Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 62: Ngàn lớp sóng vỗ

« Chương Trước
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Bảy giờ rưỡi, bầu trời đã tối đen, khắp nơi giăng đèn sáng ngời, toàn bộ hải đảo vẫn náo nhiệt như trước kia, người ở đủ mọi quốc gia, cả trai lẫn gái, có tình nhân, có bạn bè, cũng có người độc thân.

Gió biển du dương, thổi hết những mỏi mệt trên người.

Lục Tâm Du vừa ngủ trên thuyền một lát, lúc rời thuyền còn hơi ngơ ngác, bây giờ được gió biển vỗ về, cô tỉnh táo hẳn, nhìn Lâm Thâm, "Ông xã, chúng ta tới chợ đêm đi, em đói bụng."

Lâm Thâm bị chọc cười, vò mái tóc dài của cô, "Trước khi đi, chúng ta phải đến khách sạn cất hành lý trước, biết chưa?"

Lục Tâm Du gật đầu, "Em cũng thay váy nữa!"

Trên đảo nhiều người, hơn bảy giờ tối, đâu đâu cũng có thể thấy những bóng người dạo bước. Một tay Lâm Thâm xách vali, một tay nắm tay Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du ôm cánh tay anh, hai người vai kề vai, gần gũi thân mật.

Thi thoảng Lâm Thâm cúi đầu nhìn cô, Lục Tâm Du cũng ngửa đầu nhìn anh, sau đó cả hai cùng bật cười.

Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là chỉ một ánh mắt khi ta nhìn nhau, đáy lòng cũng lập tức trở nên ngọt ngào.

Đến khách sạn, một nữ tiếp tân kinh ngạc, dùng tiếng Anh nói: "Ôi, hai anh chị lại đến nữa à?"

Tiếp tân vẫn là cô gái năm trước, Lục Tâm Du mím môi, lặng lẽ véo eo Lâm Thâm.

Lâm Thâm cầm tay cô, dùng tiếng Anh đáp, "Mang vợ đi nghỉ mát." Rồi nói: "Chúng tôi đã đặt phòng rồi."

"Hai anh chị chờ chút ạ... Là biệt thự sát bờ biển sao?"

"Đúng vậy."

"Vâng, mời hai anh chị đăng ký."

Đăng ký xong, có người phục vụ đến xách vali, Lâm Thâm nắm tay Lục Tâm Du, nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi véo anh làm gì?"

Lục Tâm Du trừng mắt với anh, "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi?"

Năm trước, khi đến khách sạn đăng ký, Lục Tâm Du vội đi vệ sinh, không ở cùng Lâm Thâm, kết quả khi cô quay lại, thấy cô gái tiếp tân vừa rồi đang nhiệt tình bắt chuyện với Lâm Thâm, còn hỏi có thể xin số điện thoại của anh không. Đúng là khiến Lục Tâm Du nóng đầu, cô bước qua, kéo tay Lâm Thâm, tuyên bố chủ quyền. Đối phương thấy cô tới thì lập tức làm thủ tục, không dám nhiều lời thêm một câu.

Tuy chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng Lục Tâm Du nhớ rất rõ ràng!

Lâm Thâm cười không ngừng được, "Bình dấm chua, chuyện từ thuở nào rồi."

Lục Tâm Du hầm hừ.

Lâm Thâm đưa tay ôm eo Lục Tâm Du, "Ngoan, đừng ghen, anh yêu em thế nào, em còn không biết sao?"

Lục Tâm Du lại hừ một tiếng. Nghĩ thầm, cũng vì biết Lâm Thâm yêu cô thế nào, cho nên cô vĩnh viễn không thể ầm ĩ với anh.

Vào phòng, Lục Tâm Du lập tức mở vali ra, chuẩn bị đi tắm. Dọc theo đường đi, hết ngồi máy bay thì chuyển sang ngồi xe, rồi lại ngồi thuyền, trời còn nắng nóng, quần áo đã bị mồ hôi làm nhớp nháp.

Lục Tâm Du đang tìm đồ, Lâm Thâm nói: "Giúp anh lấy một bộ."

Lục Tâm Du lấy váy, thuận tiện giúp Lâm Thâm lấy một chiếc áo phông sạch sẽ, sau đó ném cho anh.

Lâm Thâm tiếp được, mặt dày đến gần, "Vợ, tắm chung nhé."

"Không!" Lục Tâm Du lập tức từ chối. Tắm chung với Lâm Thâm, vậy lát nữa cô đừng mong ra ngoài ăn gì.

