Chương 8: Sách cấm—《 Long Phượng Biến 》

Dịch: Kha La Na

Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cũng giống như các đệ tử khác đi xem động phủ của mình.

Có điều trước đó, Lục Dương còn đi theo Mạnh Cảnh Chu ra ngoài Vấn Đạo tông dắt ngựa vào.

Ở bên ngoài Vấn Đạo tông, Lục Dương trông thấy có không ít đồng môn vừa gia nhập Vấn Đạo tông đang báo tin vui với gia tộc mình, cho dù là gia tộc nhỏ hay gia tộc tu hành lâu đời, việc người nhà có thể xin vào Vấn Đạo tông đều là chuyện lớn đáng để ghi vào sử sách của tộc.

“Sao nhà của ngươi không ai tới vậy?” Từ lời của Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương biết được Mạnh gia là một gia tộc tu tiên có lịch sử lâu đời.

Mạnh Cảnh Chu hơi kiêu ngạo nói: “Ta bỏ nhà đi!”

Lục Dương: “...”

Ngươi kiêu ngạo cái quần gì?

Sau khi Mạnh Cảnh Chu dắt ngựa về động phủ, Lục Dương cũng về đến động phủ của mình.

Lục Dương lấy ra một miếng ngọc bội, cái này là do một vị sư huynh không quen biết đưa cho, nói nó là thẻ thân phận của đệ tử Vấn Đạo tông, ở bên ngoài có thể chứng minh thân phận đệ tử Vấn Đạo tông, ở trong này thì có thể dùng để mở động phủ, vân vân mây mây…

Ngọc bội làm từ Linh Thạch Tủy mài nhẵn mà thành, trên viết hai chữ “Lục Dương”, có rất nhiều công dụng của ngọc bội phải đợi đến sau khi Lục Dương chính thức trở thành tu sĩ mới dùng được.

Lục Dương đặt ngọc bội lên trên tường đá ở cửa động phủ, ngọc bội tỏa ra ánh sáng lam nhàn nhạt, vừa khít với phần lõm vào ở cửa động phủ, phần lõm vào đó nhấp nháy mấy lần, tường đá tự động dịch chuyển, trước mặt Lục Dương hiện ra một động phủ tráng lệ không thể ngờ.

Vừa bước chân vào động phủ, Lục Dương liền cảm thấy cơ thể tràn đầy ấm áp, giống như có thứ năng lượng kỳ diệu nào đó làm cơ thể hắn trở nên dễ chịu.

“Đây hẳn là linh khí mà bọn họ vẫn hay nói chăng?”

Sau khi Lục Dương nhận ra liền cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, nồng độ linh khí trong động phủ cao đến mức ngay cả người bình thường như hắn cũng có thể cảm nhận được, thì nghĩ xem nó phi thường đến mức nào.

Bài trí trong động phủ rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái bồ đoàn, một manh chiếu, so với cái động phủ to lớn này, thì trông có vẻ trống trải, không biết điều này là do Vấn Đạo tông muốn nhắc nhở đệ tử là phải thanh tâm quả dục, hay muốn để các đệ tử tự trang trí theo sở thích nữa.

Trên bàn có để một tờ giấy, viết kín cả hai mặt.

Mặt trước viết rằng các đệ tử chưa biết gì về việc tu tiên có thể đến đỉnh Ngôn Truyền học tập kiến thức cơ bản, hoặc là đi Tàng Kinh Các tự học.

Mặt sau là bản đồ Vấn Đạo tông, khá sơ lược, vẽ các đỉnh núi chủ yếu ở Vấn Đạo tông, để trống rất nhiều, nhìn vào bản đồ, Vấn Đạo tông chiếm khoảng mười vạn dặm, quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của Lục Dương.

Nội dung ở mặt trước đã giúp Lục Dương, người đang không biết phải làm gì trong một tháng tới, có chút phương hướng.

Lục Dương ngáp một cái, muốn đánh một giấc thật ngon.

Từ lúc bước ra khỏi cửa gặp mưa đến giờ, hắn dựa vào phẩm chất thành thật cùng trí tuệ xuất chúng để xông pha ba cửa ải, dành được sự chú ý của đại sư tỷ Vân Chi và nhị sư huynh Đới Bất Phàm, cuối cùng đã trở thành đệ tử Vấn Đạo tông, chuyện ngày hôm nay khiến cho tinh thần hắn mệt mỏi, buồn ngủ đến độ mắt mở không lên.

“Vấn Đạo tông gì mà ngay cả cái gối cũng không cấp…”

Lục Dương than thầm một câu, sự mỏi mệt cả ngày nay ập đến trong khoảnh khắc, mặc kệ thoải mái hay không, chép chép miệng vài cái rồi liền tiến vào giấc mộng.



Sáng ngày hôm sau, Lục Dương dậy rất sớm, hắn chuẩn bị đến Tàng Kinh Các ngó thử, để tìm hiểu tình huống cơ bản của đại lục Trung Ương.

“Người mới à?” Vừa bước vào cửa Tàng Kinh Các, một vị sư huynh giương mắt lên nhìn Lục Dương.

“Vâng.”

“Nếu là người mới, ta sẽ nói một chút về quy tắc cho ngươi biết, quy tắc rất đơn giản, chỉ có ba điều.”

“Thứ nhất, với quyền hạn hiện tại của ngươi chỉ có thể xem sách ở tầng một, sách ở tầng một ngươi muốn xem gì tùy ý; Thứ hai, hiện giờ ngươi chỉ có thể mượn tạm một quyển sách thôi; Thứ ba, phải yêu thương nâng niu sách, không được làm dơ, làm dơ sẽ phải bồi thường theo giá gốc.”

