Chương 11
Ai đó đã thông báo cho Lewis, và chiếc xe tải chạy về đi tắt ngang qua bãi cỏ và trượt tới một điểm dừng ở trên sân. Lewis ra khỏi xe trong nháy mắt, nắm lấy tay Cathryn siết chặt làm cô hơi đau. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" anh hỏi, môi mím chặt lại.
"Phòng chứa thực phẩm bị bắt lửa," cô nói khàn khàn. "bọn em đã dập được nó trước khi nó lan rộng ra, nhưng đồ ăn đã bị hủy hoại hết. Tất cả những con ngựa đều ổn."
"Chết tiệt," anh chửi thề. "Rule sẽ đau đớn như bị trói lại vậy."
"Anh ấy hoàn toàn ổn," cô cố gắng mỉm cười. "Em đã nói chuyện với anh ấy ít phút trước. Đau đớn như bị trói chỉ là nói giảm đi thôi."
Anh lại chửi thề. "Em đã biết làm sao mà nó bắt lửa chưa?"
"Cái thùng rác đã bắt lửa bằng cách nào đó; có vẻ như nó là nơi ngọn lửa bắt đầu."
"Ai đã ở trong phòng chứa thực phẩm sáng hôm nay? Quan trọng hơn nữa, ai là người cuối cùng ở trong đó?"
Cô thẳng thắn nhìn anh. "Em không biết. Em đã không nghĩ đến việc đó để hỏi."
"Khi anh tìm ra ai chịu trách nhiệm người đó có thể bắt đầu tìm việc khác. Không ai, đúng, không ai, có nhiệm vụ là hút thuốc quanh cái chuồng ngựa."
Với Cathryn dường như sẽ không có ai thừa nhận đã hút thuốc và gây ra cháy, nhưng từ những biểu hiện quyết tâm trên gương mặt của Lewis, ai đó nên tự thú hoặc chính người đó sẽ gặp rắc rối. Cô thấy rằng cô không thể lấy lại đủ năng lượng để quan tâm đến chuyện đó. Cô lơ đãng nhìn quanh, để ý thấy rằng Ricky cũng không quan tâm; cô ấy đang đi thong thả về phía ngôi nhà, buộc tóc cao lên và ghim nó một cách cẩu thả trên đầu cô.
Làn khói vẫn đang lơ lửng trong bầu không khí nóng bức ít gió này, khiến cho bọn ngựa không thể nghỉ ngơi. Tiếng hí buồn chán vang dội suốt khu chuồng ngựa khi những con vật bồn chồn đá vào những ngăn chuồng đang cầm giữ chúng. Mọi người bận rộn với việc cố làm cho chúng bình tĩnh và giúp chúng không khỏi làm thương chính mình. Cathryn từ bỏ việc cố làm cho Redman ổn định lại và dắt con ngựa to lớn này ra khỏi chuồng, cho nó đi lại lòng vòng trong sân. Một phần rắc rối của nó là nó không quen với việc bị nhốt lại, nhưng với Rule không quản lý, không ai có thể cho nó bài tập mà anh cho là phù hợp với nó.
Đột nhiên một cuộc cưỡi ngựa dường như có vẻ là điều nên làm. Cathryn đang sắp sửa tìm một cái yên ngựa khi cô nhớ ra rằng không có cái yên ngựa nào còn lại. Cô giúi mặt mình vào cái cổ cơ bắp của con ngựa và thở dài. Một ngày đã bắt đầu thú vị như vậy giờ đã biến thành một cơn ác mộng, và dường như chẳng có cách nào thoát ra khỏi nó.
Lewis lần lượt hỏi những người làm việc trong nông trại, nhưng Cathryn nhận ra rằng ngọn lửa trong thùng rác có thể đã cháy âm ỉ một lúc trước khi nó thật sự bùng lên, và có quá nhiều người vẫn ở ngoài phạm vi, vì đã đi khỏi từ sớm vào sáng đó mà không có kế hoạch quay trở lại cho đến lúc nhá nhem. Cô vẫy tay ra hiệu với Lewis. "Làm ơn hãy để việc này cho đến sau đó," cô yêu cầu, sau đó giải thích lý do cho anh. "Chúng ta có quá nhiều việc phải làm ngay bây giờ. Chúng ta phải liên lạc với công ty bảo hiểm và tôi chắc là họ muốn là một cuộc điều tra hiện trường."
Lewis quá tinh mắt với bất cứ điều gì bị che dấu khỏi anh dài dòng như vậy. Anh ném cho cô một cái nhìn lâu, sắc bén và biểu hiện sắt đá của anh hơi mềm lại "Em đã khóc đúng không? Đừng để chuyện này làm em mất bình tĩnh. Thực tế thì có một đám cháy là chuyện nghiêm trọng, nhưng thiệt hại của nó có lẽ còn có thể tồi tệ hơn nhiều."
"Em biết," cô nói yếu ớt. "Nhưng đáng lẽ em phải kiểm tra lại mọi thứ, và em đã không làm thế. Đó là lỗi của em khi nó không ở trong tầm kiểm soát như nó vốn thế."
Lewis cầm lấy dây cương từ tay cô. "Lỗi của em, trời đất! Em không thể hy vọng giám sát được tất cả mọi phía –"
"Rule sẽ làm được điều đó."
Anh mở miệng định nói gì đó, sau đó ngậm lại bởi vì cô đã đúng. Rule sẽ làm được điều đó. Không có chuyện gì với cái trang trại này thoát khỏi tầm kiểm soát của anh. Lewis cau có khi một suy nghĩ vụt qua anh. "Rule nói gì?"
"Anh ấy nói khá nhiều," Cathryn đáp lại một cách khó hiểu, và cười đau khổ.
"Chẳng hạn như?"
Mặc dù tự chủ nhưng những giọt nước mắt ngốc nghếch lại bắt đầu ứa ra trong mắt cô. "Anh muốn bắt đầu với những lời sỉ nhục không, hay là tiếp tục chủ đề trọng tâm?"
"Anh ấy chỉ nổi khùng lên thôi," Lewis nói một cách không thoải mái.
"Em định nói thế!"
"Anh ấy không có ý đó đâu. Chỉ là vì một ngọn lửa trong chuồng ngựa thì rất nghiêm trọng ..."
"Em hiểu. Em không trách gì anh ấy." cô thật sự không làm thế. Phản ứng của anh có thể hiểu được. Anh có thể đã tưởng tượng ra được cảnh những thành quả anh làm ra trong nhiều năm làm việc chăm chỉ bị chìm trong khói bụi, và những con ngựa yêu quý của anh có lẽ đã chết một cách khủng khϊếp rồi."
"Anh ấy sẽ bình tĩnh trở lại và xin lỗi em. Rồi em sẽ thấy," Lewis hứa hẹn.
Cathryn ngước mắt lên với cái nhìn nghi ngờ và anh bắt đầu có vẻ ngượng ngùng. Ý tưởng về Rule Jackson xin lỗi là một cái gì đó hầu như hơn cả sự tưởng tượng của cô, và rõ ràng Lewis cũng nhận ra được điều đó.
