Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

8.4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Diệp Nhược Giai Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọ …
Xem Thêm

Chương 11: Ngủ nhờ một đêm?
Gió ngoài phòng càng lúc càng to, còn chưa nghe được tiếng sấm thì những hạt mưa liền lộp độp rơi xuống không hề báo trước.

Mạnh Cảnh Xuân nhìn tình hình trước mắt, biết mình không nên nán lại lâu thêm, liền lặng lẽ chuồn ra ngoài, hỏi mượn hạ nhân trong phủ cái ô, sau đó một mình yên lặng đi về.

Hôm nay đáng lẽ là ngày vui trong cung, sao Nhị điện hạ lại mang theo dáng vẻ bi thương như vậy mà đến đây? Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ rất lâu, nhưng trong đầu vẫn chỉ là một mảng lơ mơ. Bên ngoài mưa to gió lớn đến nỗi Mạnh Cảnh Xuân có cảm giác như mình cũng sẽ bị cuốn bay đi mất.

Đường về quan xá dài đằng đẵng, cái ô nho nhỏ đối với gió to cỡ này cũng chỉ vô tác dụng, đến khi nàng về đến quan xá thì đã ướt như chuột lột.

Vội vàng đóng cửa lại rồi chạy đi đốt đèn, nhưng không ngờ ngọn nến lại chỉ còn một mẩu nhỏ, ngọn lửa leo lét chớp tắt. Mạnh Cảnh Xuân cởi bỏ chiếc áo khoác ướt đẫm, định ra sân sau nấu nước, nhưng khi mở sọt than ra thì chỉ muốn khóc. Mấy hôm nay nàng đều chết dí ở nha môn cả ngày lẫn đêm, nên trong nhà hết than hết nến mà cũng không biết, đúng là đãng trí quá mà.

Nàng cân nhắc một lát, rồi mặc áo khoác vào lần nữa, mở cửa đi đến trước nhà Thẩm Anh. “Cộc cộc cộc” gõ một lần, không ai để ý. “Cộc cộc cộc, Tướng gia”, không ai để ý. “Tướng gia, Tướng gia, cộc cộc cộc”. Đến khi nàng đang muốn gọi lần thứ 4 thì cửa cuối cùng cũng mở.

Rất rõ ràng, Thẩm Anh cũng chỉ vừa mới về đến nhà, tuy nhìn không đến nỗi chật vật như nàng, nhưng quần áo trên người cũng đều ướt cả.

"Có chuyện gì thế?" Giọng Thẩm Anh lành lạnh, khiến Mạnh Cảnh Xuân không biết phải mở miệng thế nào.

"Hạ quan, hạ quan tới mượn vài thứ......" Nàng lại vội vàng bổ sung, "Ngày khác sẽ trả."

“Vào đi.” Thẩm Anh nói xong liền xoay người đi vào nhà.

Mạnh Cảnh Xuân đóng cửa lại, rón ra rón rén đi vào trong, còn không quên ngó ngang ngó dọc, hình như không có chỗ nào có thể giấu được nhiều bạc trắng đâu nha.

Ấm nước còn đang đun, Mạnh Cảnh Xuân đứng ở cửa phòng ngủ, cũng không ngó vào trong, chỉ nói: "Hạ quan muốn mượn hai cây nến và một ít than củi để nấu nước.”

Thẩm Anh không để ý đến nàng, không biết đang làm cái gì ở bên trong. Ấm nước trên bếp lò sắp sôi, Mạnh Cảnh Xuân thò đầu vào trong thăm dò, thấy Thẩm Anh đã thay đống quần áo ướt sũng ra, hiện tại đang mặc một bộ trung y sạch sẽ, tóc xõa xuống dưới. Tuy chỉ là cái bóng lưng, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nhanh chóng quay đầu, gọi to: "Tướng gia, nước sắp sôi."

Thẩm Anh từ bên trong đi ra, trên người chỉ khoác lỏng lẻo một bộ trung y màu trắng, vạt áo trước hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Mạnh Cảnh Xuân sững sờ một chút, nuốt nuốt bọt rồi vội vàng chuyển mắt đi, lặp lại mấy thứ muốn mượn một lần nữa: “Hạ quan xin mượn một ít nến và than củi."

“Ngay cả mấy thứ này mà cũng quên chuẩn bị dự phòng nhiều một chút sao?”

Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu không nói, trong lòng lại oán hận nghĩ, xem đi xem đi, lại muốn thuyết giáo! Mượn có vài thứ, cũng không phải là không trả, vậy mà còn phải giáo huấn lão tử là sao!

