- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
- Chương 10: Kẻ thi bạo ôn nhu
Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 10: Kẻ thi bạo ôn nhu
(thi bạo: từ dùng để chỉ mấy người hay ngược đãi, bạo hành người khác)
Hôm sau thời tiết bắt đầu quang đãng, ánh mặt trời lãnh liệt chói mắt, xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trên mắt, Lư Ninh liền bị đánh thức.
Cậu một cái từ trên giường ngồi dậy, sau khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mới từ từ tỉnh táo lại, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi thơm khét của khói dầu, không phải đặc biệt dễ ngửi, nhưng rất ấm áp.
Lư Ninh muốn đi xem Trần Huy thế nào, cậu mặc quần áo xong vừa đẩy cửa, lại phát hiện đối phương đã đứng ngoài cửa, trong tay bưng một cái khay. Lư Ninh khiêu mi nhìn về phía hắn, người sau đại khái cũng hiểu cậu có ý gì — là hỏi hắn chuyện nghiện ma túy.
Trần Huy xấu hổ cười cười: "Kinh Hồng...... Em tỉnh rồi, anh đã làm cơm."
Lư Ninh lúc này mới chú ý tới, trên khay hắn cầm trong tay đặt một quả trứng rán, rán tới có chút quá, phía ngoài một tầng da lòng trắng trứng có chỗ cháy. Lư Ninh không nhận lấy cái mâm, từ phòng ngủ đi ra ngoài, mang theo nụ cười nói: "Anh dậy sớm như vậy. Em đi rửa mặt trước, chờ một lát ở phòng ăn ăn đi."
Trần Huy sửng sốt một chút, hắn cảm thấy đâu đó có chút kỳ quái, Ninh Kinh Hồng không nên có loại khí tràng này, loại thái độ ra lệnh một cách tự nhiên này. Tối hôm qua hắn ý thức không rõ lắm, nhưng nhớ mang máng vài chuyện Ninh Kinh Hồng làm, biểu hiện hoàn toàn khác với lúc hắn bình thường lên cơn nghiện.
Bình thường Ninh Kinh Hồng chỉ biết khóc theo.
Trong đầu hắn dần dần sinh ra nghi ngờ, biểu tình theo đó trở nên do dự, Lư Ninh lập tức ý thức được ngữ khí mình có cái gì không đúng, cười bổ sung, "Anh không giỏi làm mấy thứ này, sau này em làm là được rồi."
Điểm nghi ngờ nhô ra trong lòng Trần Huy lập tức tan thành mây khói: "Anh thức dậy cảm thấy trong bụng trống rỗng, em lại chưa dậy, liền thử tự mình làm chút."
Lư Ninh gật đầu một cái, mở cửa phòng ngủ tới phòng rửa tay.
Cậu hôm qua đã phát hiện chỗ kỳ quái về nhà mà Ninh Kinh Hồng thuê, nơi này mỗi gian phòng đều rất hẹp, trong phòng ngủ chỉ có thể đặt một cái giường một tủ quần áo đơn giản, phòng khách cũng chỉ có một cái ghế salon, nhưng thiết bị phòng bếp lại rất đầy đủ, chảo rán chảo xào lò vi ba cái gì cũng có, cho nên Lư Ninh đoán Ninh Kinh Hồng ở phương diên nấu nướng rất am hiểu. Về phần Trần Huy tại sao không giỏi...... Chỉ nhìn hắn làm trứng chần nước sôi đã biết.
Loại dường như rất quen này kỳ thực cũng không có kỹ xảo gì, muốn đánh tan nghi ngờ của Trần Huy chỉ có thể dùng điểm này.
Lư Ninh nhìn gương trước mặt, dòng nước từ từ từ trên tay cậu xối xuống, tiếng nước chảy rào rào cũng không lấn át được thanh âm đinh đinh đang đang bên ngoài.
Trần Huy dường như đang cố gắng lại nấu chút gì, bất quá đây đại khái là cực hạn của hắn, người không biết nấu cơm vào bếp chỉ có thể tạo ra tai nạn.
Tới hiện tại, Lư Ninh rốt cục có thể hiểu cảm giác của Ninh Kinh Hồng, chiếu cố của Trần Huy đối với hắn từ bên ngoài xem ra quả thực tỉ mỉ chu đáo, người này cũng rất biết làm thể nào để cho người thích.
Kỳ thực từ góc độ bạn bè mà nói, Trần Huy rất không tệ, trời mưa đặc biệt tới đón người, sáng sớm tỉnh lại biết cố gắng nấu cơm, từ trong chút chuyện nhỏ này, Lư Ninh có thể nhìn thấy một chút hình thức sống chung thường ngày của bọn họ.
