Chương 24

Sáng hôm sau là tiết tự học tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đứng ở cửa nói: “Buổi sáng hôm nay phải viết bài mẫu kiểm tra từng giai đoạn học.”

“Liền căn cứ vào nhóm lúc trước chia, các thành viên tìm nhóm trưởng để học thuộc lòng, nhóm trưởng tìm đại diện môn để xem.”

“Tôi sẽ tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên, chỉ cần một người trong nhóm không thuộc, toàn nhóm đều phải tới đọc cho tôi nghe.”

Lời này nói xong, trong lớp vang lên tiếng kêu rên.

Tiết Tiếng Anh là tiết đầu của buổi sáng, nói cách khác nghĩa là mọi người phải ghi nhớ bài mẫu mình viết trong quá trình tự học buổi sáng.

Nghe phải tìm nhóm trưởng để đọc, Lâm Nam Tinh quay đầu lại nhìn, không biết Hoắc Thời Chu đã đến khi nào.

Một tay anh chống lên trán, con mắt rũ xuống, hết sức chăm chú mà chơi game.

Lại chơi game.

Thân phận thật sự sẽ liên quan tới chơi game sao?

Lâm Nam Tinh nghiêm túc tự hỏi hai giây, quyết định viết bài mẫu trước.

Vận khí của cậu từ trước đến nay không tốt lắm, khả năng bị kêu trúng rất lớn.

Bài văn không dài, cậu học thuộc lòng hơn mười phút đã gần như nắm vững.

Lâm Nam Tinh xoay người, đôi tay đặt ở trên bàn của Hoắc Thời Chu, câu chữ rõ ràng mà hô một tiếng: “Nhóm trưởng.”

Thình lình vang lên một tiếng, tay Hoắc Thời Chu run rẩy.

Trò chơi kết thúc, màn hình dần chuyển sang màu đen.

Anh xụ mặt hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Nam Tinh: “Học thuộc bài mẫu.”

Hoắc Thời Chu ngước mắt mắt, trên mặt hiện ra một vẻ nghi hoặc: “Bài mẫu gì?”

Lâm Nam Tinh dừng một chút, thuật lại lời nói của giáo viên tiếng Anh một lần nữa, cũng nhắc nhở nói: “Cậu phải đọc cho đại biểu môn.”

Hoắc Thời Chu vẻ mặt ghét bỏ: “Chậc, phiền toái.”

Lâm Nam Tinh có một thói quen khi học thuộc lòng, thích tìm được một tiêu điểm để nhìn chằm chằm, sau đó buông thả bản thân ra, hết sức chuyên chú mà học thuộc lòng.

Lúc khi học thuộc lòng, tiêu điểm thường thường sẽ ở trên mặt.

Tầm mắt cậu dạo qua một vòng ở trên mặt Hoắc Thời Chu, cuối cùng dừng ở cặp mắt xinh đẹp kia.

Hoắc Thời Chu có thể rõ ràng mà thấy rõ chính mình trong mắt đối phương.

Lâm Nam Tinh nhìn anh, bắt đầu ngâm nga:

“someus are having problems (someus đang gặp phải vấn đề)……”

Đôi mắt cộng thêm giọng nói công kích gấp đôi, Hoắc Thời Chu chỉ kiên trì một chút.

Anh chịu không nổi, cúi đầu chơi game dời đi lực chú ý.

Tiêu điểm vừa di chuyển, Lâm Nam Tinh liền mắc kẹt.

“into our school……or…… (vào trường của chúng tôi… Hoặc…)”

Một lát sau, hai người đồng thanh nói:

“school bags.”

“school bags.”

Hai người lại đồng thời ngây ngẩn cả người.

Tâm ý tương thông……

Hoắc Thời Chu mím chặt môi, ngón trỏ không cẩn thận ở trên màn hình di động chọc ra một lỗ.

Anh lập tức dùng tay che lại, bình tĩnh mang nó xuống gầm bàn, hủy thi diệt tích.

Lâm Nam Tinh sửng sốt bởi vì Hoắc Thời Chu đã nói ra chính xác từ cậu không nhớ.

Anh vừa mới đang chơi game, căn bản hoàn toàn chưa đọc bài văn mẫu.

Sao có thể nói ra được?

Hay do đã học qua? Hay là vừa rồi nhìn lướt qua liền sẽ nhớ?

Hai loại khả năng này, vô luận là loại nào, đều không phù hợp với nhân thiết học tra của anh.

Lâm Nam Tinh hơi giơ cổ tay lên, đυ.ng phải sách giáo khoa bày ở một bên.

Linh cảm cậu chợt lóe, sờ được manh mối.

Thân phận che giấu của học sinh trung học bình thường không gì khác hơn là học tra, học bá, giáo bá……

Những gợi ý mà Tiểu E nói đã bày ở trước mặt cậu là sách giáo khoa, là tri thức.

Hành vi Hoắc Thời Chu không nộp bài tập, trốn học, chơi game vân vân, đều để tạo nên nhân thiết học tra của mình.

……….

Lâm Nam Tinh càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng nghĩ càng bị thuyết phục bởi logic của chính mình.

Cậu vội vàng gọi Tiểu E: [ Tiểu E, tôi đã biết thân phận thật sự của Hoắc Thời Chu! ]

Cậu cực kỳ chắc chắn mà nói: [ Cậu ấy là học bá! Hoặc là học thần! ]

Sau khi nói xong, Lâm Nam Tinh mong chờ âm thanh thông báo rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Một lúc lâu sau, Tiểu E sâu kín mở miệng: [ Tôi đánh giá cao sự tự tin của anh.]