Chương 58: Không bằng anh giả bộ thần kinh đi câu dẫn hắn đi

Edit + Beta: Vịt

*** Hehe mấy hôm nghỉ lễ lười biếng nên tui không đăng =))) Giờ lại chăm rồi nè

"Trời đại hàn em mặc áo len nổi điên gì!"

Trong tay Thích Thiên Bách cầm áo gió từ trong biệt thự đuổi theo ra, Lư Ninh đang đứng ở trước gara tìm gì đó, vừa nãy tuyết rơi xuống, trên mặt đất tích một lớp thật dày, trong tay cậu cầm một giá treo đồ ở đó bới tuyết.

Thích Thiên Bách thở dài, choàng áo gió trên người Lư Ninh: "Em muốn tìm gì? Mặc áo rồi đi ra."

Lư Ninh bởi vì nhức đầu cả đêm đều bất mãn không tinh thần, sáng hôm sau vừa tỉnh đã chạy tới gara, nói muốn tìm đồ gì đó, trong nhà không có xẻng sắt và chổi nhỏ, cậu tìm hồi lâu, cầm mắc áo chạy ra ngoài.

"Tìm ví tiền của em, hôm qua rơi ở đây."

Lư Ninh dùng một tay nắm hai bên áo gió phòng nó rơi xuống, một tay khác tiếp tục dùng mắc áo quét tuyết, Thích Thiên Bách nhìn không được, cầm lấy tay đông lạnh tới đỏ bừng của cậu kéo tới: "Trong ví bao nhiêu tiền a, anh cho em, hiện tại về với anh."

Lư Ninh ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, dùng sức kéo tay trở lại: "Đừng làm ồn! Em đang tìm đồ đấy."

Thích Thiên Bách thở dài ngồi xổm xuống: "Được rồi, em muốn tìm cái gì, anh giúp em?"

"Một tờ giấy...... Em cũng không xác định nó có ở chỗ này hay không, hôm qua lúc anh đưa em về, em mơ hồ nhớ từ trong ví tiền rơi ra, không nghĩ tới buổi tối sẽ rơi tuyết, cư nhiên vùi lấp nó."

Lư Ninh ở trong lòng thở dài — Kỳ thực cho dù tìm ra nói cũng không thể xác định chính là Hạ Quân Hoắc làm, lúc ấy cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy tờ giấy kia khác thường, nhưng lúc ấy nhức đầu lợi hại, rốt cuộc có vấn đề hay không cũng không thấy rõ ràng, càng không nói đến tìm ra người đang giở trò.

Bất quá Thích Thiên Bách lại đối với chữ "Giấy" "Tranh vẽ" rất nhạy cảm, vừa nghe Lư Ninh nói như vậy, lập tức khẩn trương: "Sao bây giờ vẫn đưa tới bên cạnh em?"

Lư Ninh hướng anh giống như trấn an cười cười: "Đừng gấp, em vẫn chưa xác định."

Thế là Thích Thiên Bách cũng gia nhập vào hàng ngũ bới tuyết, anh kinh ngạc đồng thời cũng có chút tức giận, vốn tưởng đặt Lư Ninh bên cạnh mình liền không chút sơ hở, không nghĩ tới tên đùa dai cư nhiên đuổi tới cửa, khinh người quá đáng.

"Tìm được rồi!"

Lư Ninh cầm một góc tờ giấy kéo nó từ trong tuyết ra, Thích Thiên Bách cũng cùng cậu nhìn tới, nhưng không thấy được mặt người quỷ dị theo dự đoán, chỉ có nửa tờ giấy trắng, một bên cạnh nó không ngay ngắn, giống như là bị người từ giữa xé thành hai nửa, chỉ để lại nửa này.

Thích Thiên Bách ghé tới nhìn hồi lâu, nghẹn ra một câu: "Em xác định là cái này?"

Lư Ninh gật gật đầu: "Chúng ta trước đi về đi, bên ngoài lạnh quá."