Nếu như lúc hắn làm những chuyện này không ôm mục đích kỳ quái gì, Lư Ninh cũng sẽ nhận thức người bạn như hắn.
Không biết Ninh Kinh Hồng là trời sinh thích nam nhân hay là bị thế công ôn nhu của Trần Huy đả động, Lư Ninh hoàn toàn có thể não bổ tới — một người xa xứ, tới thành thị phiêu bạt, xung quanh không có người quen biết, tính cách hắn còn quái gở như vậy, dưới tình huống này chỉ cần cho hắn một chút ấm áp, hắn liền sẽ gắt gao nắm lấy, Trần Huy vừa vặn chính là "một chút".
Người ngoài cuộc như Lư Ninh cũng muốn bị cảm động.
Bất quá cũng bởi vì cậu là người ngoài cuộc, cậu mới nhìn càng thêm rõ ràng — khốn kiếp chung quy là khốn khϊếp.
Trong khái niệm của Lư Ninh, Trần Huy coi như là "Kẻ thi bạo ôn nhu".
Ví dụ, có sâu hút máu sẽ cậy mạnh mà ghé vào trên người kí chủ (*), liều mạng hút máu, nó sẽ làm cho kí chủ sinh ra đau đớn, sinh ra ý nghĩ muốn thoát khỏi nó, nhưng có sâu hút máu sẽ đồng thời hút máu trong thân thể kí chủ rót vào chất gây nghiện, bất tri bất giác mà hút khô bọn họ.
((*) kí chủ: sinh vật mà vật ký sinh sống trên đó)
Ngoài hai loại sâu hút máu này, có thể còn sẽ có một loại sâu hút máu cao minh hơn, nó rót vào kí chủ thuốc huyễn ảo, ký chủ mê luyến ảo giác nó tạo ra, cho dù nhận ra được chỗ hại của bọn chúng, vẫn là nhịn không được dưỡng nó, cam tâm tình nguyện hiến mình làm lương thực của nó.
Trần Huy chính là loại thứ 3, sâu hút máu cao minh nhất, kẻ thi bạo ôn nhu.
"Kinh Hồng, thu thập xong ra ăn cơm."
Lư Ninh theo bản năng nhìn thoáng qua trong gương, đáp, "Tới đây."
Trên bàn ngoại trừ trứng chiên còn bày hai chén cháo, màu sắc không tệ, không giống Trần Huy làm.
Đêm qua vừa tới, Lư Ninh cảm thấy chỗ này vắng vẻ, không nghĩ tới đồ ăn ngoài có thể đưa đến, còn có chỗ có thể mua đồ ăn sáng?
Trần Huy không đợi cậu hỏi đã chủ động nói: "Cháo là anh mua chỗ dì dưới lầu, em bình thường không cần cứ phải ăn cơm, không muốn nấu liền mua dưới lầu, rất thuận tiện."
Lư Ninh gật đầu đáp lời: "Em sau khi ăn xong phải đi làm, anh đi đâu?"
Quán bar Ánh trăng thời gian mở cửa không phải quá sớm, đến trước 10h là được, những thời gian khác coi như là tăng ca. Liên Hồng Nhất mặc dù là bà chủ nhìn vào tiền bạc, nhưng cô sẽ không ở trên tiền lương khấu trừ, phẩm chấtđáng quý này, đây cũng là nguyên nhân tại sao Lư Ninh nguyên ý đi theo cô ta làm việc.
Nếu như có thể nói khấu liền khấu, nắm bao nhiêu tiền lương và sự thật tới tay, liền hoàn toàn khác.
Động tác ăn cơm của Trần huy khẽ dừng một chút, Lư Ninh phát hiện dị thường của hắn, nhưng không tính toán mở miệng trước. Trần Huy nhịn đến bây giờ, còn không có thấy "Ninh Kinh Hồng" biểu hiện "thành ý" của mình, chắc hẳn nhịn không được.
"Kinh Hồng......"
Lư Ninh cũng không ngẩng đầu lên mà "Hử" một tiếng.
Tay cầm cháo của Trần Huy có chút gượng gạo, do dự hồi lâu vẫn là nói: "Anh ăn xong cũng tới cửa hàng tiện lợi làm việc, bất quá đại khái sẽ tới trễ mấy tiếng, tiền lương cũng phải bị khấu trừ sạch sẽ."
"Các anh thảm như vậy, trừ tiền lương ác như vậy a?"