“Nến ở trong ngăn tủ kia, còn than củi thì trong sọt than, tự mình đi lấy đi.” Thẩm Anh nói xong liền xách ấm nước lên, rót vào trong thùng gỗ, sau đó lại đi múc nước nấu thêm.

Mạnh Cảnh Xuân đoán chắc là hắn định nấu nước tắm rửa, liền nhẹ nhàng lặng yên đi tìm hai cây nến, lại cầm tờ giấy bao lại vài cục than, nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa, lặng lẽ về nhà.

Khi Thẩm Anh từ sân sau quay trở lại phòng thì không thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu nữa, cứ như vậy mà lén lén lút lút trở về không thèm báo tiếng nào, thật đúng là kẻ lập dị mà.

Sau khi về đến nhà, Mạnh Cảnh Xuân phải đi qua đi lại đến rất muộn mới thu dọn xong xuôi. Đêm đó ngủ mơ thấy vô số giấc mộng, đến sáng dậy thấy đầu óc nhão nhoét như một đống hồ dán.

Vào đến nha môn, nghe mọi người bàn tán, trên yến tiệc trong buổi đại hôn hôm qua của thái tử, Nhị điện hạ uống đến nát bét, sau đó một mình xuất cung, cũng không biết đã đi đâu. Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân lập tức hiện lên gương mặt đau khổ hôm qua của Nhị điện hạ, cùng với vẻ mặt lạnh lùng đến nhạt nhẽo của Trần Đình Phương, nghĩ một hồi lại cảm thấy không giống sự thật......

Chuyện này bị người ta đồn thổi loạn cả lên, nói rằng Nhị điện hạ quý mến tiểu thư Ngụy phủ đã lâu, bây giờ lại đột nhiên biến thành hoàng tẩu của mình, nên đau khổ vật vã.

Cũng có người nghe vậy thì bĩu môi, nói tiểu thư Ngụy phủ suốt ngày chỉ ru rú trong khuê phòng, ngoài cha mẹ huynh đệ và hạ nhân trong phủ, thì không hề có ai khác nhìn thấy diện mạo của nàng, làm sao có thể có tư tình gì với Nhị điện hạ.

Mạnh Cảnh Xuân nghe thì chỉ cười, lời đồn trên phố luôn luôn lợi hại, nàng đã từng trải qua nên biết, đổi trắng thay đen, không phân biệt thị phi, bôi xấu thanh danh của người khác, chưa kể còn có vài người có tâm rêu rao thổi phồng lên để mọi người chú ý tới.

Huống chi nàng cũng không có thời gian rảnh mà để ý đến mấy chuyện đó. Ngày hôm đó, nàng được về sớm, định ngủ một giấc trước rồi đi nhà bếp ăn cơm, không ngờ còn chưa kịp thay y phục ra thì đã vang lên tiếng đập cửa.

Vốn dĩ Mạnh Cảnh Xuân tưởng là người bên nhà bếp đến đưa đồ ăn gì đó, đến khi mở cửa ra thì bị dọa cho nhảy dựng lên. Ngoài cửa có 4 người, đều là những bạn đồng môn của nàng ở thư viện!

Bốn người kia tay xách hành lý, lưng cõng rương sách, bộ dáng phong trần mệt mỏi. Mạnh Cảnh Xuân líu lưỡi: "Ngươi, sao các ngươi lại tìm ra chỗ này......"

Một thư sinh trong đó nói: “Hỏi người trong hội quán, họ nói bây giờ ngươi ở trong quan xá, sau đó đi trên đường hỏi thăm thì dò được đến đây.”

“Ờ.” Mạnh Cảnh Xuân nghĩ bụng, kế hoạch ngủ bù xem như tan tành mây khói rồi, liền nói, "Các ngươi đường xa tới đây, ta không thể đón tiếp chu đáo. Nếu không ghét bỏ thì ở gần quan xá này có một quán rượu, chúng ta đến đó mở tiệc tẩy trần.”

Bốn người kia đương nhiên vui vẻ đồng ý, Mạnh Cảnh Xuân âm thầm sờ sờ túi tiền trong tay áo, chỉ đáng thương cho bạc của ta.

Nàng sờ sờ lỗ mũi, dẫn bốn người đi đến quán rượu.

Trong bữa tiệc, bốn người kia ăn uống cực kỳ vui vẻ, kể cho Mạnh Cảnh Xuân rất nhiều chuyện ở quê, còn nói sau khi nàng đỗ Thám hoa, càng ngày càng nhiều người tìm đến thư viện để học, ngay cả phu tử cũng cười không khép được miệng.

