Edit + Beta: VịtThích Thiên Bách đêm hôm đó mãi cho đến lúc Lư Ninh sắp ngủ mới vào phòng, Lư Ninh làm ổ trong chăn ngủ tới mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng mở cửa, Thích Thiên Bách lúc đó tiến vào.
Lư Ninh nhận ra được động tác anh lên giường, theo bản năng muốn nhường một chỗ, lại bị người chặn ngang ôm, Lư Ninh lười động, tùy ý đối phương ôm mình vào trong ngực. Thích Thiên Bách có lẽ cho rằng cậu ngủ rồi, động tác rất nhẹ, rón ra rón rén. Lư Ninh mơ mơ màng màng mà cảm giác được anh bế mình lên, sau đó kẹp cằm ở đỉnh đầu cậu, mình thì tiếp tục nằm ở một bên.
Anh giống như ôm một túi chườm nóng kéo cậu vào trong ngực, muốn thân thể ấm áp chút, nhưng lại không dám ôm quá chặt, lo bị bỏng.
Lư Ninh vốn là buồn ngủ mông lung, bị một cái ôm cẩn thận này của Thích Thiên Bách ôm tới thanh tỉnh. Cậu nhắm mắt không động đậy, một lát sau, liền cảm giác được đối phương nhẹ nhàng kéo thân thể cậu lên cánh tay, hoàn toàn ôm ở trong ngực, lúc này mới dừng lại.
Lư Ninh nằm sấp ở đó giả bộ ngủ, cảm thấy kinh ngạc lại buồn cười, vị Thích đại thiếu gia này đây là muốn làm gì hả? Không cam lòng đối với một giả dối hư ảo sinh ra tâm tình khó có thể dứt bỏ, nhưng lại nhịn không được muốn tiếp cận, lúc đêm khuya người tĩnh mới dám lén lén lút lút biểu hiện ra ôn nhu...... Nhìn dáng vẻ này của anh ta cũng rất đáng thương.
Chậc, chả lẽ Ninh Kinh Hồng giống với người trong lòng của anh ta sao?
Bất quá cũng thật sự nói không chừng, nếu như người kia cũng lớn lên giống Ninh Kinh Hồng khiến người kinh diễm, sẽ làm cho nhân vật như Thích Thiên Bách nhớ mãi không quên.
Lư Ninh luôn tồn tại ý xấu, hơn nữa sau khi Thích Thiên Bách đắc tội cậu, cậu hi vọng nhìn thấy nhiều hơn dáng vẻ vị đại thiếu gia này lúng túng, mặc kệ là yêu không được, hay là gia tộc phá sản...... Nói ra đối với người trong cuộc có lẽ là chuyện rất nặng nề, bất quá cậu quan tâm cái rắm, cậu ước gì Thích Thiên Bách trải qua không thoải mái.
Miễn cho anh ta quá sướиɠ lại tới tìm mình không vui vẻ.
Mình có nên thêm một mồi lửa đi giúp vị đại thiếu gia này, sớm chút đẩy anh ta vào hố lửa hay không?
Không biết cậu nghĩ tới cái gì, bên môi nhịn không được câu lên một nụ cười như có như không. Lư Ninh cái gì cũng không làm, chỉ nhắm mắt lại, ngằm sấp bên người anh chầm chậm hô hấp, từ từ ngủ mất.
Dưới trạng thái mơ hồ sắp ngủ và chưa ngủ, Lư Ninh nghe thấy một tiếng thở dài, gần ở bên tai, hẳn là Thích đại thiếu gia. Người có tiền bọn họ thật biết chơi, chỉ tìm phiền toái cho mình.
Lư Ninh cả đêm ngủ rất ngon, từ trên giường bò dậy sau đó chỉ cảm thấy cả người đều vô cùng sảng khoái. Chắc là bởi vì tối qua ngủ quá muộn, đã giữa trưa rồi, cậu mở mắt Thích Thiên Bách cũng không ở bên cạnh. Lư Ninh vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, sau khi ở trên giường ngồi một lát, mới mặc quần áo tử tế xuống giường.