Đừng nói là ăn gì đó, chắc đêm nay cũng không cần ra khỏi khách sạn.

Lâm Thâm cười mập mờ, đột nhiên đưa tay, kéo Lục Tâm Du vào ngực.

Lục Tâm Du đẩy anh ra theo bản năng, vội nói: "Đừng, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đã."

Cần gì phải gấp gáp như thế?

Lâm Thâm cúi đầu hôn Lục Tâm Du, "Được rồi, ăn no đã, tối mới có sức."

Lục Tâm Du đỏ mặt, liếc anh, "Lưu manh."

Cô đẩy anh ra, xoay người chạy vào phòng tắm.

Lâm Thâm cười ha hả, "Em chạy chậm thôi, ngã đấy."

Lục Tâm Du tắm xong, khoác áo tắm dài đi ra, "Anh mau vào tắm đi."

"Ừ." Lâm Thâm đi về phía phòng tắm, lúc đi ngang qua Lục Tâm Du, thuận tay vỗ mông cô một cái.

Lục Tâm Du hoảng hốt, mắng, "Lưu manh!"

Lâm Thâm: "Chỉ lưu manh với em thôi."

Nói xong, anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Lục Tâm Du đi kéo rèm, sau đó vừa thay quần áo vừa lẩm bẩm, "Còn dám lưu manh với người khác sao?"

Nếu Lục Tâm Du tắm chung với Lâm Thâm, chưa một tiếng là chưa ra, không tắm chung thì nhanh hơn nhiều, lúc ra cửa mới tám giờ rưỡi, bên ngoài vẫn náo nhiệt như cũ.

Lục Tâm Du muốn ăn cơm dứa ở chợ đêm, túm Lâm Thâm đi mua cho cô.

Mua một phần, hai người vừa ăn vừa tiếp tục đi dạo chợ đêm.

Lục Tâm Du ăn một miếng, rồi lại đút cho Lâm Thâm một miếng. Lâm Thâm không đói bụng, nhưng cảm thấy ăn chung thế này rất có cảm giác, cô đút thì anh ăn, anh khoác vai Lục Tâm Du, hai người đi dạo trong chợ đêm.

Lâm Thâm thật sự là đối tượng đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, dọc theo đường đi, đã vài cô gái nhìn sang phía anh. Lục Tâm Du thở phì phì, cuối cùng dứt khoát ôm cánh tay Lâm Thâm, cứ như sợ người khác không biết anh là "hoa đã có chủ".

Lâm Thâm rất thích dáng vẻ ghen tuông của Lục Tâm Du, cánh tay vòng lấy cổ cô, cúi đầu hôn một cái thật kêu.

Giây phút khi tách ra, Lục Tâm Du nhìn anh cười, trong lòng ngọt ngào không thôi.

Lục Tâm Du còn muốn ăn kem dừa, Lâm Thâm luôn không cho cô ăn lạnh, giờ cũng không cho mua. Lục Tâm Du không được ăn, ra vẻ tức giận. Giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn là anh bại trận, mang cô đến con phố bên cạnh mua kem dừa.

Lục Tâm Du mua ba viên, Lâm Thâm ăn hai viên rưỡi, chỉ chừa lại cho cô nửa viên.

Lục Tâm Du bĩu môi, nhìn chằm chằm nửa viên trong ly, nghĩ thầm, biết thế thì chỉ mua một viên.



Nhưng tốt xấu gì cũng nếm được hương vị, đành tha thứ cho anh vậy.

Hai người đi dạo ở chợ đêm, lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi, Lục Tâm Du vào mua nước, Lâm Thâm thuận tay lấy một hộp Cương Bản 001 [1] trên giá, Lục Tâm Du nhìn thấy, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Khách sạn không có à?"

[1] Một hãng bαo ©αo sυ của Trung Quốc

"Không có loại này." Lâm Thâm cười mờ ám, đưa tay vuốt ve má Lục Tâm Du, "Mặt đỏ như vậy?"

Lục Tâm Du kéo tay anh ra, "Nào có."

"Có."

Lục Tâm Du xấu hổ, nhét nước vào tay anh, sau đó đẩy anh đến trước quầy thu ngân, "Mau đi trả tiền."

"Ừ, trả xong thì về làm chính sự."

Lục Tâm Du sửng sốt, "Chính sự gì?"

Lâm Thâm cười mập mờ, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Em nợ anh một đêm động phòng hoa chúc."

Lục Tâm Du: "..."

Lúc hai người về khách sạn, đã hơn mười giờ đêm. Lâm Thâm nghiêm trang nói, đêm đen gió mát, rất thích hợp để làm chút vận động thú vị.

Lục Tâm Du ngồi ở đầu giường, phì cười, "Chơi trò lưu manh cũng cần không khí tươi mát thoát tục vậy sao?"

"Cái gì mà chơi trò lưu manh, rõ ràng là tình thú giữa vợ chồng." Lâm Thâm cởϊ áσ phông, tùy tay ném lên sô pha, sau đó cúi người đỡ tủ đầu giường, hai tay vây Lục Tâm Du lại, ánh mắt sáng quắc, khóe môi hơi nhếch, nói: "Đêm động phòng hoa chúc, phải đại chiến đến hừng đông mới được."

Lục Tâm Du nghẹn họng, mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Lâm Thâm, đẩy ngực anh, thúc giục: "Anh đi tắm lại trước đã."

Lục Tâm Du cúi đầu.

Lâm Thâm hừ một tiếng, hơi hếch cằm, hôn Lục Tâm Du, "Đi thì đi, chờ anh đấy."

Lục Tâm Du: "..."

Tốc độ tắm của Lâm Thâm, một chữ nhanh không thể diễn tả, mới năm phút đã ra.

Lục Tâm Du vừa tức giận vừa buồn cười, "Anh tắm sạch chưa đấy?"

Lâm Thâm chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng, dáng người rất đẹp. Nghe thấy cô hỏi đã tắm sạch chưa, anh lưu manh làm bộ muốn cởϊ qυầи, "Tới đây, anh cho em kiểm tra."

Lục Tâm Du bật cười, lấy gối đánh anh, "Phiền muốn chết."

Cô nhảy xuống giường, cầm váy ngủ chạy vào phòng tắm.

Lục Tâm Du ở bên trong tắm rửa, thoa sữa tắm rất nhiều lần, đến khi cả căn phòng tràn ngập mùi hương mới vừa lòng.

Cô lấy váy ngủ trên móc treo.

Váy lụa màu đỏ, cổ chữ V rất thấp, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, dáng người xinh đẹp lả lướt như ẩn như hiện.

Tuy Lục Tâm Du đã sinh hai đứa con, nhưng sau sinh dáng người khôi phục rất khá, không khác trước khi mang thai lắm, vòng eo nho nhỏ, một vòng tay có thể ôm hết.

Chiếc váy ngủ màu đỏ trên tay, là cô cố ý mua cho lần đi nghỉ mát này, nếu bồi thường cho Lâm Thâm một đêm động phòng hoa chúc, tốt xấu gì cũng nên tạo chút không khí.

Cô đứng trước gương trong chốc lát, vừa mới tắm rửa xong, gương mặt trắng trẻo hồng hồng, có hơi mơ màng.

Cô xịt chút nước hoa sau tai, là mùi Lâm Thâm thích nhất.

Xịt xong, cô lại soi gương lần nữa, xác định đã hoàn hảo mới ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài, Lâm Thâm đang chờ cô, anh mặc áo tắm dài đứng ngoài ban công, thân thể lười biếng tựa vào tường, ngẩng đầu, nhìn mảnh trăng khuyết cùng bầu trời đầy sao.

Gió lạnh phất phơ, khiến lòng người thanh tịnh sảng khoái, Lâm Thâm nhớ đến khi mình vừa quen Lục Tâm Du, bỗng nhiên cảm thấy duyên phận thật là thần kỳ.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, anh hoàn hồn, quay đầu theo bản năng.

Đập vào mắt anh là Lục Tâm Du trong chiếc váy lụa đỏ rực, cổ chữ V xẻ sâu, tầm mắt Lâm Thâm dừng trước ngực Lục Tâm Du, hô hấp lập tức bất ổn.

Anh đi vào, nhanh chóng kéo rèm lại, đến trước mặt Lục Tâm Du, ánh mắt nhìn cô sáng ngời.

Váy của Lục Tâm Du, có thể nói là rất gợi cảm, chiều dài chỉ vừa qua mông, cổ chữ V xẻ sâu, bầu ngực gợi cảm lấp ló sau lớp vải đỏ.

Lần đầu tiên Lục Tâm Du ăn mặc mát mẻ thế này, có hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm, lông mi run rẩy, "Đẹp... Đẹp không? Ưʍ..."

Chỉ vừa dứt lời, cả người cô đột nhiên bị Lâm Thâm kéo vào lòng, đôi môi bị lấp kín.

Anh ôm chặt cô, Lục Tâm Du cảm thấy người mình như khảm vào cơ thể Lâm Thâm.