"Nếu đó là nỗi của một ai đó, đó là lỗi của tôi," Lewis thở dài. "Tôi đã nên ở đây, nhưng thay vì vậy tôi đã – " anh nhanh chóng dừng lại.
"Em hiểu." Cathtryn chăm chú vào đầu mũi đôi giầy của cô, không chắc cô nên nói gì nữa, nhưng từ ngữ cứ thế tuôn ra.
"Đừng làm cô ấy đau khổ, Lewis. Ricky đã vấp vào đá nhiều rồi, và cô ấy không thể chịu nổi thêm vết thương nào ngay lúc này nữa."
Anh nheo mắt lại. "Tôi chỉ có thể làm cô ấy đau khổ nếu cô ấy nghiêm túc; cô ấy không như thế. Cô ấy chỉ đùa cợt với tôi, dùng tôi như trò tiêu khiển. Tôi biết điều đó, và tôi đang chơi cùng với cô ấy. Tôi sẽ quyết định dừng chân lại, cô ấy sẽ là người đầu tiên biết điều đó. Nhưng bây giờ chỉ là tôi chưa sẵn sàng."
"Tất cả những người đàn ông đã sẵn sàng phải không?" cô hỏi hơi bất bình.
"Thi thoảng. Giống như tôi đã nói với em trước đây, phụ nữ là một thói quen khó bỏ. Đó là những thứ nhỏ bé len vào máu của một người đàn ông, giống như hương vị của một bữa ăn nóng khi anh ta vừa lao xe về nhà, hay vừa là sau một chuyến đi ngắn trở về, như những trận cười đùa, thậm chí như những trận đánh nhau. Thật sự đặc biệt khi em có thể tranh cãi om sòm với ai đó và biết rằng họ vẫn yêu em."
Đúng, điều đó thật đặc biệt. Và cũng thật đau đớn khi cãi nhau với người đàn ông ta yêu, người mà ta không hy vọng sẽ yêu lại ta.
"Hãy xem Ricky," Lewis nói. "Cô ấy đã kết hôn hai lần, nhưng tất cả chỉ xem cô ấy là món đồ trang trí. Không ai từng cần đến cô ấy; cô ấy chưa bao giờ cảm thấy có ích. Em nghĩ tại sao cô ấy lại loanh quanh làm việc với những con ngựa? Đó là lúc duy nhất cô ấy thật sự làm việc gì đó có ích. Điều mà cô ấy cần là một người đàn ông sẽ để cô ấy được quan tâm đến anh ta."
"Anh là người đàn ông đó phải không?"
Anh nhún đôi vai rộng của anh. "Lúc này, tôi đã tự chăm sóc bản thân được một thời gian dài rồi, và đó cũng là một thói quen khác khó có thể phá vỡ. Ai mà biết được? Em có thích nếu tôi làm thế không?"
Cathryn nhìn vào anh, bị ấn tượng. "Tại sao em nên thích thú chứ?"
"Tôi đã gặp nhiều chuyện nguy khốn, và tôi đã thấy được nhiều rắc rối."
Cô buộc phải mỉm cười. "Và cũng sẽ bắt đầu chia sẻ nó. Em cá là thế."
Anh cũng bắt đầu mỉm cười; sau đó âm thanh của một chiếc xe ô tô gây ra sự chú ý của họ và họ quay lại nhìn chiếc xe đang chạy towis trên đường. "Ai đó?" cô hỏi, giơ tay lên che mắt khi cô nhìn vào nó.
Sau một thoáng Lewis càu nhàu, "Tôi nghĩ đó là bạn của Morris."
Cô thốt lên một từ khó hiểu dưới hơi thở. "Anh ta chắc chắn là có đủ thúc giục phải không? Anh ta sẽ không thích không có được câu trả lời."
"Tôi không chắc rằng không có gì để trả lời," Lewis nói vắn tắt, nhìn xuống cô.
"Ồ, chính thế," cô nói mạnh mẽ. Cô không thể nói chỉ khi cô đã quyết định. Có lẽ cô đã luôn luôn biết được rằng cô sẽ không thể bán đi nông trại này. Quá nhiều thứ của cô gắn với nơi đây để có dự tính bán nó cho một người lạ. Cô đã bị trói buộc bởi cả quá khứ và tương lai với nơi này của Texas rồi.
"Redman đã ổn rồi," Lewis quan sát khi Ira Moriss ra khỏi xe của anh ta. "Tôi sẽ đưa nó trở lại chuồng."
Cô đứng đợi vị khách không được mong đợi này, cẩn thận không biểu lộ tình cảm. "Chào Ngài Morris," cô nói giọng bình thường.
"Bà Ashe. Tôi có nghe thấy trong thành phố là bà có một vài rắc rối ở đây vào sáng nay." Đôi mắt đen của anh ta phóng qua chỗ chuồng ngựa, và Cathryn ấn tượng với tin tức được truyền đi quá nhanh.
"Có phải anh đến để xem liệu anh có muốn rút lại lời gợi ý của anh phải không?" cô hỏi một cách ngọt ngào. "Như anh thấy đấy, thiệt hại chỉ nhỏ thôi và không có con ngựa nào bị thương; tuy nhiên, tôi sẽ tiết kiệm thời gian của anh và rắc rối nữa bằng cách nói thẳng cho anh rằng tôi sẽ không bán trang trại này."
Trông anh ta không có gì ngạc nhiên; anh ta chỉ có vẻ hơi xác định rõ rồi. "Đừng quá vội vã với quyết định đó. Bà vẫn chưa nghe hết đề nghị của tôi. Khi người ta bắt đầu nói đến tiền nong, nhiều người trong số họ sẽ thay đổi quyết định."
"Tôi thì không. Tôi được sinh ra ở căn nhà này, và tôi dự định ở đây đến chết."
Hoàn toàn lờ cô đi, anh ta nêu lên số tiền sẽ làm cô sửng sốt nếu cô đang nao núng với quyết định của mình. Như đã thấy, cô thậm chí không bị cám dỗ. Cô lắc đầu. "Tôi không quan tâm, ông Morris."
"Bà có thể sống trong sung sướиɠ đến hết đời với số tiền đó."
"Giờ tôi cũng đang sung sướиɠ. Tôi ở nơi mà tôi muốn ở, làm những việc tôi muốn làm. Tại sao tôi nên ném tất cả những thứ đó đi chỉ vì tiền?"
Anh ta thở dài và thọc tay vào túi quần. "Hãy nghĩ về điều đó. Một ngôi nhà chỉ là một ngôi nhà. Một mảnh đất chỉ là một mảnh đất thôi. Có nhiều ngôi nhà khác nữa, nhiều mảnh đất khác nữa. Cuộc sống thế này không thật sự phù hợp với cô. Hãy nhìn cô xem. Cả người cô toát lên vẻ người thành phố lớn."
"Tất cả những cái tôi đã trải qua đó, ông Morris à, chỉ là những hạt bụi thôi. Bụi Texax. Bụi của tôi. Tôi đã sống ở Chicago vài năm, đúng thế, nhưng cả thời gian đó, không một ngày nào tôi không nghĩ đến nông trại này và ước rằng tôi đang ở đây."
