Chương 10
Nếu không phải vì Rule, Cathryn sẽ có một tối vui vẻ. Bề ngoài cô hạnh phúc, tươi cười và chuyện trò, nhưng đằng sau cô rất khổ sở. Giống như thể anh đang hẹn hò với cô, vô hình với tất cả mọi người trừ cô. Nếu cô cười chuyện gì đó, cô nghĩ đến việc Rule đang nằm đợi cô đến gặp anh bởi vì anh không thể đứng dậy và đến chỗ cô, và cô cảm thấy tội lỗi vì đã cười. Thêm nữa, cô cảm thấy có lỗi, bởi vì Gleen đang là một bạn đồng hành vui vẻ, không đòi hỏi mà cô thì lại không thể chú ý hoàn toàn đến anh.
Khi họ đã ở trong sân bong, cô có thể tập trung vào chuyện đang xảy ra và đẩy những suy nghĩ về Rule sang một bên. Cô chưa từng là một fan lớn của môn bóng chày, nhưng cô thích quan sát đám đông. Có nhiều người với đủ mọi hình dáng, kích thước và diện mạo, họ mặc đủ kiểu quần áo mà đầu óc thể tưởng tượng ra. Một cặp đôi, rõ ràng đang ở trong tâm trạng say mê, không quan tâm tí nào đến trận đấu, mà bắt đầu trình diễn một màn lãng mạng giữa hàng ngàn con mắt theo dõi. Một người đàn ông ngồi ngay phía sau họ, chỉ mang giày, và mặc quần, còn cái áo thun thì buộc quanh đầu ông, cổ vũ lớn và công bằng cho cả hai đội chơi. Glenn cho rằng ông ta không biết đội nào ra đội nào.
Nhưng thậm chí quan sát đám đông cũng có những giây phút đau đớn. Một người đàn ông với mái tóc đen dày xuất hiện trong mắt cô và hơi thở của cô thắt lại trong một giây đau đớn. Rule đang làm gì bây giờ? Anh đã ăn chút gì chưa? Anh có đau không?
Cô đã làm anh tức giận, mà bác sĩ đã đề nghị cô giữ anh yên lòng. Sẽ thế nào nếu anh cố gắng tự đứng dậy và ngã xuống?
Cô chợt hiểu, như thể có một cơn ớn lạnh sâu xa dọc xương sống, rằng nếu như anh không tức giận trước đó, bây giờ anh sẽ thế. Nhưng cô không thể bỏ cuộc hẹn với Glenn vào phút cuối; Glenn quá tốt để bị đối xử tồi tệ như thế. Có lẽ anh ấy sẽ hiều và sẽ xem trận đấu vui vẻ sau đó, nhưng Cathryn cảm thấy rằng thật là tồi khi từ chối anh sau khi anh đã có được vé cho trận bóng.
Đột nhiên, những giọt nước mắt xót xa tràn lên mắt cô và cô phải quay đầu tránh Glenn; giả vờ nhìn vào đám đông. Cô nhức nhối muốn về nhà, chỉ là để ở cùng một mái nhà với Rule, để có thể chăm sóc anh và chắc chắn rằng anh vẫn ổn, thậm chí dù anh nổi giận đủ để ăn cả móng tay. Tình yêu! Ai đã từng nói tình yêu làm cho thế giới quay vòng? Tình yêu là một nỗi đau chết người, là một cơn nghiện cần được thoả mãn; nhưng thậm chí trong nỗi đau, cô vẫn biết cô sẽ không có nó theo cách khác nào khác. Rule là một phần của cô, quá nhiều đến nỗi cô chỉ sống một nửa nếu thiếu anh.
Cô đã không thật sự biết điều đó phải không?
Cô yêu Rule và cô yêu nông trại, nhưng giữa hai thứ tình cảm đó chúng đang làm cho cô phát điên lên. Cô không biết cái nào đòi hỏi nhiều hơn, và cách mà cô cảm thấy về cả hai chỉ làm vấn đề thêm phức tạp.
Liếc nhìn Glenn, cô nhận ra rằng cô không thể tưởng tượng nổi Rule đang ngồi khom người trên một cái sân vận động, lơ đãng nhai một miếng hot dog được xé ra và uống một cốc bia ấm, đầy bọt. Cô đã chưa bao giờ nhìn thấy Rule đang thư giãn với một thứ gì đó. Anh tự thúc ép bản thân cho đến khi anh mệt mỏi đến mức phải đi ngủ, sau đó bắt đầu lại cái vòng quay đó vào sáng hôm sau. Anh đọc rất nhiều, nhưng cô không thể nói rằng đó là việc đọc giải trí. Anh đọc những quyển sách kỹ thuật dày cộp về việc chăn nuôi và phối giống; anh nghiên cứu những dòng giống, duy trì việc cập nhật những loại thuốc mới và các kinh nghiệm thú y. Cuộc đời của anh được xây dựng xung quanh nông trại. anh đã từng đến một cuộc dạ vũ, nhưng anh không hề tham gia. Anh chỉ đến để chắc chắn là cô không đang dính líu tới một người đàn ông nào khác. Chẳng có gì tồn tại với anh trừ cái nông trại đó sao?
Đột nhiên một cơn sóng buồn khổ tràn qua người cô. Nông trại! Luôn luôn là nông trại! cô sẽ tốt hơn nếu cô đã bán nó đi. Cô có lẽ đã mất Rule, nhưng ít nhất cô sẽ biết bằng cách này hay cách khác anh cảm thấy thế nào về cô. Cô hoàn toàn nhận ra rằng cô ghen với cái nông trại đó hơn với bất cứ người phụ nữ nào. Sự cố gắng của Ricky để thu hút sự chú ý của Rule đã làm cô tức điên lên, nhưng hơn hết là thương hại, bởi vì Cathryn đã biết rằng em kế cô không có cơ hội thành công. Ricky đã không có cái để thành công; cô ấy không có nông trại.
