Chương 17: Có từng nghe nói qua Lục Địa Kiếm Tiên chưa

Dịch: Kha La Na

"Lục sư huynh, ta nhớ huynh là kiếm linh căn phải không?" Đào Yêu Diệp liếc nhìn thanh bảo kiếm cổ xưa mà Lục Dương đang đeo bên hông, giữa ngón cái và ngón trỏ của Lục Dương lại có vết chai được hình thành do vung kiếm trong thời gian dài, chỉ với thời gian một năm ngắn ngủi đã thay đổi đến vậy, đủ để chứng minh Lục Dương luyện kiếm cực khổ đến mức nào.

Lục Dương gật đầu, khiêm tốn nói: “Miễn cưỡng cũng có thể xem là kiếm tu.”

Tu sĩ dựa vào các loại sở trường khác nhau mà sẽ phân thành: đan tu, phù tu, trận tu, thể tu, kiếm tu… Trong đó, lực công kích của kiếm tu là mạnh nhất, cùng cảnh giới chiến đấu, không ai muốn đối đầu với kiếm tu cả.

Kiếm tu nổi tiếng nhất việc dùng một kiếm phá vạn pháp, dù đạo pháp của ngươi có phi thường đến đâu, ta vẫn có thể dùng một kiếm phá tan.

Trái ngược với kiếm tu là tu sĩ đạo pháp, dù kiếm pháp của ngươi có phi thường đến đâu, ta vẫn có thể dùng vạn pháp phá một kiếm.

Chiêu thức của kiếm tu nổi danh với Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, còn có Kiếm Khai Thiên Môn, Phi Kiếm… Đó đều là những chiêu thức tiếng tăm lẫy lừng.

Áo trắng như tuyết, chân dẫm phi kiếm, đạp gió rẽ sóng, phong thái đó hiên ngang đến cỡ nào?

Tu tiên theo đuổi thứ gì chứ, một là phải mạnh, hai là phải ngầu, vừa hay kiếm tu lại đáp ứng đủ hai cái tiêu chuẩn này, biết bao tu sĩ mong ước trở thành kiếm tu, chỉ đáng tiếc là không có thiên phú kiếm đạo, không có duyên tu kiếm.

“Thế sau này Lục sư huynh học Phi Kiếm, thì huynh sẽ làm thế nào?”

Đào Yêu Diệp chưa từng nghe nói có kiếm tu nào lại sợ độ cao cả.

Người khác tu tiên là để có thể bay, có thể độn thổ, ung dung tự tại, vị Lục sư huynh này tu tiên e rằng chỉ có độn thổ, mới ung dung tự tại được.

Bộ dạng Lục Dương nghiêm túc nói: “Danh hiệu Kiếm Tiên cũng không phải chỉ có thể gắn liền với Phi Thiên, Đào Yêu Diệp sư muội có từng nghe nói qua Lục Địa Kiếm Tiên chưa?”

Đào Yêu Diệp sửng người một lát, nhìn Lục Dương nghiêm túc như vậy, lại nghe thấy cái cụm từ Lục Địa Kiếm Tiên này hơi quen tai, liền thuận theo đó mà gật đầu.

“Ai nói tiên nhân đều cao cao tại thượng chứ? Tiên nhân tiên nhân, kết thúc bằng một chữ ‘nhân’, tiên trên trời, nhân dưới đất, tiên nhân dạo chơi giữa trời đất, trên có thể hái trăng sao, dưới có thể vào vực thẳm, không bị bó buộc.”

“Cụm từ Lục Địa Kiếm Tiên này đã nói rõ, kiếm tiên không phải chỉ ở trên trời, mà cũng có thể đi lại trên mặt đất, có thể lấy được thủ cấp yêu ma ngoài ngàn dặm!”

“Mục tiêu của ta chính là trở thành sự tồn tại giống như Lục Địa Kiếm Tiên!”

Đào Yêu Diệp vừa định thuận theo bầu không khí mà gật đầu lần nữa, may là sự bình tĩnh góp nhặt từng ngày giúp nàng tỉnh táo lại, phát hiện được vấn đề nằm ở đâu: “Không đúng, huynh chờ đã, ta chỉ từng nghe thấy Lục Địa Thần Tiên thôi, chứ cụm từ Lục Địa Kiếm Tiên này là từ đâu ra vậy?”

