Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 44: Thế giới hai người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lâm Thâm nhướng mày, nói, "Còn hộ khẩu chưa cho anh."

Lục Tâm Du nhếch môi, nhìn vào mắt anh, "Anh đang ép hôn đấy à?"

Lâm Thâm phì cười, cúi đầu hôn Lục Tâm Du một cái, "Không dám không dám, anh đâu dám ép hôn lão Phật gia."

Lục Tâm Du vừa lòng, vỗ ngực anh, "Về ngủ đi."

Bởi vì ở nhà ông ngoại, Lục Tâm Du và Lâm Thâm chia phòng ngủ, hai đêm không được ngủ cùng bạn gái, Lâm Thâm hung hăng ôm Lục Tâm Du hôn một lát, thấp giọng uy hϊếp bên tai cô, "Chờ khi nào về anh sẽ đòi lại."

Lục Tâm Du véo thịt bên hông anh, trừng mắt.

Lâm Thâm hôn đủ, cảm thấy mỹ mãn về phòng.

Lục Tâm Du xin nghỉ một tuần, ở quê với ông ngoại ba ngày, ba ngày còn lại muốn cùng Lâm Thâm tìm chỗ nào đó ấm áp nghỉ ngơi, ngày cuối cùng thì lên đường về đi làm.

Vì thế rời khỏi nhà ông ngoại, hai người ngồi máy bay đi Tam Á.

Lúc đi, chị dâu của cô Tiết Chân Chân còn ầm ĩ muốn đi cùng họ.

Trước nay Lục Cảnh Tự luôn cưng chiều Tiết Chân Chân, đặc biệt là trước đó không lâu hai người vừa chia tay, gần đây mới làm hòa, càng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Nghe Tiết Chân Chân nói muốn đi Tam Á, anh ấy không nói hai lời, trực tiếp đặt cùng chuyến bay với Lục Tâm Du, khiến Lục Tâm Du tức điên, "Anh, đây là quà em tặng Lâm Thâm, thế giới hai người, anh hiểu không?"

Ý là có thể đừng làm bóng đèn không?

Lục Cảnh Tự liếc mắt nhìn cô, thêm dầu vào lửa, "Tam Á do em mở à?"

Lục Tâm Du: "..."

Xem như anh lợi hại!

Nhưng cũng may khách sạn Lục Tâm Du và Lâm Thâm ở không giống hai người Lục Cảnh Tự, đến nơi thì chia làm hai đường.

Khách sạn do Lâm Thâm đặt, phòng hướng ra biển, có bể bơi riêng.

Chất lượng khách sạn vô cùng tốt, sạch sẽ, ấm áp, vừa đẩy cửa ra, bên trong là hương hoa nhàn nhạt, nhưng khăn trải giường có hơi chói mắt... Màu đỏ rực! Phía trên còn có hoa hồng xếp thành hình trái tim.

Lục Tâm Du thấy chiếc giường kia, khóe mắt giật giật, quay đầu hỏi Lâm Thâm, "Lúc đặt phòng, anh nói gì với người ta?"

Lâm Thâm vừa xách vali vào phòng, nghe vậy thì cũng nhìn qua chiếc giường, sau đó phì cười, "Anh nói anh và vợ đi hưởng tuần trăng mật, chậc, khách sạn này phục vụ khá tốt, ừm, lần sau tới nữa."

Lục Tâm Du nhặt một cánh hoa hồng trên giường, ném lên người Lâm Thâm, "Ai đi hưởng tuần trăng mật với anh?"

"Em đấy." Lâm Thâm đi qua đi ôm lấy Lục Tâm Du, cúi đầu hôn lên môi cô.

Lục Tâm Du thuận thế ôm cổ anh, đáp lại.

Lâm Thâm cảm giác được Lục Tâm Du đáp lại, nụ hôn càng sâu hơn, cơ thể anh đè xuống, Lục Tâm Du bị ép cong lưng, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường.

Lục Tâm Du càng ôm chặt cổ Lâm Thâm hơn, hai người hôn nồng nhiệt hồi lâu, cho đến khi cả hai đều thở không nổi mới tách ra.

Đôi mắt Lâm Thâm sáng quắc, cắn môi cô một cái không nặng không nhẹ, giọng hơi khàn: "Mấy ngày nay có nghĩ đến "anh" không?"

