Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 7: Những vị trưởng lão khiêm nhường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Kha La Na

Sau khi mọi người đi rồi, hai người thấp thỏm cúi mặt dán mắt nhìn đầu ngón chân, lo lắng Vân Chi sẽ truy cứu chuyện bọn họ có ý đồ gian lận.

Qua hồi lâu, mới nghe Vân Chi thong thả nói.

“Thật không ngờ, hai người các ngươi đều vượt qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử Vấn Đạo tông ta.”

“Thứ bậc của hai người các ngươi qua ba bài thi đều xếp ở nhóm đầu, đặc biệt là ở cửa thứ ba, một người đứng nhất một người đứng nhì. Tổng kết lại, thành tích của các ngươi là tốt nhất.”

“Nhưng điều này không có nghĩa là biểu hiện của các ngươi tốt nhất, ví như Man Cốt của Man tộc thượng cổ các ngươi đã từng gặp qua, những người xếp phía sau các ngươi như Đào Yêu Diệp tiên thể vũ hóa*, Lý Hạo Nhiên hỏa linh căn… Tất cả đều là thiên tài không thua kém gì các ngươi.”

Mạnh Cảnh Chu rất chi là tự tin, nháy mắt với Lục Dương: “Tiên thể vũ hóa hiếm hơn đơn linh căn nhiều, đại sư tỷ đánh giá “xếp phía sau chúng ta” như vậy là xem trọng chúng ta rồi.”

Lục Dương ngán ngẫm mở miệng giải thích: “Ý của đại sư tỷ hẳn là đang nói lúc xếp hàng ở vòng một, tiên thể vũ hóa đứng phía sau chúng ta.”

“Tuy các ngươi thể hiện không tồi, nhưng cũng không thể kiêu ngạo tự mãn, đến khi các ngươi chính thức tu tiên, vẫn phải cố gắng hết mình, không kiêu không vội.”

Nghe thấy giọng điệu của đại sư tỷ ngày càng nghiêm túc, hai người họ vội vàng cam đoan những ngày sau này sẽ siêng năng chăm chỉ, không dám lười nhác.

Nghe giọng điệu của hai người không giống như đang nói cho có lệ, gương mặt Vân Chi thoáng dịu đi vài phần: “Các ngươi đã cho ta đi nhờ một đoạn, ta cũng sẽ tặng các ngươi một phần cơ duyên.”

“Mạnh Cảnh Chu, ngươi là linh căn thuần dương, khí huyết dồi dào, khắc tinh của ma quỷ, Tam trưởng lão trong tám vị trưởng lão am hiểu về đạo này, ngươi có thể bái ông ấy làm thầy.”

Mạnh Cảnh Chu mừng rỡ, lật đật cúi đầu cảm ơn: “Đa tạ đại sư tỷ.”

“Lục Dương, ngươi là kiếm linh căn, là kiếm chủng trời sinh, người am hiểu về kiếm đạo nhất bổn tông là sư tôn của ta, cũng chính là tông chủ, ngươi nên bái ông ấy làm thầy.”

“Nhưng sư tỷ vừa nói tông chủ không thích dạy dỗ đệ tử…” Lục Dương khẽ nói.

Hắn chú ý đến việc đại sư tỷ nói với Mạnh Cảnh Chu là “ngươi có thể bái ông ấy làm thầy”, lúc nói với hắn lại là “ngươi nên bái ông ấy làm thầy”, hàm ý trong này không giống nhau.

“Không sao, chuyện bái sư ta có thể quyết định thay ông ấy.” Giọng Vân Chi hời hợt khiến Lục Dương hơi ngớ ra, nói như thể tông chủ không chịu cũng phải chịu thế nhỉ.

“Ta chỉ khuyên vậy thôi, các ngươi vẫn giống các đệ tử khác, có một tháng để thích ứng, sau một tháng các ngươi mới quyết định chọn bái ai làm thầy.”

