Chương 14

Lâm Nam Tinh đi vào trong góc để lấy sách, có một omega đang đếm lại các bài kiểm tra, nói: "Những cuốn sách này có chút nặng, để tôi giúp cậu cầm về lớp." ”

Lâm Nam Tinh nghiêng đầu, là một omega ngồi ở bàn trước.

Bởi vì cô ta không tự giới thiệu, nên cậu không biết đối phương tên là gì.

"Cảm ơn, tôi có thể cầm được, không cần phiền đến cậu đâu. ”

Omega kia cười, nói: "Tôi tên là Lương Chiêu Chiêu, là ủy viên học tập của lớp ta, nên giúp cậu cũng là chuyện bình thường.”

Nói xong, cô ta đã chủ động cầm giúp Lâm Nam Tinh mấy quyển sách giáo khoa ở trên cùng.

Lâm Nam Tinh không có tay để cầm sách về nữa, đành phải nói: "Cảm ơn ủy viên học tập. ”

Đi ra khỏi văn phòng, Lương Chiêu Chiêu cười cười: "Tôi vừa nghe thấy Phương lão sư nói, cậu giỏi thật đấy, tôi chỉ đạt được giải thành phố thôi. ”

Lâm Nam Tinh cũng khen thương mại: "Giải thưởng thành phố cũng rất giỏi. ”

Lương Chiêu Chiêu tiếp tục nói: "Bình thường cậu đọc sách gì vậy, tôi cũng muốn đọc thử. ”

Lâm Nam Tinh thuận miệng kể một số cuốn sách đã giành giải Nobel Văn học.

Bây giờ là giờ giải lao, hành lang có khá nhiều người, có một alpha nhìn thấy Lương Chiêu Chiêu, duỗi cánh tay ra cướp đi mấy cuốn sách cô ta đang cầm: "Ủy viên học tập, để tôi cầm giúp cậu. ”

"Đây không phải là sách của tôi " Lương Chiêu Chiêu nhảy lên cướp lại sách, "Là tôi cầm giúp Lâm Nam Tinh. ”

Ánh mắt của alpha kia ngừng lại ở trên mặt của Lâm Nam Tinh vài giây, trả lại sách cho cô ta, còn nói thầm: "Beta lại cần omega cầm đồ giúp nữa chứ. ”

Lương Chiêu Chiêu vội vàng xin lỗi Lâm Nam Tinh: "Xin lỗi cậu, tôi không biết hắn ta sẽ làm như vậy. ”

Lâm Nam Tinh khẽ nhíu mày, cậu không nói gì, chỉ ôm sách trở về phòng học.

Cậu vừa về chỗ ngồi, thả sách xuống bàn, điện thoại di động liền bắt đầu rung lên từng đợt.

Đều là tin nhắn của Ôn Sướиɠ.

Ôn Sướиɠ: [Hêy tiểu Tinh! ! Bạn cùng phòng của cậu có đang ở trong lớp không?]

Ôn Sướиɠ: [Tôi định trêu anh ấy, cậu giúp tôi nhìn xem biểu cảm của anh ấy nha.]

Ôn Sướиɠ: [Tiểu Tinh à, tiểu Tinh của tôi ơi, sao cậu lại không để ý đến tôi vậy?]

Ôn Sướиɠ: [(╥╯╰╥)]

............

Lâm Nam Tinh uống một hớp nước, trả lời tin nhắn: [Tôi đây, vừa rồi mới đến văn phòng lấy sách. 】

Ôn Sướиɠ: [Ok,cậu nhìn cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện nha. 】

Lâm Nam Tinh điều chỉnh tư thế ngồi, lưng dựa vào tường, vừa vặn khóe mắt có thể nhìn được Hoắc Thời Chu.

Một tay của anh đang chống cằm, biểu cảm lười biếng nhìn điện thoại di động.

"Gia, ngài đang chờ điện thoại của ai đúng không?" Lô Khắc tò mò hỏi.

Những lần trước lúc điện thoại của Hoắc Thời Chu không rời tay đều là do anh đang chơi trò chơi, hôm nay lại không thấy chơi trò chơi, chỉ thỉnh thoảng mở màn hình điện thoại ra nhìn một chút.

Vẻ mặt của Hoắc Thời Chu không vui: "Đừng quản những việc không đâu.

Mắt anh cụp xuống, ánh mắt dừng lại trên tay của Lâm Nam Tinh.

Rõ ràng vừa rồi cậu đang gửi wechat...

"Tinh tinh ——"

Trăng nhỏ: [Có còn ở đó không vậy?]

Hoắc Thời Chu hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn.

Truyền tin rác rưởi, tín hiệu kém như vậy

Phải một lúc lâu sau Ôn Sướиɠ mới nhận được tin nhắn trả lời, cậu ta lập tức gõ bàn phím.

Trả lời: [.]

[Anh có ở đó không?]

[.]

Lâm Nam Tinh nhận được ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, kèm với đó là lời phàn nàn của Ôn Sướиɠ: [Mẹ nó lão tử ghét nhất là khi nhận được tin nhắn mà chỉ nhận được một dấu chấm!]

[Biểu cảm của anh ấy như thế nào?]

Lâm Nam Tinh miêu tả sinh động vẻ mặt của anh: [Mặt anh ấy tối sầm lại, khẽ hừ một tiếng.]

Ôn Sướиɠ: [Mẹ kiếp, lão tử không tán tỉnh anh ta nữa!]

Ôn Sướиɠ: [Lão tử mềm mại nhỏ nhắn ai thấy cũng muốn yêu thương,tại sao tôi phải tự đi tìm tức giận cho mình chứ!]

Lâm Nam Tinh đã sớm quen với tình yêu đến thì nhanh mà đi cũng nhanh của cậu ta, bình tĩnh an ủi: [Đừng tức giận nữa, cuối tuần tôi mời cậu đi ăn một bữa thịnh soạn luôn.]

Sau khi an ủi xong, cậu cất điện thoại di động đi rồi bắt đầu sắp xếp lại sách giáo khoa.

Hoắc Thời Chu thu ánh mắt đang nhìn cậu lại, lạnh lùng nhìn điện thoại di động.

Rõ ràng anh đã thấy Lâm Nam Tinh gõ chữ một lúc lâu, nhưng wechat này giống như xác chết vậy, không có một chút phản ứng nào.

Tin nhắn bị nuốt mất sao?

Anh mím chặt môi lại, lẳng lặng chờ đợi.

Một tiếng... Hai tiếng trôi qua...

Khuôn mặt của Hoắc Thời Chu càng ngày càng tối sầm lại.