Thích Thiên Bách không biết đang làm cái gì, phía phòng bếp đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn, Lư Ninh lúc này triệt để tỉnh táo lại, cậu vọt tới phòng bếp vừa nhìn, trong một cái nồi đang cháy lửa lớn hừng hực, ngọn lửa nhảy lên rất cao, cơ hồ sắp tới trần nhà.
Thích Thiên Bách luống cuống tay chân muốn từ trên mặt đất nhặt cái nồi lên, nhưng cái nồi hình như quá nóng, anh nhặt mấy lần nhưng nóng tay mình không dám duỗi tay. Mắt tay lửa trong nồi sắp đốt cháy máy hút dầu mỡ, Lư Ninh nhanh chóng xông tới, dùng khăn lông bọc lấy cái chuôi chảo, tắt van ga dùng sức đậy nắp nồi lên.
Ngọn lửa cuối cùng dập tắt.
Lư Ninh bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Thích Thiên Bách: "Thích đại thiếu gia, sáng sớm đốt nhà chơi hả? Quấy rầy nhã hứng của anh, xin lỗi nhé."
Thích Thiên Bách bị một trận thổ tào của Lư Ninh, tự cảm thấy có chút lúng túng, nhất là một đại lão gia từ bộ đội đặc chủng đi ra như anh, vậy mà phải kêu loại tiểu bạch kiểm như "Ninh Kinh Hồng" cứu trận, càng lúng túng.
Nhưng mà đối phương hình như trong chuyện bếp núc quả thực thuần thục hơn anh, thân ảnh lúc dập lửa càng sung mãn men lỳ.
"Tôi đang xào khoai tây sợi."
Lư Ninh nghe xong mở to mắt há to mồm, làm biểu tình kinh ngạc khoa trương: "Oaaa — Lợi hại."
"......"
Thích Thiên Bách mặt đen giống như bức tường bị lửa cháy qua, anh đột nhiên rất muốn đánh người, anh cảm giác được, mỗi tế bào của Lư Ninh đều đang trào phúng anh.
Lư Ninh cuối cùng vẫn là duy trì một chút phong cách giả dối quán tính, trước khi Thích Thiên Bách nổi bão, cười cười với anh: "Thích thiếu gia là người làm đại sự, không am hiểu nấu cơm cũng có thể hiểu, ở đây để tôi làm đi."
Lư Ninh mời anh ra ngoài, sau khi đi rửa mặt, bắt đầu thuần thục mà rửa rau xắt rau bỏ nồi. Tủ lạnh trong nhà Thích Thiên Bách có lẽ là được sắp xếp gọn gàng, cậu còn nhớ lần trước mình tới đây, nơi này chỉ có mì gói, không nghĩ tới lần này mở ra cần gì cũng có.
Lư Ninh còn nhớ Thích Thiên Bách lúc trước đặt ở trong chảo chính là khoai tây sợi, món đầu tiên đã chọn khoai tây, cậu một bên cắt khoai tây sợi một bên câu môi, cười tới không có ý tốt — Lúc cậu quyết định muốn lấy lòng một người, căn bản sẽ không thất bại.
Lư Ninh sau khi chần khoai tây sợi ở trong nước nóng, đặt ở một bên ráo nước, thêm vào chảo dầu hồ tiêu. Lư Ninh hướng phía sau hô: "Thích thiếu gia, có thể ăn cay không?"
"Không cần gọi lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy."
"Oa! Anh lúc nào thì đứng sau người tôi."
Thích Thiên Bách thình lình ở sau cậu mở miệng, dọa Lư Ninh nhảy lên, cậu nhìn anh một cái lại cười cúi đầu, hướng trong chảo thêm mấy viên hạt tiêu nhỏ màu đỏ: "Đó chính là ăn cay đúng không, khoai tây sợi vẫn là mang theo vị cay ăn ngon."
Thích Thiên Bách kỳ thực đã đứng ở đó nhìn hồi lâu rồi, anh từ lúc Lư Ninh bắt đầu nấu cơm đã ở đây nhìn, đối phương buộc tạp dề lên, áo sơ mi bị đai tạp dề quấn chặt, lưng eo vốn đã gầy bị siết tới tinh tế, từ phía sau nhìn, càng lộ ra eo rộng mông vểnh.
Thích Thiên Bách không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đối phương đưa lưng về phía anh, hoa văn đầy lưng......
