Chương 67: Anh rốt cuộc thích là ai? Thuốc ngủ sao?

Edit + Beta: Vịt

Lư Ninh mất tích.

Lư Ninh ở trong khách sạn nhỏ tránh hai ngày, trong hai ngày này, cậu chỉ liên hệ với luật sư Phương, những thời gian khác một mực làm liên quan tới vụ án của Ninh Tuyết Phong.

Lư Ninh xin Liên Hồng Nhất nghỉ, cũng nói tạm biệt với mẹ Ninh, chỉ nói mình muốn rời đi một đoạn thời gian, mong bọn họ thời gian này đừng tới tìm mình — Đây là tất cả nội dung mà Thích Thiên Bách cho tới giờ có thể tra được.

"Người đâu!"

Chén thủy tinh bị ném trên mặt đất, mảnh vỡ văng tung tóe, một người áo đen đứng ở cửa, thân hình thẳng tắp, đầu lại rất thấp — Lạc mất đối tượng theo dõi, ông chủ tức giận, làm bảo tiêu chỉ có phần chịu lấy.

"Nói chuyện, tôi hỏi cậu người đâu? Tôi bảo cậu bảo vệ em ấy, cậu chính là bảo vệ như vậy sao!"

Bắt đầu từ tối hôm trước Thích Thiên Bách đã gọi điện thoại cho Lư Ninh, ban đầu mặc dù cũng không có ai nhận, nhưng còn có thể gọi được, sau khi gọi mấy lần, đối phương dứt khoát tắt máy, cho tới bây giờ cũng không mở điện thoại.

Bình thường sẽ không phát sinh tình huống như vậy, Lư Ninh cho dù phải tăng ca cũng sẽ nói sớm với anh, càng không xuất hiện tình huống tắt máy.

Thích Thiên Bách đi tới quán bar Ánh trăng và chỗ trước kia cậu ở, đều không tìm được bóng dáng Lư Ninh, nhưng anh có thể tin chắc cậu từng trở lại, mẹ Ninh nói với Thích Thiên Bách, cậu phải rời đi một đoạn thời gian, hòm thư dưới lầu mở rộng, ổ khóa đã hỏng, trong khe hở ở góc còn lưu lại một tờ giấy — Phía trên vẽ mặt người quỷ dị, làm cho người ta không rét mà run.

Dưới loại tình huống này, Thích Thiên Bách không thể nghĩ theo chiều hướng xấu, Lư Ninh khả năng bị người bắt cóc, người bắt cóc chính là cái người không ngừng nhét giấy kỳ quái vào trong hòm thư của cậu.

Cũng may anh có tính toán trước, để cho mật thám bảo vệ bên người, lúc điện thoại gọi không thông đối phương không có liên hệ với mình, Thích Thiên Bách liền may mắn mà nghĩ, có lẽ chỉ là anh nghĩ nhiều, chờ thêm chút, có lẽ cậu sẽ tự mình trở lại, đợi được lại là một tin như vậy — Người đã biến mất.

Mật thám hồi báo tin tức này cho Thích Thiên Bách, anh nhảy dựng lên liền muốn đạp lên ngực người ta, cũng may Lâm Thụy Đông ở bên cạnh kéo anh, mới khống chế được anh.

Trong lòng mật thám cũng cảm thấy oan ức, bởi vì lúc trước bị theo dõi đối tượng vẫn luôn biết sự tồn tại của mình, hình như cũng ngầm đồng ý loại hành vi này, nhiệm vụ theo dõi làm tới rất nhẹ nhàng, thế là thuận lý thành chương từ theo dõi tính chất nửa bí ẩn biến thành bảo tiêu, đối tượng được bảo vệ vẫn luôn cực kỳ phối hợp, ai biết đối phương sẽ nói quăng liền quăng hắn.

— Đúng vậy, hắn cảm giác được, người bị giám sát không phải là bị người ta bắt đi, mà là chủ động quẳng hắn, chỉ trong thời gian nháy mắt, đối phương xoay người biến mất trong đám người, không tìm thấy đâu nữa.