Lục Dương lẳng lặng nhìn Đào Yêu Diệp ba giây, như thể trong lòng đang chất chứa bí mật muôn đời nào đó, hắn chậm rãi nói.

“Là do ta bịa ra.”

“...”

Thái độ thành khẩn khiến Đào Yêu Diệp không thể nói gì thêm.

Đào Yêu Diệp không còn thảo luận nhiều về mấy cái chủ đề này nữa, mới ở chung ba ngày ngắn ngủi, hình tượng vị Lục sư huynh này đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng nàng.

Lúc ở cửa thứ nhất, nàng tận mắt nhìn thấy Lục Dương kiểm tra ra kiếm linh căn, khi đó Lục Dương trong mắt Đào Yêu Diệp giống như một thanh kiếm khai thiên cương trực công chính, trầm tĩnh ít nói, lại kiên cường mạnh mẽ.

Kết thúc cửa thứ hai, nàng nghe Lục Dương giải thích cách qua ải khác biệt, cảm thấy kiếm tu có tư duy thật linh hoạt, nói không chừng thành tựu trong tương lai sẽ rất cao.

Thời điểm cửa ải thứ ba, nàng ở trên núi Vấn Tâm mệt đến độ mở mắt không lên, cho là không ai có thể lên được bậc thứ năm mươi, vượt ải thành công. Nhưng sự thành công của Lục Dương đã mang lại niềm tin cực lớn cho nàng, lúc ấy nàng mới có thêm nghị lực để tiếp tục leo núi, thuận lợi vượt qua cửa ải.

Một năm sau, nhìn thấy Lục sư huynh sợ độ cao lại cực kỳ siêng nói.

Nàng đã hiểu được cái gì gọi là ‘nhìn xa mới thấy đẹp’.

“Tính toán thời gian, cũng đã đến lúc xuống thuyền rồi.”

Lục Dương mở một tấm bản đồ lớn ra, trên bản đồ thể hiện rất chi tiết, Vấn Đạo tông, Đế thành của vương triều Đại Hạ, núi cao sông dài, thành trì trọng yếu, động thiên phúc địa… tất cả đều được đánh dấu phía trên.

Đây là một phần tám tấm bản đồ của đại lục Trung Ương.

Trên bản đồ còn có một chấm đỏ nhỏ di chuyển rất chi là chậm rãi, nếu không chú ý thì còn tưởng rằng chấm đỏ đó đang đứng yên.

Chấm đỏ nhỏ thể hiện vị trí hiện tại của hai người họ.

Đây không phải là một tấm bản đồ bình thường, mà là một kiện pháp bảo cần thiết khi đi ra ngoài.

Tuy tấm bản đồ tinh xảo, nhưng cái xã Thái Bình này lại quá nhỏ, còn không được đánh dấu trên bản đồ, có thể hiện ra được quận Khúc Hà đã là may lắm rồi.

Chiếc thuyền bay này xuất phát từ Vấn Đạo tông đến Đế thành vương triều Đại Hạ, có biết bao vạn vạn dặm lộ trình, đừng nói là xã Thái Bình, cho dù là quận Khúc Hà ở khoảng cách này cũng chỉ là một điểm nhỏ không đáng kể, trên bản đồ cố lắm cũng chỉ để lại một cái tên.

Thuyền bay cũng sẽ không dừng ở loại địa phương nhỏ như quận Khúc Hà, nếu chỗ nào cũng dừng cả, thì tốc độ của thuyền bay sẽ bị giảm đi đáng kể, hiệu suất tối ưu sẽ chẳng khác xe ngựa là bao.

Chiếc thuyền bay này chỉ sẽ dừng ở mấy điểm vận chuyển lớn như Vấn Đạo tông, thành Thanh Vân, Thông Thiên cốc, núi Phục Long, Đế thành.