“Ta nhớ kỹ rồi.” Lục Dương gật đầu, sư huynh không nói gì thêm, để Lục Dương tiến vào.

Bên trong Tàng Kinh Các, các đệ tử Vấn Đạo tông đang chăm chú xem sách, vô cùng chuyên tâm, đến mức Lục Dương đi ngang qua bên cạnh cũng không phát hiện ra.

Tàng Kinh Các rộng lớn chỉ có vài tiếng bước chân cùng tiếng lật sách sột soạt.

Sách ở đây vô vàn đủ loại, từ nhập môn tướng thanh của nghệ nhân dân gian, đến bí tịch công pháp của tu sĩ, cho tới tâm đắc luyện khí Trúc Cơ, gì cũng có.

Lục Dương nhìn tới hoa cả mắt, vẫn không biết nên xem quyển nào.

“Đây là sách gì?”

Lục Dương tình cờ tìm được một quyển sách từ kẽ hở giá sách, vừa bụi vừa dày, giống như bị rớt xuống đây nên đã rất lâu rồi không ai xem qua.

Hắn phủi đi lớp bụi, rốt cuộc cũng nhìn thấy tên sách—《 Long Phượng Biến 》

“Cái tên thật ngầu!”

Lục Dương khẽ kêu lên, chưa xem nội dung, nhưng từ tên sách thôi đã cảm nhận được một luồng khí thế bá vương.

Hắn hơi hốt hoảng, dường như nghe thấy được tiếng long phượng hòa thanh, ảo ảnh long phượng hiện ra trước mắt, sống động như thật, sau đó ảo ảnh liền thay đổi, giống như đang thể hiện lại quá trình long phượng xuất hiện.

Lục Dương lấy lại tinh thần, ngoái nhìn xung quanh, âm thanh và ảo ảnh đã biến mất.

“Chẳng lẽ vừa nãy là ảo giác?”

Lục Dương hoài nghi, lập tức có chút kích động mở trang đầu tiên ra.

Nói không chừng đây lại là cơ duyên của mình!

Ai ngờ trang sách quá bén, hắn không cẩn thận để nó cắt phải ngón tay, vài giọt máu tươi nhỏ lên trên trang giấy.

Phát sinh dị biến!

Quyển sách cổ này lại tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, trong sách dường như có thứ gì đó muốn phá phong ấn chui ra!

Tim Lục Dương đập bình bịch, chuyện này xảy ra hoàn toàn bất ngờ, hắn không khống chế được, chẳng biết là phúc hay họa.

Thậm chí hắn còn cảm giác thấy mình đã bị sự tồn tại mạnh mẽ nào đó nhìn chằm chằm, khiến hắn vô thức không dám động đậy!

Cái cảm giác đó càng ngày càng rõ, điều đó thể hiện rằng khoảng cách từ sự tồn tại manh mẽ đó đến chỗ hắn ngày càng gần.

Cuối cùng, sự tồn tại mạnh mẽ đó đã ở ngay phía sau Lục Dương, âm trầm nhìn hắn, không nói lời nào, dọa Lục Dương sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

“Ngươi…” Rốt cuộc, sự tồn tại mạnh mẽ kia cũng mở miệng.

“Vâng!” Lục Dương giật cả mình.

“Ngươi làm bẩn sách rồi.”

Sự tồn tại mạnh mẽ cau mày, Lục Dương quay đầu lại, phát hiện hóa ra là vị sư huynh ở ngoài cửa Tàng Kinh Các.

Vị sư huynh nhìn vết máu trên mặt sách, có chút không vui, nãy đã nhắc đừng có làm dơ sách rồi, thằng nhóc này lại nhỏ máu lên sách.

Bên trong Tàng Kinh Các có trận pháp, hễ làm dơ sách đều sẽ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, gửi tín hiệu cho người trông coi Tàng Kinh Các.

“Đây là sách gì, sao trước giờ chưa từng thấy qua nhỉ?”

Vị sư huynh nghi hoặc cầm sách lên lật lật, sắc mặc bỗng thay đổi lớn: “Đây… Đây thế mà là quyển sách cấm trong truyền thuyết!”

Lục Dương thầm vui vẻ, không ngờ mình lại may mắn như vậy, vừa tới Tàng Kinh Các đã tìm được sách cấm thượng cổ, chỉ là không biết bên trong quyển sách này ẩn chứa bí mật gì.

“Sư huynh, quyển sách này có vấn đề gì thế?” Lục Dương tò mò.

Sắc mặt vị sư huynh thay đổi liên tục, lưỡng lự một hồi xem có nên kể cho vị sư đệ mới tới nghe về loại bí văn này không, sau khi cân nhắc, hắn bèn nói ra sự thật.

“Quyển sách này tường thuật lại quá trình long phượng giao phối, bởi vì viết quá chi tiết nên bị long tộc và phượng tộc cùng nhau khiếu nại, từ đó bị liệt vào hàng sách cấm, ta còn tưởng quyển sách này đã bị tiêu hủy rồi chứ, không ngờ ở đây vẫn còn một quyển, chẳng biết kẻ nào giấu nữa!”

Nói cách khác, đây là sách người lớn.

Lục Dương: “...”

Cái gì mà long phượng hòa thanh!

Hắn bỗng nhớ lại, sư huynh từng nói, làm dơ sách sẽ phải bồi thường.