— Anh vốn cho rằng, mình đối với nhu cầu "Sắc đẹp" cũng không cấp bách.
Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, định dời đi lực chú ý: "Cậu đây là cách làm gì? Khoai tây sợi sao không xào?"
Lư Ninh cười cười: "Khoai tây sợi làm như này mới ăn ngon a, hay là nói anh thích ăn được thiêu trong lửa?"
Thích Thiên Bách nghe ra được Lư Ninh đang giễu cợt anh vụ làm món ăn thiếu chút nữa đốt phòng bếp, không tiếp tục tỏ vẻ chất vấn đối với cách làm đồ ăn của cậu nữa. Chỉ từ tư thế thái rau xào rau của đối phương mà nhìn, cũng biết người ta là có cơ sở, sẽ không giống anh thiêu cháy cả chảo.
Thích Thiên Bách nhìn hồi lâu, nhịn không được nói: "Cậu tuổi không lớn lắm, cư nhiên còn biết nấu ăn."
"Thích thiếu gia quá khen, tôi chỉ là biết món ăn gia đình đơn giản mà thôi, bảo tôi làm Mãn Hán toàn tịch tôi cũng không làm được."
Lư Ninh cười cười với anh: "Đây chính là cái gọi là trẻ con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà đi, tôi một mình ở bên ngoài lang thang lâu như vậy, đương nhiên phải học mấy kỹ năng cuộc sống căn bản này, luôn không để mình chết đói."
— Bản thân Ninh Kinh Hồng nhất định là biết nấu cơm, từ trình độ đầy đủ của dụng cụ phòng bếp trong nhà hắn là có thể nhìn ra điểm này, nhưng kỹ thuật như thế nào, điểm này thật đúng là khó nói, bản thân cậu lại chưa từng ăn.
Trần Huy hẳn là từng ăn đi, bất quá hắn đã bị mình tống vào trại cai nghiện, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không ra được, sẽ không chạy tới tố giác mình "Món ăn cậu làm không cùng vị với Kinh Hồng làm", mẹ Ninh hẳn cũng từng ăn...... Nhưng rất đáng tiếc, bà ở trong suy nghĩ của mình dã bị quy thành hàng ngũ "Tinh thần có vấn đề", nếu như là người bình thường hẳn sẽ không không phát hiện ra được sự khác biệt của người ngoài và con trai ruột.
Bất quá đối với điểm mẹ Ninh rốt cục có phải bệnh tâm thần hay không, Lư Ninh vẫn là không quá chắc chắn, bà trước kia nhất định là từng có từng trải rất phong phú, có thể có liên quan tới cha Thích Thiên Bách, cũng có thể có liên quan tới cả gia tộc bọn họ.
Lư Ninh phát hiện được Thích Thiên Bách đối với "Ninh Kinh Hồng" có chút để ý, cậu vui vẻ nhìn thấy chuyện này tự do phát triển, nhưng không muốn dùng việc này để thay mẹ Ninh trút giận — Cậu sẽ phụng dưỡng mẹ Ninh, nhưng chung quy không có tình cảm với bà — mà là đơn thuần muốn nhìn Thích Thiên Bách xui xẻo mà thôi.
Lư Ninh nghĩ tới đây lại nhịn không được câu khóe miệng cười lên, cậu duỗi tay lấy nồi, không nghĩ tới chuôi nồi trong nhà Thích Thiên Bách có một miếng cao su bị rớt, không biết có phải lúc trước lúc anh đốt phòng bếp làm rơi hay không, Lư Ninh bị nóng.
"Cẩn thận chút!"
Tiếng kêu đau trong miệng Lư Ninh còn chưa ra khỏi miệng, tay cậu đã bị Thích Thiên Bách một cái túm tới, đối phương không chút nghĩ ngợi mà nhét đầu ngón tay Lư Ninh vào trong miệng mình.
Xúc cảm ướŧ áŧ mềm mại của đầu ngón tay làm cho Lư Ninh nhất thời ngay cả kêu đâu cũng quên mất, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Thích Thiên Bách ngơ ngẩn ở đó.
— Vị đại thiếu gia này...... Thất thủ cũng quá nhanh đi.