Nếu cô có chút can đảm nào, cô đã hỏi thẳng Rule điều anh muốn ở cô là gì. Đó là phần khó khăn khi yêu ai đó, cô cay đắng nghĩ; nó làm bạn bất an và đau đớn làm sao. Tình yêu biến những người ôn hòa thành những người điên, dũng cảm thành hèn nhát, và đạo đức chỉ còn là sự cần thiết mờ nhạt .
Khi Gleen đứng và duỗi thẳng người ra, vừa nói vừa ngáp dài, Cathryn giật mình nhận ra là trận đấu bóng đã kết thúc, và cô phải nhìn nhanh qua bảng điểm để biết được ai đã thắng. đội Antros đã thắng, nhưng chỉ với một bàn thắng. Đó là một trận đấu có tỷ số điểm thấp, một cuộc đọ sức của những cầu thủ giao bóng hơn là của những kẻ phát cuồng.
"Ta hãy dừng lại uống vài cốc cà phê trước khi quay trở về," Glenn gợi ý. "Anh mới chỉ uống một cốc bia, nhưng anh thích thấy thêm một chút cảnh báo trước khi anh lên máy bay và bắt đầu bay".
Ít nhất anh vẫn ôn hòa, Cathryn nghĩ. Cô thốt lên đồng ý rằng cà phê là một ý kiến tuyệt với và họ đã dành một giờ rảnh rỗi ở quán cà phê tại sân bay. Cô ý thức được từng phút trôi qua, ý thức được rằng nếu Rule vẫn đang thức anh sẽ run lên vì tức giận vào lúc này. Ý nghĩ đó làm cho cô vừa háo hức vừa lo lắng để trở về, muốn trì hoàn nó lâu như có thể.
Khi họ đã ổn định trong ghế của mình trên máy bay, dường như cô sẽ đạt được ước muốn của cô. Glenn nhanh chóng làm chết máy. "Áp suất nhiên liệu không có," anh thầm thì, trườn ra khỏi ghế.
Bơm nhiên liệu bị hỏng. Đến lúc tháo được nó và lắp xong một cái mới thì đã quá nửa đêm trước khi họ cuối cùng cũng bay vào khoảng không. Hơn là đánh thức mọi người ở nông trại thức dậy do việc hạ cánh, Glenn đưa máy bay quay lại nhà đế máy bay rồi lái xe đưa cô về nhà. Sau khi anh hôn cô một cách tự nhiên vào má và để cô lại ở cửa nhà, cô tháo giầy giống như một đứa trẻ về muộn sau một cuộc hẹn và đi nhẹ nhàng vào căn nhà tối đen, tránh những chỗ, mà cô biết nó sẽ kêu cót két, trên sàn nhà cũ kỹ.
Khi cô nhón chân qua cửa phòng của Rule cô để ý thấy một vệt sáng mỏng bên dưới nó và do dự. Anh không thể với tới cái đèn và tắt nó đi. Nếu mọi người đi ngủ mà không tắt đèn cho anh, nó sẽ sáng suốt đêm. Không phải đêm còn dài nữa, cô nghĩ trong niềm vui méo mó. Tại sao lại không thừa nhận là cô muốn nhìn thấy anh? Đã là ba mươi sáu giờ từ khi cô thấy anh và đột nhiên, thời gian đó là quá dài. Giống như một kẻ nghiện ma tuý, cô cần chích một phát. (:D)
Di chuyển chầm chậm, một cách cẩn thận, cô mở cửa phòng anh và nhìn hé vào. Ít nhất anh đang nằm xuống, vậy là ai đó đã nhớ để giúp anh nằm xuống từ tư thế ngồi dựa. Mắt anh nhắm chặt và bờ ngực rộng cơ bắp rắn chắc nâng lên và hạ xuống một cách đều đặn.
Một cái run khe khẽ nóng hổi chạy lướt qua người cô và làm bối rối sự bình tĩnh của cô. Chúa ơi, anh trông quá tuyệt vời! mái tóc đen mượt của anh bù xù, cằm anh sẫm lại với đám râu mọc lởm chởm; một cánh tay mạnh mẽ của anh được đặt bên cạnh đầu anh, cánh tay với những ngón tay dài để thoải mái. Cái nhìn của cô lang thang xuống sự rực rỡ của bờ vai nâu đen của anh, dừng lại tại nơi hình thành đầy nam tính của dải lông sẫm màu bao phủ vòm ngực và chạy xuống bụng anh, sau đó trải tới phần da để trần của bắp đùi vạm vỡ đang lộ ra. Anh đã kéo chăn chỉ lên tới rốn của anh, nhưng chân trái của anh hoàn toàn không được che phủ, tì nặng vào sườn một cái gối để lấy điểm tựa.
Run lên trong sự thưởng thức vẻ đẹp đàn ông của anh, cô lặng lẽ đi tới giường và cúi xuống để lần tới nút tắt của đèn. Cô không tạo ra một tiếng động nào, cô chắc chắn là thế, tuy nhiên cánh tay phải của anh bất ngờ vung lên những ngón tay của anh túm vòng qua eo cô. Đôi mắt đen của anh đột nhiên mở ra và anh nhìn chăm chăm vào cô vài giây trước khi ánh giận dữ trong đôi mắt sâu thẳm mờ đi. "Cat," anh thì thầm.