Sau đó còn nói, bây giờ nàng đã ra làm quan ở kinh thành, nhất định là tiền đồ rộng thênh thang vân vân, sau này nhất định đừng quên giúp đỡ.

Mạnh Cảnh Xuân cố gắng vực dậy tinh thần, nàng cực kỳ mệt mỏi, vậy mà bây giờ còn phải trưng ra vẻ mặt vui vẻ để thắt chặt tình hữu nghị với mấy người bạn đồng môn này.

Ngày trước khi còn ở thư viện, nàng chỉ muốn tránh né phiền toái, phần lớn thời gian đều không tiếp xúc với người khác. Bởi vậy Mạnh Cảnh Xuân cũng không quá thân thiết với mấy người bạn đồng môn. Nếu không phải vì mẫu thân nhất định muốn nàng đến thư viện, thì nàng thật sự không muốn học chung với mấy người này.

Nàng là người thường hay ngậm bồ hòn làm ngọt, dáng vẻ lại gầy teo bé xíu, nên hay bị người khác bắt nạt. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng liền liều mạng học hành, một lòng một dạ muốn thi đỗ công danh, như vậy mới có lý do để quay trở lại kinh thành. Ký ức của nàng về kinh thành rất ít, rất nhiều chuyện đã dần dần rơi vào quên lãng theo quãng thời gian hơn mười năm này. 11 năm trước, nàng ngồi trên giường trúc xem giấy chẩn bệnh của phụ thân, rất nhiều chữ vẫn còn chưa biết đọc. Lúc đó thân thể của mẫu thân không tốt, ngồi bên cạnh nhìn nàng, dáng vẻ vẫn tao nhã như vậy, không gấp không vội uống cạn thuốc trong bát.

Nàng buồn bực uống thêm một chén rượu, cũng không để ý bốn người xung quanh đang sôi nổi bàn luận chuyện gì.

Cuối cùng, Mạnh Cảnh Xuân hỏi bốn người bọn hắn vì sao lại đến kinh thành, lúc này bọn họ mới trả lời là đến kinh thành để theo thầy nghiên cứu học vấn. Mạnh Cảnh Xuân đáp lại một tiếng, thấy không còn sớm, liền đứng dậy tính tiền với tiểu nhị.

Trả tiền xong, nàng đang định mở miệng xin phép đi trước, ngày khác lại gặp nhau, thì một vị cùng trường đã nói: “Hôm nay còn chơi chưa đã, Mạnh hiền đệ và chúng ta đã rất lâu không được gặp nhau, không bằng tán dóc thâu đêm suốt sáng cho thật đã!

Mạnh Cảnh Xuân âm thầm cau mày, cân nhắc lựa lời rất lâu mới nói ra lời từ chối: “Sáng sớm mai ta đã phải đi nha môn, sợ rằng...... không thể theo được."

Nhưng cái tên không có đầu óc kia lại nói: “Mạnh huynh thật sự không phải là bạn tốt, hay là lên kinh thành làm quan rồi, nên không muốn qua lại với những người như bọn ta nữa?”

Trước giờ Mạnh Cảnh Xuân vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại lại mệt đến mức không còn sức đâu mà cãi lại.

Bốn người kia vẫn kiên trì sống chết muốn về quan xá của Mạnh Cảnh Xuân, còn bảo là có mang một ít đặc sản quê nàng muốn đưa cho nàng. Lúc rời khỏi quán rượu còn thuận tiện cầm theo một vò rượu và một ít thức ăn.

Mạnh Cảnh Xuân thật sự không nói được gì, thôi thì cứ tùy bọn hắn đi.

Một nhóm người trải chiếu trong phòng, ngồi trên đất ăn uống tiệc tùng cực kỳ vui vẻ, Mạnh Cảnh Xuân câu được câu không ứng phó, cảm thấy đau đầu kinh khủng.

Bất tri bất giác đã đến đêm khuya, bốn người kia uống đến ngã trái ngã phải, trong phòng nồng nặc mùi rượu.

Mạnh Cảnh Xuân từ mớ chén bát ngổn ngang trên chiếu đứng dậy, đầu óc ong ong. Nhìn lướt qua một vòng trong phòng, thật sự không biết làm sao để ngủ, ngay cả chiếu cũng đều đã trải ra đất, trên giường chỉ còn cái ván. Huống chi đám người này lại còn vừa ngáy vừa nói mớ, ai mà ngủ được?

