Chương 11

Bách Trầm Tùng trợn trừng mắt sững sờ một giây, nhưng cũng chỉ một giây, cậu lập tức trở mặt: “Nhìn tôi rất giống chó sao?”

Nói thật là anh rất muốn cười, nhưng mà phải nhịn, rất cực khổ. Lương Phong không nói lời nào, nói một cái thôi là sẽ c.hết, mỗi lần cậu đều rất dọa người.

Lương Phong cúi đầu cười một cái rồi ngẩng đầu nói một câu quen thuộc: “Ai mà biết được.”

“Nếu cậu mà bỏ lỡ cơ hội này thì sau này cậu sẽ khó có lại được đó.” Lương Phong giống như một ông cụ bán dâu tây bên đường, chỉ thiếu mỗi câu mua bán rẻ rồi.

Bách Trầm Tùng lườm anh, hơi dịch người lui về phía sau một chút: “Ai thèm cắn anh chứ, tự dát vàng lên mặt mà.”

Lương Phong duỗi tay không biết từ đâu lấy ra một chai nước nhét vào trong lòng Bách Trầm Tùng: “Cậu sờ đi, nước lạnh đấy.”

Đầu Bách Trầm Tùng đầy dấu chấm hỏi không hiểu được, cậu cảm nhận được nước ấm trong tay: “Mẹ nó sao cái này biến thành nước ấm rồi?”

Lương Phong: “Vốn dĩ nó là nước lạnh, chỉ cần đun lên, thêm một lúc nữa là sôi rồi.”

Bách Trầm Tùng nghiêng đầu muốn cười, cậu thật sự không biết nói gì nữa.

Cậu nhìn anh: “Anh có muốn một vạn tệ kia hay không, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn nữa đâu.” Bách Trầm Tùng đút túi nhìn anh, nhìn người lười biếng lại còn kéo dài âm điệu.

“Không cần.” Lương Phong trả lời.

“Vậy được, chuyện lần này xem như là anh bồi thường đi! Ngay mai tôi sẽ trả lời!” Bách Trầm Tùng nói xong thì chuẩn bị đi.

Lương Phong sững sờ, nhóc chó con này thật đúng là không muốn chịu thiệt chút nào, anh gọi một tiếng: “Cậu có ý gì?”

“Tôi không phải là một cô bé mười mấy tuổi, hai câu xin lỗi của anh chẳng đáng bao nhiêu tiền, anh nên lấy chút đồ thực tế ra đi.” Bách Trầm Tùng xoay người nhìn anh: “Chuyện trước đây chính anh muốn bỏ qua, chuyện hôm nay tôi không nhắc nữa.”

Bách Trầm Tùng hiếm khi nở nụ cười, cậu giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Lương Phong, giơ lên bên cạnh đầu mình: “Tôi đi rồi, anh cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong thì nói cho tôi biết.”

“Mẹ kiếp.” Lương Phong dựa vào cửa xe nhìn bóng dáng của cậu rồi cười, mặt anh biến sắc đột nhiên gọi một tiếng: “Nhớ bỏ block Wechat của tôi ra.”

Nụ cười vừa rồi của Bách Trầm Tùng thật sự đã khiến cho anh sửng sốt, từ lần đầu tiên gặp cậu thì anh chưa từng thấy cậu cười.

Hai người không phải đánh nhau thì chính là cãi nhau, suốt ngày chửi mẹ kiếp, con bà nó, hai người đều lườm nhau không cho ai sắc mặt tốt.

Kết quả là nụ cười vừa rồi kia của Bách Trầm Tùng, thật sự rất đẹp…

Lương Phong dựa vào cửa xe đột nhiên ho một tiếng, xoay người ngồi vào ghế lái.

Bên kia, Bách Trầm Tùng vừa vào cửa đã bị một ánh mắt sâu xa của bảo vệ nhìn chằm chằm một lúc lâu, có lẽ là một cảnh bên xe vừa rồi còn đặc sắc hơn Chân Hoàn truyện khiến bảo vệ nhìn đến trợn mắt há miệng, trong miệng còn liên tục "chậc chậc chậc".

“Chậm một chút.” Bảo vệ hất cằm với cậu.

Bách Trầm Tùng không biết nên nói cái gì cho phải, cậu có lệ gật đầu hai cái rồi đi vào cái sân tiểu khu tối đen kia.

Mèo hoang trong tiểu khu càng ngày càng nhiều, trên đường đi bất thình lình "meo" một tiếng, Bách Trầm Tùng không sợ mèo, nếu không khi gặp được có lẽ cậu đã sớm hét lên rồi.