Biệt thự kể từ sau khi Thích Thiên Bách dùng để kim ốc tàng kiều, liền không còn dáng vẻ một khu nhà cao cấp nên có, không có bất kỳ giúp việc nào, nấu cơm cũng đều dựa vào một mình Lư Ninh, nhưng cậu chưa từng làm việc quét dọn, cũng không giặt quần áo, không biết Thích Thiên Bách làm thế nào để cho nơi này giữ vững sạch sẽ.

Có thể là thừa dịp cậu lúc ra ngoài đi làm tìm người làm vệ sinh.

"Uống chén trà?"

Lư Ninh từ trong hộp sứ múc ra mấy lá trà ném vào trong ấm, sau đó rót nước sôi vào ấm trà, đặt trên bàn trà. Thích Thiên Bách nhìn ấm trà ngẩn người, Lư Ninh liền cười nói: "Anh nếu như mời giúp việc, thì mời bọn họ về lại đây đi, rất nhiều việc em cũng không giỏi."

Thích Thiên Bách buồn cười hỏi: "Ví dụ như?"

"Pha trà làm điểm tâm thu dọn nhà cửa......"

Lư Ninh bất đắc dĩ rót cho anh một chén: "Nếu như anh sợ bọn họ nói lung tung, có thể chọn mấy người kín miệng."

— Mặc dù Thích Thiên Bách cả ngày ồn ào phải come out, nhưng Lư Ninh cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc thẳng thắn với người trong nhà, bị người khác nhìn thấy anh và đàn ông qua lại có chút không tốt.

"Anh trước kia đã không thích dùng giúp việc, em không cần nghĩ quá nhiều."

Thích Thiên Bách nói uống một ngụm trà, sau đó hét thảm: "Oa!!! Bỏng chết rồi!"

"...... Vừa ngâm!"

Lư Ninh vội vàng tới tủ lạnh cầm viên đá, đẩy miệng Thích Thiên Bách ra nhét vào cho anh: "Anh có phải ngu không? Cũng không xem xem, nhắm mắt liền đổ vào miệng."

"Áu......"

Trong miệng Thích Thiên Bách ngậm đá nói không ra lời, nước mắt lưng tròng mà nhìn Lư Ninh, có loại cảm giác xấu hổ muốn nói lại thôi.

"Phì......"

Lư Ninh thở dài hỏi: "Chuyện hôm nay, anh thấy thế nào?"

Thích Thiên Bách nhổ viên đá vào đĩa nhỏ, cảm giác nóng bỏng trên đầu lưỡi rốt cục lui xuống: "Chuyện này không giống trùng hợp."

Lư Ninh bưng hồng trà lên thổi thổi: "Nói thế nào?"

"Giống như bị xé rách một nửa......"

Thích Thiên Bách nói, chỉ về phía túi văn kiện đặt trên trên giá sách của Lư Ninh: "Lấy mấy thứ lúc trước ra xem xem."

Hai người bọn họ liền đầu đối đầu, nằm bò trên bàn cẩn thận nghiên cứu mấy tờ giấy vẽ mặt người đơn giản kia. Mấy khuôn mặt này không có tính quy luật gì, đại đa số vẽ ký hiệu tỏ vẻ không vui, chỉ có một tờ, vẽ một khuôn mặt cười.

Nhưng khuôn mặt cười này không có làm bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không biết là ngày nào nhận được, có lẽ là chen lẫn trong hòm thư đựng một đống bên trong, Lư Ninh không kịp đánh số cho mấy cái đó.

Cậu lấy riêng khuôn mặt cười ra, cau mày nghĩ nửa ngày, cái gì cũng không nghĩ ra.

"Em xem."

Thích Thiên Bách đem nửa mẩu giấy kia cùng một tờ giấy vẽ mặt người khác đặt cùng nhau: "Giấy đều giống nhau, giống như từ cùng một quyển vở xé ra vậy."