Không hề có một thay đổi nhỏ nào trong cách biểu hiện của anh ta khi anh ta nâng đề nghị của mình lên.
Cathryn bắt đầu cảm thấy phiền nhiễu. "Không. Không. Tôi không quan tâm – với bất cứ giá nào." Cô khẳng định.
"Bà có thể đi du lịch vòng quanh thế giới ... "
"Không!"
"Mua những trang sức và những cái áo lông ..."
Bị kí©h thí©ɧ hầu như không thể kiểm soát, Cathryn nghiến răng lại. "Tôi không định bán," cô nói cứng rắn. "Tại sao anh không thể tin vào điều đó chứ?"
"Bà Ashe," anh ta cảnh báo, "nếu bà đang cố gắng ép tôi lại nâng giá thì sẽ không có chuyện đó đâu. Tôi vừa mới nói chuyện với ông Jackson của bà và ông ấy có một ý tưởng hợp lý về cái giá mà trang trại ngựa giống này đáng nhận. Tôi làm nghề mua bán ngựa và tôi ý tưởng sở hữu riêng một trang trại ngựa giống; không chỉ có thế, nhưng tôi đã hiểu được rằng bà sẽ quay lại Chicago sớm thôi."
Cathryn quá ngạc nhiên đến nỗi cô hầu như không thể thở nổi. Cô tóm lấy tay anh ta. "Gì cơ?" cô quay cuồng đầu óc.
"Tôi nói rằng tôi đã nói chuyện với người quản lý của bà. Bà đã nói với tôi rằng anh ấy biết rõ về những con ngựa hơn hẳn những người khác, vì vậy anh ta là người tôi nên hỏi. Anh ta còn nói với tôi là cô có lẽ sẽ rời khỏi đây."
"Anh vừa nói chuyện với anh ấy khi nào thế?"
"Tối qua. Qua điện thoại."
Phòng khách có một cái điện thoại, nên cô chỉ có thể cho là ai đó đã mang nó lên phòng cho Rule sử dụng. Nhưng tại sao Rule nói những điều như vậy với người đàn ông này? Anh đã sống chết chống lại việc bán đi nông trại ... hay không phải vậy? Điều gì đang diễn ra vậy?
"Những chuyện mà Jackson nói với ông là gì thế?" cô hỏi.
"Chúng tôi nói chuyện không lâu. Anh ta chỉ đề cập với tôi rằng anh ta nghĩ là cô sẽ quay lại Chicago và sẽ bán nếu như giá cả hợp lý, và chúng tôi thảo luận về giá cả. Cùng với những thông tin mà anh ta đưa cho tôi, tôi cho rằng giá cuối cùng của tôi còn hơn cả hợp lý."
Cathryn thở run rầy. "Ồ, anh ấy đã sai với ý nghĩ đó, và ông cũng thế!" cô tức giận đến mức run lên, và cô lung lay giữa tức giận và nước mắt. Chuyện gì đang diễn ra? Cô không biết Rule Jackson đang chơi trò gì nữa, nhưng cô sẽ tìm hiểu ngay tức thì. "Câu trả lời là không, và đó là câu trả lời cuối cùng của tôi thưa ông Morris. Tôi rất tiếc đã làm ông lãng phí thời gian."
"Tôi cũng thế," anh ta nói nhỏ. "Tôi cũng thế."
Cô không đợi để tiễn anh ta. Cô quay lại và gần như chạy đến ngôi nhà, cả cơ thể cô tập trung vào việc chạy tới chỗ Rule và tìm hiểu anh có ý gì khi nói chuyện với Morris rằng cô sẽ bán nó. Anh đang cố gắng khiến cô bỏ đi có phải không? Không, anh không thể làm thế! Chỉ mới đêm qua anh đã làʍ t̠ìиɦ với cô như thể anh không thấy được đủ thỏa mãn.
Nhưng ... tại sao?
Cô chạy vụt qua Lorna, thậm chí không nhìn bà, và đi như bay lên lầu, chân cô gần như không chạm xuống bậc thang. Không gõ cửa cô mở mạnh cửa phòng ngủ của Rule.
Đầu tiên những cơ thể lộn xộn trên giường không gây ra bất cứ cảm giác gì cho cô và cô nhìn họ chằm chằm; sau đó nhận thức trỗi dậy và cô phải dựa người vào khung cửa để giữ mình không đổ sụp xuống sàn nhà. Với tất cả những cú sốc mà cô đã phải chịu đựng trong ngày hôm đó, đây là thứ tồi tệ nhất. Chuyện này đánh vào lòng cô và lấy đi tất cả hơi thở trong người cô. Chuyện này xé nát cõi lòng cô, rút hết máu khỏi mặt cô. Ricky ở trên giường với Rule, cánh tay cô ta dưới cổ của anh, miệng của cô ta dính chặt lấy miệng của anh trong khi cô ta quằn quại ở trên anh và cánh tay cô ta vuốt ve cơ thể cơ bắp rắn chắc của anh. Áo của cô ta đã mở ra, lòng thòng ngoài quần của cô ta. Bàn tay của Rule đang quấn trong tóc cô ta.
Sau đó sự kinh hoàng mờ dần khỏi tâm trí Cathryn và cô nhìn thấy cảnh này một cách rõ ràng. Rule không phải đang kéo đầu Ricky lại phía anh; anh đang đẩy đầu cô ta ra để giải phóng miệng anh khỏi sự tấn công mạnh mẽ của cô ta. Cuối cùng anh cũng đẩy được cô ta ra xa và anh nói hắt ra, "Mẹ kiếp, Ricky, dừng lại ngay? Hãy để tôi yên!"
Cơn giận dữ tràn qua các mạch máu của Cathryn. Cô không nhận ra mình đang băng đến bên giường. Một làn sương mù màu đỏ che trước mắt cô, làm mờ đi tầm nhìn của cô khi cô kéo lấy cổ áo của Ricky và lôi cô ta ra khỏi Rule. Sự tức giận đã cho cô sức mạnh mà trước đó cô chưa từng biết mình có nó. "Đây rồi," cô gào lên, từ ngữ lạo xạo như cát khi cô ném chúng ra khỏi cái cổ họng tắc nghẹn của cô. " chuyện này sẽ kết thúc tất cả."
"Này," Ricky la lên khi Cathryn ném cô ta ra đến cửa. "Chị nghĩ chị đang làm gì? Chị điên rồi à?"
Không nói một lời, giận dữ đến mức không nói được gì, Cathryn lôi người phụ nữ đó qua cửa và đóng rầm nó lại phía sau họ, không nghe thấy tiếng kêu khàn khàn của Rule yêu cầu cô quay lại.