Hai ngày nay lớp chuyên ngành muốn đến ngoại ô thành phố để liên hoan, đàn anh đàn chị cộng thêm những tân sinh viên năm nhất, muốn làm tiệc nướng gì đó.

Thật ra năm nào cũng làm, Bách Trầm Tùng đã chán ngấy rồi, thật ra trước kia mỗi lần đều làm culi, bê lò nướng, mua thịt, còn phải thu dọn đồ đạc. Nhưng những nhóc con tân sinh viên kia thích, làm náo nhiệt một chút cũng có thể làm quen không ít người.

Đèn ở cửa thang máy chưa sáng, Bách Trầm Tùng đứng ở chính giữa ho khan một tiếng, điện thoại đột nhiên vang lên, là Bách Vân Hiên gọi điện cho cậu.

Bách Trầm Tùng nhận điện thoại, cậu còn chưa kịp mở miệng thì đầu bên kia điện thoại Bách Vân Hiên đã trực tiếp gọi một tiếng anh trai mềm nhũn khiến Bách Trầm Tùng nhếch miệng cười.

Buổi tối thằng nhóc này tắm xong thì quá nhàm chán, không có ai nói chuyện phiếm với mình nên cậu ấy đã túm lấy Bách Trầm Tùng không buông.

“Anh, có phải sau này anh yêu đương rồi sẽ không còn quan tâm đến em nữa đúng không?” Bách Vân Hiên mỉm cười qua điện thoại, nằm ở trên giường lắc chân.

“Không quan tâm nữa, anh có người yêu rồi sẽ không quan tâm đến em nữa.” Bách Trầm Tùng nói đùa, cậu đổi chế độ rảnh tay trên điện thoại.

Cậu mở khóa đẩy cửa ra thì phát hiện bên trong nhà có người, Giang Nhất Kha đang ngồi trong phòng khách, có lẽ cậu ta vừa về.

“Vậy thì không được, em thích làm bóng đèn, nếu anh thương em hơn chút thì em sẽ cân nhắc giảm số lần làm bóng đèn xuống một chút.” Cái miệng nhỏ nhắn của Bách Vân Hiên rất biết lảm nhảm.

Bách Vân Hiên cúi đầu đi dép lên, mặt cười, lắc đầu, không còn gì để nói với cậu nhóc này.

“Ngày mai em không có lớp sao?” Bách Trầm Tùng vừa ngồi xuống ghế sofa, Giang Nhất Kha thuận tay đưa cho cậu một điếu thuốc, cậu ngậm trong miệng, đánh cái bật lửa trong tay vài cái.

“Không có lớp, anh, anh lại hút thuốc sao?” Giọng nói của Bách Vân Hiên vang vọng khắp phòng khách: “Anh hút bệnh ra đấy rồi nỡ lòng bỏ em một mình sao, đừng hút nữa đồ nghiện thuốc này.”

Trong phòng khách lặng đi vài giây, hai người cực kỳ lúng túng, đột nhiên Giang Nhất Kha dập điếu thuốc trên tay: “À, tớ đi tắm đây.”

Tay Bách Trầm Tùng cầm điếu thuốc lá không biết là nên dập đi hay là hút cho xong, cậu nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, vừa đặt thuốc lá ngoài miệng.

Bách Vân Hiên bất thình lình nói một câu: “Em nghe thấy tiếng anh hít vào, anh đừng có lừa em.”

“Em có lỗ tai thỏ sao?” Bách Trầm Tùng dập điếu thuốc, đứng dậy trở về phòng ngủ thay quần áo: “Thỏ con nên đi ngủ đi, em mà không nghe lời thì hôm khác anh sẽ cắt lỗ tai của em.”

Đầu dây điện thoại bên kia thoáng sửng sốt rồi mở miệng bỏ lại một câu: “Độc ác.” Sau đó cậu nhóc lập tức cúp điện thoại.

Bên đây Bách Trầm Tùng cười một lúc lâu, cậu giơ tay cởϊ áσ, đứng trước tủ quần áo lấy ra bộ quần áo cũ dùng để chơi bóng trước kia được cậu giặt sạch rồi trực tiếp mặc vào thành đồ ngủ.

Cậu mặc quần áo được một nửa, ánh mắt liếc nhìn chai nước trên bàn kia, trong đầu lại nhớ tới chuyện của Lương Phong.

Cậu cúi đầu mở điện thoại kiểm tra danh sách đen, suy nghĩ một lúc, lại lần nữa thêm lại.

Người ta muốn sửa sai, ít nhất cậu nên cho một cơ hội.