Lư Ninh cười cười: "Điểm này em cũng phát hiện...... Bất quá mấy tờ giấy này thay đổi mấy lần, mấy tờ ban đầu khác với đống phát hiện sau đó ở trong hòm thư."

"Có lẽ xé từ cùng một quyển vở đi."

Thích Thiên Bách nói chuyện cũng mang theo mấy phần ý tứ đùa giỡn, hai người tuy nhiên cũng không thể nào cười được.

— Chất giấy giống nhau, chỉ có thể nói rõ là cùng một người làm, người này cư nhiên có thể đυ.ng phải ví tiền của Lư Ninh, Thích Thiên Bách và Lư Ninh cư nhiên đều không có cảm giác, đối phương nếu như muốn bất lợi với bọn họ khả năng đã sớm đắc thủ.

"Em còn nhớ ai từng đυ.ng vào ví tiền của em không?"

Lư Ninh lắc lắc đầu, tùy cơ cau mày: "Tối qua em tới phòng rửa tay, gặp bác sĩ Hạ......"

Thích Thiên Bách tức giận cắt đứt cậu: "Anh biết ngay."

"Anh vội gì chứ, động tý là tức giận, anh cáu sao?"

"Bản thân đàn ông có phải cáu hay không em không biết sao?"

Thích Thiên Bách liếc xéo cậu, buồn bực thể hiện trong lời nói.

Lư Ninh bị oán tới nghẹn lại — Lưu manh thối.

"Ví tiền của em ở phòng vệ sinh rơi trên mặt đất, là anh ta nhặt giúp."

Thích Thiên Bách cũng chặt chẽ nhíu nhíu mày, giữa lông mày lại xuất hiện một vết thật sâu: "Là hắn đặt sao?"

"Aizz...... Không rõ, nhưng em cảm thấy, rất không có khả năng. Trước khi gặp anh ta em đã nhận được loại giấy này rồi, tìm bác sĩ tâm thần cho mẹ em cũng là em chủ động tìm, cũng không phải là hắn tìm tới em...... Khả năng đối phương ôm mục đích rất thấp. Tối qua tới phòng rửa tay cũng là em lâm thời nảy ý, sao có thể trùng hợp như vậy, vừa vặn gặp phải hắn? Hắn cũng không phải Zeus, chuyện trên đời này chẳng phải là quá thuận ý hắn sao."

Thích Thiên Bách dường như quên mất mình vừa bị trà bỏng, cầm lấy chén trà trên bàn, nhưng tầm mắt anh vẫn rơi vào trên mặt Lư Ninh — Gương mặt này ở dưới ánh mặt trời lốm đốm lộ ra vẻ dị thường xinh đẹp.

Anh thờ ơ nói: "Nói không chừng hắn đã sớm điều tra em, hiện tại mới tìm được cơ hội đến gần."

Lư Ninh nhận thấy được tầm mắt Thích Thiên Bách, lông mi ngẩng lên, nhìn chăm chú mặt anh, Thích Thiên Bách không kịp dời đi ánh mắt, bị túm chính diện.

"Nhưng em cảm thấy ngoại trừ bác sĩ Hạ, khẳng định còn có 1 người khác chạm vào ví tiền của em."

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm mắt Lư Ninh: "Ý gì?"

Lư Ninh bưng chén trà đứng lên, từ từ vòng qua bàn, đi về phía Thích Thiên Bách: "Có người đặt tờ giấy này vào, còn có một người, chính là người thứ hai, muốn rút nó ra...... Nhưng chỉ kịp xé một nửa."

"......"

Tầm mắt Thích Thiên Bách di chuyển theo Lư Ninh, lúc cậu đi tới trước mặt mình, nhịn không được nuốt xuống một cái: "Ý em là, họ Hạ chính là người thứ hai?"