— Hay là nói bởi vì khuôn mặt này của Ninh Kinh Hồng, rất dễ làm cho người ta đối với cậu hữu hảo?
Hmm, nam nhân hệ thị giác thật là đáng thương.
Thích Thiên Bách bị ánh mắt ướŧ áŧ của Lư Ninh nhìn chằm chằm hồi lâu cũng có chút không được tự nhiên, anh lúng túng buông lỏng miệng, Lư Ninh nhanh chóng thu tay lại, cậu khẽ cúi đầu cười nói: "Nồi nhà anh nên đổi thôi, cao su trên chuôi cầm rơi mất rồi."
"À...... Cái này, tôi vừa nãy không chú ý, tôi tới đổ."
Thích Thiên Bách đẩy Lư Ninh tới một bên, tự mình đổ khoai tây sợi xào trong nồi vào trong đĩa. Lư Ninh đã lấy ruột trong nồi cơm điện ra, lấy gạo bắt đầu vo gạo đặt vào nồi. Thích Thiên Bách sau khi đổ xong khoai tây sợi, do dự hồi lâu, nhắc nhở: "Cậu có muốn trước xử lý vết thương không."
Lư Ninh tranh thủ ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười nói: "Vẫn ổn, vừa nãy không bị nóng tới, hơn nữa Thích thiếu gia cấp cứu rất kịp thời."
Trên mặt cậu nửa điểm biểu tình lúng túng cũng không có, so với Thích Thiên Bách thái độ tự nhiên hơn nhiều, giống như vừa nãy cái gì cũng không phát sinh. Nhưng Lư Ninh càng như vậy, Thích Thiên Bách càng cảm thấy khó chịu, anh cũng không biết mình khó chịu chỗ nào, có lẽ đơn thuần không nhìn được Lư Ninh "Không để tâm" như vậy đi.
"Ở đây có thuốc bỏng."
Lư Ninh nghe vậy ngẩng đầu, sau khi chống lại tầm mắt Thích Thiên Bách, cười cười không nói chuyện, chỉ chuyên chú vo sạch sẽ gạo bên trong ruột nồi.
Thích Thiên Bách bị cậu tới cười nổi trận lôi đình, ngữ khí bắt đầu trở nên ác liệt: "Được nồi, đừng vo nữa! Tới đây tôi bôi thuốc cho cậu."
Anh nói xong cũng đưa tay túm Lư Ninh, người sau bất đắc dĩ đặt đồ xuống: "Tôi biết rồi, đừng kéo tôi......"
Lư Ninh giơ một ngón tay ngồi ở trên ghế sa lon để cho Thích Thiên Bách bôi thuốc mỡ cho cậu, đối phương ngồi ở trên mặt thảm, Lư Ninh từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc đỉnh đầu anh.
Một xoáy, là bé ngoan.
Lư Ninh nhịn không được cười một tiếng, Thích Thiên Bách khó chịu ngẩng đầu lên lườm cậu một cái: "Cậu cả người cười cái gì, bệnh thần kinh hả?"
"Tôi có chút tò mò, còn tưởng loại người như anh chỉ chất đống mì ăn liền trong tủ lạnh, sẽ không chuẩn bị loại đồ như thuốc bỏng."
Thích Thiên Bách cúi đầu thuần thục mà quấn băng vải lên tay Lư Ninh: "Tôi trước kia thường xuyên bị thương, cho nên theo thói quen chuẩn bị hòm thuốc. Sau đó hòm thuốc giao cho dì chuẩn bị, bà ấy sẽ đặt một ít thuốc dùng hàng ngày vào bên trong."
Lư Ninh càng thêm tò mò: "Thường xuyên bị thương? Tại sao? Anh...... Trong phải không phải làm ăn sao?"
Chả lẽ là làm ăn đặc thù, thường xuyên bị cảnh sát đuổi đánh? Cũng không đúng a, anh ta tối qua còn cảnh cáo mình không được dính vào ma túy, không tới mức tự mình lấy thân thử nghiệm chứ.
"Lúc ở bộ đội......"
Thích Thiên Bách nói một nửa, lại ngừng câu chuyện, hung hăng thắt nơ trên ngón tay Lư Ninh.
Lư Ninh càng thêm kinh ngạc: "Nhìn không ra, anh cư nhiên còn từng đi lính." Từng đi lính còn thổ phỉ như vậy.