Một lát sau Giang Nhất Kha gõ cửa nói cậu ta đã tắm xong, Bách Trầm Tùng ở bên trong trả lời một tiếng, vừa nhấc mông chuẩn bị đến phòng tắm thì điện thoại trong chăn rung lên một cái.

.: [Cậu chọn địa điểm, chúng ta nói chuyện.]

Bách Trầm Tùng suy nghĩ, trả lời một câu: [Quán trà sữa trước cổng trường.]

Lương Phong thật sự cạn lời, hai tên đàn ông hơn hai mươi tuổi lại chọn quán trà sữa trước cổng trường để nói chuyện, anh đâu phải là cô bé mười mấy tuổi.

Bách Trầm Tùng ôm chai nước ấm lên trong tay, đi đến phòng khách mở tủ lạnh ra thì bị khí lạnh trước mặt xộc tới.

Rrrr.

.: [Được.]

Bách Trầm Tùng vốn định tắt màn hình, kết quả cậu đột nhiên cầm lên nhắn một câu: [Hay là anh chọn đi?]

Hai giây sau.

.: [Quán trà sữa rất tốt.] (Khuôn mặt mỉm cười.jpg)

Bách Trầm Tùng cười, cất chai nước đó vào tủ lạnh.

Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan, Bách Trầm Tùng giơ tay cởϊ qυầи áo, đóng cửa phòng tắm, đứng trước gương nhìn cơ thể một lúc, vết thương trên khóe miệng đã khá tốt rồi, cậu quay lưng về phía gương, nghiêng đầu nhìn phía sau.

Mảng bầm màu tím trên lưng chói mắt, hai ngày nay màu sắc càng ngày càng đậm, nhưng thật ra bản thân Bách Trầm Tùng lại không cảm thấy đau bao nhiêu.

Vừa rồi Lương Phong nắm eo cậu, ngón tay thô ráp của anh cọ xát khiến cảm giác không thể giải thích được xông tới, vừa ngứa vừa nóng.

Bách Trầm Tùng quay người cầm thuốc mỡ, cậu chéo tay cực kỳ chật vật xoa vài cái, hoàn toàn là cho có lệ.

Lương Phong nhìn Bách Trầm Tùng đến khi không còn thấy bóng dáng của cậu, trên đường anh về nhà lại nhận được gần mười mấy cuộc điện thoại, mãi đến khi anh đến trước cửa nhà vẫn chưa cúp máy.

Anh là người làm ăn, bình thường rất bận rộn, chân trước không theo kịp chân sau, hôm nay vì Bách Trầm Tùng anh chậm trễ mất một ngày. Nhưng anh lại không cảm thấy thua lỗ, một ngày hôm nay trôi qua rất thú vị, anh cảm thấy rất buồn cười.

Căn hộ này anh mua đã lúc mới bàn giao cách đây vài năm, gần hai trăm mét vuông, anh sở hữu không ít quán cà phê và quán bar, nhưng chỉ mua có một căn nhà.

Lương Phong là một người có vẻ ngoài nhìn như côn đồ, nhưng cuộc sống của anh miễn cưỡng coi như là tinh tế, là người có thể uống rượu vang, ăn hạt dưa. Là một người, bình thường chỉ cần có một chỗ ngủ là đủ rồi.

Khóa mật mã căn hộ kêu "Ding" một tiếng, Lương Phong đẩy cửa đi vào, anh còn chưa bật đèn thì đã giữ cổ họng huýt một tiếng về phía phòng khách tối tăm: “Chiêm Chϊếp” giống như là gọi một con chim.

Kết quả là có một con mèo màu xám đậm từ trong phòng ngủ đi ra, mở miệng "meo" hai tiếng, vểnh đuôi lại gần bên chân Lương Phong rồi ra sức cọ.

Trong miệng Lương Phong còn đang ngậm dở một điếu thuốc, anh ngồi xuống, bàn tay vuốt nhẹ đầu mèo vài cái, miệng lại rít vài lần.

Anh ngước mắt nhìn vào trong góc: “Thằng nhóc Bạch Kỳ này…” Chữ phía sau không mắng ra.

Cát mèo trong góc bị bới ra khỏi chậu, rải rác trên mặt đất, hũ đồ hộp bên cạnh cũng không được dọn sạch sẽ, nước canh còn đọng ở bên ngoài, nhìn rất lôi thôi.

Lương Phong giơ tay cởϊ áσ, đưa tay dập điếu thuốc lá, anh bật điều hòa rồi ngồi xổm xuống đất lau sàn nhà.

