Chương 20
Quang Quý luôn cho rằng lâu nay người tôi thích là Gia Ký nên vẫn mang sự ghen ghét đố kỵ trong lòng. Mãi đến khi tôi bị phạt phải lên chùa rồi một mực không chịu về nhà cùng bất cứ một ai,chỉ Gia Kỳ đến thì tôi mới chấp nhận.
Tôi cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn theo Gia Kỳ kia trở về nhà, tôi chỉ làm theo bản năng mà không thèm nghĩ ngợi. Chính tôi, tôi là kẻ gây ra tai nạn cho Gia Kỳ chứ không phải Quang Quý, mama đại nhân nói đúng, kẻ sai không phải ai khác mà chính là tôi, tôi gây ra nghiệp chướng thì bây giờ lại phải một mình thu dọn nghiệp chướng
Ánh mắt khi đó của Quang Quý với tôi có vẻ rất ăn năn. Sống ở chùa lâu vậy, tôi đã giác ngộ ra rất nhiều điều cho bản thân.Nếu Quang Quý làm vậy, là tôi của trước kia, tôi cam đoan sẽ khiến cho cậu ta sống dở chết dở đến xin lỗi Gia Kỳ..nhưng,nay tôi đã khác rồi..tôi sẽ không làm thế, tôi sẽ bỏ qua cho Quang Quý bởi chí ít cậu ta cũng ăn năn và chịu đến xin lỗi Gia Kỳ rồi.
Tôi không phải thánh nhân mà có thể tha thứ ngay lập tức cho cậu ta, nhưng..sẽ có một ngày..tôi sẽ đến gặp cậu ta, nói với cậu ta tôi đã tha thứ cho cậu ta hoàn toàn
Mấy hôm nay, tôi chỉ ngồi bó gối trong nhà, mọi thứ xung quanh thay đổi tôi cũng không hay biết.Mẹ của Gia Kỳ đã về nước, hiện giờ đang ở bệnh viện để chăm sóc cậu ta
.Ngay hôm đó khi tôi đến tìm Quang Quý, cậu ta cũng đồng ý đến gặp Gia Kỳ để nói một tiếng xin lỗi, mong được tha thứ.
Ban đầu, mẹ của Gia Kỳ kiên quyết không làm hòa, nhất định kiện Quang Quý đến cùng nhưng bị tôi thuyết phục, lại nghĩ đến tương lai của Quang Quý sau này nên vụ tai nạn đó cũng khép lại trong êm thấm, chỉ chờ Gia Kỳ mổ xong và tỉnh lại coi như viên mãn
Sau những vụ tai nạn, bố của Quang Quý đã ép cậu ta lên máy bay mà không cho gặp mặt chia tay tôi, cũng không cho phép nói chuyện hay liên lạc về Việt Nam với tôi nữa, mọi thông tin về Quang Quý đều bị cắt đứt. Tôi biết, bố mẹ nào mà chẳng thương con, bố Quang Quý làm vậy chỉ muốn tốt cho cậu ấy, tôi cũng hiểu và thông cảm được
Dạo này, tôi như một con người khác.Sự nhí nhố, ham vui, ham đùa của trước kia của tôi dường như bị tâm trạng chiếm hữu mất, tôi bây giờ sống trầm hơn, cố thu mình vào vỏ ốc mà tôi cho là hoàn hảo. tôi không thích đọc truyện ngôn tình nữa, thay vào đó tôi lại hứng thú vào việc học hơn
Có lẽ, tôi đã trưởng thành!
Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, con người mới của tôi có vẻ như khiến mọi người kinh ngạc, đặc biệt là chị Mai
“Mục đích ngươi bám áo Phạm Tuân xuống Trái Đất là gì, khai mau?” chị giật lấy cuốn sách trên tay tôi, kinh bỉ hỏi
Tôi chỉ lạnh nhạt trả lời
“Mục đích xuống Trái đất của ta là thay mặt Hằng Nga và lũ thỏ ngọc ngu ngốc xuống đây cứu vớt chúng sinh thoát khỏi nghiệp chướng”
“Woa!” Chị Mai trầm trồ thán phục “ lí tưởng thật vĩ đại a? Vậy, cảm phiền em đại giá quang lâm tới bệnh viện một chút, thu dọn nghiệp chướng do em gay ra đi. Theo thông tin mới nhất của bệnh viện, một tên yêu nghiệt vừa tỉnh lại đã tác oai, tác quái trong bệnh viện đấy”
Tôi không tin lắm “Tên yêu nghiệt ấy không lẽ là đại đồ đệ của Hòa Nhã mama ? Vừa từ chỗ thần chết lê xác về?”
Chị tôi cười “Thôi đi, nói tào lao ít thôi không mà ngộ độc, mau mau đến bệnh viện thăm Gia Kỳ đi không mama đại nhân lại cho em xơi bài văn tế nghĩa sĩ Giang Tiểu Khuê thì khổ”