Chương 8

"Nếu như không biết làm như thế nào, trước tiên có thể xem đề thi trên sách."

Lâm Nam Tinh gật gật đầu, nhấc bút lên mới phản ứng lại mình không có sách giáo khoa.

"Thầy ơi, em không có sách giáo khoa lớp 12."

Vương Chính Tín nói: "Trước tiên xem chung với bạn cùng bàn đi, tan học thầy đến văn phòng xem có còn không.”

Lâm Nam Tinh: "Cảm ơn thầy."

Nói ngắn gọn một số lưu ý ở trường học, Vương Chính Tín trở lại bục giảng.

Ngay sau khi hắn rời đi, góc này im lặng một lần nữa.

Hoắc Thời Chu ném bản nháp sang một bên và tiếp tục chơi trò chơi.

Lâm Nam Tinh một bên chuyển bút, một bên ngẩn người trước đề bài.

Vấn đề nhỏ thứ hai cậu thật sự không biết.

Trước mắt bỗng nhiên có thêm một quyển sách toán học mới.

"Hôm nay cậu sẽ là người đầu tiên được dùng sách của tôi." Lô Khắc chạm vào mũi của mình và nói một cách thoải mái, "dù sao đối với tôi nó cũng vô ích."

Lô Khắc ngũ quan đoan chính, khí chất nhã nhặn, còn đeo cặp kính gọng nhỏ, là diện mạo học bá điển hình.

Lâm Nam Tinh hiểu những gì hắn nói một cách hợp lý như là "tất cả đã học được rồi, không cần sách", vì vậy không từ chối Lô Khắc.

Đang muốn thỉnh giáo một chút về cách giải quyết vấn đề nhỏ thứ hai, bên tai vang lên tiếng đọc đề của Lô Khắc: "Đã biết hàm số f(x)=a, ách..."

Cậu suy nghĩ một lúc, nói từng chữ một: "A, L, N." ”

Lâm Nam Tinh sửng sốt một chút, cái bọn họ nhìn thấy là cùng một đề sao?

Hoắc Thời Chu vỗ một cái vào trán Lô Khắc: "Ln, đọc ln, cái gì L, N."

"Hai chữ cái này hóa ra là gắn liền với nhau," Lô Khắc bừng tỉnh.

"Ông, cái này cũng là liên kết với nhau sao?"

"Nói nhảm, đây là log."

Ngay cả hàm số ln cơ bản và log phát âm cũng không biết, đây quả thực là học tra đến cực hạn.

Lâm Nam Tinh bỗng nhiên cảm thấy sách toán có chút nóng tay, cậu ngượng ngùng làm chậm trễ đến Lô Khắc.

Cậu nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể cùng nhau ——"

Chưa dứt lời, một quyển sách toán khác ném vào lòng Lô Khắc.

Hoắc Thời Chu ghét bỏ nói: "Đọc sách nhiều hơn đi, đồ ngốc."

"Mười phút đã hết, tất cả đều ngồi xuống."

Lâm Nam Tinh chỉ mong chờ như vậy, cậu lập tức xoay người, thắt lưng thẳng tắp, hai tay tự nhiên đặt ở trên bàn.

Hoắc Thời Chu nhấc mí mắt lên, nhìn cánh tay trắng nõn của cậu.

Cổ tay của cậu rất nhỏ, xương cổ tay hơi nhô lên, mu bàn tay có thể nhìn thấy rõ ràng tĩnh mạch màu xanh nhạt, dưới ánh mặt trời có loại cảm giác yếu ớt vừa chạm là vỡ, nhưng cũng bởi vậy mà càng thêm mê người.

"Mở sách ra trước, chúng ta xem một chút ví dụ của