Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 9: Đại lục Trung Ương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Kha La Na

“Phải đền tiền sao?” Lục Dương căng thẳng hỏi, thứ đáng giá nhất trên người hắn có lẽ chỉ có bộ não này thôi.

“Đền tiền?” Vị sư huynh liếc nhìn quyển sách trong tay, lại nhìn sang Lục Dương, khóe mắt giật giật vài cái.

Theo quy định quả thật phải bồi thường linh thạch, nhưng vấn đề là nếu quyển sách này mà truyền ra ngoài, thì chỉ có nước chờ hai tộc long phượng từ yêu vực liên thủ gϊếŧ đến đại lục Trung Ương, gϊếŧ luôn cả Vấn Đạo tông.

Tuy nói Vấn Đạo tông không sợ hai tộc long phượng, gan rồng tủy phượng mùi vị cũng rất ngon, ăn vào ích âm bổ dương… Nhưng dù sao bọn họ cũng là danh môn chính phái, Tàng Kinh Các có loại sách cấm như 《 Long Phượng Biến 》thì cũng sẽ làm bẩn thanh danh.

Thầm nghĩ đến đây, vị sư huynh lặng lẽ nhét quyển sách vào ống tay áo, vẻ mặt hờ hững.

“Đền tiền? Ngươi làm bẩn sách nào thế? Ta chưa thấy gì cả.”

Ở trong Tàng Kinh Các tiêu hủy sách rất gây chú ý, sẽ làm kích hoạt trận pháp, chẳng bằng đem ra ngoài rồi hủy sau.

Lục Dương ngay lập tức hiểu rõ mấu chốt bên trong— sư huynh muốn lấy làm của riêng.

Cho nên vừa rồi chẳng xảy ra việc gì cả.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cong cong khóe miệng, giống như đã thật sự hiểu được ý đối phương.

Sách cấm chỉ là một việc nhỏ chen ngang, Lục Dương vẫn không quên mục đích ban đầu hắn tới Tàng Kinh Các.

Hắn tìm kiếm một hồi, mới tìm thấy được bộ sách giới thiệu về đại lục Trung Ương như mong muốn —《 Đại Lục Phong Thủy Luận 》.

Lục Dương phấn khởi xoa tay, đọc thât kỹ càng.

“Trên thế giới có nhân tộc, yêu tộc, ma quỷ… Đại lục Trung Ương là nơi tập trung nhân tộc, thế lực lớn nhất đại lục là vương triều Đại Hạ, là quốc gia duy nhất ở đại lục Trung Ương, kiểm soát khí vận nhân tộc, đại diện cho nhân tộc chính thống.”

“Nói vậy, khoảng cách từ nhà mình đến Vấn Đạo tông tuy gần, nhưng vẫn thuộc phạm vi vương triều Đại Hạ.”

“Phía đông đại lục là một mảnh đại dương mênh mông, có lác đác vài hòn đảo nhỏ điểm xuyết bên trong, thỉnh thoảng lại có côn bằng*, loài yêu thú cấp bậc thượng cổ ẩn hiện.”

“Phía tây đại lục là phật quốc Kim Sắc, khắp chốn bồng lai, chùa miếu nhiều như cát sỏi.”

“Phía nam đại lục là Yêu vực của yêu tộc, long tộc và phượng tộc là bá chủ Yêu vực, yêu tộc tàn nhẫn khát máu, vương triều Đại Hạ và Yêu vực không ngừng xung đột lẫn nhau, còn có yêu tộc ẩn núp trong vương triều Đại Hạ, gặp người liền gϊếŧ hại.”

“Phía bắc đại lục là nơi cực Bắc, băng tuyết không tan, cỏ cây không thể sinh sôi nảy nở, dấu vết của con người cực kỳ ít, các sinh linh khác cũng hiếm khi xuất hiện, chỉ có những chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ mới sống được tại đây.”