Vân Chi nói xong liền bay về hướng đỉnh Thiên Môn, nơi ở của tông chủ.



Đỉnh Thiên Môn, phòng nghị sự.

Một mặt thủy kính sáng loáng treo lơ lửng giữa không trung, dưới ảnh hưởng của pháp thuật, cho dù ở hướng nào cũng đều có thể nhìn thấy rõ hình ảnh bên trong kính, trên đó hiển thị toàn bộ quá trình của ba vòng kiểm tra.

Tám con người có gật đầu có lắc đầu, có khen ngợi có mắng chửi, cách nhìn đối với những đệ tử vượt qua khảo nghiệm không giống nhau, tranh cãi đến lúc kịch liệt nhất thì xém chút nữa lao vào đấm đá.

Trước đây cũng từng có chuyện như vậy, trong tám con người này không ít vị tính tình nóng nảy, nói không lại liền động thủ đấu pháp, rõ ràng chỉ là quá trình đánh giá tiểu bối, tuyển chọn đệ tử, cuối cùng lại trở thành việc làm theo cảm hứng, đại năng đấu pháp, khiến cả Vấn Đạo tông mở to mắt.

Vì lý do đó, chân thân của tám người này không ở đây, cho dù có nổi giận thật cũng không đánh nhau được.

“Thằng nhóc Man Cốt này không tồi, huyết thống Man tộc thượng cổ thuần khiết, toàn thân đầy Man lực, cùng lứa không có đối thủ, tâm tư cũng đơn thuần, đứa trẻ này rất thích hợp nhận truyền thừa của ta.”

“Chỉ đáng tiếc là quá đơn thuần, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Man tộc thượng cổ diệt vong, sau này có cơ hội, có thể chú trọng bồi dưỡng thêm.”

“Gì mà thích hợp với truyền thừa của ngươi, nghề luyện khí của ta đã lâu chưa có truyền nhân phù hợp rồi, Man Cốt làm việc rất tập trung, đến chỗ ta mới hợp lý!”

Hai vị trưởng lão nói qua nói lại một hồi liền nổi giận, sau đó thì… vẫn chỉ có thể xắn tay áo tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.

Các vị trưởng lão khác không thèm quan tâm đến hai lão ngốc này, tiếp tục đánh giá: “Tiên thể vũ hóa, vạn pháp bất xâm, vô cùng tinh thuần, mọc cánh thành tiên, quả thật đã lâu không thấy rồi, tính thời gian thì lần đầu tiên thể vũ hóa xuất thế, chúng ta chỉ mới bái nhập vào Vấn Đạo tông.”

“Đáng tiếc là tiên thể vũ hóa đó tu luyện quá nhanh, còn chưa thành danh ở đại lục Trung Ương, đã vội tu luyện đến tiên thể đại thành, khiến cho tẩu hỏa nhập ma, không cứu được mà bỏ mình.”

“Lục trưởng lão, trong đám chúng ta lão hiểu rõ tiên thể nhất, có lẽ cô nhóc này có duyên với ngươi.”

“Lý Hạo Nhiên hỏa linh căn, đối với luyện đan hay luyện khí đều là hạt giống tốt, có điều tính tình quá nóng nảy, không tĩnh tâm được. Cửa thứ ba cứ cố sức leo lên, quyết vượt cho bằng được Man Cốt ở phía trước nên hết sức sớm, sau đó liền bị những người khác vượt lên, trở thành người cuối cùng vượt ải.”

“Về phần tên nhóc Mạnh gia và Lục Dương, một đứa linh căn thuần dương, một đứa kiếm linh căn, đều là những hạt giống tốt, cách vượt ải cũng vô cùng sáng tạo, khiến người khác vừa xem vừa ngạc nhiên, hạt giống tốt như vậy… Đại ca, không bằng lão gia ngài bỏ ra chút tâm sức, thu nhận bọn chúng?”