Thích Thiên Bách vừa nhắc tới quá khứ của mình liền bắt đầu mơ hồ từ kia, đối với vấn đề của Lư Ninh anh cũng không trả lời, ừ một cậu không tiếp lời nữa. Lư Ninh nhìn phản ứng này của anh, lại nhịn không được bắt đầu liên tưởng — Có phải bởi vì đại thiếu gia này quá phỉ, bị chú giải phóng quân đuổi về nhà hay không, anh ta mới không muốn nói chuyện làm lính.
Lư Ninh nghĩ tới đây đều sắp nhịn không được cười ra tiếng — Cậu sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bắt nạt Thích Thiên Bách.
Cậu ra vẻ tò mò: "Tôi không tin, mấy người có tiền như các anh, làm lính cũng là tùy tiện trà trộn đi, làm sao sẽ bị thương."
Thích Thiên Bách không nói chuyện, cậu từ trên ghế salon trượt xuống, đứng ở bên cạnh anh nhìn: "Trên người anh thật sự có vết thương hả?"
Thích Thiên Bách bị hỏi đến không có biện pháp, đành phải gật đầu: "Cái này có gì tò mò......"
"Ở đâu? Tôi xem xem."
Lư Ninh nói đưa tay túm áo Thích Thiên Bách lật một cái, vén hết áo 3 lỗ mỏng bó sát người của anh lên, lộ ra một mảng ngực bụng cơ bắp căng đầy. Lư Ninh lần này thấy được "Vết thương" trong miệng Thích Thiên Bách, kỳ thực trên người anh không có một chỗ vết thương, một cái bắt mắt nhất ở bả vai, từ sau lưng dọc theo người đến trước ngực, lướt qua xương quai xanh, vết sẹo thật dài giống như con rết bò tới trên bả vai.
Những chỗ khác còn có vài vết thương giống như lỗ đạn, Lư Ninh ngẩn người, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.
"Nhìn đủ chưa?"
Ngữ khí Thích Thiên Bách không tốt lắm, lửa lớn kéo áo xuống, che kín một thân "Huân chương" của anh.
Lư Ninh hàm hồ mà "Ư" một tiếng, ngửa đầu nhìn Thích Thiên Bách đứng dậy, thế nhưng cảm thấy có chút có lỗi — nếu như nói phụ nữ càng xinh đẹp càng có cố sự, như vậy vết thương trên người đàn ông giống với giá trị nhan sắc của phụ nữ, mỗi vết sẹo là một cố sự.
Thích Thiên Bách nếu quả thật từng đi lính bị thương, trò đùa dai này đối với cậu mà nói quả thực có chút quá đáng.
Lư Ninh ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn anh: "Xấu hổ quá, tôi cho rằng anh nói phét đấy."
Người sau không nói chuyện, sau khi nghe thấy lời xin lỗi của ngược lại dừng lại, anh cúi đầu liền nhìn thấy cậu đem khuôn mặt xinh đẹp đối diện mình, hiếm thấy không thấy trong nụ cười của cậu giấu trào phúng kẹp thương đeo gậy (*).
((*) kẹp thương đeo gậy: ý là khıêυ khí©h)Thích Thiên Bách cảm giác mình càng ngày càng dễ dàng bị gương mặt này câu dẫn.
"Bất quá cậu quả thực không giống......"
Nắm đấm anh rũ ở bên người dùng sức nắm mấy cái, đột nhiên cúi người, một phát túm lấy tóc dài của Lư Ninh, sau đó hướng cái miệng còn đang không ngừng khép khép mở mở của cậu hôn xuống.
Lư Ninh bị "Động dục" không có chút dấu hiệu nào của anh chặn tới một câu cũng không nói ra được, không biết qua bao lâu, Thích Thiên Bách rốt cục hôn đủ rồi, ở trên cổ Lư Ninh vỗ hai cái: "Đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."
Sau đó đứng dậy rời đi.
Lư Ninh buồn bực mà nhìn chằm chằm bóng lưng Thích Thiên Bách — bất kể vị đại thiếu gia này có phải thật sự từng đi lính hay không, tính cách là thật sự không thể nào đáng yêu a.