Lư Ninh nhỏ giọng hừ một tiếng, đặt mông ngồi vào trên đùi Thích Thiên Bách, người sau thuận thế ôm lấy cậu: "Ý em là, em nói chính sự với anh, anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì?"

Thích Thiên Bách sờ sờ mũi, vẻ mặt vô tội lầm bầm: "Anh nhìn tí cũng không được......"

Lư Ninh ôm cổ anh, cúi đầu chống lại mắt Thích Thiên Bách, hai người bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, Lư Ninh đột nhiên hỏi: "Thích thiếu gia, anh thích khuôn mặt này của em sao?"

"......"

Lư Ninh hỏi xong khẽ thở dài, sau đó đưa tay ở trên mặt mình sờ mấy cái: "Khuôn mặt này...... Rất khó có người không thích đi."

Thích Thiên Bách vốn bị hỏi tới không hiểu ra sao, nghe xong một câu lại cảm thấy......

"Anh trước kia đều không biết, em tự luyến như vậy?"

Lư Ninh lại không phản ứng gì, nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách một lát, nhìn tới lúc anh không hiểu ra sao, đối phương lập tức thở dài một hơi, đẩy anh ra ngồi lại vị trí của mình.

Thích Thiên Bách có thể cảm giác được Lư Ninh không cao hứng, nhưng bản thân anh lại nghĩ không rõ rốt cuộc chọc đối phương tức giận chỗ nào.

...... Bởi vì khen cậu đẹp hả?

Thích Thiên Bách hắng giọng một cái: "Anh muốn thanh minh chút, anh nhưng không phải thấy em đẹp mới ở cùng một chỗ với em, lúc chúng ta mới quen, anh đều không biết em thế nào, đúng không? Xung quanh anh cũng không thiếu mỹ nhân......"

Lư Ninh nghe đến đó liếc anh một cái: "Là không thiếu, em họ của anh lớn lên rất đẹp."

"......"

Thích Thiên Bách chịu đựng nóng nảy nói: "Em đây không phải tranh luận sao?!"

Lư Ninh không để ý đến anh, bưng chén trà lên lại uống một hớp: "Vậy nếu như chúng ta gặp offline thành công, nhưng anh phát hiện em không có bề ngoài như vậy, anh lại không thích tướng mạo của em...... Anh vẫn ở cùng với em chứ?"

"...... Nhưng mà, vẻ ngoài em như vậy mà."

Thích Thiên Bách tự nhiên không rõ Lư Ninh xoắn xuýt cái gì, cũng không hiểu cậu cái gọi là "Nếu như em không có bề ngoài như vậy" là có ý gì — Anh càng thêm không nghĩ tới, ý tứ Lư Ninh nói lại là, bản thân cậu quả thực không có bộ dáng này.

Thích Thiên Bách nghĩ nửa ngày, cắn răng nặn ra một câu: "Em hỏi như vậy anh phải hỏi em một câu, nếu như anh không có tiền, lúc làm livestream, em lúc ấy sẽ liếc anh một cái chứ?"

"Không biết."

"......"

Đã nói "Yêu linh hồn anh chứ không phải tiền của anh"?!

Lư Ninh mặt không biểu tình nhìn anh: "Anh nói chuyện giống như anti fan, nếu không phải nhìn anh đứng hạng nhất bảng xếp hạng fan, em đã sớm kéo đen anh."

Thích Thiên Bách trợn mắt nhìn chằm chằm Lư Ninh, hồi lâu một câu cũng không nói, người đối diện lại phì tiếng bật cười: "Sao anh đối với người mình thích một chút cũng không tự giác chứ...... Ê!"

Lư Ninh còn chưa nói xong, đã bị Thích Thiên Bách chặn ngang ôm lấy, anh một bên đi về phía phòng ngủ, một bên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy anh chính là coi trọng mỹ mạo của em, em chính là coi trọng tiền của anh, hai chúng ta đều khốn kiếp, ai cũng đừng ghét bỏ ai."

"Đừng động vào em! Em muốn đi làm!"

