia và một chai nước dứa có gas trong tủ lạnh nữa.
"Bao nhiêu tiền?" Lương Phong đứng trước quầy hàng lấy điện thoại ra.
Nhân viên cửa hàng nhìn anh: "Ba mươi sáu tệ."
"Ừm." Lương Phong cúi đầu tìm mã thanh toán.
Rrr...
Cuộc gọi Wechat, là Bách Trầm Tùng gọi đến.
Lương Phong sửng sốt, muộn như vậy mà người này còn chưa ngủ, cho dù dông dài thế nào đi chăng nữa thì giờ cũng phải ở trên giường mới đúng.
"Còn chưa ngủ à?" Lương Phong cúi đầu lấy ví tiền, tìm đồng năm mươi tệ đưa qua.
"Anh đang làm gì?" Giọng điệu Bách Trầm Tùng có vẻ không tốt lắm, trầm trầm, giống như đang kiềm chế cơn giận.
Lương Phong khẽ sửng sốt, thành thật trả lời: "Mua... kem."
Bách Trầm Tùng không kiềm chế nữa, mở miệng hét: "Đệch, ông đây vừa mới tắm xong bị ngã, qua đây hầu hạ tôi, chính anh đã đồng ý." Cậu vừa đau đến mức xuýt xoa vừa nổi giận: "Nhanh nhanh lên."
Lương Phong nhíu mày: "Tay cậu đã như vậy rồi mà vẫn còn tắm..."
"Đúng rồi, tiện thể mua giúp tôi một cây kem, vị vani, cảm ơn."
Lương Phong: "..."
Xem ra tên nhóc này căn bản không nghe anh nói gì cả.