Đương nhiên chuyện này hắn không dám nói cho Thích Thiên Bách nghe, bị anh biết nói không chừng lại muốn đánh người.

Thích Thiên Bách tránh khỏi tay Lâm Thụy Đông, một bên cáu kỉnh hỏi: "Lạc người ở chỗ nào?"

"Gần cao ốc Thụy Kim......"

"Vậy còn đứng đây làm gì! Còn không đi ra ngoài tìm người!"

Lư Ninh từng trở lại trong nhà Ninh Kinh Hồng, cậu ban đầu chỉ là muốn nói tạm biệt với mẹ Ninh, lúc đi ngang qua hòm thư dưới lầu phát hiện nó lại lần nữa bị giấy vẽ nét đơn giản quỷ dị chất đầy, khác với trước kia chính là, trên giấy lần này vẽ mặt cười biểu thị vui vẻ.

Lư Ninh không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, vội vàng nhét mấy tờ giấy kia vào trong túi mình cùng mang đi.

Cậu hiện tại muốn trốn Ninh Tuyết Phong, còn muốn trốn vị quái nhân không lộ diện kia, Lư Ninh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khắp thiên hạ đều sẽ hại cậu, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ bi thương.

Thích Thiên Bách?

Cậu hiện tại đối với Thích Thiên Bách cũng không còn bao nhiêu tín nhiệm, việc báo thù phải từng chút từng chút, phải dựa vào tự cậu ra tay.

Như vậy gần tới ngày thứ 3, Lư Ninh gọi đồ ăn ngoài, khách sạn nhỏ chỉ cần bỏ tiền đối phương liền sẽ để bạn ở, nhưng sẽ không thu xếp đồ ăn, Lư Ninh mấy hôm nay không liên lạc với bên ngoài, nhưng cũng có thể luôn ở đây.

Cậu dường như lâm vào một loại vực sâu mâu thuẫn cực độ — Theo lý thuyết ít nhất nên liên hệ với luật sư Phương, vạn nhất có tin tức mở phiên toà cần nguyên cáo cậu đây thì làm sao? Nhưng cậu trốn đi, lúc trốn, hoàn toàn không tính tới loại chuyện này.

"Thùng thùng thùng!"

Nửa giờ sau, cửa phòng cậu đột nhiên bị gõ vang, Lư Ninh khẩn trương mà đứng lên, áp lỗ tai trên cửa, cậu nhỏ giọng hỏi: "Là ai?"

"Đồ ăn ngoài, là khách hàng số đuôi 3221 sao?"

Lư Ninh khẽ thở phào, đáp lại: "Đúng vậy, phiền anh đặt đồ ở cửa."

"Được."

Người ngoài cửa không có âm thanh, Lư Ninh thử từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhưng mắt mèo phòng này đã sớm hỏng, nhìn hồi lâu đều là một mảnh mơ hồ, cũng không nhìn rõ có bóng người hay không, Lư Ninh đành phải cẩn thận thăm dò, đẩy cửa ra một khe nhỏ.

Tốt lắm, bên ngoài không có ai.

Trong khoảng thời gian cậu khom lưng cầm đồ ăn ngoài ở cửa tới lúc cầm về, không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lúc cậu muốn đóng cửa lại, đột nhiên bên cạnh thò ra một cái tay, gắt gao túm lấy khung cửa.

Lư Ninh bị dọa tới trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

"Mấy hôm nay em rốt cuộc đi đâu!"

— Một khắc kia Lư Ninh cắm sim vào điện thoại, Lâm Thụy Đông rốt cục bắt được vị trí của Lư Ninh, Thích Thiên Bách một khắc không ngừng chạy tới, quả nhiên, phản ứng định vị chỉ kéo dài mấy phút, sau đó lập tức không có phản ứng, Thích Thiên Bách sợ Lư Ninh lại chạy, cơ hồ là chạy như bay lên lầu.

Khách sạn của Hạng thành không giống với ở thị trấn huyện Duy, sẽ không bởi vì tiền tiết lộ tin tức khách hàng, cũng may vừa vặn gặp được shipper đưa đồ ăn ngoài, Thích Thiên Bách mới lẫn vào đi cùng.