Thành cầu thang điên cuồng vẫy gọi và sự quyến rũ của nó ngọt như đường, nhưng vào giây phút cuối cùng, một mảnh nhỏ của sự đúng mực quay lại và Cathryn cố dằn không đơn giản đẩy Ricky xuống cầu thang. Những quý bà không làm thế, hay đó là điều mà cô tự nói với chính mình khi cô buộc Ricky chạy lon ton theo mình dọc theo hành lang, điều khiển người phụ nữ trẻ đó dễ dàng như thể cô ta là một đứa trẻ. Ricky đang la lên và than vãn to đến mức đủ để đánh thức thần chết, nhưng Cathryn át cô ta với một tiếng hét, "Im miệng!" khi cô đẩy cô ta vào phòng của riêng Ricky.
"hãy ngồi xuống!" cô rống lên, và Ricky ngồi xuống. "Tôi đã cảnh báo cô! Tôi đã nói với cô hãy tránh xa anh ấy. Anh ấy là của tôi. Và tôi sẽ không tha thứ nếu cô còn bò lên người anh ấy thêm một phút nào nữa, cô có nghe thấy không? Hãy đóng gói hành lý và biến đi!"
"Biến đi sao?" Ricky trông ngạc nhiên, miệng cô ta mở rộng.
"Đi đâu?"
"Đó là việc của cô!". Cathryn mở tủ quần áo và bắt đầu kéo những cái va li ra khỏi. Cô ném chúng lên giường và mở chúng ra, sau đó bắt đầu mở tủ quần áo và tống chúng vào túi, một cách hỗn loạn.
Riccky nhảy dựng lên. "Này, đứng có đổ lỗi tất cả cho tôi! Tôi không phải đang chiếm đoạt anh ấy, cô biết đó! Một người đàn bà chưa bao giờ là đủ cho Rule – "
"Chuyện đó sẽ kết thúc từ bây giờ! Và đừng cố làm tôi tin là anh ấy mời mọc cô, bởi vì tôi không tin điều đó?" Ricky nhìn vào đống quần áo. "Chết tiệt, thôi ngay cái việc ném quần áo của tôi như thế đi!"
"Sau đó hãy tự đóng gói chúng lại!" Ricky nhanh chóng cắn môi và nước mắt lăn trên má. Cathryn nhìn cô với trong sự pha trộn giữa ngạc nhiên và ghê tởm, tự hỏi sao một người có thể khóc mà trông vẫn đáng yêu được thế. Không phải là một cái mũi đỏ, nước mũi ròng ròng, không khuôn mặt dơ bẩn, chỉ những giọt nước mắt sáng như kim cương đang duyên dáng rơi xuống. "Nhưng tôi thật sự không có nơi nào để đi," Ricky thì thầm. "Và tôi không có tiền."
Cánh cửa mở ra và Monica bước vào, nghiêm lại vì tức giận.
"Hai cô có cần phải cãi nhau ầm ĩ trong nhà như những tên đô vật không? Chuyện gì đang diễn ra thế này?"
"Cô ta đang cố đuổi con đi!" Ricky nóng nảy đáp lại, nước mắt cô ta được lau khô nhanh đến không ngờ. Cathryn đứng yên, tay cô chống lên hông cô và biểu hiện của cô không hề dịu đi.
Monica nhìn nhanh vào người con gái kế và nói trong tuyệt vọng, "Đó là nhà của cô ấy; mẹ tưởng cô ấy có quyền nói ai được sống ở đây."
"Đúng thế, nó luôn luôn là nhà cô ấy!"
"hãy dừng lại ngay!" Monica nghiêm khắc nói. "Việc cảm thấy tiếc cho chính bản thân con sẽ không giúp được gì cả. Con chắc hẳn phải biết rằng cuối cùng Cathryn sẽ quay trở về, và nếu con thiếu tầm nhìn xa để chuẩn bị tương lai xa cho chính mình, đừng đổ lỗi cho bất cứ ai khác. Bên cạnh đó, con có muốn suốt cuộc đời còn lại lắng nghe những tiếng bi bô của con người khác không?"
Rõ ràng Monica đã quan sát rất nhiều, thậm chí bà dường như luôn không thích thú với bất cứ mối quan tâm của ai trừ bà ra. Cathryn thở một hơi dài bình tĩnh lại. Dĩ nhiên! Cuộc sống không quá phức tạp chút nào. Nó thật sự rất đơn giản. Cô yêu Rule, cô yêu nông trại này, và cô không định từ bỏ bất cứ thứ gì. Tại sao chính cô lại tự giằng xé chính mình khi lo lắng về chiều sâu cảm nghĩ của Rule? Dù chúng là gì, chúng vẫn ở đây, và đó là tất cả vấn đề được đề cập đến.
Với ý nghĩ đó, sự ôn hoà quay trở lại. Cô thở dài. "Cô không phải rời khỏi đây ngay bây giờ," cô nói với Ricky, ôm lấy trán để làm dịu cơn đau đầu vừa bắt đầu tìm đến đó. "Tôi quá nóng giận khi tôi trông thấy... Dầu sao, cô có thể có thời gian và lên một vài kế hoạch. Nhưng cô không thể kéo dài mãi mãi," cô cảnh báo. "Dầu sao, tôi không nghĩ cô muốn luẩn quẩn quanh đám cưới có phải không?"
"Đám cưới?" Ricky trông xanh xao; sau đó hai điểm màu xuất hiện trên má cô ta. "Cô đã thật sự chắc chắn với bản thân mình rồi phải không?"
"Tôi có lý do cho điều đó," Cathryn nhẹ nhàng đáp lại.
"Rule đã cầu hôn tôi nhiều lần trước khi anh ấy gẫy chân. Tôi sẽ chấp nhận."
"Chúc mừng," Monica thêm vào với sự nhấn mạnh nhẹ nhàng.
"Mẹ có thể thấy chúng ta thật sự đi đúng hướng phải không? Ricky con yêu, mẹ vừa quyết định nhận lời đề nghị của Cathryn là sử dụng căn hộ của cô ấy ở Chicago. Mẹ cho là chúng ta có thể sắp xếp tạm ổn để con cùng chia sẻ căn hộ với mẹ, nếu con thích. Nó có hai phòng ngủ phải không?" bà vội vã quay lại hỏi Cathryn.
"Đúng thế ạ." Đó dường như là một ý kiến hay với Cathryn. Cô nhìn vào Ricky. Ricky cắn môi. "Con không biết. con sẽ nghĩ đến chuyện đó."
"Đừng nghĩ quá lâu," Monica khuyên. "Mẹ đang sắp xếp để rời khỏi đây vào cuối tuần."
"Mẹ nói con đã quá trưởng thành để sống cùng mẹ mà," Ricky nhại lại với một tia đau khổ.
"Không có sự sắp xếp hay lời đề nghị nào là vĩnh viễn," Monica ngắt lời. "Vì Chúa, con hãy quyết định đi."
"Được rồi." Ricky có thể trông hờn dỗi như một đứa trẻ khi cô cố làm thế, và bây giờ cô thật sự đang cố, nhưng Cathryn không quan tâm. Cô buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. khi cơn nóng của cô nguội lại cô sẽ cảm thấy có lỗi nếu cô đã đuổi Ricky ra khỏi nhà mà không cho cô ta có cơ hội sắp xếp gì cả.
Bây giờ khi cô biết giới hạn thời gian cho sự hiện diện của Ricky, cô cảm thấy dễ đối mặt với nó hơn – miễn là cô không còn bắt gặp người đàn bà này chạm vào Rule nữa.
Rule. Cathryn hít một hơi thở sâu khác và chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng. Những ngày của Rule jackson là một người độc thân đã bị hạn chế. Đó không phải là vấn đề nếu anh không yêu cô. Cô yêu anh đủ để cho cả hai người, và cô không định bỏ trốn khỏi đây nữa. Cô sẽ ở lại đây, và nếu anh muốn có nông trại anh cũng phải có cô. Một điều chắc chắn: cô không thể chịu được ý nghĩ bất cứ người đàn bà nào khác nghĩ rằng anh không có sự ràng buộc nào và nhảy lên giường của anh! Cô dự định trói buộc anh càng nhanh càng tốt, và thực hiện nó ngay.
Với sự quyết tâm của cả một lữ đoàn chịu trách nhiệm lớn lao, đôi mắt đen của cô đầy tập trung, và cô đi xuôi hành lang tới phòng anh và đẩy cửa vào.
Cô nhìn vô thức vào giường anh và ngạc nhiên khi thấy nó trống rỗng. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô. Cô bước vào trong phòng và dịch sang bên phải và quay đầu lại. Thất kinh, cô nhìn chằm chằm vào anh và hét lên một tiếng hoảng sợ "Rule," phát ra từ cổ họng cô.
Anh đã ra khỏi giường, vật lộn với vết thương ở chân anh khi anh kéo một ống quần lên. Bằng cách nào đó anh đã cố xẻ mở chiếc quần đoạn chân đau bên trái để anh có thể luồn chân vừa nó. Anh đang lắc lư nghiêng ngả khi anh chiến đấu để tự mặc đồ cho mình, nguyền rủa giữa hàm răng nghiến chặt lại với mỗi hơi thở anh hít vào, chửi thề với sự yếu đuối của chính mình, sức nặng trên chân anh, cơn đau đầu. Anh đu đưa một cách vụng về trước tiếng la của cô và cô gần như đau nghẹn lại khi cô trông thấy sự tuyệt vọng thô nhám đang vặn xoắn khuôn mặt anh, những giọt nước mắt đau đớn đang rơi trên gò má cứng rắn của anh.
"Rule," cô rêи ɾỉ, khi anh quay lại đặt cái nhìn đau khổ lên cô làm cô muốn giấu đôi mắt của cô đi. Anh bước một bước về phía cô và ngay lập tức nghiêng người sang một bên khi cái chân gãy không thể chống lại trọng lượng của anh. Một cách điên cuồng, Cathryn chạy ngang qua phòng và tóm lấy anh khi anh bắt đầu ngã, giữ anh đứng với sức mạnh tuyệt vọng.
"Ôi, Chúa ơi," anh rên lên, khóa tay anh xung quanh cô trong một sự kẹp chặt chết ngươi, ép cô vào cơ thể rắn chắc của anh. Anh cúi đầu xuống với cô và một tiếng thổn thức khàn khàn làm anh run lên. "Đừng đi. Chúa ơi, em yêu, làm ơn đừng đi. Anh có thể giải thích. Chỉ đừng lại rời xa anh."
Cathryn cố gắng để đứng vững trên chân cô nhưng cô đang chầm chậm đổ xuống với sức nặng của anh. "Em không thể giữ được anh," cô thở hổn hển. "Anh phải quay lại giường."
"Không," anh nặng nhọc gạt đi, vai anh nâng lên. "Anh sẽ không để em đi. Anh không thể ra khỏi cái giường chết tiệt đó, không thể mặc quần áo đủ nhanh... anh sợ rằng em sẽ đi khỏi trước khi anh có thể đến được với em, rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa," anh thì thầm một cách ngắt quãng.
Cổ họng cô cứng lại với suy nghĩ anh tự vật lộn với cơn đau và những chấn thương để đến chỗ cô trước khi cô rời khỏi. Anh không thể đi, nên làm thế nào anh có thể đến được chỗ cô? Bò ư? Đúng thế, cô nhận ra, anh sẽ bò nếu anh phải làm thế. Sự quyết tâm của người đàn ông này thật đáng sợ.
"Em sẽ không đi đâu," cô khẳng định với anh qua nước mắt. "Em hứa. Em sẽ không bao giờ rời anh nữa. Làm ơn, anh yêu, hãy quay lại giường đi. Em không thể giữ anh lâu hơn được."
Anh cong người xuống trong tay cô khi một vài sự căng thẳng rời khỏi anh, và cô cảm thấy đầu gối cô bắt đầu oằn xuống. "làm ơn," cô van xin anh. "Anh phải quay lại giường trước khi em ngã và làm vỡ cái gì đó."
Cô thấy may khi giường chỉ cách có vài bước, hay cô sẽ không bao giờ làm được việc đó. Anh đang dựa người nặng nhọc lên cô, mồ hôi chảy trên mặt anh và trộn lẫn với nước mắt đang làm ướt nó. Anh gần như đã vượt quá mức chịu đựng, và khi cô giúp nâng đầu và vai của anh lên để anh nằm lại gối, anh nhắm mắt lại, hơi thở của anh nặng nề vào và ra khỏi ngực anh. Anh nắm chặt tay cô, giữ cô bên cạnh giường. "Đừng rời đi," anh lại nói, lúc này nhỏ hơn cả một tiếng thì thầm.
"Em sẽ không rời khỏi đâu," cô nói nhẹ nhàng. "Hãy để em đặt chân anh lên gối. Ôi, Rule, anh không nên cố gắng để đứng dậy thế chứ!"
"Anh phải ngăn em lại. Em sẽ có thể không quay lại." nhưng anh thả tay cô ra và cô di chuyển đến cuối giường để nâng chân anh lên. Trong một lát cô nhìn vào vết chỉ rách ở quần anh, tự hỏi làm sao anh có thể xé được cái quần dãi dày mưa nắng như thế. Cô quyết định giúp anh ra khỏi cái quần đó trong khi anh còn yếu và không thể chịu thêm một cuộc chiến nữa, vậy nên cô kéo nó xuống hông anh và cẩn thận cởi nó ra. Anh nằm lả người ra, mắt anh khép lại.
Cô làm ướt khăn tắm trong nước lạnh và lau mồ hôi ở trán anh, sau đó là chỗ ướt trên má anh. Anh mở mắt và bắt đầu nhìn cô với sự tập trung mãnh liệt, sức mạnh đã quay lại với cơ thể đẹp của anh.
"Anh không mời Ricky vào đây," anh nói khàn khàn. "Anh biết nó có vẻ thế, nhưng anh đang cố làm cô ta dừng lại. Có lẽ anh không đẩy cô ta ra quá mạnh, nhưng anh không muốn làm cô ta đau ..."