Nàng hạ quyết tâm, từ trong ngăn tủ kéo tấm chăn bông ra, lặng lẽ ra cửa. Thời tiết tối nay không tốt, khiến người khác thấy bực bội khó chịu. Mạnh Cảnh Xuân hít một hơi thật sâu, đi đến trước cửa nhà Thẩm Anh, do dự rất lâu, sau đó vươn tay gõ cửa.

Gõ một lần, hai lần, ba lần, nàng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tướng gia......"

Đợi một lát vẫn không có ai ra mở cửa. Mạnh Cảnh Xuân đứng ngốc ở đó không biết làm sao, nhưng cũng không gõ cửa tiếp. Nàng nghĩ chắc là Thẩm Anh ngủ rồi, thôi vậy.

Nhưng ngay khi nàng quay đi định trở về, thì đèn bên trong phòng bỗng sáng lên.

Nàng giương mắt lên nhìn, thấy Thẩm Anh mở cửa, trên người mặc trung y, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Mạnh Cảnh Xuân không biết phải làm sao, chỉ cúi đầu, ôm thảm nói: “Quấy nhiễu Tướng gia nghỉ ngơi...... Hạ quan thật sự......"

Giọng Thẩm Anh uể oải: "Chuyện gì?"

Giọng Mạnh Cảnh Xuân nhỏ như muỗi kêu: “Hôm nay có mấy vị đồng môn ở quê đến đây, uống say ngủ trong nhà hạ quan...... Hạ quan thật sự không còn nơi nào để ngủ...... Nên nghĩ, không biết có thể trải đệm nằm dưới đất bên nhà Tướng gia hay không ......"

Thẩm Anh cực kỳ mệt mỏi, đã gần đến giờ Tý(1), gió đêm thổi hiu hiu mát mẻ. Thẩm Anh thấy nàng đáng thương tội nghiệp ôm tấm chăn bông đứng ở bên ngoài, có cảm giác không đành lòng. Vốn dĩ còn định hỏi thêm vài câu, cuối cùng lại chỉ nói ngắn gọn: “Vào đi.”

(1) Giờ Tý = 11h – 1h sáng.

Mạnh Cảnh Xuân lúc này mới thở phào một hơi, mắt nhìn thư phòng, nói: “Tướng gia đi ngủ đi, hạ quan vào thư phòng ngủ.”

Dù sao Thẩm Anh cũng đã sống ở đây hơn 10 năm, cho dù phòng ốc được thiết kế giống với bên nhà Mạnh Cảnh Xuân, nhưng đồ đạc bên trong lại được sắp xếp khiến người ta dễ chịu hơn nhiều. Lần trước Mạnh Cảnh Xuân đến đây mượn đồ, thấy nhà Tướng gia thoải mái như thế, còn suy nghĩ nếu một ngày nào có nàng có tiền dư, cũng phải sắp xếp bố trí lại gian phòng của mình cho thật thoải mái, mà không phải là chỉ có thể nằm trên cái giường cứng ngắc kia.

Thư phòng tuy bé, nhưng trên sàn nhà được trải chiếu cói, ở chính giữa đặt nệm êm và bàn thấp, trên giá chất đầy sách, trong góc tường bày chậu hoa, cực kỳ trang nhã.

Còn nhà Mạnh Cảnh Xuân thì ngược lại, thư phòng trước giờ không hề được dùng tới, chỉ có một cái bàn gỗ cũ kỹ cồng kềnh.

Phải có so sánh thì mới thấy khác biệt, nhưng lúc này Mạnh Cảnh Xuân cũng không hơi đâu mà suy nghĩ về mấy chuyện này, sau khi cởi giày liền lê theo thân thể mệt mỏi trực tiếp đi vào giấc ngủ.

Nàng ôm tấm thảm nằm xuống tấm chiếu cói, rốt cuộc bên tai cũng được thanh tịnh, thỏa mãn thở dài. Vừa mới nhắm mắt lại, lại nghe tiếng bước chân, nàng mở to mắt, thấy ngọn đèn lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, Thẩm Anh ôm một đống chăn đệm chậm rãi đi đến.

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng ngồi dậy, Thẩm Anh ném chăn cho nàng, nhàn nhạt nói một câu: “Sàn nhà rất cứng, lót chăn mà ngủ.”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu, nói: "Tướng gia không cần để ý đến hạ quan đâu, nhanh đi nghỉ đi."

Thẩm Anh xoay người đang muốn đi, lại thình lình quay đầu sang liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi định mặc một thân quan bào này mà ngủ sao?”

Thêm Bình Luận