“Đúng đúng, hiện giờ ngài chỉ có mỗi một tên đồ đệ Đới Bất Phàm, Đới Bất Phàm cũng sắp xuất sư rồi, không cần dạy dỗ nữa, giờ thu thêm hai thiên tài, sau này bọn chúng thành tài, chẳng phải ngài sẽ được ngợi ca sao.”

“Cút cút cút, đừng có mà trốn nặng tìm nhẹ, dựa vào cách bọn chúng qua cửa, ta mà thu nhận hai đứa nó thì khỏi nghĩ đến những ngày tháng bình yên nữa. Giờ ta chỉ muốn an ổn nghỉ hưu, làm một thái thượng trưởng lão, các ngươi đừng có mà tìm phiền phức đến cho ta!”

“Nhị trưởng lão, huynh muốn thu nhận chúng nó chứ?”

“Ngươi có tin là ta thu thập ngươi trước không?”

Tám vị trưởng lão cực kỳ khiêm nhường, đối với hai thiên tài đơn linh căn, không có một xíu động tâm nào cả.

Mẹ nó, ai thu nhận hai con người đó, nửa đời sau này đừng hòng nghĩ tới bình yên.

“Ê, các người nhìn kìa, nha đầu Vân Chi đang cho hai đứa nhóc kia lời khuyên, một đứa bái làm đệ tử tông chủ, một đứa bái làm đệ tử lão Tam?!”

Mọi người dồn ánh mắt lên người Tam trưởng lão, Tam trưởng lão cam chịu đành thở dài một hơi, lời khuyên của Vân Chi không sai, ông là người thích hợp nhất để bồi dưỡng linh căn thuần dương.

Trong tám người, Tam trưởng lão bắt mắt nhất, không cao lắm, nhưng đầy cơ bắp, khí huyết dồi dào giống như một bó đuốc giữa đêm đen, rõ ràng là một vị tu luyện thân thể.

Nghe nói lúc ông còn trẻ, khí huyết dồi dào đến mức không cách nào không chế được, phải thường xuyên chạy đến linh điền kéo trâu tinh sang một bên, tự mình kéo cày.

“Cơ mà có phải tông chủ đã chín năm rồi chưa xuất quan không?”

“Hình như là vậy.”

Mọi người chợt nhớ ra bọn họ còn có một cái chức vị tông chủ này nữa, hình như có hay không cũng không khác nhau gì nhiều.

“Vậy kiếm linh căn kia sao bái sư đây?”

Mọi người đang nói chuyện, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp cưỡi mây bay tới, mây tan đi, lộ ra bóng dáng đại sư tỷ.”

“Vân Chi chào các vị sư bá.”

Mọi người vội đứng dậy thi lễ, hiện giờ tông chủ đang bế quan, Vân Chi nắm quyền thay cho tông chủ, quản lý toàn tông, địa vị cao hơn tám vị trưởng lão.

“Vân Chi biết các vị sư bá đều có đệ tử mình yêu thích, nhưng bái sư suy cho cùng rất coi trọng nhân quả, không thể cưỡng cầu, vẫn mong lúc bọn họ chọn sư phụ thì mọi người đừng can thiệp quá phận.

Các trưởng lão đương nhiên là biết điều này, cười khà khà: “Việc này là đương nhiên, việc này là đương nhiên, có điều kiếm linh căn bái làm đệ tử tông chủ, ý của tông chủ, vẫn là con…”

Nhắc tới tông chủ, Vân Chi lại nhíu mày, có chút không vui, lạnh lùng đáp: “Có gì khác nhau sao ạ?”

Tám vị trưởng lão im lặng, quả thật không khác gì nhau.

Đùa thôi, chứ quyết định của con, tông chủ nào dám phản đối?



*Giải thích: vũ hóa = mọc cánh (vũ ở đây là cánh, không phải mưa)
« Chương TrướcChương Tiếp »