Ở nhà ông ngoại, Lâm Thâm và Lục Tâm Du ở riêng, đừng nói là chuyện thân mật giữa nam và nữ, ngay cả hôn cũng phải chạy vào rừng cây, chẳng khác gì kẻ trộm.

Lục Tâm Du hơi gập đầu gối, nhẹ nhàng đá anh một cái, "Mau đứng lên, nặng muốn chết."

Lâm Thâm che lại đũng quần, "Đá ở đâu đấy, muốn thủ thân sống cả đời à?"

Anh thuận thế đứng lên, Lục Tâm Du ngồi dậy, liếc anh, "Ai muốn thay anh thủ tiết?"

Lâm Thâm bước xuống giường, vừa cởϊ qυầи áo vừa nói: "Dù sao đá hỏng người có hại cũng là em."

"Đừng có chơi trò lưu manh." Lục Tâm Du cũng xuống giường, mở vali ra, cầm quần áo chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa.

Bên này quá nóng, phải đổi sang đồ mùa hè.

Lục Tâm Du mặc một chiếc váy màu đỏ, bởi vì là khách du lịch, trên đầu còn đội một chiếc mũ đan lát. Cô vừa thay quần áo xong, Lâm Thâm cũng vừa vặn ra khỏi phòng tắm.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Lục Tâm Du mặc đồ màu đỏ như vậy, nhiệt tình thoáng chốc dâng cao.

Lục Tâm Du đang soi gương, ngẩng đầu lên, "Thế nào? Đẹp không?"

Da Lục Tâm Du rất trắng, màu đỏ càng tôn lên màu da của cô, đứng trong đám đông như sắp phát sáng.

Lâm Thâm ngơ ngẩn, qua một lúc vẫn chưa nói chuyện.



Lục Tâm Du đi qua, đưa tay quơ quơ trước mặt anh, cười nói: "Hoàn hồn đi, đúng là háo sắc."

Lâm Thâm cầm tay cô, nở nụ cười, "Chỗ nào hai lăm tuổi, đây rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi, sao vợ anh đẹp thế này."

Lục Tâm Du biết là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng có cô gái nào mà không thích được khen trẻ đẹp, vì thế cô hào phóng thưởng cho Lâm Thâm một nụ hôn.

Nhưng mà Lục Tâm Du thật sự rất xinh đẹp, thế cho nên khi đến phố ăn vặt, trong lúc Lâm Thâm đi mua kem cho cô, có hai ba người đàn ông lân la đến gần.

Lâm Thâm mua kem về, nghe thấy một người đàn ông đang xin số điện thoại Lục Tâm Du.

Lâm Thâm bực bội, tựa như bảo bối quý giá của mình bị người ta mơ ước, anh bước nhanh đến, ôm Lục Tâm Du vào lòng, "Người anh em, tìm vợ tôi có chuyện gì à?"

Lâm Thâm cao hơn đối phương khoảng một cái đầu, lại cố ý lạnh mặt, khí thế nhìn xuống từ trên cao, đúng là khiến bên kia yếu thế hơn.

Người đàn ông kia nhìn Lâm Thâm trong chốc lát, sau đó quay đầu, xám mặt rời khỏi.

Lâm Thâm cúi đầu nhìn Lục Tâm Du, đôi mắt híp lại, "Giờ thì ai trêu hoa ghẹo nguyệt nào?"

Lục Tâm Du xoắn tóc, cười vô cùng kiêu ngạo, "Đâu có cách nào, ai bảo em đẹp thế này."

"Chậc, vợ anh tự cao như vậy từ khi nào?"

Lục Tâm Du mỉm cười, đưa tay cầm lấy kem ốc quế trong tay Lâm Thâm, tay còn lại ôm cánh tay anh, "Đi thôi, Lâm Bình Dấm."

Lục Tâm Du cùng Lâm Thâm đi dạo bên ngoài đến hơn mười giờ mới về khách sạn. Lâm Thâm nhịn vài ngày, không khỏi lăn lộn cô. Tinh lực anh tốt, lăn lộn một đêm, kết quả chính là ngày hôm sau hai người ở khách sạn ngủ hết buổi sáng.

Mãi cho đến giữa trưa, Lục Tâm Du mới bò dậy khỏi giường, tắm rửa rồi cùng Lâm Thâm ra ngoài ăn.

