Chương 1

Vào lúc bình minh, Albus tỉnh giấc, một thiếu niên trong suốt lơ lửng trước giường anh. Thiếu niên này khác với các hồn ma trong lâu đài Hogwarts. Cậu có màu sắc. Ánh mắt đầu tiên của Albus liền bị thu hút bởi đôi mắt xanh lục của cậu. Màu xanh lục thuần khiết như vậy trên thế gian rất ít thấy. Nhưng nếu để Albus dùng từ ngữ chính xác miêu tả nó, anh sẽ nói đôi mắt kia như đang sống. Chính là như vậy. Cặp mắt kia như thể đang sống. Sống ở hiện tại, sống ở tương lai.

>>>

"Vậy, cậu là ai?"

Albus dụi mắt, vén mái tóc dài màu nâu vàng ra sau tai, nét mặt tự nhiên như thể anh chưa hề ngủ. Anh hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hồn ma bỗng dưng xuất hiện trong phòng.

"Tôi?" Thiếu niên nghiêng đầu nghĩ, "Có lẽ tôi là một hồn ma."

"Cậu chết rồi à?" Albus bình tĩnh hỏi, giọng lạnh lùng như thể đang nói về thời tiết hôm nay. Anh không cho rằng như vậy có gì sai. Có thể không tử tế khi hỏi một hồn ma nguyên nhân chết của nó, nhưng lòng tốt cũng sẽ không được báo đáp khi đối mặt với một hồn ma lạ bỗng nhiên xuất hiện.

"Có lẽ......? Tôi cho rằng tôi đã chết, nhưng tôi không nhìn thấy Tử Thần, cũng không trở lại nhà ga Ngã Tư Vua." Hồn ma không khó chịu với câu hỏi của Albus, cậu vừa nói vừa nhào lộn giữa không trung, "...... Cảm giác thật kỳ lạ, tôi vẫn thích cưỡi chổi hơn."

Albus không cười. Mặc dù anh thấy cách cư xử trẻ con của thiếu niên vừa buồn cười, lại vừa có chút gì đó quen thuộc đến khó tả, nhưng anh đã quên mất lần cuối cùng anh mỉm cười là khi nào. Anh cho phép chính mình cảm thấy tò mò đối với hồn ma xa lạ.

"Nhà ga Ngã Tư Vua? Đó là chỗ nào?"

"Điểm đón của mỗi người khác nhau, của tôi hẳn là nhà ga Ngã Tư Vua." Hồn ma dường như muốn bay xuống thấp hơn để có thể ngang với tầm mắt của Albus, "Nhưng lần này tôi lại không đi tới đó...... Có lẽ tôi bị lạc đường."

"Cậu đã đến đó bao giờ chưa?" Albus nhướn mày.

Hồn ma liếc nhìn anh một cái, trong miệng lẩm bẩm cái gì, Albus không nghe rõ. Cuối cùng, thiếu niên uể oải gật đầu: "Đúng vậy...... Tôi đã từng đến đó. Nhưng lần đó tôi còn sống, cho nên không đi tiếp."

"Đi vòng qua tử vong......" Albus trầm tư. Anh nhớ tới Ariana, cảm thấy nhói lòng. Nếu có thể đảo ngược tử vong, vì sao người thân của anh không ai sống sót? Albus lắc đầu, không thể để chính mình chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy. Anh nâng mắt, ánh mắt khoá vào hồn ma đang nhìn anh chằm chằm.

"Cậu tên là gì?" Anh dịu giọng, cố gắng không tỏ ra quá sắc bén, "Vì sao cậu xuất hiện ở đây?"

"Harry. Cứ gọi tôi là Harry." Hồn ma tự xưng Harry cười, "Còn về vế sau...... Tôi cũng không biết. Vốn dĩ tôi muốn hỏi anh, nhưng anh có vẻ cũng không rõ vấn đề này."

"Sao tôi lại biết được? Không phải cậu tìm tới sao?" Albus cảm thấy ngạc nhiên, "Tôi vốn tưởng rằng cậu biết tôi...... Rốt cuộc cậu có vẻ quen thuộc với tôi. Nhưng tôi chắc chắn tôi không quen cậu."

"Rồi anh sẽ quen tôi." Harry lẩm bẩm một câu, ngay sau đó nâng mắt, cười với Albus, "Rất vui được gặp anh, Albus."