"Em biết mà," cô khẳng định với anh một cách nhẹ nhàng, đặt ngón tay cô lên môi anh. "Em không phải là một con ngốc, ít nhất không hoàn toàn thế. Em đã cảnh báo cô ta một lần trước kia là tránh xa anh ra và khi em nhìn thấy cô ta bò lên anh như thể em bị thổi bay lên tận trời cao ấy. Cô ta và Monica sẽ rời đi vào cuối tuần để đến căn hộ của em ở Chicago. Họ có thể tiết kiệm cho em một chuyến đi," cô nói thêm một cách kỳ quái. "Em đã để hầu hết quần áo của em ở đó, và em cần có chúng. Họ có thể gửi chúng về cho em."
Anh hít một hơi sâu, đôi mắt đen của anh dường như sâu thẳm như vô tận. "Em tin anh đúng không?"
"Đương nhiên là em tin anh." Cô trao cho anh một nụ cười tế nhị. "Em tin tưởng anh."
Trong một lúc anh có vẻ ngạc nhiên bởi sự thành thật không đòi hỏi của cô; sau đó một vết nhăn nhỏ bắt đầu hình thành giữa hai lông mày của anh. "Em không định rời khỏi?"
"Không hề."
"Vậy thì, quỷ tha ma bắt tất cả," anh nói giữa những cái răng nghiến chặt, "Tại sao em lao ra khỏi đây và để anh nằm trên giường la hét đến kiệt sức vì em?"
Cathryn đứng lặng im, nhìn chằm chặp xuống anh. Cô không nhận ra nó cho đến chính giây phút này, nhưng phản ứng của anh nói lên nhiều điều. Nếu anh quan tâm nhiều đến thế ... nó có thể sao? Cô có phải dám mơ...? Cô nói một cách thận trọng, "Em chưa từng nghĩ nó có là vấn đề lớn thế đối với anh nếu em rời khỏi hay không, khi mà nông trại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh."
Anh thốt ra một lời bình luận rất rõ ràng, sau đó mạnh mẽ công kích. "Không vấn đề! Em có nghĩ là với một người đàn ông đợi một người đàn bà lâu như anh đợi em liệu có phải là vấn đề với anh ta không nếu cô ấy đi hay ở lại?"
"Em không biết anh đang đợi em." Cô nói đơn giản. "Em đã luôn luôn nghĩ là cái nông trại này mới có ý nghĩa nhất đối với anh."
Cằm anh cứng lại như đá granit. "Cái nông trại này có nhiều ý nghĩa đối với anh. Anh không phủ nhận điều đó. Anh hầu như ở tận đáy của vực thẳm khi Ward mang anh đến đây và cứu lấy cuộc đời của anh, dựng anh đứng dậy. Anh đã tự làm việc cho đến chết nhiều năm bởi nơi đây có ý nghĩa là nơi cứu vớt linh hồn của anh."
"Vậy tại sao anh nói chuyện với Ira Morris?" cô buột miệng, đôi mắt đen của cô bị che phủ bởi nỗi đau đớn và chấn động mà cô đã cảm thấy với sự phản bội đó. "Tại sao anh nói với anh ta là em có lẽ sẽ bán cái trang trại này nếu giá cả hợp lý?
Tại sao anh nói với anh ta là cái trang trại này đáng giá bao nhiêu?" cô không thể hiểu được điều đó, nhưng, có quá nhiều thứ về Rule mà cô không hiểu. Anh quá sâu sắc và luôn che dấu mình. Anh sẽ cần phải học để nói về chính anh, để chia sẻ suy nghĩ của anh với cô. Và anh sẽ học, cô nghĩ một cách tràn trề hi vọng.
Anh nắm lấy tay cô, cuộn những ngón tay của cô dưới tay anh, và ôm nó vào ngực anh. Một cái nhìn tuyệt vọng làm căng thẳng vẻ mặt anh trước khi anh nhìn đi và thận trọng gột sạch các biểu hiện trên khuôn mặt. "Anh đã lo sợ," cuối cùng anh nói với một giọng căng thằng. "Sợ hơn cả khi anh ở Nam. Đầu tiên anh tức giận với ý nghĩ rằng em có thể sẽ bán nó; sau đó nó thực sự làm anh đau khổ và anh thấy lo sợ. Nhưng anh đã lo sợ vì chính anh, và cái mà anh có thể sẽ mất. Cuối cùng anh nhận ra rằng cái nông trại này là của em, không phải của anh, giống như em đã nói với anh nhiều lần, và nếu em không hạnh phúc ở đây, vậy thì việc tốt nhất cho em sẽ là bán nó và đi đâu đó nơi em có được hạnh phúc. Khi Morris gọi cho anh anh đã đồng ý nói chuyện với anh ta. Anh muốn em hạnh phúc, em yêu. Dù bằng cách nào, anh cũng muốn điều đó cho em.
"Em đang hạnh phúc," cô dịu dàng khẳng định với, lật bàn tay cô dưới tay anh để cô cảm thấy được hơi ấm cứng rắn của cơ thể anh dưới những đầu ngón tay. Cô vuốt ve đám lông sẫm màu với niềm vui mê mải. "Em sẽ không bao giờ bán Bar D. Anh thuộc về nơi đây, và nếu nó là nơi anh ở, vậy thì em cũng sẽ ở đây." Cô nín thở ngay khi những lời này được thốt ra, không thể nhìn anh khi cô đợi trong đau đớn sự trả lời của anh. Những giây phút trôi qua và anh vẫn im lặng. cô nuốt nước bọt và buộc mình phải ngẩng lên nhìn anh.
Cô không mong anh hét lên mừng rỡ, nhưng cô cũng không mong cách mắt anh nheo lại, hay những biểu hiện cảnh giác đang phủ lên gương mặt anh. "Em đang nói gì thế?" anh lặp lại một cách chậm rãi.
Chính là lúc này hoặc sẽ là không bao giờ. Cô phải thừa nhận với chính mình, phải đi bước đầu tiên, bởi vì nếu cô quay lại lúc này cô biết rằng Rule cũng sẽ làm thế. Anh đã đi xa hết mức anh có thể, người đàn ông đầy tự trọng của cô. Cô khẳng định với mình rằng đó thật sự không phải là một trò đen đỏ. Cô không thể sống không có anh – chuyện đó thật đơn giản. Rõ ràng và thẳng thắn. Cô sẽ có anh với bất cứ điều kiện nào. "Anh đã đề nghị em lấy anh," cô nói cẩn trọng, chọn lọc từ ngữ và quan sát ảnh hưởng của từng từ với biểu hiện của anh. "Em chấp nhận."
"Tại sao?" anh đáp lại.
"Tại sao?" cô đau đớn, nhìn anh như thể anh đang điên vậy. Anh không biết sao? Anh thật sự không hiểu sao? Một suy nghĩ khủng khϊếp bùng lên, có thể anh đã thay đổi. "Có phải ... lời yêu cầu vẫn còn hiệu lực không?" cô nói vấp váp, sự không chắc chắn đầy đau đớn hiển hiện cả trong giọng nói và trên khuôn mặt cô. Anh dùng một bàn tay khác và nắm lấy tóc của cô, cương quyết buộc cô cúi xuống chỗ anh. Khi mũi của họ gần như va vào nhau, anh ngừng lại và nhìn cô chăm chú đến mức cô cảm thấy như thể anh đang đi vào trong tâm trí của cô.