Người ta nói đi du lịch là phương pháp tốt nhất để kiểm nghiệm tình cảm. Nghe nói bạn bè đi du lịch xong, về nhà liền tuyệt giao, cặp đôi đi du lịch xong, về nhà lập tức chia tay cũng không phải số ít.

Dù sao thì khi đi du lịch rất dễ nhận thấy sự khác biệt trong lối sống dẫn đến tranh chấp, thậm chí đường ai nấy đi.

Lúc tới Lục Tâm Du còn hỏi Lâm Thâm, mấy ngày nay, ngày nào cũng ở bên cô, có chán không?

Lâm Thâm không cho là đúng, "Tin tưởng chính mình chút đi bác sĩ Lục, anh yêu em muốn chết, sao lại chán được?"

Tuy nói hận không thể một ngày hai mươi tư giờ đều ở bên nhau, nhưng nên làm việc thì vẫn nên làm việc.

Trước ngày đầu tiên Lâm Thâm đi làm, Lục Tâm Du cố ý kêu Tôn Điềm Điềm cùng cô đi dạo phố.

Ban đầu Tôn Điềm Điềm cho rằng Lục Tâm Du muốn mua đồ cho mình, kết quả đi dạo nửa ngày mới phát hiện nãy giờ toàn vào cửa hàng cho nam.

Lục Tâm Du chọn được một chiếc áo sơ mi cho Lâm Thâm, hơn 4000.

Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm nhìn cô, "Bác sĩ Lục của tôi ơi, cậu còn chưa từng bỏ nhiều tiền thế để mua đồ cho mình đâu."

Lục Tâm Du kêu nhân viên gói đồ lại, nói: "Ngày đầu tiên Lâm Thâm đi làm, xem như đây là quà tốt nghiệp cho Lâm Thâm."

Tôn Điềm Điềm phát ra tiếng chậc chậc, "Quả nhiên phụ nữ yêu đương một cái là thay đổi, lúc nào kết hôn?"

Lục Tâm Du đi thanh toán, "Còn sớm."

Tôn Điềm Điềm khoác vai cô, "Sớm đâu mà sớm, loại đàn ông như anh Lâm nhà cậu, có việc cái là thêm bao nhiêu đối tượng, mau bỏ túi mới an toàn."

Lục Tâm Du hơi nhướng mày, cười đắc ý, "Mắt nhìn của anh Lâm nhà mình rất cao, chỉ thích kiểu như mình thôi."

"Này, Lục Tâm Du, mình phát hiện cậu ở bên người đàn ông của cậu lâu ngày, da mặt cũng dày lên!"

. . .

Lục Tâm Du cùng Tôn Điềm điềm đi dạo cả đêm, lúc về nhà đã là mười rưỡi tối.

Hòn vọng thê trong nhà đã ngủ quên luôn rồi.

Lục Tâm Du vừa mở cửa đã thấy Lâm Thâm tùy tiện nằm trên sô pha. Ngủ rất sâu, cô về cũng không nghe thấy.

Lục Tâm Du nhẹ nhàng đóng cửa lại, thay giày rồi đến trước mặt Lâm Thâm.

Anh nhắm mắt lại, đang còn say giấc.

Lục Tâm Du ngồi xổm bên cạnh sô pha, đôi mắt nhìn anh không chớp.

Nhìn đôi mi thật dài, nhìn sống mũi thật cao, nhìn khuôn mặt thật khôi ngô của anh.

Là ai nói, thích một người, ngay cả dáng vẻ khi ngủ của người đó cũng thích.

Lục Tâm Du cảm thấy mình thật sự càng ngày càng thích Lâm Thâm, thích đến mức thật sự bằng lòng gả cho anh.

Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, trong đời, cô sẽ gặp được người đàn ông yêu cô như vậy.



Tình yêu giữa anh và cô không hân hoan cuồng nhiệt, đó là kiểu tình yêu giản dị, ấm áp, lâu dài mà đậm sâu.

Cô nhìn anh, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn anh một cái.

Còn chưa kịp rời đi, Lâm Thâm đã tỉnh lại, thuận thế ôm eo Lục Tâm Du, đảo khách thành chủ, đè Lục Tâm Du trên ngực mình hôn một lúc lâu.

Lúc tách ra, khóe môi anh có nụ cười sâu xa, "Bác sĩ Lục chúng ta có bản lĩnh hơn rồi, còn học được hôn trộm?"

Lục Tâm Du ngồi dậy khỏi người Lâm Thâm, "Chỉ cho anh hôn trộm em, không cho em hôn trộm anh?"