Anh trong cơn giận dữ, trăm phương ngàn kế gặp được người, vừa cao hứng vừa tức giận, Thích Thiên Bách dùng tay gắt gao chống cửa, nhìn thẳng mắt Lư Ninh: "Em biết không......!"

Em có biết anh mấy hôm nay tìm em đều sắp tìm điên rồi hay không?!

Đáng tiếc những lời này của anh không nói ra miệng Thích Thiên Bách nhìn thấy sợ hãi đáy mắt Lư Ninh, mặt cậu tái nhợt, cắt chặt môi, dùng loại ánh mắt này nhìn anh, giống như anh là món đồ khủng bố gì vậy.

Thích Thiên Bách lập tức không nói ra lời, anh sững sờ đứng đó, hồi lâu mới gọi một tiếng: "Dư Ôn......"

Lư Ninh căn răng mới có thể khống chế được run rẩy của mình, cậu hơi tránh người sang bên cạnh: "Đi vào."

Thích Thiên Bách giống như đại xá, mạnh mẽ thở phào, anh rốt cục vào cửa, nhưng Lư Ninh cuối cùng cũng chỉ lưu lại cho anh một khe cửa mà thôi, để anh từ khe cửa chui vào.

Thích Thiên Bách vừa vào phòng liền nhịn không được ôm Lư Ninh vào trong ngực, anh dựa vào cánh cửa dùng sức ôm cậu, ở bên tai cậu thở dài nói: "Rốt cuộc tìm được em rồi......"

Lư Ninh không để cho anh ôm quá lâu, không biết là nhớ tới thù lúc trước hay là quá đói, chỉ ôm một cái lập tức đẩy anh ra, cầm hộp đồ ăn ngoài đi tới bên cạnh bàn.

"Em đói rồi, muốn ôn chuyện thì đợi lát nữa."

Lư Ninh ôm hộp đồ ăn lang thôn hổ yết mà nhét vào miệng, Thích Thiên Bách ở một bên nhìn cảm thấy ngạc nhiên lại đau lòng, Lư Ninh cho tới bây giờ chưa từng ăn cái gì như vậy, cậu dường như rất đau lòng dạ dày của mình, chẳng những luôn là nhai kỹ nuốt chậm, lúc khoa trương hơn, còn ăn được một nửa rồi đun nóng lại.

Thích Thiên Bách nhìn nhìn liền nhíu mày, thấp giọng kêu: "Dư Ôn."

Lư Ninh nghe vậy giương mắt liếc tới đây, lại lập tức dời đi tầm mắt, lực chú ý hiện tại của cậu đều tập trung trên thức ăn trong tay, không có bất kỳ thứ gì có thể làm cho cậu phân tán tinh lực.

Thích Thiên Bách nhíu mày, đường dựng thẳng nhợt nhạt ở ấn đường lại xuất hiện, anh đi lên trước nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Lư Ninh đang cầm bộ đồ ăn, ngăn cản cậu ăn cơm.

Lúc Lư Ninh ngừng lại ánh mắt nhìn về phía anh, Thích Thiên Bách mới hỏi: "Em sao thế?"

"......"

Thích Thiên Bách dừng lại một lát, mới nhìn chằm chằm Lư Ninh hỏi: "Em tại sao muốn trốn anh......"

Lư Ninh dùng sức kéo tay anh ra, ánh mắt đen như mực, lúc nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách giống như có thể hút anh vào: "Em không trốn anh, em chỉ là đang trốn Ninh Tuyết Phong."

Thích Thiên Bách theo bản năng cảm thấy cách nói này có vấn đề, cuối cùng lại hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Em tại sao không nhận điện thoại của anh?"

"Em không muốn nhận."

"......"

Lư Ninh nhìn thấy khuôn mặt này liền sẽ nghĩ đến cảnh tượng ngày đó ở chỗ Hạ Quân Hoắc nhìn thấy, trong lòng tuôn ra không biết là chua xót hay là buồn nôn, nhưng không thể phủ nhận, tình cảm mà cậu đối với Thích Thiên Bách cũng không một chút thuyên giảm, cậu thậm chí muốn tìm chứng cớ nghi ngờ lúc trước đối với đoạn tình cảm này.

"Phương Á Nam nói với em, cô ấy nói trong đoạn thời gian trước khi ra tòa, Ninh Tuyết Phong có thể sẽ chĩa vào anh có động tác lớn, em cũng đang cảnh giác chuyện này, em sẽ bảo vệ anh, tại sao muốn chạy đến?"

Thích Thiên Bách rốt cục nghĩ thông suốt — Lư Ninh trốn Ninh Tuyết Phong là bình thường, nhưng cậu tại sao sẽ trốn tới nơi này? Chẳng lẽ không phải trốn tới chỗ mình mới đúng sao?

Cái này chỉ có thể nói rõ một chuyện...... Cậu cảm giác bên cạnh mình không an toàn.

"Dư Ôn......"

Thích Thiên Bách cầm tay Lư Ninh, trong đôi mắt cất giấu không hiểu và khó chịu, lúc anh vừa tìm được cậu cực kỳ muốn tức giận một hồi, để cho đối phương biết mình những ngày qua có bao khổ sở, nhưng nếu như một người không quan tâm lời của bạn, bất kể nổi giận thế nào hắn cũng sẽ không có cảm giác gì.

"Thích thiếu gian, anh nói chuyện thì nói chuyện, có thể đừng động tay động chân hay không."

Lư Ninh chỉ vào tay anh cầm lấy mình, nghiêm túc nói: "Anh làm ơn buông ra."

— Quả nhiên, có gì đó không đúng!

Thích Thiên Bách tức giận, chỉ bất quá mấy ngày không gặp, em ấy tại sao một bộ đã phán tử hình với mình, dù thế nào cũng cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi!

"Dư Ôn, em rốt cuộc sao thế? Có gì có thể nói rõ hay không? Vì tránh né Ninh Tuyết Phong, cách thuận tiện nhất chính là hướng anh tìm kiếm giúp đỡ, sao em cái gì cũng không nói đã chạy ra ngoài?"

Thích Thiên Bách sau khi buông tay ra, Lư Ninh rốt cuộc không cần bộ dáng lạnh như băng đối với anh nữa, mặt cậu khôi phục thành biểu tình công thức hoá lúc trước, có mỉm cười nhưng không có nhiệt độ.

"Em chỉ có con đường trốn sau anh có thể lựa chọn sao? Thích thiếu gia...... Trước khi chưa biết anh, em cũng sống rất tốt."

"......"

Lư Ninh biết rõ mình tại sao tới hiện tại đều có thể dồn Thích Thiên Bách ở góc chết (*), đó chính là...... Đối phương vẫn có tình cảm với cậu — Loại tình cảm này bất luận là yêu hay là áy náy, đều có thể trở thành nhược điểm của cậu.

((*) góc chết là góc không có nguy hiểm nào có thể nhìn thấy)

Cậu thở dài: "Em có vấn đề, luôn muốn hỏi anh. Thích thiếu gia......"

Lư Ninh cầm tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh rốt cuộc là thích em? Anh thích là cái gì? Là Dư Ôn? Là thuốc ngủ sao?"

Nếu là như vậy, vậy thì hiện tại lại xuất hiện một người có thể làm cho Thích Thiên Bách có thể ngủ yên ổn, không chỉ như thế, hắn thậm chí có thể tháo gỡ khúc mắc của anh, Thích Thiên Bách có phải liền sẽ di tình biệt luyến hay không?

Lư Ninh vừa nói, vừa nghĩ, vừa cảm thấy Thích Thiên Bách nếu như bởi vì loại nguyên nhân này di tình biệt luyến cũng không có gì đáng trách...... Dù sao hai người bọn họ cũng đều coi như là cầu nhân được nhân (*)

((*) cầu nhân được nhân: ý là mọi nguyện vọng đều được chấp nhận)

Thích Thiên Bách nhất thời không kịp phản ứng, Lư Ninh đã nhẹ nhàng buông tay ra: "Thật kỳ quái, em vì sao cũng sẽ hỏi loại vấn đề ấu trĩ này......"