"Lời cầu hôn vẫn có hiệu lực," anh nhẹ nhàng nói, những từ ngữ thì thầm bên môi cô. "Chỉ cần nói với anh tại sao em lại chấp nhận nó. Em có thai phải không? Đúng thế không?"
"Không!" cô phủ nhận, hoảng hốt. "Mà không phải như vậy. Em có ý là em không biết. Làm sao em có thể biết chứ? Vẫn chưa đến lúc."
"Vậy thì tại sao em đồng ý lấy anh," anh kiên trì. "Nói với anh, Cat,"
Anh đang ghim cô xuống, không để cô nấp sau cái gì, và đột nhiên cô không muốn trốn tránh nữa. Sự thanh thản và sức mạnh nội tâm trào lên trong cô. Để anh có được sự tự thú của anh. Cô có thể cho anh biết với tất cả tình yêu lớn lao của cô. Cô rút tay khỏi tay anh và ôm lấy mặt anh bằng lòng bàn tay, những ngón tay của cô vuốt ve yêu thương trên những đường nét của cằm anh. "Bởi vì em yêu anh, Rule Jackson ạ," cô nói với sự dịu dàng đau đớn. "Em đã yêu anh nhiều năm rồi... vì điều đó dường như là mãi mãi. Và không thành vấn đề nếu anh không yêu em, nếu cái nông trại này là tất cả cái mà anh quan tâm. Nếu anh muốn có nông trại, anh phải chấp nhận em. Đó là một giao dịch trọn gói. Vậy nên, Ông Jackson, tốt hơn anh nên học làm một người chồng."
Anh trông choáng váng và cái nắm tay của anh trên tóc cô chặt lại. "Em điên rồi có phải không?" anh la lên. "Em đang nói về chuyện điên rồ nào vậy?"
"Nông trại này," cô nói điềm tĩnh. "Nếu anh muốn có nó, anh phải lấy em để có được nó."
Sự tức giận thô ráp bắt đầu hình thành rõ ràng trên mặt anh, trong mắt anh. Anh nói gì đó mà không thể nhắc lại được, nhưng nó minh họa cho những cảm xúc của anh. Toàn cơ thể anh run lên khi một chút làm chủ mình còn lại đã biến mất, và anh hét lên với cô, "Mặc xâc cái nông trại này! Bán nó đi! Nếu nó là lý do chia rẽ chúng ta tất cả những năm đó, vậy thì hãy tống khứ nó đi! Nếu em muốn sống ở Chicago, Hồng Kông, hay Băng Cốc, vậy thì anh sẽ sống ở đó với em, bởi vì em là điều mà anh luôn luôn muốn có, không phải cái nông trại chết tiệt này! Chúa ơi, em yêu, anh đã có nông trại của riêng anh nếu đó là thứ mà anh muốn! Bố đã để lại mọi thứ cho anh khi ông chết như em biết đó." Bàn tay anh trượt trên cơ thể cô. "Em nghĩ rằng đây là vì anh muốn nông trại này phải không? Chết tiệt, đàn bà, em không thể nói với rằng em định làm anh phát điên đấy chứ?"
Biểu hiện ngây dại của cô nói cho anh biết rằng cô chưa từng nghĩ về nó từ khía cạnh đó. Anh kéo cô xuống giường bên cạnh anh và anh kẹp chặt lấy cô bên cạnh anh. "Nghe anh đây," anh nói chậm rãi, rõ ràng, mọi từ ngữ được tách biệt và dễ hiểu. "Anh không muốn có nông trại. Nó là một cuộc đời tốt và nó đã cứu anh, và anh sẽ nhớ nó nếu chúng ta sống ở nơi nào khác, nhưng anh có thể sống mà không có nó. Điều mà anh không thể sống thiếu chính là em. Anh đã từng thử. Trong tám năm anh sống qua từng ngày, nuôi dưỡng chính mình bằng những kí ước cái lần mà anh có em, căm ghét chính mình vì đã để em đi. Khi cuối cùng em quay lại, anh biết anh sẽ không bao giờ có thể để em ra đi lần nữa. Anh sẽ làm bất cứ thứ gì để giữ được em, em yêu, bởi vì nếu em lại ra khỏi cuộc đời anh anh có lẽ chết mất."
Cathryn cảm thấy như thể trái tim cô ngừng đập. Anh đã không thật sự nói những từ đó, nhưng anh đang nói với cô rằng anh yêu cô rõ ràng, mạnh mẽ như cô yêu anh. Điều đó dường như còn lớn hơn cả thứ cô có thể hiểu, hơn cả điều cô có thể cho phép bản thân tin. "Em đã không biết," cô sửng sốt thì thầm. "Anh chưa từng nói... anh chưa từng nói với em."
"Làm thế nào anh có thể nói với em?" anh hỏi cứng nhắc. "Em còn quá trẻ, quá trẻ cho mọi thứ anh muốn có với em. Anh chưa từng cố ý để cái ngày bên sông đó xảy ra, nhưng khi nó xảy ra anh không hối hận. Anh muốn làm lại chuyện đó, lần này sang lần khác, cho đến khi cái nhìn khϊếp đảm trong mắt em biến mất và em nhìn anh với sự khẩn thiết như anh cảm nhận về em. Nhưng anh không làm thế, và em bỏ chạy. Anh hối tiếc điều đó, bởi em gặp David Ashe và kết hôn với anh ta. Thật là chuyện tốt khi sau đó em không quanh quẩn ở đây quá lâu, Cat, bởi vì anh chưa từng muốn xé xác ai như anh muốn với anh ta.
"Anh ghen phải không?" cô vẫn không thể khiến mình hiểu mọi chuyện mà anh đang nói với cô, và cô kín đáo cấu bản thân, có đau thật, vậy nên người đàn ông ở bên cạnh cô đây là thật.
Cái nhìn mà anh nhìn cô nói lên một cách hùng hồn. "Ghen không phải là từ dành cho nó. Anh điên cuồng vì nó."
"Anh yêu em," cô thì thầm trong kinh ngạc. "Anh thật sự yêu em. Giá như anh nói với em! Em không hề biết!"
"Tất nhiên là anh yêu em! Anh cần em, và anh chưa từng cần ai trước đó trong cuộc đời anh. Em hoang dại và ngây thơ như một con ngựa non, và anh không thể rời mắt khỏi em. Em làm anh cảm thấy sống lại, làm anh quên những ác mộng vẫn đánh thức anh ở trên giường. Khi anh làʍ t̠ìиɦ với em, chúng ta đã hòa hợp với nhau một cách tuyệt vời. Mọi thứ đều đúng, tất cả những chuyển động và phản ứng. Em gần như làm anh cháy lên khát khao sống mỗi lần anh chạm vào em. Anh phải ở cùng em, phải trông thấy em và nói chuyện với em, vậy mà em không biết anh cảm thấy thế nào sao?"