Albus ngây người, rõ ràng anh chưa hề nói tên cho hồn ma.

"Cậu...... thật sự quen tôi?" Anh chần chờ hỏi.

Harry chớp mắt, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Albus.

"Albus Dumbledore, làm gì có ai không biết?"

"Tôi không biết tôi nổi tiếng như vậy." Albus bình tĩnh nói.

Anh vén chăn lên leo xuống giường, đứng đối diện hồn ma trong căn phòng tối tăm, chật hẹp. Lúc này anh càng nhìn rõ hơn đôi mắt xanh lục kia. Ánh sáng ban mai xuyên qua hồn ma, lại càng làm cặp mắt vốn đã sinh động nay càng thêm rạng rỡ chói sáng. Albus vẫn giữ nguyên ấn tượng đầu tiên đối với đôi mắt kia. Chúng nó như thể đang sống. Sống ở hiện tại, sống ở tương lai.

Nghĩ đến việc làm thế nào hồn ma có thể biết về mình, Albus quyết định không hề hỏi nữa. Anh không cho rằng hỏi tiếp sẽ là đề tài anh muốn nghe. Albus không cảm thấy chán nản. Toàn bộ thung lũng Godric đều đã nghe nói về thảm kịch của nhà Dumbledore. Harry nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sau đó nói đầy ẩn ý: "Albus, tuy rằng tôi biết lời nói của một hồn ma không có sức thuyết phục...... Nhưng anh sẽ vượt qua."

"Ý cậu muốn nói là mọi việc rồi sẽ tốt lên sao?" Albus không thích giả thuyết không thực như vậy, "Xin lỗi, tôi không nghĩ thế. Đương nhiên, tình huống cũng không thể tệ hơn bây giờ được."

Tình huống quả thật không thể càng tệ hơn hiện tại. Có thể nói mười tám năm cuộc đời mờ nhạt của Albus gần như không có gì tốt đẹp. Ngoại trừ mấy năm đầu đời ra thì Albus có rất ít cơ hội nghỉ ngơi. Thời thơ ấu của anh đã sớm chấm dứt vào năm Ariana gặp tai nạn, mà thời niên thiếu của anh cũng bởi cái chết của Ariana mà kết thúc không trọn vẹn. Albus đã từng thầm hận tài năng của chính mình bị lãng phí, không có chỗ phát triển. Nhưng khi đó anh còn không rõ, hoá ra không thể thể hiện tài năng cũng không phải việc bi ai nhất trên thế giới này.

Là sự cả tin của anh hại chết Ariana. Và người thân duy nhất còn lại trên thế giới này cũng bởi vậy quay lưng lại với anh.

"Có lẽ không." Harry dừng một chút, dường như đang tìm từ, "Việc xảy ra đã xảy ra, người chết cũng sẽ không trở về. Tôi đã biết điều này từ năm tôi mười ba tuổi...... nhưng chúng ta sẽ luôn vượt qua. Phải tiến về phía trước."

"Tôi không biết vì sao cậu có kết luận như vậy," Albus nhắm mắt lại, không nhìn vào Harry, "Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu mới là người đã chết, nhưng cậu vẫn mang theo hy vọng sống."

"Cái đó......"

"Tôi phải nói tôi không đồng ý với quan điểm của cậu." Albus không cho Harry cơ hội nói tiếp, "Nói điều này có thể không lịch sự, nhưng tôi xin lỗi vì phải nói ra. Đừng nói gì về sự đồng cảm. Tôi không tin trên đời này có sự đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Cậu không trải qua những gì tôi đã trải qua, cậu không hiểu..."

"Tất nhiên là tôi hiểu!" Harry lớn tiếng ngắt lời Albus, "Anh cảm thấy anh hại chết Ariana! Anh đang phát điên vì cảm giác tội lỗi! Nhưng mà... Albus, tôi không hề biết anh hoá ra chỉ là kẻ hèn nhát không thể thoát khỏi quá khứ!"

Albus trầm mặt, bị chọc đến chỗ đau, anh dùng khuôn mặt lạnh lùng duy trì một tia thể diện cuối cùng. Anh đứng thẳng, lòng kiêu hãnh không cho phép anh để lộ ra sự tổn thương. Albus trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng cậu biết rõ đã xảy ra chuyện gì, có nghĩa là cậu có thể hiểu được cảm giác của tôi. Tôi không ngờ chuyện này đã lan rộng đến mức một người tôi không quen biết như cậu cũng nghe nói đến. Bây giờ mời cậu đi ra ngoài, chỗ của tôi không chào đón cậu."

"Tôi không hiểu? Tôi không hiểu?!" Harry hét vào mặt Albus, giọng nói run rẩy trong vô thức, "Năm tôi mười lăm tuổi, bởi vì tin lời nói dối của phù thủy hắc ám mà hại chết ba đỡ đầu, ông ấy là người thân duy nhất trên đời này của tôi! Anh nói tôi không hiểu? Tôi đương nhiên hiểu!"

"Nếu tôi có thể thành thạo bế quan bí thuật, có phải tôi sẽ không bị lừa gạt? Nếu tôi có thể mạnh hơn một chút, có phải lúc đó tôi có thể bảo vệ ông ấy? Nếu lúc ấy tôi không tin vào ảo giác kia, có phải ông ấy sẽ không chết... Tôi mỗi ngày đều chất vấn chính mình như vậy nếu, nhưng không có nếu! Không có!"

Đôi mắt xanh lục của Harry mang theo nỗi buồn, nhưng không có nước mắt. Có thể trở thành hồn ma đã khiến cậu mất đi khả năng này; cũng có thể là sớm hơn nữa, từ thời niên thiếu, cậu đã mất đi quyền lợi được mềm yếu. Albus bị biểu tình đau thương của Harry đâm trúng, không thể tiếp tục nói ra những lời gay gắt.

"Toàn bộ kỳ nghỉ hè tôi sống như cái xác không hồn. Nhưng tôi biết..." Harry hít sâu một hơi, điều chỉnh giọng nói run rẩy của mình, cảm xúc của cậu dần trở nên bình tĩnh hơn khi kể lại, "Tôi biết tôi không thể tự cô lập chính mình, cũng không thể tự sa ngã. Ông ấy - ba đỡ đầu của tôi - ông ấy nhất định không muốn như vậy. Không phải sao? Cuộc sống quá ngắn ngủi, tôi không biết tôi sẽ chết lúc nào. Tôi chỉ hy vọng trước khi tôi chết có thể tiêu diệt thật nhiều phù thủy hắc ám. Nếu có thể, tôi phải chính tay vì ông ấy báo thù, gϊếŧ chết người hãm hại ông ấy."

Một trận tĩnh lặng đến ngột ngạt. Qua hồi lâu, Albus nhẹ nhàng mở miệng:

"Cậu đã thành công à?"

"Không sai, tôi thành công." Harry dần dần bình tĩnh lại, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra sự thật, tựa như không có gì đáng nhắc tới, "Tôi thành công gϊếŧ chết tên phù thủy hắc ám kia. Đó là đối thủ định mệnh của tôi."

"Đối thủ định mệnh......" Albus lặp lại lời nói của Harry, không khỏi nhớ tới thiếu niên tóc vàng gõ cửa nhà anh năm ấy. Định mệnh. Anh từng cho rằng chính mình đυ.ng phải đối thủ định mệnh, nhưng hoá ra từ ngữ này đối với anh mà nói không khác gì bắt đầu bi kịch.

"Albus." Harry nhẹ giọng, bay tới trước mặt Albus. Cặp mắt xanh lục mang theo thấu hiểu nhìn thẳng vào Albus "Cố lên, anh sẽ khá lên."

Sẽ khá lên sao? Albus không khỏi cười khổ. Anh không nghĩ thế. Thế nhưng lời nói của Harry chứa đựng sự cám dỗ của hy vọng, khiến anh muốn tin tưởng. Hy vọng. Đây quả là từ ngữ xa xỉ. Pandora giải phóng tất cả tội ác, chỉ để lại hy vọng dưới đáy hộp. Trên thế giới này chỉ sợ vốn không có hy vọng, nhưng con người vẫn không tự chủ được mà theo đuổi hy vọng. Tựa như người sinh ra trong bóng đêm sẽ khát khao ánh mặt trời, người đi đứng không tốt sẽ khát vọng phương xa.

Albus từng cho rằng chính mình có được mặt trời, nhưng sự thật chứng minh hy vọng chưa bao giờ rời đi chiếc hộp Pandora, cái anh gặp được chỉ là ác ma ngụy trang.

- TBC-