Chiêm Chϊếp được anh nhặt ở ven đường cuối năm ngoái, đêm Giao thừa có tuyết rơi, nhóc con đáng thương run rẩy cả người như cái sàng co rúc ở đầu ngõ, ngày đó đầu óc Lương Phong đột nhiên bị rút gân, anh cảm thấy cuối năm một mèo một người đều cô độc một mình, còn không bằng ghép lại với nhau.

Lúc anh nhặt nó về thì nó chỉ lớn bằng hai bàn tay, bây giờ thì người đã mập, rung toàn là thịt.

Có lẽ là mấy ngày nay không gặp nhau nên mèo rất dính anh, cứ thế cạ theo đến phòng tắm, cửa kính đóng lại thì nó nằm sấp bên ngoài liên tục mài móng vuốt trên cửa.

Lương Phong tắm rửa xong thì chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, trên đầu vắt một chiếc khăn tắm màu trắng, anh ra ngoài dùng chân khẽ đẩy Chiêm Chϊếp, con mèo kia lật bụng lăn một vòng, giống như đυ.ng vào sứ vậy.

Giao hàng tận nơi ấn chuông kêu "Ding dong", đồ được đặt ở cửa, Lương Phong mở cửa cầm vào, anh đặt cơm trứng cuộn, ngồi trên bàn ăn ngửa đầu chảy nước miếng.

Anh há miệng chưa kịp ăn vào thì con mèo kia nhún người nhảy lên bàn ăn, ngoan ngoãn nằm sấp ở đối diện anh nhìn chằm chằm anh ăn, mắt nó hơi híp lại, lười biếng lại buông thả, nó há miệng ngáp một cái, nghiêng cái đầu chăm chú nhìn Lương Phong ăn cơm.

Không hiểu sao trong đầu Lương Phong lại hiện ra dáng vẻ của Bách Trầm Tùng, cậu đút túi nghiêng đầu cười lười biếng với anh. Lương Phong đột nhiên thả cái dĩa trong tay xuống, anh đứng dậy bế mèo lên khuỷu tay.

Mèo được thả ở trên đùi, Chiêm Chϊếp ngoan, nó ngửa đầu tò mò nhìn anh, Lương Phong ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chụp ảnh nó.

Sau đó anh gửi ảnh cho Bách Trầm Tùng.

Hành động này của anh rất kỳ lạ, mấy năm rồi anh chưa từng làm chuyện này, hôm nay có hơi khó hiểu.

Đằng nào cũng đã gửi rồi, nếu thu hồi thì có vẻ như anh quá nhạy cảm.

Bên kia, Bách Trầm Tùng cũng chưa ngủ, đã một ngày cậu không ăn gì, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, cậu nằm sấp trên giường chưa được mười phút lại đứng lên nấu cho mình một bát mì.

Mười hai giờ rưỡi nửa đêm, hai người một người ăn cơm trứng cuộn, một người thì nấu bát mì Dương Xuân.

Lúc Bách Trầm Tùng còn đang cúi đầu húp mì thì điện thoại di động chợt "Rrrr". Trễ vậy rồi, ngoại trừ Nam Tử thì có lẽ sẽ không có ai khác.

Khi cậu nhìn thấy hai chữ Lương Phong thì cực kỳ hoảng sợ, sợi mì đang yên đang lành thì bị cậu cắn đứt.

Cậu nghi ngờ có phải buổi tối nay anh đã nghĩ thông, hối hận rồi không, muốn đòi lại một vạn tệ kia.

Kết quả cậu mở khung tin nhắn ra, đối phương gửi cậu một tấm ảnh.

Con mèo ngẩng cái đầu nhỏ về phía ống kính, móng vuốt mềm mại muốn gạt ống kính đi. Ngoài ra còn có chân Lương Phong, chụp từ trên xuống dưới, đùi, bắp chân, ngoại trừ chỗ bị mèo chắn thì còn lại đều chụp được.

Các đường cơ bắp chân nổi rõ, trông rất rắn chắc, đây là vì bình thường anh hay tập thể dục, anh đi dép lê màu xanh đậm. Chút lông chân trên bắp chân cũng được chụp rất rõ ràng. Cái gì nên chụp, không nên chụp đều được chụp, cái thứ gì đó dưới lớp vải màu đen cũng nhìn được rõ ràng.

Bách Trầm Tùng muốn bỏ qua, nhưng đôi mắt cùng lúc nhìn thấy con mèo lại dời đến chỗ không nên dời. Cậu không biết có phải Lương Phong cố ý hay không, Bách Trầm Tùng nhớ lại những gì Lương Phong đã nói khi anh mò vào túi quần của cậu vào lần đầu tiên gặp anh, cậu cười một cái, buông đũa xuống đưa tay trả lời một câu, xuất sắc.