Lục Dương từng nghe Đại sư tỷ bảo, muốn xuống thuyền bay, thì chỉ cần nhảy xuống là được.

Nghe thấy vậy khóe mắt Lục Dương giật giật.

Thuyền bay cũng gần giống như máy bay ở kiếp trước, tốc độ cực nhanh, hiệu suất tối ưu, điểm khác biệt lớn nhất là hành khách kiếp trước chỉ có thể ngoan ngoãn đợi máy bay đáp mới xuống được, còn hành khách ở giới tu tiên thì cứ muốn xuống lúc nào thì nhảy lúc đó.

Nổi bật lên tính tự do phóng khoáng.

Đây là lần đầu tiên Lục Dương nhảy thuyền, trong lòng cực kỳ kích động.

Biểu hiện cụ thể là đôi chân đang run lẩy bẩy.

Độ cao đang là cả vạn mét trên không.

“Lục sư huynh, huynh biết cách xuống thuyền chưa?”

“Đương nhiên là biết.” Lục Dương ưỡn ngực, có chút kiêu ngạo.

Vạn mét trên không, không dùng kỹ xảo gì, nhảy thẳng xuống dưới, Trúc Cơ Hậu kỳ cũng sẽ thịt nát như tương.

Lục Dương từng hỏi Đại sư tỷ, rốt cuộc là phải xuống thuyền như thế nào, thì Đại sư tỷ không trả lời, chỉ nói là đừng xem sách hay hỏi người khác, mà hãy tự nghĩ cách, tạo thói quen tư duy độc lập.

Sau này Lục Dương đã nghĩ ra được cách xuống thuyền và cũng đã làm xong công tác chuẩn bị.

Người chuẩn bị xuống thuyền không phải chỉ có hai người Lục Dương, mà còn có bảy tám người lạ khác.

Hai người Lục Dương và bảy tám người xa lạ kia đứng cạnh mép thuyền, xếp thành một hàng.

Bảy tám người xa lạ kia lấy ra những chiếc ô giấy bình thường.

Đào Yêu Diệp lấy ra một chiếc ô màu đỏ được tế luyện kỹ.

Lục Dương lấy ra một chiếc dù nhảy.

“Hử?”

Lục Dương cảm giác như mình không được hòa hợp với quần chúng cho lắm, sao thứ mọi người lấy ra không giống mình nhỉ?

Đang lúc Lục Dương chưa hiểu bọn họ muốn làm gì, thì một gã trung niên áo đen nóng vội cầm ô nhảy khỏi thuyền bay.

Cơ thể người trung niên áo đen rơi xuống dưới như một viên đạn pháo, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Y không chút lo lắng, truyền linh khí vào trong ô, linh khí nhẹ nhàng như tơ, khéo léo quấn quanh thân ô như một con rắn xanh.

Chiếc ô như thể có sinh mệnh, thức tỉnh từ trong trạng thái ngủ đông và bung ra, tốc độ rơi xuống của người trung niên áo đen dần chậm lại, chao qua đảo lại, rồi an toàn đáp xuống.

Người trung niên áo đen buông tay, chiếc ô khép lại, hóa thành một vệt sáng lướt xuyên qua biển mây, trở về thuyền bay.

Chiếc ô không phải là đồ của người trung niên áo đen, mà là đồ thuyền bay cấp tạm cho khách mượn sử dụng.

Bảy tám người xa lạ và Đào Yêu Diệp quay đầu lại nhìn Lục Dương, ngay cả trong mắt của Đào Yêu Diệp cũng đầy sự khó hiểu.

Trong tay bọn họ cầm chiếc ô dùng để chuẩn bị nhảy thuyền, còn lưng huynh đeo cái bao kia làm gì vậy?

Ngoài mặt Lục Dương tỏ vẻ bình thản, đối diện với những ánh mắt khó hiểu còn đáp lại bằng nụ cười sáng lạn, giống như kẻ khác biệt không phải là mình.

Thật ra trong lòng hắn sóng nước cuộn trào, miệng đầy lời sáo rỗng nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Vạn lời muốn nói đều hóa lại thành một câu —— Đại sư tỷ, tỷ hại ta rồi!