Chương 30

Mắng toàn bộ bạn học trong lớp, cậu lại điểm danh chỉ trích mấy alpha ầm ĩ, khoát tay nói: "Được rồi, mau đọc thuộc lòng đi.”

Quan tâm đến thương thế của Lâm Nam Tinh xong, Vương Chính Tín mới rời khỏi phòng học.

Khi hắn rời đi, âm thanh xì xào của lớp học ngay lập tức vang lên:

"Là ai đẩy đấy?”

"Lâm Nam Tinh cũng quá xui xẻo rồi.”

"Cậu ấy bị bong gân có nặng không. ”

"Hôm qua tôi thấy một số alpha lớp năm chơi ở hành lang. ”

............

Lý Nhân quay đầu hỏi Lâm Nam Tinh: "Chân cậu thế nào rồi? ”

Lâm Nam Tinh nói sự thật: "Tốt hơn nhiều rồi."

Lý Nhân nhỏ giọng nói: "Nếu cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”

Lâm Nam Tinh cười cười: "Được, tôi sẽ không khách khí. ”

Nghe thấy cả lớp, thậm chí ngay cả bạn cùng bàn cũng đang chú ý đến Lâm Nam Tinh, khóe miệng Lương Chiêu Chiêu dần dần rũ xuống.

Cô ta xoay người, dịu dàng nói: "Nam Tinh, hôm qua thầy Phương có tìm cậu nói chuyện cuộc tranh tài sáng tác không? ”

"Nói rồi. ”

Lâm Nam Tinh gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua thầy Phương bảo cậu gọi Lương Chiêu Chiêu tới.

“Thầy Phương tìm cậu, hôm qua tôi quên nói..."

"Không có việc gì đâu, " Liệt Chiêu Chiêu vén tóc, nói như trút được gánh nặng, "Tôi còn lo lắng cậu còn đang giận Tống Quang, không muốn nói chuyện cùng tôi.”

Lý Nhân chỉ biết chuyện Tống Quang và Hoắc Thời Chu chơi bóng rổ, không rõ sau đó ở căng tin nhỏ đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nói: "Tống Quang thì làm sao vậy?”

"Hắn a, " Lương Chiêu Chiêu cắn cắn môi, thanh âm rất thấp, phảng phất như đang nói một chuyện rất xấu hổ, "Hắn nói Nam Tinh là một beta.”

Đó không phải là sự thật sao?

Lý Nhân ngẩn người, cẩn thận đánh giá Lâm Nam Tinh.

Chỉ cần nhìn vào bề ngoài, cậu còn tốt hơn so với hầu hết các omega, thực sự không giống như một beta.

Lương Chiêu Chiêu có kỹ thuật cao, Lý Nhân nghe lời cô ta, đương nhiên cho rằng Lâm Nam Tinh không hài lòng với thân phận beta của mình, muốn thành omega.

Lâm Nam Tinh nhíu nhíu mày, cậu không nhớ rõ trước kia đã từng gặp mặt Lương Chiêu Chiêu.

Tại sao cô ta luôn kỳ lạ như vậy?

Lâm Nam Tinh bình tĩnh giải thích: "Tống Quang kỳ thị beta, đương nhiên tôi tức giận hắn.”

"Tối hôm qua tôi bị thương, đi phòng y tế xong liền trở về ký túc xá, không phải cố ý không nói cho cậu biết chuyện cuộc thi sáng tác.”

Lương Chiêu Chiêu còn muốn nói gì nữa, tiếng chuông tự học sớm vang lên, giáo viên ngữ văn đi vào phòng học, cô ta đành phải xoay người ngồi xuống.

Lâm Nam Tinh nâng má, nhìn bóng lưng tóc dài phiêu phiêu của cô ta, nghĩ không rõ vì sao cô ta lại nhằm vào mình.

Trước khi học lớp 12, bọn họ cũng không gặp nhau.

Lần đầu tiên trò chuyện với cô ta còn là trong văn phòng.

Trước khi trò chuyện ... thầy giáo khen cậu.

Chỉ vì thế sao?

Cậu đang cân nhắc chuyện của Lương Chiêu Chiêu, Tiểu E lên tiếng: [Mong anh chuyên chú tìm ra thân phận thật sự của Hoắc Thời Chu.]

[Anh còn mười hai ngày nữa. 】

[Quá khó khăn.]

Lâm Nam Tinh thở dài, quanh co lòng vòng nói: "Một chút gợi ý cũng không có, tôi làm sao có thể xuống tay được chứ.]

Tiểu E: [Nếu đã như vậy…]

Lâm Nam Tinh ánh mắt sáng lên, chờ đợi gợi ý!

Tiểu E lạnh lùng tiếp tục: [Anh còn mười hai ngày nữa là qua đời tại chỗ. 】

Lâm Nam Tinh: ...

Bị Tiểu E kí©h thí©ɧ, cậu quay đầu lại, Hoắc Thời Chu không biết đã tới từ khi nào, đang chơi điện thoại di động.

Lâm Nam Tinh nhìn điện thoại di động, giống như có chút không giống với điện thoại mới tối hôm qua.

Thấy không ít người thất thần, giáo viên ngữ văn gõ bục giảng, chất vấn: "Không ăn cơm sáng sao?! Giọng nói nhỏ như vậy sao? ”

Lâm Nam Tinh vội vàng ngồi xuống, ngẩn người nhìn sách giáo khoa.

Các lớp học bình thường chỉ có năm phút nghỉ ngơi, các lớp học lớn vì phải tập thể dục buổi sáng, thời gian nghỉ ngơi rất dài.

Trước khi xếp hàng, Lô Khắc hỏi cậu: "Hôm nay cậu có cần đến phòng khám không?"

"Không cần, " Lâm Nam Tinh lắc đầu, "Tôi đắp băng một chút, lại bôi chút thuốc là tốt rồi.”

Vừa dứt lời, phía sau vang lên thanh âm ghét bỏ của người nào đó: "Làm phiền rồi.”

Lâm Nam Tinh nhìn qua, Hoắc Thời Chu không quay đầu lại rời khỏi lớp học.

Cậu hỏi Lô Khắc: "Hôm nay Hoắc gia tâm trạng không tốt sao?”

"Hôm nay anh ấy đang ở trong một tâm trạng tốt. ”