Không thể chọn C, Lâm Nam Tinh chỉ có thể lùi lại và chọn phương án thứ hai, chỉ vào bàn trước mặt Hoắc Thời Chu và nói: "Thầy ơi, em ngồi đó."
Vương Chính Tín có chút do dự, tối hôm qua lãnh đạo trường đặc biệt gọi điện thoại nói cho hắn biết tình huống của Lâm Nam Tinh, bảo hắn cố gắng chiếu cố vị tiểu thiếu gia này.
Chọn một chỗ ngồi thực sự không phải là một vấn đề lớn, trọng tâm là bên cạnh Hoắc Thời Chu.
Tiểu E lại bắt đầu đếm ngược, Lâm Nam Tinh sợ không giữ nổi tuổi thọ một tháng, thúc giục nói: "Thầy ơi, được không?”
Vương Chính Tín đáp: "Có thể, em ngồi đó trước, vài ngày nữa chúng ta sẽ thay đổi chỗ ngồi.”
Lâm Nam Tinh vội vàng hoảng hốt đi về phía sau, cặp sách còn chưa đặt lên liền ngồi xuống.
[Tích Tích, hoàn thành nhiệm vụ, tuổi thọ tăng thêm mười ngày.]
Lâm Nam Tinh thở ra một hơi, lấy ra đồ vật trong túi sách.
Văn phòng phẩm, ly nước và một hộp thuốc nhỏ được đặt đặc biệt trong lớp học.
Nhìn trong hòm đầy thuốc, Lâm Nam Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cậu hỏi E: [Nếu tôi không uống thuốc, nó có tác động gì không?]
Tiểu E nói đơn giản và thô bạo: [Tăng tốc độ tử vong.]
Lâm Nam Tinh dừng một chút, truy hỏi: [Tôi sẽ không phải sống cả đời với bệnh tật chứ?]
Điều cậu muốn chính là sống lâu trăm tuổi, thật khỏe mạnh, giống như người bình thường...
Tiểu E trầm mặc một lát, chậm rãi giải thích: [Thời gian tử vong hiện tại của anh được xác định căn cứ vào tình trạng thể chất hiện tại, tuổi thọ của phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ tương đương với viên thuốc phục sinh mà anh mua bằng kim cương khi chơi game, sự phục sinh sẽ không thay đổi cấp bậc nhân vật của anh, do đó cũng sẽ không làm cho anh khỏe mạnh. 】
Lâm Nam Tinh lúc trước còn tưởng rằng hệ thống kéo dài tính mạng chính là để cho cậu không chết được.
Cậu im lặng một lúc, đau lòng hỏi: "Vì vậy, tôi cũng không được trượt tuyết ở khu nghĩ dưỡng sao?]
[Anh đương nhiên có thể đi chơi, cùng lắm thì ở viện mấy tháng, không hoàn thành nhiệm vụ, sớm rời khỏi nhân thế mà thôi.]
Lâm Nam Tinh: ...
Tiểu E uy hϊếp xong, nghiêm túc nói: [Tiểu E chỉ là một hệ thống kéo dài cuộc sống đơn thuần, xin vui lòng uống thuốc thật tốt để điều trị cơ thể.]
Cuối cùng, nó bổ sung: [Tin vào khoa học, tin vào y học.]
Lâm Nam Tinh trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu vậy mà lại bị cái này hệ thống không khoa học nhất giáo dục phải tin tưởng khoa học.
"Cho các em mười phút, hai bàn thảo luận đề tài này với nhau."
Vương Chính Tín gõ bảng đen, trên đó viết một đề đạo hàm.
Các bạn học ở bàn trước không thể chờ đợi được xoay người, mượn danh nghĩa thảo luận đề tài quang minh chính đại nói chuyện phiếm.
Lâm Nam Tinh không hề muốn cùng Hoắc Thời Chu thảo luận đề tài, càng không muốn nói chuyện phiếm cùng với anh.
Cậu nhìn về phía bạn cùng bàn, bạn cùng bàn chính là nam sinh vừa nói chuyện phiếm với Hoắc Thời Chu.
"Lô Khắc."
Lô Khắc tự giới thiệu bản thân, ôm sách giáo khoa xoay người.
Thật kỳ lạ khi cả lớp quay lại mà mình thì không.
Lâm Nam Tinh không có cách nào khác, cậu đành phải ôm hòm thuốc, lòng không cam tâm tình nguyện xoay người.
Thật bất ngờ, lần này Hoắc Thời Chu không bày ra khuôn mặt thối nữa.
Anh thản nhiên nhìn lướt qua Lâm Nam Tinh, cúi đầu chơi điện thoại di động.
Lâm Nam Tinh chậm rãi mở hòm thuốc ra, một bữa ăn của cậu phải uống rất nhiều thuốc.
Bởi vì sợ rơi, mỗi lần trước khi uống thuốc, cậu đều phải lấy hết viên nang ra, đặt trên khăn giấy, kiểm kê một lần.
Âm thanh giấy lá nhôm của thuốc vang lên tiếp tục, thu hút sự chú ý của hai người khác trên bàn.
Hoắc Thời Chu nhấc con ngươi lên, trên bàn xuất hiện một ngọn núi thuốc nhỏ.
Thuốc tản ra vị đắng phức tạp, chỉ cần ngửi thấy, trong miệng đều lan tràn ra mùi vị khó chấp nhận.
Lâm Nam Tinh từng ngụm từng ngụm uống thuốc, uống xong tất cả thuốc, cậu ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, nghiễm nhiên đối với việc này đã thành thói quen.
Đầu ngón tay Hoắc Thời Chu dừng lại, thân thể đồ vật nhỏ này kém đến vậy sao...
Lô Khắc không thể không hỏi: "Không thấy đắng sao?"
"Cũng được, quen rồi."
Lâm Nam Tinh bóc một viên kẹo bạc hà, thoáng nhìn thấy Vương Chính Tín đi về phía sau, cậu nhẹ giọng nhắc nhở: "Thầy giáo lại đây.”
Hoắc Thời Chu nhướng mày, bày ra vẻ mặt "Vậy thì sao?".
Lâm Nam Tinh nhìn đồ cấm nghênh ngang đặt ở trên bàn, thầm nghĩ có chút điên cuồng.
Ôn nhị thiếu gia cũng biết phải cất điện thoại di động ở trước mặt thầy giáo.
Lô Khắc rất có kinh nghiệm trong việc này, hắn nhanh chóng nhặt bản nháp, "ba" trên điện thoại di động của Hoắc Thời Chu, ngay sau đó bắt đầu thảo luận về chủ đề.
"Đây là đạo hàm."
Vương Chính Tín vừa vặn đi tới bên cạnh Lô Khắc.
Lâm Nam Tinh vô cùng phối hợp tham gia thảo luận: "Đúng vậy, vấn đề nhỏ thứ nhất cầu giới hạn còn rất đơn giản.”
"Vấn đề thứ hai tôi chưa nghĩ ra."
Vương Chính Tín dừng bước, cười nói: "Đề này kỳ thật không phải rất khó, chỉ là có hơi phức tạp.”