“Nhân tộc ở đại lục Trung Ương rất nhiều, tu sĩ cũng rất nhiều, có tu sĩ chọn vào triều làm quan, nhưng rất nhiều tu sĩ chọn khai tông lập phái, hoặc gia nhập vào tông môn nào đó. Môn phái ở đại lục Trung Ương trải rộng như sao trời, mạnh mẽ nhất trong đó chính là Vấn Đạo tông thuộc năm đại tiên môn, dẫn đầu chính đạo.”

“Trong sách còn nói trong năm đại tiên môn có một vị đại năng Độ Kiếp kỳ mang trên mình thủ đoạn chiến lực của cảnh giới Độ Kiếp…" Chẳng lẽ tông chủ là vị đại năng Độ Kiếp kỳ được nhắc đến kia chăng? Hay là Vấn Đạo tông ta có vị thái thượng trưởng lão ẩn thế lánh đời nào đó?

Nghĩ đến việc mình có may mắn bái làm đệ tử tông chủ, người có khả năng là vị đại năng Độ Kiếp kỳ kia, Lục Dương mừng rơn, đứng dậy rót một chén nước, uống vào để kiềm lại xúc động muốn nhảy nhót tưng bừng của mình, rồi ngồi xuống chỗ cũ tiếp tục đọc.

“Tu sĩ ma đạo khát máu điên cuồng, dùng tính mạng của sinh linh để giúp mình tăng tu vi, nguy hại hơn cả yêu tộc. Tu sĩ ma đạo chung quy lại là những tu sĩ không chính thống, chỉ lẫn trốn bên trong góc tối, dưới sự đàn áp của vương triều Đại Hạ và năm tiên môn lớn, đám môn phái ma đạo chỉ có thể hoạt động lén lút, không dám lộ diện.”

Ngoài tu sĩ ma đạo ra, trong sách còn nhắc đến một thứ gọi là tà ma, nói hơi khó hiểu, cái gì mà tà ma sinh ra đã vô tình, là bóng ma của nhân tộc, rất khó để phán đoán, gặp phải tránh xa, rất chi là mơ hồ, Lục Dương cũng không hiểu rõ được tà ma là thứ gì.

“Người phàm dùng vàng bạc đồng làm tiền tệ, tu sĩ thì dùng ba loại linh thạch làm tiền tệ.”

Tiếp đó, Lục Dương lại bắt đầu học tập những kiến thức cơ bản trong giới tu tiên, ví dụ như phân biệt tiêu chuẩn các cảnh giới, bách nghệ trong tu tiên bao gồm những nghề gì, các chủng loại yêu thú, cấp độ công pháp, lịch sử đại lục Trung Ương, vân vân mây mây…

Chỉ bằng những kiến thức Lục Dương nghe được từ tiên sinh kể chuyện ở quán trà, thì còn rất rất xa mới đủ cho hắn đặt chân vào giới tu tiên.

Lục Dương nhìn từng dòng tri thức huyền diệu, không khỏi đắm chìm vào trong, hắn dạo chơi trong biển bờ tri thức cho đến khi trời sẫm tối, cảm nhận được cái bụng đói, mới nhớ ra cả ngày nay mình vẫn chưa ăn gì.

Lúc này, ở cửa Tàng Kinh Các đã đổi từ vị sư huynh sang sư tỷ.

Lục Dương cung kính hỏi: “Xin lỗi đã quấy rầy sư tỷ, ta là đệ tử vừa đến hôm qua, chưa quen thuộc Vấn Đạo tông lắm, Vấn Đạo tông chúng ta có chỗ nào ăn cơm không nhỉ?”

Vị sư tỷ bị Lục Dương làm cho giật mình, hơi run rẩy, ánh mắt né tránh, nàng rất sợ nói chuyện với người lạ.

Bình thường mọi người đều tuân thủ quy tắc của Tàng Kinh Các, không cần phải nhắc nhở gì, nên tính cách của nàng rất phù hợp với nơi này.