Lư Ninh ở trong ngực anh giống như con cá sống giãy lung tung, nhưng lại nhịn không được cười, dằn vặt hồi lâu cùng Thích Thiên Bách đều mệt muốn chết, Lư Ninh nằm bò trên giường nước lắc qua lắc lại, chờ anh an tĩnh lại, cậu mới nói: "Em nghĩ tới cách tiếp cận bác sĩ Hạ, em cảm thấy, so với để cho mẹ em trở thành bệnh nhân của hắn, em đi làm bệnh nhân dễ điều tra sự tình hơn, em giả bộ bệnh thần kinh...... Em giả bộ tâm thần phân liệt anh thấy thế nào?"

Thích Thiên Bách lăn người từ trên giường bò dậy: "Anh bảo em cách hắn xa chút đều không kịp, em còn muốn đến gần hắn?! Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lư Ninh bĩu môi, thoạt nhìn không phải quá vui, Thích Thiên Bách lại ngữ trọng tâm trường nói: "Hắn nếu như là người nhét mẩu giấy vào ví em, nói rõ hắn muốn đối phó em, em còn chạy tới điều tra hắn? Dê vào miệng cọp!"

Lư Ninh trầm tư chốc lát, đột nhiên cười lên, mắt hoa đào chớp chớp giống như trăng non, "Vậy cũng chỉ có anh giả bộ bệnh thần kinh đi tiếp cận hắn, hơn nữa anh vốn......"

Lư Ninh nói đến một nửa, đổi cách nói: "Cần khám bác sĩ tâm lý chút."

Thích Thiên Bách ngẫm nghĩ, nhào qua đè Lư Ninh: "Em nói anh giống bệnh thần kinh hả?!"

Bất quá Lư Ninh là thật tâm muốn để anh đi khám bác sĩ tâm lý chút — Hoặc là khoa tâm thần — Thích Thiên Bách luôn dựa vào nghe AS-MR cưỡng chế mình ngủ, nhưng ngủ không yên, số lần nửa đêm mơ ác mộng tỉnh lại cũng càng ngày càng nhiều, Lư Ninh mỗi lần hỏi anh mơ tới cái gì, Thích Thiên Bách đều không nói, anh lúc đó sẽ lộ ra vẻ cực kỳ trầm mặc, từ từ ôm chặt Lư Ninh, có lẽ tối nay cũng lại không ngủ được.

Lư Ninh ở trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái: "Em ngày mai đón mẹ em tới, trước để bà ấy tới chỗ bác sĩ Hạ trị liệu mấy hôm thử xem, nói không chừng, sau khi tiếp xúc người ta liền có chiêu khác."

Thích Thiên Bách cắn môi cậu ôm chặt Lư Ninh: "Chiêu khác thế nào?"

"Em có thể tiếp chiêu a......"

— Tóm lại từ lúc cậu chết, tới lúc cậu trọng sinh kỳ lạ, khắp nơi lộ ra quỷ dị, chỗ cần cậu điều tra nhiều lắm.

Chỉ là có một điểm, Lư Ninh không có nói với Thích Thiên Bách, đối với trí nhớ hồi còn sống cậu đã không còn lờ mờ như trước kia nữa, tỷ như cậu nhớ được mật mã của vali mật mã mà Ninh Tuyết Phong để sổ sách là gì.

Nhưng vali mật mã ở đâu Lư Ninh tạm thời vẫn chưa nhớ được.

"Thích thiếu gia."

"Huh?"

"Anh biết em vì sao thích anh không?"

Thích Thiên Bách trợn mắt trắng: "Biết, bởi vì anh có tiền."

Lư Ninh cười ở đỉnh đầu anh dùng sức xoa vài cái — Chỉ là bởi vì có một ngày "Dư Ôn" đột nhiên biến mất, Thích Thiên Bách sẽ là người duy nhất nguyện ý chờ cậu trở lại mà thôi.