Lâm Thâm nhướng mày, cũng ngồi dậy, ôm lấy Lục Tâm Du từ phía sau, cằm gác trên vai cô, nói: "Da mặt bác sĩ Lục của chúng ta cũng càng ngày càng dày."

"Còn không phải sao, gần mực thì đen chứ gì nữa."

Lâm Thâm buồn cười, nghiêng đầu hôn lên cổ Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du nghiêng đầu nhìn anh, "Ngày mai anh đi làm?"

Lâm Thâm "ừ" một tiếng.

"Anh đi tắm trước đi, em có món quà muốn tặng cho anh."

Lâm Thâm khựng lại, đôi mắt lập tức sáng lên, "Sao thế? Đêm nay chuẩn bị đại chiến 300 hiệp với anh?"

"Anh mơ đi."

"Ôi, đại chiến 299 hiệp cũng được."

Lục Tâm Du liếc anh một cái, vỗ vai anh, "Bạn trẻ à, đàng hoàng chút đi được không."

. . .

Lâm Thâm bị Lục Tâm Du đẩy vào phòng tắm rửa. Đàn ông con trai tắm nhanh, vài phút là ra.

Lâm Thâm cười xấu xa, xoa tay, "Anh tới đây."

Anh đi đến mép giường, làm bộ chuẩn bị đẩy Lục Tâm Du xuống giường.

Lục Tâm Du ngồi ở mép giường, đẩy ngực anh, "Đừng có làm loạn, quà em nói không phải cái này."

Cô cầm áo sơ mi ra, đưa cho anh, "Thử xem."

Lâm Thâm thấy trong tay cô là áo sơ mi trắng, lập tức sửng sốt, "Em mua cho anh?"

Lục Tâm Du cho anh một ánh mắt xem thường, "Không, nhặt ngoài thùng rác cho anh đấy."

Lần đầu tiên Lục Tâm Du mua quần áo cho mình, Lâm Thâm kích động, lập tức đứng thẳng người, thay áo sơmi.

Bình thường Lâm Thâm tương đối thích mặc áo phông rộng rãi, rất ít khi mặc áo sơ mi.

Nhưng dù sao thì giá trị nhan sắc cùng dáng người vẫn ở kia, mặc gì cũng đẹp.

Áo sơ mi trắng, quần đen, trang phục đơn giản, hai cúc áo trên cùng không cài, tay áo xắn lên trên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Lục Tâm Du ngồi trên giường, đôi mắt nhìn anh không chớp.

Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp, đây quả thực là giá treo quần áo [1]!

[1] Giá treo quần áo: ví von người có dáng tốt, mặc gì cũng đẹp.

Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du nhìn mình chằm chằm thì đưa tay vuốt lại cổ áo, lông mày nhướng lên, cười đắc ý, "Sao? Bị ông xã làm cho mê mẩn rồi phải không?"

Lục Tâm Du phục hồi tinh thần lại, khóe môi nhếch lên, nhìn anh, nói: "Anh có thể đừng huênh hoang thế được không? Vất vả lắm mới có phong phạm của nam thần, vừa mở miệng thì bị huỷ hoại hoàn toàn ngay."

Lâm Thâm cúi người, đôi tay chống ở ván giường, vây Lục Tâm Du trong ngực, môi gần như dán vào môi Lục Tâm Du, ánh mắt xoáy sâu vào cô, đột nhiên hỏi: "Nam thần? Cái dạng gì?"

Lục Tâm Du chớp mắt, "Ít nói một chút."

Lâm Thâm hơi nhướng mày, "Mai không đi làm à?"

Lục Tâm Du: "..."

Lâm Thâm nói xong, một tay để sau đầu Lục Tâm Du, tiến gần hôn cô.

Nửa đêm, Lâm Thâm ôm đã Lục Tâm Du mệt đến mức cả người xụi lơ, môi cắn vành tai cô, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Kiểu nhiệt tình phóng khoáng như anh không tốt sao?"

"..." Nhưng mà lúc này Lục Tâm Du đau eo đau lưng, cả đầu óc chỉ có một suy nghĩ: Muốn đánh chết bạn trai!

Cũng may ngày hôm sau Lục Tâm Du trực ca đêm, buổi sáng có thể ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng ngày đầu tiên Lâm Thâm đi làm, cô vẫn nên dậy sớm làm bữa sáng cho anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »