Chương 5

Lâm Nam Tinh và Ôn Sướиɠ thời thơ ấu cùng nhau làm xét nghiệm gen, kết quả xét nghiệm đều là Omega, cho dù sau đó năm ngoái khi Lâm Nam Tinh phân hóa thành Beta, Ôn Sướиɠ cũng vẫn coi cậu là omega.

Lâm Nam Tinh đoán được là nguyên nhân này, dù sao Ôn Sướиɠ ngay cả lúc mua thuốc ức chế cũng sẽ mua cho cậu một phần.

Suy nghĩ ăn sâu không thể thay đổi trong một năm rưỡi.

"Tôi sống ở khu B1 tòa nhà 305," Lâm Nam Tinh nhấn mạnh, tiếp tục nói, "Bạn cùng phòng mà tôi hỏi cũng là một beta."

Nghe được đối thoại của hai người, Alpha ở một bên lộ vẻ thất vọng, cùng bạn học thấp giọng nói mấy câu liền rời đi.

Ôn Sướиɠ trợ trợn trắng mắt, mắng: "Chó Alpha, nghe được cậu là Beta cũng không quay đầu lại mà đi.”

Lâm Nam Tinh nở nụ cười: "Cái này không phải rất tốt sao, tránh lãng phí nước miếng của tôi.”

Tính tình Ôn Sướиɠ đến nhanh đi cũng nhanh, quay đầu lại cười hì hì nói: "Đúng rồi Tinh Tinh, tôi hỏi được bạn cùng phòng của cậu rồi.”

"Tên anh ấy là Hoắc Thời Chu, ở trường hình như còn rất nổi tiếng."

Lâm Nam Tinh thầm nhẩm tên một lần.

"Lúc mới khai giảng, anh Mao có chức cao bên cạnh hình như bởi vì chuyện của bạn gái mà bị một đám Alpha chặn đường, kết quả một mình Hoắc Thời Chu, đánh bọn họ toàn bộ vào bệnh viện."

"Từ đó về sau thành danh, nghe nói thậm chí có rất nhiều Omega thích anh ấy."

Nói đến đây, Ôn Sướиɠ tò mò hỏi: "Cậu vừa về ký túc xá thấy anh ấy như thế nào? Đẹp trai không?”

"Tôi chỉ tìm được một tấm ảnh bóng lưng."

"Ừm, " Lâm Nam Tinh gật gật đầu, nghi hoặc nói, "Cậu chưa từng tự nhìn thấy sao?”

"Không có, tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL, đã lâu không đến trường." Ôn Sướиɠ thở dài, bắt đầu oán giận lớp học thêm.

Lâm Nam Tinh vừa nghe cậu ta càu nhàu, vừa suy tư về nhiệm vụ.

Cả hai nhiệm vụ hiện tại đều liên quan đến Hoắc Thời Chu.

Tại sao lại là Hoắc Thời Chu?

Bởi vì tư cách bạn cùng phòng? Hay vì là anh như vậy?

Anh có gì đặc biệt sao?

............

Trong lúc suy nghĩ lung tung, hai người đến tòa nhà giảng dạy của lớp mười hai.

Đã đến lớp, hành lang vô cùng yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe được từng lớp học đang đọc to bài văn.

Bước chân Lâm Nam Tinh chậm lại, hạ thấp giọng nói hỏi: “Sướиɠ Sướиɠ, cậu còn biết chuyện khác về Hoắc Thời Chu không?”

Ôn Sướиɠ không nghĩ nhiều, cho rằng cậu chỉ đơn thuần bát quái mà thôi.

"Có chứ," cậu ta quang minh chính đại lấy điện thoại di động ra, "Trên diễn đàn có rất nhiều bài viết về anh ấy, tôi đều thu thập được rồi.”

Ôn Sướиɠ liếc mắt một cái duyệt qua mười hàng tiêu đề, rối rắm nói cái nào trước.

"Có gì kỳ quái không?" Lâm Nam Tinh hỏi.

"Kỳ quái một chút sao? Hình như tôi có thấy qua rồi.”

Ôn Sướиɠ lướt màn hình một lát, đột nhiên a một tiếng: "Cái này cái này.”

"Về ánh mắt của anh ấy, màu sắc không rõ."

"Có người nói là đen, có người nói là lam đen, vậy mà còn có người nói là đỏ?"

"Cái gì thế, hẳn là con ngươi rất đẹp đi, " Ôn Sướиɠ nhịn không được chửi bới, "Tôi còn có màu đen đầy màu sắc. ”

Trước mắt Lâm Nam Tinh hiện lên ánh mắt Hoắc Thời Chu, cảm giác dù đồng tử kỳ lạ hơn nữa, gắn ở trên gương mặt kia, cũng đều là điểm cộng.

“Tinh Tử, cậu thấy rõ ánh mắt anh ấy không?” Ôn Sướиɠ hỏi.

Lâm Nam Tinh nói sự thật: "Không.”

Lông mi của Hoắc Thời Chu dày và dài, khi anh rũ mắt hoàn toàn bị chặn lại.

Một người hai người đều không thấy rõ mắt, Ôn Sướиɠ bĩu môi, nói thầm: "Mắt quá nhỏ sao?”

Càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này, cậu ta trong nháy mắt ghét bỏ mặt: "Híp mắt có thể đẹp trai đến đâu chứ, chậc.”

Đột nhiên, bước chân Lâm Nam Tinh dừng lại, khẽ nâng hàm lên: "A.”

"Cái gì?" Ôn Sướиɠ khó hiểu nhìn về phía trước.

Phía trước là lớp 11, hàng ghế sau có một nam sinh buộc dây buộc tóc thể thao màu đen, đường nét sườn mặt anh gần như hoàn mỹ, khóe môi không chút để ý hơi nhếch lên.