Anh đã say ngủ. Cô sẽ thề là thế. Nhưng bản năng của anh vẫn được mài dũa để phản ứng với sự tấn công, ý thức được bất cứ sự thay đổi nào xung quanh anh, bất cứ sự xuất hiện nào, và cơ thể anh đã phản ứng thậm chí trước khi anh tỉnh lại. Cô nhìn anh khi mớ hỗn độn mất dần khỏi trong tâm trí anh và anh nhớ lại vị trí hiện tại của mình. Cái nhìn cứng rắn, hung tợn của anh biến đổi thành một cái nheo mắt giận dữ. Áp lực của những ngón tay của anh giảm xuống, nhưng không đủ để cho phép cô lùi lại. thay vì thế anh kéo cô lại phía anh, kéo cô ngả xuống giường trong một tư thế vụng về, giữ cô bởi sức mạnh của cánh tay anh.
"Anh đã nói với em tránh xa Glenn Lacey ra," anh nhẹ nhàng gầm lên, ôm cô chặt đến nỗi hơi thở của anh phả vào má cô.
Ai đã nói cho anh biết? cô thất vọng tự hỏi. Bất cứ ai cũng có thể làm thế. Toàn cái khu trại này chắc hẳn phải nhìn thấy Glenn đến để đón cô. "Em đã quên là em đã có một cuộc hẹn với anh ấy," cô thú nhận, giữ giọng cô thấp xuống. "Khi anh ấy gọi, anh ấy đã có sẵn những cái vé cho trận bóng ở Houston và em chỉ không thể trở mặt với anh ấy sau khi anh ấy đã gặp quá nhiều rắc rối như thế. Anh ấy là một người đàn ông tốt bụng."
"Anh không quan tâm cho dù cậu ta có là một vị thánh mới của Mỹ," Rule đáp lại, vẫn với cái giọng đe dọa nhẹ nhàng, mềm mại ấy. "Anh đã nói với em là anh sẽ không để em ra ngoài với một người đàn ông khác và anh vẫn giữ nguyên ý đó."
"Chỉ một lần này thôi, mà bên cạnh đó, anh đâu phải là chủ của em!"
"Em nghĩ thế sao? Em là của anh, và anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ được em."
Cô trao anh một cái nhìn ý tứ và đau đớn. "Anh sẽ ư?"cô nói, sợ rằng cô hoàn toàn biết quá rõ phản ứng của anh sẽ là gì nếu cô bán nông trại đi. Anh sẽ ghét cô. Anh sẽ bỏ rơi cô nhanh đến nỗi cô sẽ không bao giờ phục hồi được từ sự tàn phá của nó.
"Thúc ép anh đi và sẽ thấy," anh mời mọc. "Dù sao đó cũng là điều mà em đang muốn làm. Thúc ép anh đi, cố gắng tìm những giới hạn của sợi dây vô hình đang quấn quanh cái cổ nhỏ bé, xinh đẹp của em. Ồ, em yêu, em sẽ đạt được nó."
Áp lực trên tay cô gia tăng và anh kéo cô lại gần hơn. Cathryn chống tay cô xuống giường và cố gắng thoát ra, nhưng thậm chí khi đang nằm anh vẫn mạnh hơn cô. Cô thốt lên tiếng kêu nhỏ khi cánh tay của cô bỏ cuộc và cô nằm dài ngang qua anh, cố gắng một cách điên cuồng để không làm chấn động anh hay va vào cái chân gãy của anh. Anh thả tay cô ra và luồn tay vào trong tóc cô, quấn rối những ngón tay anh trong chiều dài mềm mại của nó và kéo đầu cô xuống. "Rule! Dừng lại!" cô than vãn, chỉ một khắc trước khi miệng anh dính chặt vào miệng cô.
Cô cố gắng để từ chối nụ hôn của anh, cố gắng giữ cho răng cô khép chặt và môi cô mím chặt lại với nhau. Cô thất bại với cả hai việc đó. Không làm cô đau, anh tóm lấy hàm của cô và ép vào đó đủ lực để tách miệng cô ra, và lưỡi của anh di chuyển ngang qua vùng chắn của răng cô, khơi lên ngọn lửa nhỏ mỗi nơi nó chạm đến. Ngạc nhiên, cô cảm thấy sức mạnh rời bỏ cơ thể cô và cô đắm chìm sâu vào trong anh.
Anh hôn cô lâu và mạnh đến nỗi cô biết môi cô sẽ bị sưng và thâm tím vào ngày tới, nhưng lúc đó tất cả điều mà cô cảm nhận là hương vị quyến rũ của anh, sự tấn công đầy khoái lạc của lưỡi anh, những cái cắn nho nhỏ gây nhức nhối mà anh dùng như là cả sự trừng phạt và phần thưởng, trượt chúng từ miệng cô xuống cổ cô và qua vùng da nhạy cảm tới đường lượn mềm mại của vai cô. Chỉ khi đó cô mới nhận ra anh đã tuột hết hàng khuy phía trước áo cô và kéo nó mở rộng ra, và cô rên lên trong cổ họng. "Rule.. hãy dừng lại! Anh không thể..."
Anh cẩn thận đặt đầu anh ngả lại xuống gối nhưng anh không thả cô ra. Tay anh len lỏi vào trong áo ngực của cô và anh ấp lấy bầu ngực cô trong lòng bàn tay nóng bỏng. "Không, anh không thể, nhưng em có thể," anh thì thào.
"Không ... đầu anh .. . chân anh," cô chống đối một cách rời rạc, nhắm mắt lại để chống lại niềm kɧoáı ©ảʍ đang hun nóng rần rật qua các mạch máu của cô khi anh tiếp tục mơn trớn cô.
"Đầu của anh và chân anh không làm phiền anh lúc này." Anh kéo cô lại gần hơn và bắt đầu lại hôn cô, nài nỉ sự đáp lại cái mà anh biết cô hiểu. Chiều sâu thúc giục của nụ hôn làm đầu cô quay tròn, và cô lại chìm đắm trong anh một lần nữa.
