Chương 20

Ôn Sướиɠ nghẹn nước bọt: "Điều đó không ngăn cản việc tôi đánh giá cao nhan sắc và cơ bắp của anh ấy.”

Có rất nhiều omega và beta xung quanh sân bóng rổ, tôi một câu anh một câu, thảo luận với nhau:

"Hoắc Thời Chu thật sự đẹp trai, một đánh hai."

"Tôi có thể, thật sự."

"Cậu tỉnh lại đi, anh ấy có O rồi."

............

Nghe thấy lời này, Lâm Nam Tinh sửng sốt một chút.

"Cái gì?" Ôn Sướиɠ bật cao giọng, "Anh ấy có omega rồi sao? ”

Beta nói chuyện xoay người nhìn bọn họ: "Hai người vừa mới tới à?"

"Hoắc Thời Chu và Tống Quang bởi vì một omega mới so tài bóng rổ."

Ôn Sướиɠ híp mắt lại: "Omega nào? ”

Beta suy nghĩ một lát, nói: "Lương, Lương gì đó, dù sao cũng là tên abb. ”

Lâm Nam Tinh thăm dò nói: "Lương Chiêu Chiêu? ”

"Đúng đúng đúng, Lương Chiêu Chiêu."

Beta liên tục gật đầu, bát quái nói: "Tống Quang theo đuổi cô ta một năm, hôm qua Hoắc Thời Chu hình như xảy ra chuyện gì đó với Lương Chiêu Chiêu, vừa rồi hai người cãi nhau, sau đó liền đánh nhau. ”

Chuyện hôm qua...

Lâm Nam Tinh dừng một chút, giương mắt nhìn Hoắc Thời Chu.

Tốc độ của anh nhanh đến nỗi vượt qua mức bình thường, trong chớp mắt liền đoạt bóng từ trong tay Tống Quang, ba alpha lập tức vây quanh anh, Hoắc Thời Chu nghiêng người nhảy lên, bóng rổ vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trên không trung.

"Ầm——"

Ba điểm.

Trên sân yên lặng nửa giây, sau đó bộc phát ra tiếng thét chói tai liên miên không dứt.

Hoắc Thời Chu nhấc mí mắt lên, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi vào trên người Lâm Nam Tinh.

Giản Chí Hiên đi tới trước mặt anh, vững vàng ngăn cản người ngoài sân: "Hoắc gia, chúng ta có nên cho một ít nước vào không. ”

Hoắc Thời Chu vỗ đầu cậu ta, Lâm Nam Tinh đã biến mất.

Anh lạnh lùng nói: "Cậu có nước để cho vào sao?”

Mười một giờ mặt trời rất nóng, Lâm Nam Tinh đứng trong chốc lát liền không chịu nổi, lôi kéo Ôn Sướиɠ đến dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Cách đó không xa có mấy omega đang nói chuyện phiếm:

"Chiêu Chiêu, Hoắc Thời Chu đang nhìn cậu, nhất định là thích cậu."

"Cái này còn cần phải nói sao, cũng đã đánh nhau rồi."

"Không phải, chắc là hiểu lầm thôi."

"Tôi cũng muốn có loại hiểu lầm này..."

............

"Ai là Lương Chiêu Chiêu?" Ôn Sướиɠ tiến đến bên tai Lâm Nam Tinh hỏi.

Lâm Nam Tinh nhẹ giọng nói: "Omega tóc dài thẳng kia.”

"Chỉ có vậy thôi sao?" Ôn Sướиɠ đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, khó chịu nói, "Cô ta làm sao có thể so sánh được với ông đây chứ?”

"Hoắc Thời Chu chơi cho cô ta sao? Cái đệt!”

"Nói không chừng thật sự là hiểu lầm." Lâm Nam Tinh đã kể lại những việc trong lớp học tiếng Anh ngày hôm qua.

Ôn Sướиɠ không quay đầu lại, nhíu mày nói: "Cho nên Hoắc Thời Chu thích mùi trà trong trà sao?”

"Chị gái có thể, em trai cũng có thể."

Lâm Nam Tinh: ...

Cậu trầm mặc một lát, phân tích: "Tống Quang không phải thích Lương Chiêu Chiêu sao, xác suất lớn là bởi vì ngày hôm qua Hoắc Thời Chu khiến cho Lương Chiêu Chiêu khóc, sau đó tới tìm đàm đạo.”

Ôn Sướиɠ bừng tỉnh đại ngộ.

Cậu ta sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Vậy thì sao lại so tài bóng rổ? ”

Trận đấu diễn ra trong một tiết thể dục, cuối cùng đội Hoắc Thời Chu đã giành chiến thắng trước đội Tống Quang với tỷ số đậm.

Lâm Nam Tinh đang trả lời tin nhắn của mẹ, tay đột nhiên bị Ôn Sướиɠ gắt gao bắt được.

Có một cái bóng rơi xuống phía trên.

Cậu ngước mắt lên, Hoắc Thời Chu đứng ở trước mặt, tựa hồ là đã rửa mặt, dây tóc thể thao trên trán thấm đẫm màu sắc sâu sắc, lông mi, hai má đều dính nước.

Giọt nước chậm rãi chảy đến cằm, nhỏ xuống bên chân Lâm Nam Tinh.

Hoắc Thời Chu cúi xuống, nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt tối màu.

"Lâm Nam Tinh."

Lâm Nam Tinh giật mình, có cảm giác bị thầy giáo điểm danh.

Theo bản năng, cậu thẳng lưng, ngửa đầu nhìn Hoắc Thời Chu.

Hoắc Thời Chu giật giật môi, đang muốn nói chuyện, Giản Chí Hiên không biết chạy từ đâu ra, ríu hét nói: "Lâm Nam Tinh, sao trốn ở đây, cậu phải cảm ơn Hoắc gia thật tốt đấy.”

"Tên nhóc Tống Quang đó nói các cậu chọc cho Lương Chiêu Chiêu khóc, muốn tìm các cậu tính sổ."

"Thế nhưng lại sợ, không dám đánh nhau, nhất định phải chơi bóng rổ."

"Lúc đó cậu không có ở đây, Hoắc gia nói cậu không cần lên, anh ấy một đánh hai..."

Lâm Nam Tinh nháy mắt mấy cái, cậu nghe rõ.

Hoắc Thời Chu đã giúp cậu giải quyết một rắc rối.

Cậu thậm chí không thể tắm nắng, chứ đừng nói đến chơi bóng rổ.

Cậu chân thành nói: "Cảm ơn cậu."

Lúc cảm ơn Giản Chí Hiên rõ từng câu từng câu cảm ơn lớp trưởng, đến chỗ anh cũng chỉ còn lại nửa câu?

Hoắc Thời Chu nhíu mày: "Còn gì nữa không? ”

Còn gì nữa không?

Lâm Nam Tinh suy tư một lát, thăm dò nói: "Cảm ơn, tôi mời cậu ăn cơm nhé?”