Chương 22

Tống Quang giật mình một cái, hắn mở miệng, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh.

"Thực xin lỗi, tôi thay lời anh ta nói xin lỗi."

Lương Chiêu Chiêu đột nhiên mở miệng, nói với Hoắc Thời Chu: "Tính cách của Tống Quang tùy tiện như vậy, anh ta hẳn là không có ác ý gì..."

Mặt Hoắc Thời Chu trầm xuống.

Lâm Nam Tinh khẽ nhíu mày, cậu không thích bộ dáng trà xanh của Lương Chiêu Chiêu.

Thoáng liếc mắt nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Hoắc Thời Chu, cậu vội vàng tiến lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nơi này có camera giám sát. ”

Động thủ rất dễ xảy ra chuyện.

Giọng nói nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai, ngứa ngáy.

Hoắc Thời Chu cứng đờ.

Lâm Nam Tinh cho rằng anh không nghe rõ, lại túm lấy ống tay áo của anh.

"Bỏ đi, chúng ta ăn cơm trước."

Hơi thở ấm áp, còn mang theo mùi thơm ngọt ngào.

Hoắc Thời Chu trôi dạt, buông tay, nghiêm mặt trở lại chỗ ngồi với Lâm Nam Tinh.

Ôn Sướиɠ và Giản Chí Hiên tán gẫu cực kỳ hợp thấy, thấy Tống Quang gây chuyện, Hoắc Thời Chu đã sớm ra tay.

Anh vội vàng kiểm tra thân thể Lâm Nam Tinh, hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy? ”

"Tống Quang kia——" bận tâm đến hình tượng, Ôn Sướиɠ gian nan nuốt xuống lời tục tĩu, sửa miệng nói: "Tên đó động thủ với cậu sao? ”

"Không có." Lâm Nam Tinh lắc đầu: "Hắn chỉ nói vài câu vô nghĩa. ”

Ôn Sướиɠ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Vậy thì tốt rồi, nếu hắn dám động thủ, tôi —— tôi liền đi tìm hắn tính sổ. ”

Vừa xảy ra chuyện khôi hài, quần chúng ăn dưa xung quanh nhỏ giọng thảo luận cũng không nhỏ giọng lại được, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.

"Tống Quang cũng chỉ có thể khi dễ beta bình thường."

"Nhưng mà, lúc gặp Hoắc Thời Chu liền biến thành con chim cút nhỏ."

"Ha ha ha ha, cậu vừa rồi có thấy không?"

............

Nghe thấy tiếng cười nhạo của mọi người, sắc mặt Tống Quang tái nhợt.

Thật lâu sau, hắn lúng túng ấp úng nói: "Tôi, tôi..." Tôi nửa ngày cũng không biết nên nói gì.

Lương Chiêu Chiêu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Đều trách tớ không tốt, ngay từ đầu không nên nói đến căn tin nhỏ ăn cơm. ”

"Bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện như này..."

"Chuyện này có liên quan gì đến cậu." Tống Quang vội vàng an ủi.

Hắn không nghĩ tới người trong lòng còn gánh vác trách nhiệm lên người mình, nhưng mặt khác hắn, còn làm liên lụy tới Lương Chiêu Chiêu bị người cười nhạo.

Hắn oán hận nhìn về một đám người đang cười nói cách đó không xa, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Hoắc Thời Chu, dừng ở trên mặt Lâm Nam Tinh.

Tất cả là do beta này!

Cảm nhận được một tầm mắt nhìn mình không thoải mái, Lâm Nam Tinh ngẩng đầu nhìn một chút, không có tìm được ai.

Bàn bên cạnh quầy lễ tân trống rỗng, Tống Quang và Liêu Chiêu Chiêu đã rời đi.

Ôn Sướиɠ quay đầu, thấy cậu buông đũa xuống, hỏi: "Không ăn sao? ”

Lâm Nam Tinh gật đầu: "Ăn no rồi. ”

Cậu vốn dĩ không thèm ăn lắm, vừa rồi lại pheromone của Tống Quang kí©h thí©ɧ đến, chỉ miễn cưỡng ăn hai miếng.

"Cậu ăn quá ít."

Ôn Sướиɠ nhíu mày, muốn khuyên cậu ăn thêm một chút, đảo mắt phát hiện hai người còn lại trên bàn cũng dừng lại, hơn nữa ăn cũng không nhiều.

Tần suất của Hoắc Thời Chu ngang ngửa Lâm Nam Tinh, trên đĩa xương của Giản Chí Hiên chỉ có một chút mảnh xương vụn, căn bản không giống lượng thức ăn của Alpha bình thường.

Trong một bàn này, cư nhiên người mềm mại nhỏ bé như cậu ta lại ăn nhiều nhất?

Ôn Sướиɠ lập tức buông đũa xuống, mỉm cười: "Tôi ăn no rồi, thật sự căng bụng rồi.”

Cơm nước xong, ba người ở lại trường trở về ký túc xá, Ôn Sướиɠ không ở ký túc xá trở về phòng học chợp mắt một chút.

Đi đến khu B, Giản Chí Hiên đi theo lên lầu, nói với Lâm Nam Tinh: "Tôi đi tìm Lô Khắc xin một lon coca. ”

Bữa cơm này miệng cậu ta ăn như thể không phải của mình vậy.

Lâm Nam Tinh gật đầu, cậu còn nhớ rõ coca trong tủ lạnh nhỏ lần trước.

Cậu chào rồi trở về phòng để uống thuốc.

Cửa không khóa, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.

"Gia, cậu đi ăn cơm rồi sao?"

"Không chỉ vậy, hôm nay Hoắc gia còn ăn ở căn tin..."

Nghe Giản Chí Hiên diễn tả xong, Lô Khắc giật mình: "Lâm Nam Tinh? ”

Hoắc Thời Chu cũng không thích nhân loại, nhưng lại xuất đầu một lần hai lần vì Lâm Nam Tinh.

Lô Khắc đăm chiêu nhìn cánh cửa khép hờ.

Giản Chí Hiên gật đầu: "Đúng vậy. ”

Lô Khắc do dự một lúc lâu, hạ giọng hỏi: "Gia, cậu ấy có gì đặc biệt sao?"

Đặc biệt?

Trong đầu Hoắc Thời Chu dần dần phác họa ra thân hình gầy gò nho nhỏ của Lâm Nam Tinh.

Anh híp đôi mắt lại, ngực hơi nóng lên, nhớ lại cảm giác máu chảy trong cơ thể.

"Gia?"

Hoắc Thời Chu liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Nhân loại có gì đặc biệt?"

Trong không khí thoang thoảng có mùi thuốc, Giản Chí Hiên hít mũi, trêu chọc nói: "Có mà, thân thể cậu ấy đặc biệt kém.”

Cậu tò mò hỏi: "Hoắc gia, nếu như Lâm Nam Tinh có loại tình huống này, có thể chuyển hóa thành ma cà rồng sao? ”

Hoắc Thời Chu suy nghĩ nghiêm túc trong một giây.

Với vẻ ngoài ốm yếu của một sinh vật nhỏ bé, nếu như biết anh là ma cà rồng...

——Có lẽ sẽ bị doạ chết khϊếp, hoàn toàn không cách nào chịu nổi chuyển hóa.

Bên trong phòng ngủ

Lâm Nam Tinh vừa mới bỏ mấy viên thuốc cuối cùng vào trong miệng, Tiểu E bỗng dưng lên tiếng, tuyên bố một nhiệm vụ mới:

[Trong vòng mười lăm ngày, tìm ra danh tính thực sự của Hoắc Thời Chu.]

[ Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng một năm tuổi thọ.]

Lâm Nam Tinh còn chưa nghe rõ nhiệm vụ là gì, đã bị phần thưởng đánh gục ngất xỉu.

Được một năm tuổi thọ!! 365 ngày!!

Một lúc sau, cậu cẩn thận hỏi: ["Nhiệm vụ thất bại có bị trừng phạt không? ]

Tiểu E không chút lưu tình nói: [Nhiệm vụ thất bại, bạn sẽ chết tại chỗ.]

Lâm Nam Tinh: ???