Trần Huy liếʍ môi dưới, đặt đũa xuống, Lư Ninh lúc này không tiện giả ngu, cũng theo đó dừng lại động tác ăn cơm, Trần Huy cười khổ nói: "Anh ở chỗ đó chính là công việc tạm thời, ông chủ trên đời này đều giống nhau, dĩ nhiên muốn làm hết sức trả tiền ít. Anh không giống em...... Có thể gặp được bà chủ hào phóng như Liên Hồng Nhất......"
Lư Ninh kiên nhẫn nghe hắn dài dòng xong, phối hợp mà lộ ra thần sắc lo lắng: "Vậy làm sao bây giờ a, luôn bị trừ tiền lương, ngay cả phí sinh hoạt cũng không bảo đảm được, bằng không anh đổi chỗ làm thử chút, đổi vài chỗ luôn sẽ gặp được chủ tốt."
Trần Huy rõ ràng ngẩn người — bình thường hắn chỉ cần nói mình thiếu tiền, Ninh Kinh Hồng đều sẽ chủ động cầm tiền giải vây cho hắn, hôm nay sao đột nhiên không bị lừa.
"Không cần anh cân nhắc đổi chủ, người ta liền sẽ muốn trước tiên đổi anh. Động một chút là phát tác cơn nghiện như anh, một khi phát tác liền muốn nghỉ làm...... Người hiện tại đều là nhìn vào tiền mà, ông chủ cũng không phải là làm từ thiện, bởi vì nguyên nhân này, đã đổi mười mấy công việc......"
— Ông chủ không phải làm từ thiện, chả nhẽ Ninh Kinh Hồng cậu ta chính là làm từ thiện?
Chân mày Lư Ninh nhíu hai cái khó chịu: "Vậy anh nhất định phải cai nghiện hẳn mới được, A Huy, anh yên tâm, em sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh. Anh cũng không cần nóng lòng, chúng ta từ từ đến, chờ sau khi thân thể anh tốt rồi, dựa vào anh nhất định có thể tìm được công việc tốt. Đúng rồi, còn có ca hát của anh cũng phải làm lại, anh không phải muốn làm minh tinh sao?"
Trần Huy đã không kiên nhẫn, hắn vội vàng mà cắt đứt lời Lư Ninh: "Anh biết! Anh đương nhiên biết, anh không có từ bỏ ca hát, nhưng anh cũng không thể không ăn không uống cả ngày buồn bực ở trong phòng sáng tác bài hát đi! Anh muốn đi ra ngoài làm việc, muốn kiếm tiền, sao có thời gian sáng tác bài hát chứ?! Hơn nữa......"
"Hơn nữa?"
"Mấy hôm trước phát hiện, Mộc Mộc mang thai, anh đã không có thời gian nữa......"
Lư Ninh nghẹn một hơi ở trong cổ họng không phun ra được, Trần Huy đã nhanh chóng xoay qua, đứng ở bên chân Lư Ninh, ngửa đầu nhìn mắt cậu: "Kinh Hồng, anh có thể chờ, nhưng mấy cái thu lãi suất cao kia đã không thể chờ, đứa nhỏ cũng chờ không được. Anh ít nhất...... Anh ít nhất phải có tiền để cho lúc Mộc Mộc sinh có thể tới bệnh viện, anh thật sự...... không có cách!"
— nhanh như vậy đã nhịn không được? Muốn tiền...... Thiệt thòi cậu không biết xấu hổ há mồm, Ninh Kinh Hồng cũng thiếu tiền!
Lư Ninh rất muốn rút tay về, không biết làm sao Trần Huy cầm rất chặt, cậu dùng sức thế nào cũng không rút nổi.
Lư Ninh trong lòng rất xem thường bộ dáng diễn xuất này của hắn, đứa nhỏ mình làm ra nuôi không nổi, lại đòi tiền Ninh Kinh Hồng, hắn muốn một nhà già trẻ đều để cho Ninh Kinh Hồng nuôi có phải hay không a? Hắn chả nhẽ không biết Ninh Kinh Hồng ở quên còn có mẹ bị bệnh cần tiền gấp?
Lư Ninh nhắm mắt lại, nhịn xuống lửa giận, cúi đầu lo lắng mà nhìn hắn: "Này...... Sinh con đúng là cần tiền. Vậy em nghĩ cách một chút, vô luận như thế nào đều sẽ chuẩn bị một khoản tiền, để cho anh trước tiên vượt qua đoạn thời gian này."
Trên mặt Trần Huy cuối cùng lộ ra nụ cười: "Kinh Hồng......"
"Bất quá, anh phải nói với em, anh rốt cuộc tại sao dính vào những thứ đó?"