Trông anh như bị tổn thương, và Cathryn cố nở một nụ cười nhỏ khi cô dịch gần hơn vào anh. "Đó là vì khuôn mặt lạnh lùng của anh," cô trêu chọc. "Nhưng em quá sợ hãi để anh biết em cảm thấy thế nào, sợ rằng anh không có chung cảm giác đó."
"Anh cũng cảm thấy thế," anh nói cộc lốc, sau đó yêu cầu, "hãy nói lại với anh đi." Anh trượt lòng bàn tay lên trên sườn cô và ôm lấy ngực cô. "Hãy để anh lại được nghe nó."
"Em yêu anh." Cô vui vẻ làm theo, vui thích với yêu cầu của anh. Nói lớn những từ đó là một lời tụng ca, một câu kinh cầu.
"Em sẽ nói với anh điều đó khi chúng ta làʍ t̠ìиɦ chứ?"
"Thường xuyên như anh muốn," cô hứa.
"Anh muốn. Bây giờ." Giọng anh căng ra với ham muốn và anh kéo cô vào anh, miệng anh dính vào miệng cô. Sự tuyệt vời thần kì quen thuộc lại đi qua mạch máu của cô và cô tan chảy trong anh, không để ý khi anh cởi cúc áo cô, chỉ ý thức được niềm vui sướиɠ đong đầy mà cô cảm thấy khi tay anh chạm vào làn da trần của cô.
Một ý nghĩ mơ hồ về sự thận trọng đang chết dần nhắc cô thốt lên. "Rule ... chúng ta không nên thế. Anh cần phải nghỉ ngơi."
"Đó không phải là thứ mà anh cần," anh thì thào vào tai cô. "Bây giờ, Cathryn. Ngay bây giờ."
"Cửa đang mở," cô yếu ớt chống đối.
"Thế thì đóng nó rồi quay lại với anh đi. Đừng khiến anh phải đuổi theo em."
Anh có lẽ sẽ làm thế, cô nghĩ, gãy chân và tất cả. Cô đứng dậy và đóng cửa vào, sau đó quay lại với anh. Cô không thể chạm vào anh đủ, không thể làm hài lòng nhu cầu của cô để cảm thấy được cơ thể ấm áp rắn chắc của anh dưới những ngón tay cô. Cô làʍ t̠ìиɦ với anh, chiều chuộng anh với tình yêu của cô, hôn lên anh và thì thầm "Em yêu anh" trên da anh, in lên người anh những từ ngữ đó. Giờ cô có thể nói to chúng, cô thấy rằng cô không thể nói chúng đủ được, và cô đọc kinh cầu nguyện với chúng vì cô yêu anh, kéo dài quá lâu trong sự vuốt ve của cô đến nỗi anh đột nhiên không thể chờ thêm nữa, nâng cô lên trên anh và đẩy cơ thể anh vào cô trong một di chuyển nhanh, mạnh.
Cô nhảy với anh theo vũ điệu đam mê, tấn công và rút lui, nhưng luôn luôn thấy thỏa mãn. Cô không biết đến gì nữa ngoài anh, ham muốn cháy bỏng trong đôi mắt đen của anh, và không gì khác nữa, ánh rực rỡ của tình yêu đáp lại.
"Đừng ngừng nói điều đó," anh yêu cầu, và cô tuân theo cho đến khi những từ ngữ không đến nữa, cho đến khi tất cả cô có thể làm là hổn hển kêu tên anh và quằn quại trên anh. Bàn tay mạnh mẽ của anh điều khiển mông cô theo chuyển động, đưa cô càng ngày càng cao lên cho đến khi với một tiếng than gần như lặng lẽ, cô đổ sụp xuống, run rẩy trên ngực anh.
Trong không khí tĩnh lặng, và cơn buồn ngủ sau đó anh vuốt mái tóc rối của cô và ôm cô chặt hơn. "Anh sẽ cần phải thuê nhiều công nhân hơn," anh nói buồn ngủ.
"Mmmm," Cathryn nói. "Tại sao?"
"Để có thể nghỉ ngơi. Anh có thể nói ngay bây giờ là anh sẽ không dành nhiều thời gian cho công việc nữa. Anh sẽ có một vấn đề lớn ngay khi ra khỏi giường vào những buổi sáng. Chăm sóc một người đàn bà như em sẽ tốn nhiều thời gian, và anh dự tính sẽ cố hết sức."
"Em sẽ uống mừng cho điều đó," cô vui mừng, nâng một cốc tưởng tượng lên.
"Chúng ta sẽ kết hôn trong tuần tới," anh nói, vùi mặt anh vào trong tóc cô.
"Tuần tới ư?" cô giật mình dịch chuyển tách ra khỏi anh. "Nhưng anh vẫn ..."
"Đến khi đó anh sẽ đứng lên được," anh vỗ về cô. "Hãy tin anh. Và hỏi Monica là liệu bà và Ricky vẫn ở lại dự đám cưới chứ. Luôn luôn phá bỏ những rào cản của em, em yêu."
Cô mỉm cười. "em biết mà. Em khong muốn có bất cứ cảm nhận nào tồi tệ giữa chúng ta. Và ai mà biết được? Lewis có thể giữ Ricky lại đây."
"Đừng đánh cược vào chuyện đó. Cả hai có quá nhiều đau khổ bên trong. Anh ấy có thể muốn có cô ấy, nhưng anh không nghĩ là anh ấy có thể sống với cô ấy. Những chuyện đó luôn luôn diễn ra ngoài cách mà em mong muốn"
Sự im lặng lại bao phủ, và cô cảm thấy bản thân cô đang chìm vào giấc ngủ. Có một suy nghĩ xuất hiện nơi cuối cùng của sự tỉnh táo của cô và cô nói, "Em xin lỗi về phòng chứa thực phẩm."
"Đó không phải là lỗi của em," anh an ủi cô, cánh tay anh siết chặt lại quanh cô.
"Anh đã nói là em ngu ngốc."
"Anh xin lỗi. Anh hoảng loạn lên với ý nghĩ là em đang ở trong cái chuồng ngựa đang cháy, chiến đấu với những con ngựa đó để mang chúng ra ngoài. Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì sao? Anh sẽ phát điên lên mất."
"Không phải anh đổ lỗi cho em sao?" cô thì thầm.
"Anh yêu em," anh sửa lại. "Anh không thể chịu được nếu em bị thương."
Cô cảm thấy như thể trái tim cô vỡ ra vì hạnh phúc. Vậy ra cơn thịnh nộ đó đơn giản là vì anh không muốn cô gặp nguy hiểm! Cô mở mắt và nhìn anh từ nơi cô đang nằm với mái đầu cô dựa vào bờ vai mạnh mẽ của anh, và một cách nhẹ nhàng, dịu dàng như một giấc mơ, cô nói, "Em yêu anh."
Cánh tay của Rule ôm cô thậm chí còn chặt hơn, và anh thầm thì "Anh yêu em."
Một giây sau đó giọng nói sâu thẳm của anh chìm vào trong im lặng, "Chào mừng em trở về nhà, em yêu."
Và cuối cùng cô đã về nhà, trong vòng tay của Rule, nơi mà cô thuộc về.