Anh giật mạnh vành áo ngực của cô cho đến khi nó tuột ra; sau đó anh với ra phía sau cô và khéo léo cởi quai áo ra, để cho ngực cô hoàn toàn tự do. Cathryn khẽ thốt ra một âm thanh nghẹn ngào, "Làm ơn," thậm chí bản thân cô cũng không biết là cô van nài anh dừng lại hay tiếp tục nữa. Cô run lên dữ dội khi tay anh lướt lên bên dưới áo cô và vuốt ve cô với sự xâm lăng táo tợn, và dù cô vẫn vô thức tiếp tục thì thầm những lời chống đối và cầu xin của mình, cô đang bám chặt lấy anh với tất cả sức lực của cánh tay cô.
Anh rêи ɾỉ cay nghiệt và kéo chân cô qua hông anh, kéo cô vào vị trí. Những giọt nước mắt đột nhiên rơi trên má cô, dù cô không biết rằng cô đang khóc. "Em không muốn làm anh đau," cô nức nở.
"Em sẽ không làm thế," anh nói ngân nga. "Làm ơn, em yêu, hãy làʍ t̠ìиɦ với anh. Anh cần em quá nhiều. em không thể cảm nhận được anh đau đớn thế nào vì em sao?"
Vào lúc nào đó trong suốt những cái vuốt ve thân thiết, táo bạo đó, anh đã kéo được qυầи ɭóŧ của cô ra, không kiên nhẫn ném đi cái rào cản mềm mại đang cản trở anh với tới miền bí ẩn của thân thể cô. Bàn tay anh chỉ dẫn cô chầm chậm, dịu dàng hướng cô xuống cho đến khi họ hoàn toàn hoà nhập làm một.
Cuộc tình ngọt ngào và cuồng nhiệt đến nỗi cô gần như hét lên, chỉ dập tắt âm thanh trong cổ họng cô vào giây cuối. Với mọi thớ thịt trong cơ thể mình cô ý thức được sự gợϊ ȶìиᏂ đặc biệt của một người đàn ông nằm dưới và để một người phụ nữ hưởng thụ cơ thể anh, để cô đặt ra nhịp độ cho cuộc ân ái của họ. Đó còn hơn cả sự cám dỗ bởi vì Rule đàn ông đến mức hấp dẫn, sức mạnh của anh không hề bị kiềm chế bởi chấn thương của anh. Cô yêu anh, yêu anh bằng cả trái tim, tâm hồn cô và sự kỳ diệu đang gợn sóng khắp cơ thể cô. Với sự dịu dàng tinh tế cô đón nhận điều mà anh trao cho và hoàn trả cho anh gấp mười lần, tặng anh món quà là sự thỏa mãn vυ"t bay của cô rồi quay về mặt đất để thưởng thức sự hưởng ứng quằn quại của anh khi anh cũng thoả mãn.
Cô đang nằm trên ngực anh trong sự hòa hợp trọn vẹn, đôi mắt khép hờ của cô nhìn vơ vẩn khắp phòng, khi cô trông thấy cánh cửa phòng vẫn mở và cứng người lại. "Rule," cô rêи ɾỉ trong sự xấu hổ. "Em đã không đóng cửa lại!"
"Vậy thì hãy đóng nó ngay bây giờ," anh nhẹ nhàng chỉ dẫn. "Từ bên trong. Anh chưa kết thúc với em đâu, em yêu."
"Anh cần phải ngủ ..."
"Sắp bình minh rồi," anh chỉ ra. "Chúng ta dường như đã làʍ t̠ìиɦ suốt sáng sớm. Và anh đã không làm gì ngoài việc ngủ cả một tuần. chúng ta cần nói chuyện, và giờ là thời gian tốt nhất."
Đó là sự thật, và cô miễn cưỡng rời khỏi anh. Cô ra khỏi giường, cẩn thận không làm anh đau thêm hơn là cô đã làm, và đóng cửa lại, khóa nó là sự cẩn thận nhất. Nó sẽ chỉ giống như là Ricky đến đột ngột vào buối sáng, biết rằng Cathryn ở cùng anh. Sau đó cô trượt ra khỏi chiếc váy, đang che đậy chả được bao nhiêu, thấy rằng anh đã đẩy phần quai váy xuống tận eo cô và cả cái áo của cô tới đúng chỗ đó. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô bò xuống dưới chăn với anh và áp vào bên người anh, hầu như là say sưa với sự hài lòng được nằm bên cạnh anh một lần nữa. Cô – rúc mặt minh vào chỗ hõm của vai anh và hít vào hương vị đàn ông làm say người của anh. Cô mới thoải mái, mới đầy đủ làm sao ...
"Cat," anh thì thầm trong tóc cô, cảm nhận được cái cách mà cô nằm áp vào anh. Cô không trả lời, một tiếng thở dài của sự bối rối nguyên sơ phát ra từ anh khi anh nhận ra cô đã ngủ; sau đó anh kéo cơ thể mềm mại của cô nhẹ nhàng sát hơn vào anh và đặt một nụ hôn vào đám xáo trộn của mái tóc đỏ sẫm đang chảy thành suối ngang qua vai anh.
Khi Cathryn tỉnh dậy vài giờ sau đó, bị đánh thức bởi cơn đau trên cánh tay cô do thực tế là cô đã đè cả người lên nó, Rule đang ngủ. cô cẩn thận nâng đầu lên và xem xét anh, nhận thấy anh trông xanh xao và mệt mỏi đến thế nào, thậm chí cả trong khi ngủ. Cuộc ái ân của họ thật ngọt ngào và khẩn thiết, nhưng anh thật sự chưa đủ khỏe. Cô nhích người ra khỏi anh và đứng dậy, xoa bóp cánh tay cô để phục hồi sự tuần hoàn máu. Hàng ngàn cái nhoi nhói châm chích da cô và cô ôm cánh tay vào người cho đến khi điều tồi tệ nhất qua đi; sau đó cô lặng lẽ mặc váy và nhặt những quần áo còn lại, ra khỏi phòng trước khi anh thức dậy.
Cô mệt mỏi. Những giờ được ngủ thật sự vẫn chưa đủ, nhưng cô tắm và mặc quần áo chuẩn bị cho ngày mới. Lorna mỉm cười với cô khi cô bước vào nhà bếp. "Tôi nghĩ là hôm nay cô nên nghỉ ngơi," bà nhắc nhở.
"Rule đã bao giờ nghỉ ngơi chưa ạ?" Cathryn nhăn nhó hỏi.
"Rule khỏe hơn cô. Chúng ta biết điều đó; cái trang trại này được quản lý quá tốt để không thể bị chệch choạc đi trong một đôi tuần. Bữa sáng với bánh quế được không? Tôi vừa mới trộn bơ."
"Điều đó thật tuyệt," Cathryn đáp lại, rót một cốc cà phê cho chính mình. Cô dựa người vào tủ và nhấm nháp nó, cảm nhận được sự mệt mỏi đè nặng lên chân tay cô giống như sức nặng của chì vậy.
"Ông Morris đã gọi đến hai lần," Lorna nói một cách tự nhiên, và đầu của Cathryn ngẩng lên. Cô đã uống hết cốc cà phê và cô đặt ly xuống.
"Cháu không thích người đàn ông đó," cô bực bội nói. "Tại sao anh ta không để cháu yên nhỉ?"
"Điều đó có nghĩa là cô sẽ không bán trang trại này cho anh ta phải không?"
Không có gì là riêng tư cả, Cathryn nhận ra điều đó, sờ trán cô một cách lơ đãng. Không nghi ngờ gì là mọi người ở nông trại đều biết chuyện Morris gợi ý mua trang trại. Và cũng không nghi ngờ gì là mọi người đều biết cô đã thức dậy từ cái giường nào vào buổi sáng hôm đó! Cứ giống như là sống trong một bể kính nuôi cá cảnh vậy.
"Một mặt thì cháu bị thuyết phục," cô thở dài. "Nhưng sau đó lại..."
Lorna khéo léo rót bơ vào khuôn làm bánh quế. "tôi không biết Rule sẽ làm gì nếu cô bán trang trại. Cậu ấy không thể làm việc cho Morris, tôi không nghĩ thế. Cuộc đời cậu ấy đã gắn bó quá nhiều với nơi này."
Cathryn cảm nhận được mọi cơ bắp trong người cô cứng lại với những lời nói đó của Lorna. Cô biết điều đó. Cô đã luôn luôn biết chuyện đó. Có lẽ cô sở hữu Bar D, nhưng cô chỉ là một kẻ bù nhìn. Nó thuộc về Rule, và anh thuộc về nó, và điều đó còn quan trọng hơn nhiều những cái được ghi trong bất cứ một văn bản nào. Anh đã dành cho nó mọi thứ của mình, thời gian, mồ hôi và máu. Nếu cô bán nó anh sẽ ghét cô.
"Cháu không thể nghĩ được," cô nói một cách căng thẳng. "Có quá nhiều thứ đang lôi kéo cháu đến những hướng khác nhau."
"Vậy thì đừng làm gì cả," Lorna khuyên cô. "Ít nhất cho đến khi mọi chuyện được ổn định phần nào. Giờ cô đang chịu quá nhiều áp lực. Hãy đợi một thời gian nữa; trong ba tuần quan điểm của cô có thể hoàn toàn khác hẳn."
Lời khuyên chung chung của Lorna chỉ là điều mà Cathryn đã tự nói với chính mình nhiều lần rồi và cô nhận ra tất cả những điều đó thật sự hợp lý. Cô ngồi xuống và ăn bánh quế của cô, và thật đáng ngạc nhiên, vài phút yên lặng làm cô cảm thấy tốt hơn.
"Cat!"
Tiếng gọi thấp nhưng đầy thúc giục vọng xuống từ tầng trên và ngay lập tức cô lại căng thẳng. Chúa ơi, cô đã hầu như là sợ hãi với ý nghĩ nói chuyện với anh! Chuyện này không hợp lý, cô nói với bản thân một cách nghiêm khắc. Cô vừa mới bước ra khỏi vòng tay anh; tại sao cô lại sợ khϊếp đi được việc nói chuyện với anh thế nhỉ?
Bởi cô sợ rằng cô sẽ không thể ngăn cản bản thân tự ném mình vào vòng tay của anh và hứa làm bất cứ điều gì mà anh yêu cầu, đó là lý do tại sao! Nếu anh lại yêu cầu cô kết hôn với anh cô có lẽ sẽ tan chảy vào anh như một con điên và đồng ý mà không thèm suy nghĩ, hoàn toàn bất chấp thực tế rằng anh chưa từng một lần nói gì về tình yêu, chỉ nói về những kế hoạch của anh.
"Cat!" lần này cô nghĩ cô có thể nhận thức rõ sự căng thẳng trong giọng nói của anh và cô thấy chân mình vô thức đáp lại nó.
Khi cô mở cánh cửa phòng, anh đang nằm nhắm mắt lại, môi anh nhợt nhạt. "Em biết chuyện đó là quá sớm mà!" cô nhẹ nhàng kêu lên, đặt bàn tay mát lạnh lên trán anh. Đôi mắt đen của anh nhắm lại và trao cho cô một nụ cười nhẹ.
"Dường như là em đúng," anh càu nhàu. "Chúa ơi, đầu anh cảm giác như sắp nổ tung vậy! Hãy chườm túi đá lên nó được chứ?"
"Em sẽ mang nó lại ngay," cô hứa với anh, vuốt tóc anh với những đầu ngón tay. "Anh có cảm thấy muốn ăn gì không?"
"Chưa. Cái gì mát để uống có lẽ sẽ tốt, và hãy bật điều hòa lên." Khi cô quay đi để làm theo yêu cầu của anh, anh nói nhẹ nhàng, "Cat ..."
Cô quay lại với anh và nhướn lông mày lên dò hỏi. Anh nói, "Về chuyện của Glenn Lacey..."
Cô đứng thẳng lên. "Em đã nói với anh rồi, anh ấy chỉ là một người bạn. Không có gì giữa chúng em cả, và em sẽ không hẹn hò với anh ấy nữa."
"Anh biết. Anh nhận ra điều đó đêm qua khi anh thấy em đang mặc một cái áo ngực."
Anh đang nhìn cô dưới đôi mi khép hờ, lột trần cô, và vệt đỏ trên má cô nóng hơn. Cô không cần anh kết thúc suy nghĩ, nhưng anh đã làm thế. "Nếu em ở bên anh, em sẽ không mặc một cái áo ngực phải không?" anh khàn khàn yêu cầu.
Giọng cô yếu ớt khi cô khàn khàn thừa nhận "Không".
Khóe miệng anh lại nở một nụ cười nhỏ. "Anh không nghĩ vậy. Hãy đi lấy đồ uống cho anh đi, em yêu. Anh không ở trạng thái thích hợp cho cuộc nói chuyện kích động ngay lúc này."
Cô không thể ngăn một nụ cười khoái trá thoát ra từ môi cô khi cô rời khỏi phòng. Anh thật thích thú với việc đặt cô vào tình trạng chống đối, sau đó lại lộ ra rằng anh chẳng còn vũ khí tấn công nào nguy hiểm hơn một nụ cười và một vẻ mặt quyến rũ. Anh còn hơn cả những gì mà cô có thể lợi dụng, và cô nhanh chóng nhận ra rằng cô không muốn nắm giữ anh. Anh là người đàn ông của riêng anh, không phải thứ gì đó để bị kiểm soát được. Anh cũng không thật sự cố gắng để nắm bắt cô. Thi thoảng cô cảm thấy, một cách ngờ nghệch rằng anh hơi đề phòng cô, nhưng anh không thường nói cô có thể hay không thể làm gì. Trừ trường hợp của Glenn Lacey, cô nghĩ, và mỉm cười. Mà dù sao cô cũng vẫn làm như cô muốn. Trong trường hợp của cô, mái tóc đỏ của cô là một dấu hiệu của sự bướng bỉnh cũng như nóng nảy.
Rule chưa cảm thấy đủ khỏe để bắt đầu một cuộc nói chuyện chi tiết, cô thấy biết ơn điều đó. Cô chăm sóc anh và đặt anh nằm ổn định sau khi anh đã uống cạn một ly trà đá; với một túi đá trên đầu, anh nằm im và nhìn cô khi cô đi lại trong phòng. "Lewis đã nói với anh về một đêm nọ," anh nói khẽ "Anh ta nói rằng tự em đã giúp đỡ con Audalusia. Em có gặp bất kỳ rắc rối nào không?"
"Không, con ngựa đó biết nó phải làm gì."
"Nó là một người mẹ nhỏ tuyệt vời," anh buồn ngủ nói. "Chuyện thật quá tệ với con ngựa còn lại. Chúng ta đã có một cặp sinh đôi vài năm trước, nhưng đó là lần gặp may. Con ngựa con nhỏ hơn chưa từng có được kích cỡ và sức mạnh giống cặp đôi của nó, nhưng nó là một con ngựa nhỏ đáng yêu. Nó nhỏ đến nỗi anh sợ rằng nó sẽ tự gϊếŧ nó nếu anh cố gắng nuôi nó lớn cùng với những con ngựa khác, nên anh bán nó cho một gia đình đã muốn có một con ngựa làm cảnh cho những đứa con của họ."
Cathryn cảm thấy có lỗi khi không kiểm tra được con ngựa cái còn lại, và cô ngập ngừng nói, "Thế... Lewis có nói gì về con Sable không? Giờ nó thế nào?"
"Nó khỏe. Em đã trông thấy con ngựa con chưa?"
"Chưa từ lúc nó sinh ra. Nó là một con ngựa nhỏ cao khỏe mạnh nghịch ngợm. Nó đã đứng được trên chân nó ngay tức thì."
"Con ngựa đực của nó là Irish Gale. Có vẻ như nó đang chuyển nhanh sang những con ngựa cái nhanh nhẹn thay vì những con ngựa non nớt. Chuyện đó quá tệ; hầu hết những con ngựa cái không thể theo kịp những con ngựa đực, thậm chí khi chúng chạy nhanh."
"Còn Ruffian thì sao?" Cathryn hỏi, căm phẫn thay cho những con ngựa cái. "Và một con ngựa cái đã chiến thắng ở Derby không nhiều năm trước, một cách tài tình."
"Em yêu, thậm chí trong giải Olympics người phụ nữ cũng không chạy kịp đàn ông, và điều đó tương tự với ngựa... trừ vài trường hợp cá biệt" anh nói xác đàng. Mắt anh chậm rãi nhắm lại, và anh thì thầm. "Anh cần đứng dậy. Có quá nhiều việc phải làm."
Cô bắt đầu trấn an anh rằng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát nhưng nhận ra rằng anh đã dần chìm vào giấc ngủ ngắn, và cô không muốn quấy rầy anh. Cô đã nhận ra rằng giấc ngủ là giải pháp tốt nhất cho cơn đau đầu của anh. Để anh nghỉ ngơi trong khi anh vẫn sẽ thế. Sớm thôi, có lẽ sẽ quá sớm, anh sẽ buộc cơ thể làm theo những yêu cầu của anh. Đó là lần đầu tiên trong những ngày này anh đề cập đến việc đứng dậy, nhưng cô biết đó sẽ không phải là lần cuối cùng.
Khi cô bước ra ngoài, hơi nóng tràn vào người cô giống như làn hơi táp vào người. Có lẽ trời không nóng hơn mấy hôm trước, nhưng trong sự mệt mỏi cô cảm thấy căng thẳng hơn. Không phải là những tia nắng đốt cháy của mặt trời. Đó là hơi nóng bốc lên từ những gợn sáng lung linh trên mặt đất và phả vào mặt cô. Cũng là cái nóng tháng Bảy này khi Rule đã – hãy quên điều đó đi, cô nghiêm khắc nói với chính mình. Cô phải làm việc. Hôm qua, cô đã trốn việc và hôm nay cô quyết tâm làm hết chúng.
Cô dừng lại trong chuồng ngựa non để kiểm tra hai ngựa mẹ mới và con của chúng. Folyd khẳng định với cô rằng con Sable hiện trong tình trạng tốt sau cuộc thử thách của nó, sau đó đề nghị cô giúp anh bất cứ khi nào anh có một con ngựa sắp sinh con. Cathryn nhìn anh một cách nghi ngờ và anh cười.
"Cô đã làm tốt với con Andalusia, cô Cathryn à," anh chắc chắn với cô.
"Andalusia đã làm tốt," cô sửa lại, cười. "Tiện đây, anh có biết Lewis đi đâu sáng hôm nay không?"
Floyd ngáp dài, trầm ngâm. "Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ Lewis chính là người mà tôi thấy ở cùng với Ricky sáng nay, đang băng ngang qua đồng cỏ trên chiếc xe tải." Anh chỉ đến phía đông nơi mà cô biết có một đàn gia súc nhỏ đang gặm cỏ.
Nếu Ricky ở trong xe, có lẽ Lewis ở trong đó cùng cô ấy, Cathryn nghĩ ngợi một cách khôn ngoan với hiểu biết mới của cô về mối quan hệ của họ. Cô đã bị rằng xé giữa thanh thản vì Ricky rõ ràng đã chuyển sự chú ý của cô ra khỏi Rule với việc thông cảm cho Lewis. Có phải anh ấy không nhận ra rằng Ricky không có gì khác ngoài rắc rối?
Đột nhiên cô bị chú ý bởi tiếng hét làm đông đặc máu trong huyết quản cô. Cô đứng đông cứng, nhìn vào Floyd, và trên mặt anh cô thấy ánh phản chiếu cơn hoảng loạn tương tự.
"Cháy! ở những chuồng ngựa!"
"Ồ, Chúa ơi," cô rêи ɾỉ, bừng tỉnh khỏi cơn mê, choáng váng mày mặt và bắt đầu chạy như điên đến chỗ cánh cửa. Floyd ở bên phải cô, mặt anh tái xanh. Cháy trong những chuồng ngựa! Đó là một trong những chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra trong một nông trang. Những con vật hoảng loạn và thường ngăn cản mọi lỗ lực để cứu chúng, hậu quả là một thảm họa. Và khi cô đang chạy, một suy nghĩ tuyệt vọng lướt qua cô - nếu Rule biết được sự rối loạn này anh sẽ buộc mình ra khỏi giường và làm những việc nguy hại đến sức khỏe của anh khi cố giúp họ.
"Cháy!"
"Oh, Lạy Chúa, hãy im lặng nào!" cô hét lên. Người công nhân nông traị trông như giật nảy mình; sau đó anh nhìn thấy cái liếc nhìn của cô về phía ngôi nhà và anh đã hiểu. Làn khói đen dày đang trôi lờ lững về phía những cánh cửa mở, và cô có thể nghe thấy tiếng hí khϊếp đảm của lũ ngựa, nhưng cô không thể nhìn thấy ngọn lửa nào.
"Ở đây!" ai đó trùm cái khăn ướt ngang qua mặt cô và cô lao nhanh vào bên trong âm u đó, thậm chí ho qua lớp khăn khi khói cay xè tràn vào phổi cô. Dù vậy, cô không thể cảm thấy bất cứ hơi nóng nào, nhưng bây giờ không phải là lúc tìm kiếm nơi có ngọn lửa, lo cho lũ ngựa là việc đầu tiên.
Những con vật hoảng sợ đang l*иg lên trong chuồng của chúng và đá vào miếng gỗ giữ chúng lại. Cathryn sờ soạng tìm kiếm cánh cửa và mở nó ra, đảo mắt nhìn xuyên qua đám khói tìm lũ ngựa và nhận ra đó là con Redman, con vật yêu quý của Rule. "Thoải mái đi, thoải mái đi," cô vỗ về nó, hít một hơi sâu và lấy chiếc khăn ra khỏi mặt cô để che lên mắt của con ngựa. Nó bình tĩnh đủ để cho cô nhanh chóng dẫn nó ra khỏi chuồng đến bầu không khí trong lành. Phía sau cô, những con ngựa khác đang được đưa ra trong một cách thức nhanh chóng, yên lặng một cách đáng ghi nhận. Những cánh tay sẵn lòng đã giúp ổn định lũ gia súc.
Ngọn lửa được tìm thấy trong khi nó vẫn đang cháy âm ỉ. May mắn thay nó không bắt kịp đám cỏ khô không thì toàn bộ chuồng ngựa sẽ bị thiêu rụi trong vài phút. Một người đàn ông trẻ mà Rule đã thuê chỉ hai tháng trước tìm thấy nguồn phát ra khói trong phòng chứa đồ ăn, nơi mà một ngọn lửa đã bắt đầu từ một cái thùng rác và lan sang chỗ chăn bao phủ yên ngựa và lông thú. Thức ăn đã bị hủy hoại, căn phòng đen lại và bị cháy xém, nhưng mọi người trút ra một tiếng thở dài với tin tưởng rằng không còn có hư hại gì tồi tệ hơn nữa.
Thật đáng ngạc nhiên, Rule dường như không bị quấy rầy bởi sự náo động. Có lẽ tiếng vo vo của điều hòa đã làm nhòa đi sự ồn ào. Cathryn thở dài, biết rằng cô sẽ phải nói chuyện với anh, và biết rằng anh sẽ nổi khùng lên. Một ngọn lửa trong chuồng ngựa là cái gì đó sẽ không xảy ra nếu anh vẫn còn ở vị trí quản lý. Biết rằng người chủ không có kiểm soát, ai đó đã bất cẩn với một que diêm, hay một điếu thuốc, và chỉ có may mắn mới ngăn mọi thứ không tồi tệ hơn nữa. Vì điều này, một phòng chứa thực phẩm tuyệt vời sẽ cần được thay thế. Cô đã cố gắng chăm chỉ đến mức để có thể nghỉ ngơi một chút, và sau đó chuyện gì đó giống thế này đã xảy ra.
Cánh tay mềm mại của Lorna đang trượt quanh đôi vai đang chùng xuống của cô. "Hãy quay lại nhà nào Cathryn. Cô nên tắm nước nóng. Cô đã đen từ đầu đến chân rồi đó."
Nhìn xuống dưới, Cathryn thấy quần áo của cô đã khô cứng, chúng mới chỉ được mặc trước đó một lúc, giờ đầy bụi bẩn với mồ hóng. Cô có thể cảm nhận được gio ở trên mặt cô và trong tóc cô.
Cảm giác cô đã làm cho Rule thất vọng dâng cao lên khi cô đứng dưới vòi tắm. Thậm chí cô không thể bắt đầu tưởng tượng điều mà anh sẽ nói khi cô kể chuyện với anh.
Anh đã bật chiếc đài nhỏ cạnh giường, và điều đó khiến anh không bị quấy rầy. anh nhìn vào cô khi cô mở cánh cửa và mắt anh nheo lại với sự căng thằng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Anh thấy được mái tóc ướt và quần áo khác của cô và quai hàm anh cứng lại.
"Chuyện gì đã xảy ra?" anh nói lớn.
"Có một... một ngọn lửa trong phòng chứa thực phẩm," cô lắp bắp, tiến những bước chân do dự lại gần hơn. "Nó đã không lan ra," cô vội vàng trấn an anh , nhìn thấy sự hoảng loạn âm u vừa lướt ngang qua khuôn mặt anh. "Bọn ngựa ổn cả, đó chỉ là một... một cái phòng chứa đồ. Chúng ta chỉ mất mọi thứ trong đó thôi."
"Tại sao em không nói cho anh biết?" anh hỏi qua hàm răng nghiến chặt.
"Em – đó là quyết định của em. Anh không thể làm gì cả. Chúng em đã đưa những con ngựa ra đầu tiên và –
"Em đã đi vào những chuồng ngựa phải không?" anh gầm lên, chống người vào khủy tay và run lên vì đau do sự cử động đó gây ra. Ánh lửa đỏ bắt đầu bùng lên trong sâu thẳm đôi mắt anh, và đột nhiên cô cảm thấy cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng. Anh còn hơn cả tức giận; anh đang phát điên lên, bàn tay anh nắm chặt lại.
"Đúng vậy," cô thừa nhận, cảm thấy nước mắt đang dâng lên trong mắt cô. Cô vội vã chớp mắt để ngăn chúng trào ra. Cô không phải là một đứa trẻ khóc òa bất cứ khi nào cô bị la mắng. "Những ngọn lửa đã không lan rộng quá nhà ăn, tạ ơn Chúa, nhưng những con ngựa đã bị hoảng sợ và – "
"Chúa ơi, đàn bà, em có ngu ngốc không đó?" anh hét lên. "với tất cả những việc thiếu thận trọng, ngốc nghếch mà làm...!"
Cô là đứa ngốc, bởi vì nước mắt đã lăn trên má cô. "Em xin lỗi," cô nghẹn lại. "Em không cố ý để chuyện đó xảy ra."
"Vậy em có ý gì? Anh không thể để em ra khỏi tầm mắt trong vòng một phút hả?"
"Em đã nói là em xin lỗi mà!" cô ngắt lời anh, và đột nhiên cô không thể đứng ở đó mà nghe những lời cuối. "Em sẽ quay lại sau," cô thổn thức. "Em phải cử ai đó đến thành phố để mua thêm lương thực."
"Chết tiệt, hãy quay lại đây ngay!" anh đang rống lên, nhưng cô đã nhào ra khỏi cửa và để mặc nó lại phía sau. Cô lau đi chỗ ẩm ướt trên má cô, sau đó quay lại phòng tắm và xối nước mát vào mặt cô cho đến khi hầu hết những chỗ đỏ mờ đi. Cô không muốn làm gì hơn là trốn trong phòng của cô, nhưng sự tự hào khiến cô phải quay lại. Có công việc cần phải làm, và cô sẽ không để ai khác gánh vác cái gánh nặng này của cô.