Lư Ninh cũng không phải muốn Trần Huy triệt để buông tay mặc kệ, chỉ cần hắn đừng đánh chủ ý vào tiền của mình, có thể cứu cậu vẫn là có ý định cứu. Trước kia Ninh Kinh Hồng không cam lòng hắn chịu khổ, cai không được, cậu cam lòng a, cùng lắm thì mỗi lần cơn nghiện của hắn phát tác thí trói lại, tóm lại khó chịu cũng không phải bản thân hắn.
Lư Ninh không biết loại bản tính sâu hút máu này của Trần huy rốt cuộc có xấu hay không, cậu nể mặt hắn là người mà Ninh Kinh Hồng thích, cố gắng giúp hắn một lần.
Trần Huy có thế đối với chuyện mình dính vào ma túy thật sự cảm thấy rất thống khổ, hắn ngồi vào bên cạnh Lư Ninh, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Anh có một lần cùng anh Trang tới quán bar...... bọn họ hay tới, một đống người cùng hút cần. Anh Trang giới thiệu cho anh biết đều là người rất có địa vị trong giới, đều là tinh nhị đại (*), phú nhị đại, anh không đi theo bọn họ hút thì rất không nể mặt, lúc ấy anh vừa lúc phải ra mắt ca khúc mới......
((*) tinh nhịđại: những gia đình có bố mẹ là minh tinh, xong tới con cũng là minh tinh => con là tinh nhịđại)
Hút cần...... Lời tiểu hắc này nói tới rất trôi chảy. Bất quá, chẳng lẽ Trang Việt không phải buôn ma túy, chỉ là kết một đám hồ bằng cẩu hữu?
Lư Ninh vỗ vỗ đầu hắn: "Người ta có tiền hút, anh không có tiền thì đừng hút, chăm chỉ làm việc, chăm chỉ sáng tác bài hát, một ngày nào đó anh sẽ nổi tiếng a."
Trần Huy vội vàng gật đầu đảm bảo: "Anh sau này không đi cùng hắn nữa, anh hiện tại cũng đang cố gắng cai nghiện."
Lư Ninh đột nhiên hỏi: "Anh Trang cũng hút?"
Trần Huy không biết cậu tại sao nhắc tới anh Trang, nhất thời quên mất trả lời, Lư Ninh cười một cái với hắn: "Em tùy tiện hỏi chút."
"Cái này anh không biết, anh chưa gặp qua...... Hơn nữa anh Trang tính tình vẫn luôn rất lớn, chuyện hắn không thích người khác không thể tùy tiện miễn cưỡng hắn. Nhưng anh không giống vậy, anh là người mới a, anh không thể không cho người ta mặt mũi."
Lư Ninh nhíu mày — cái cớ này ngược lại rất tốt, nếu như lần sau có người muốn hắn vì mặt mũi gϊếŧ người, hắn cũng muốn đi gϊếŧ?
Trần Huy thấy Lư Ninh hồi lâu không lên tiếng, nhịn không được hỏi: "Kinh Hồng, em định...... em định đi đâu vay tiền?"
Lư Ninh ngửa đầu cầm chén uống hết cháo, từ trong túi áo jacket móc ra ví tiền, sau đó lấy ra thẻ căn cước bên trong đưa cho Trần Huy: "A Huy, anh giúp em mua một tấm vé xe về quê. Trong quán em không mượn được tiền, bà chủ của bọn em tốt hơn nữa, cũng không thể để cho em cứ vay tiền mãi. Em đột nhiên nhớ tới ở quê có một chú, rất có tiền, em lần này trở về xem một chút."
"Cái này......"
Trần Huy do dự nhận lấy: "Trước kia không có nghe em đề cập tới a...... Ây, Kinh Hồng, em muốn đi đâu?"
Lư Ninh cười cười: "Em tới quán, xin phép về quê, anh không phải sốt ruột cần tiền sao? Anh mua vé giúp em, em đi xin nghỉ, chia nhau hành động nhanh chút."
Lư Ninh đẩy hắn đi ra ngoài — cậu thật sự không muốn ở cùng đồ bỏ đi Trần Huy này thêm phút nào nữa, cậu sợ mình nhịn không được đánh người. Về phần để cho hắn mua vé...... Là bởi vì cậu không biết quê Ninh Kinh Hồng ở đâu a. Thật làm cho người ta nhức đầu, cũng không biết tên ngốc này bao lâu không gửi tiền về, mẹ hắn ngàn vạn đừng bởi vì thiếu tiền mà từ bỏ, tới lúc đó có tiền cũng không cứu lại được.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
- Chương 10: Kẻ thi bạo ôn nhu