Anh mυ"ŧ mát môi cô, tiến công thần tốc, rất dồn dập, đôi môi Lục Tâm Du bị anh nghiền đến đau, lưỡi bị anh quấn quýt đến tê dại, chính anh cũng chặn lại môi cô, không có không khí tiến vào, mặt cô đỏ bừng, đẩy Lâm Thâm theo bản năng. Lâm Thâm cảm giác cô gái trong lòng không thở nổi mới hơi buông lỏng ra.

Nhưng tay anh không rời khỏi cơ thể cô, bàn tay ôm chặt eo cô, đôi mắt đỏ bừng, dường như là sắp phát ra lửa.

Thân thể anh và cô thân mật kề sát, Lục Tâm Du cảm giác cơ thể Lâm Thâm biến hóa, nhịp tim đột nhiên không chịu khống chế mà nhanh hơn, thình thịch thình thịch, không kìm chề được.

Lục Tâm Du thấy Lâm Thâm chỉ nhìn cô không nói lời nào, trong lòng hơi hồi hộp, thậm chí cảm giác như là lần đầu tiên, hồi hộp không cách nào khống chế, cùng với sự hưng phấn và chờ mong mơ hồ dưới đáy lòng.

Thấy Lâm Thâm vẫn nhìn cô, chậm chạp không buông ra, cũng không nói lời nào, cô không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"

Vừa mới nói xong, cơ thể đột nhiên bị Lâm Thâm bế ngang lên, rời khỏi mặt đất, Lục Tâm Du sợ tới mức thét lên, ôm cổ Lâm Thâm theo bản năng.

Lâm Thâm ôm Lục Tâm Du, nhanh chóng đến trước giường, đặt cô xuống, sau đó cơ thể cũng đè lên, vùi đầu trước ngực cô, không ngừng cắи ʍút̼.

Trong chớp mắt khi Lâm Thâm đè lên, trong cổ họng Lục Tâm Du bật thốt một tiếng nỉ non, cắn chặt môi, đôi tay ôm đầu anh.

Giọng Lâm Thâm khàn khàn, nói nhỏ, "Vợ, em muốn mạng anh sao?"

Ăn mặc gợi cảm thế này, anh làm sao mà nhịn được.

Mặt Lục Tâm Du đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy bả vai Lâm Thâm, "Anh... Anh tắt đèn đã..."

Ánh đèn sáng ngời cả căn phòng, quá xấu hổ.

Rốt cuộc Lâm Thâm cũng ngẩng đầu khỏi ngực Lục Tâm Du, nhanh chóng đứng dậy, tắt công tắc trên đầu giường, ánh đèn trên trần nhà tối đi, chỉ còn lại ngọn đèn mờ bên cạnh sô pha.

Ánh đèn mờ nhạt, càng có không khí.

Lâm Thâm đè trên người Lục Tâm Du, cắn vành tai cô, giọng rất khàn, "Vợ, đây là đêm động phòng hoa chúc của anh sao?"



Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh không nhìn thấy mặt Lục Tâm Du đỏ đến mức nào, cô gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh thích không?"

"Thích, thích muốn chết." Dứt lời, anh lại hôn lên môi Lục Tâm Du lần nữa.

Chuyện trên giường, Lâm Thâm gần như là chiếm thế chủ động tuyệt đối. Anh mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là không dịu dàng. Anh luôn suy xét đến cảm thụ của cô, mặc dù là trong tình huống không cách nào khống chế.

Kết thúc, đã gần ba giờ sáng.

Hai người ôm nhau, hô hấp từ từ bình ổn lại.

Lâm Thâm hắng giọng, hỏi cô: "Đau không?"

Lục Tâm Du lắc đầu. Không đau, chỉ là hơi mệt.

"Ngủ đi." Giọng cô hơi thều thào, nói xong liền nhắm mắt lại.

Trong ánh sáng mờ, Lâm Thâm dịu dàng nhìn Lục Tâm Du, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng trầm thấp, vô cùng dịu dàng, "Vợ, anh yêu em."

Lục Tâm Du cong môi, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh, "Em cũng yêu anh."

Đêm nay, rạng sáng ba giờ, anh và cô mới chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sáu giờ sáng hôm sau, Lục Tâm Du đã tỉnh dậy.

Cả người cô được Lâm Thâm ôm vào ngực, đầu gối lên cánh tay anh.

Cô muốn đến phòng tắm, vừa mới trở người, Lâm Thâm cũng dậy theo, "Tỉnh rồi?"

Anh vừa tỉnh ngủ, giọng không rõ, nghe hơi khàn.