Nàng không dám nhìn Lục Dương, cúi đầu líu ríu nói: “Hóa ra là sư đệ vừa mới tới, Vấn Đạo tông có nhà ăn, có điều là người từng trải, sư tỷ khuyên ngươi đừng đến đó ăn.”

Lục Dương chưa hiểu lắm: “Vì sao thế, nhà ăn có vấn đề gì sao?”

“Nó nằm ở ngọn núi của Ngũ trưởng lão, núi Bách Luyện.”

Lục Dương hơi sửng người, tên ngọn núi này không giống chỗ ăn cơm cho lắm: “Không biết… đỉnh Bách Luyện này là…”

“Ngũ trưởng lão am hiểu luyện khí, đỉnh Bách Luyện này đương nhiên là ngọn núi luyện khí rồi, nhà ăn đặt trên đỉnh Bách Luyện, những đầu bếp ở nhà ăn đều là luyện khí sư hàng đầu, bánh mì có thể đâm xuyên cả núi, hạt cơm có thể làm ám khí, bánh quẩy đập gãy được cả sắt thép.”

Lục Dương há hốc mồm không biết bắt đầu từ đâu: “... Đầu bếp sao có thể làm luyện khí sư chứ?”

Vị sư tỷ yếu ớt giải thích: “Sư đệ ngươi nghĩ xem, làm đầu bếp quan trọng nhất là sức lửa, mà sở trường của luyện khí sư chính là khống chế sức lửa, quan hệ giữa hai nghề này thực ra mật thiết ngoài sức tưởng tượng.”

Lục Dương thành thật gật đầu: “Quả thật là mật thiết ngoài sức tưởng tượng của ta.”

Sư tỷ nhìn cách ăn mặc mộc mạc của Lục Dương, chần chừ một lát: “Hơn nữa đi mua binh khí, à không đúng, đi nhà ăn ăn cơm cũng cần linh thạch, nhìn bộ dáng sư đệ, ngươi… cũng không phải rất có tiền.”

Bình thường quần áo của người tu hành không nói là quá đẹp đẽ, nhưng tốt xấu gì cũng được dệt từ tơ Thiên Tàm lấy từ loại linh vật thường thấy, thủy hỏa khó xâm.

Lục Dương ăn mặc quá đỗi đơn giản, trên quần áo cũng chằng chịt mảnh vá, vừa nhìn liền đoán được hắn xuất thân người phàm.

Lục Dương hơi xấu hổ cười cười, mình quả thật không có viên linh thạch nào cả.

“Không cần phải xấu hổ đâu, Vấn Đạo tông có rất nhiều người xuất thân từ phàm nhân.” Vị sư tỷ nhẹ giọng an ủi.

“Cũng có cách để ăn cơm, à… ngươi có thể đi đến núi Đan Đỉnh xem, nơi đó hẳn có Tịch Cốc đan bỏ đi, ngươi có thể xin bọn họ một ít.”

“Núi Đan Đỉnh yêu cầu rất cao đối với đan dược, nói là bỏ đi, chứ thật ra là phẩm chất chưa đủ cao mà thôi, đừng lo có độc.”

“Có điều ở núi Đan Đỉnh, ngươi phải cẩn thận Thất trưởng lão- chủ nơi đó, sư huynh Ngô Minh, sư huynh Văn Đạt, sư tỷ Tình Không, sư đệ Long Nham… Tất cả những người đó ngươi đều phải cẩn thận chút.”

Lục Dương dằn xuống nỗi khó hiểu trong lòng, chắp tay nói: “Tại hạ Lục Dương, cảm tạ sư tỷ, xin hỏi danh xưng của sư tỷ là gì?”

“Ta tên Chu Lộ Lộ.”



*Côn bằng: có ngoại hình và kích thước giống cá voi, có thể bay lượn trên bầu trời
« Chương TrướcChương Tiếp »