Lục Tâm Du gật đầu, "Em muốn đi tắm."

Tối hôm qua quá mệt, chưa tắm.

Lâm Thâm ngồi dậy, cho cô một nụ hôn buổi sáng, "Tắm chung đi."

Anh xuống giường, bế ngang Lục Tâm Du lên, cùng vào phòng tắm.

Sáng sớm tắm uyên ương, đương nhiên là không tránh khỏi một hồi triền miên.

Lúc đi ra, đã là tám giờ.

Lục Tâm Du muốn đến bờ biển chơi, trước khi ra cửa, cô dùng toàn lực bôi kem chống nắng, sau lưng không với được, phải giao cho Lâm Thâm.

"Anh bôi nhiều chút, nếu em bị phơi đen thì sẽ tìm anh hỏi."

"Em thật là, kem chống nắng không do anh chế ra, nếu nó dùng không tốt, cũng không thể đem anh ra chịu trận được chứ?"

Lục Tâm Du phì cười, "Em là vậy đấy, anh cắn em đi."

"Chậc, không dám không dám, em chính là lão Phật gia."

Lục Tâm Du không nhịn được cười, đúng là dở hơi mà.

Tuy mới tám giờ sáng, nhưng nắng bên ngoài đã chói lọi, Lục Tâm Du bôi kem chống nắng xong, khoác thêm áo ngoài, còn đội một cái mũ rơm, có thể nói là võ trang hạng nặng.

Nhưng dù vậy, ra ngoài bờ cát, vẫn vô cùng nóng rát, Lục Tâm Du kéo tay Lâm Thâm, trốn sau bóng anh.

Lâm Thâm buồn cười, ôm lấy bả vai cô, cúi đầu nói: "Đừng sợ, đen anh cũng không chê em."

Lúc này Lục Tâm Du mới ngẩng đầu lên, "Anh nói rồi đấy, không được cười em."

"Sao lại vậy được."

Lục Tâm Du kéo anh, hai người tản bộ dọc theo bờ biển, Lục Tâm Du nói: "Năm nhất đại học, huấn luyện quân sự, em bị phơi đen thui, bạn học đặt cho em một biệt danh."

"Hắc Nựu (cô gái da đen)?"

Mắt Lục Tâm Du trừng to, "Sao anh biết?!"

Lâm Thâm cười ha hả, "Anh đoán, Hắc Nựu thật à?"

"Này, không được cười em!"

Làn da Lục Tâm Du vốn rất trắng, trắng phát sáng, năm ấy bị phơi đen, mất hai năm mới hoàn toàn trắng lại, sau này cô đặc biệt sợ nắng.

Lâm Thâm bỗng nhiên dừng chân, hơi cúi người, nhẹ nhàng nắm cằm Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du nhìn anh, "Anh làm gì đấy?"

Trong mắt Lâm Thâm ngập ý cười, nói: "Nhìn vợ anh, chậc, đẹp thế này, dù có đen cũng đẹp."

Lục Tâm Du nghe, trong lòng ngọt ngào, kéo tay Lâm Thâm, "Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

Cô dừng lại, bỗng nhiên cười rộ lên, "Nhưng anh thích em là được rồi."

"Đương nhiên."

Hai người nắm tay, đi dọc theo bờ biển, tiếp tục hướng về phía trước.

Gió biển thổi, Lục Tâm Du kéo tay Lâm Thâm, bỗng nhiên hơi bồi hồi, "Lâm Thâm, trước đây em luôn cảm thấy, mình sẽ không có được hạnh phúc."

Lâm Thâm nghiêng đầu, nhìn cô.

Lục Tâm Du cũng nhìn anh, khóe môi cong cong, "Anh nói xem, sao trên đời lại có người đàn ông tốt như anh nhỉ?"

Lâm Thâm cười nhạo, "Không phải sao, loại đàn ông tuyệt thế như anh, đốt đèn l*иg cũng khó tìm ra."

Lục Tâm Du đưa tay ôm cổ anh, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong ngập tràn bóng dáng Lâm Thâm, "Lâm Thâm, chúng ta sẽ bên nhau đến già."

Lâm Thâm cúi đầu hôn cô, ánh mắt kiên định, "Đó là dĩ nhiên."

Lục Tâm Du mỉm cười hạnh phúc, cũng chủ động hôn Lâm Thâm, "Em yêu anh, ông xã."

Lâm Thâm nhìn cô, giọng dịu dàng, "Anh cũng yêu em, bà xã, mãi mãi yêu em."

- Kết Thúc -
« Chương Trước