Edit: Nhược VyBeta: QuanhTrung tuần tháng mười hai Lâm Thâm có một kỳ thi rất quan trọng, thuận lợi thông qua thì sau khi tốt nghiệp có thể vào Viện Kiểm sát.
Trở thành một kiểm sát viên vẫn luôn là ước mơ của Lâm Thâm, cho nên sau khi tham gia thi tư pháp thì anh nghiêm túc cho kỳ thi tháng mười hai.
Giai đoạn trước còn có phần buông lỏng, nhưng sau khi tiến vào tháng mười hai, cái loại cảm giác căng thẳng này, ngay cả Lục Tâm Du cũng nhận thấy.
Cô ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh lại, đèn ngoài phòng khách vẫn bật, Lâm Thâm ngồi giữa đất, trên bàn là đủ loại sách vở ôn thi và giấy nháp là chuyện thường thấy.
Trong đêm khuya, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy.
Lục Tâm Du nửa đêm tỉnh lại ba lần, lần nào khuyên anh ngủ, anh cũng nói sắp rồi, kết quả chờ đến khi cô buồn ngủ, thϊếp đi vẫn chưa thấy anh về phòng.
Lục Tâm Du đau lòng cho bạn trai, ngày nào không đi làm sẽ đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu ăn bồi bổ cho anh.
Ba ngày trước khi thi, Lâm Thâm vẫn còn ôn tập. Lục Tâm Du nửa đêm tỉnh lại, cô nhắm mắt, sờ soạng bên cạnh theo bản năng, không ngoài dự kiến, bên cạnh trống không.
Lục Tâm Du lập tức tỉnh dậy, nằm trên giường nhìn trần nhà một lúc, sau đó ngồi dậy khỏi giường, xuống giường đến phòng tắm rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, quần áo tóc tai lộn xộn cô cũng không thèm sửa lại, cầm lấy một quyển sách, mở cửa phòng ngủ, cũng ra phòng khách.
Lâm Thâm đang tự hỏi một vấn đề, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy Lục Tâm Du cầm quyển sách đi ra.
Anh sửng sốt, hỏi: "Sao lại ra đây?"
Liên tiếp thức đêm nửa tháng, đôi mắt Lâm Thâm đã hơi đỏ, bên dưới là quầng thâm màu xanh lá, vô cùng rõ ràng.
Lục Tâm Du nhìn anh, hơi giận, "Không phải anh muốn tu tiên sao, em tu với anh."
Cô đi qua, ngồi xuống sô pha, mở sách ra.
Lúc này đã hơn ba giờ sáng. Lâm Thâm thấy thế, lập tức lấy sách trong tay Lục Tâm Du lại, "Đừng quậy nữa, mau ngủ đi."
Lục Tâm Du mím môi, nhìn anh, nói: "Anh ngủ thì em mới ngủ."
"Em ngủ trước đi, anh còn một phần nữa là xong rồi."
"Thôi đi, lần nào anh cũng nói vậy, đến khi em ngủ rồi vẫn chưa thấy anh về phòng."
Lâm Thâm: "..."
Lục Tâm Du lấy sách lại, lưng dựa vào sô pha, khoan thai nói: "Dù sao thì sau này anh thức đêm, em sẽ thức với anh, anh tiếp tục ôn tập đi, em không quấy rầy anh."
Lâm Thâm nghe thấy thì nhíu mày, "Em uy hϊếp anh."
Lục Tâm Du nhếch môi, ngẩng đầu lên từ quyển sách, ăn nói đúng lý hợp tình: "Đúng vậy, em uy hϊếp anh đấy, nếu anh muốn em cũng thức đêm theo anh thì cứ việc thức tiếp đi."
Một khi nghiêm túc làm một việc, Lâm Thâm có thể tàn nhẫn với chính mình, anh có thể từ bỏ tất cả hoạt động giải trí, có thể không ra khỏi cửa, có thể đối mặt với một đống sách vở tài liệu buồn tẻ cả ngày, có thể liên tục thức đêm, nhưng anh tuyệt đối không nỡ để Lục Tâm Du chịu khổ.
Lục Tâm Du biết Lâm Thâm không nỡ, cho nên mới lấy chính mình để ép anh.
Dù sao thì những lúc trực đêm, Lâm Thâm cũng thường gọi cho cô, nhắc nhở khi không có ai thì tranh thủ ngủ một lát.
Quả nhiên, cô nói vậy, Lâm Thâm liền thỏa hiệp, để bút xuống, thở dài: "Cũng chỉ có em mới uy hϊếp được anh, biết anh sẽ đau lòng còn lấy chính mình ra để ép anh."
Anh đứng lên, cúi người bế ngang Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du vừa lòng mỉm cười, đôi tay ôm cổ anh, chủ động tiến đến trước mặt Lâm Thâm, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, đôi mắt cong cong, nói: "Biết là anh không nỡ mà."
Lâm Thâm nhếch môi, "Bác sĩ Lục của chúng ta thật giỏi, nhanh như vậy đã nắm thóp được anh."
Lục Tâm Du hài lòng, vùi đầu vào ngực Lâm Thâm.
Cô dám lấy mình uy hϊếp Lâm Thâm không kiêng nể gì, là vì biết anh sẽ đau lòng cô. Là do sự cưng chiều của anh mới cho cô tự tin như vậy.
Lâm Thâm bế Lục Tâm Du về phòng, sau đó đến phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa xong, đã gần bốn giờ. Lục Tâm Du còn chưa ngủ, đang chờ anh, thấy anh ra, cô vội xốc một góc chăn lên, nhiệt tình mời anh, "Mau lên đây."
Lâm Thâm bật cười, đi đến mép giường, cúi người hôn Lục Tâm Du một cái. Sau đó mới nâng cằm cô lên, kề sát trán cô, thấp giọng nói: "Vợ à, thời gian này anh bận rộn ôn tập, có phải vắng vẻ em không?"
Lục Tâm Du nhìn anh, đôi mắt chớp chớp.
Lâm Thâm thuận thế lên giường, đắp chăn cho mình, sau đó ôm Lục Tâm Du cùng nhau nằm xuống, trêu ghẹo, "Có nhớ "anh" không?"
Lục Tâm Du: "Không phải ngày nào cũng gặp sao?"
Lâm Thâm nhướng mày, cười mờ ám, giọng khàn khàn, "Ý anh là cái này." Anh nói, cầm tay Lục Tâm Du để dưới thân mình.
Lòng bàn tay Lục Tâm Du bỗng dưng nóng lên, muốn rút về theo bản năng.
Lâm Thâm lại cầm chặt tay cô hơn. Hai người nằm rất gần nhau, anh nghiêng người, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng dán bên tai Lục Tâm Du, giọng trầm hơn vài phần, thấp giọng hỏi: "Hửm? Có nhớ "anh" không?"
Lâm Thâm cười mập mờ, tay trái không đàng hoàng mà đi vào vạt váy Lục Tâm Du. Bàn tay ấm áp vuốt ve bắp đùi mềm mịn, giống như mang theo một dòng điện, dần dần đi lên, cuối cùng dừng ở nơi bí ẩn nhất, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trêu chọc.
Lục Tâm Du run run, vội cầm lấy tay anh, "Anh đừng có lộn xộn, bốn giờ rồi."
Sáng mai cô phải đi làm, nhưng quan trọng nhất là, cô muốn Lâm Thâm được nghỉ ngơi.
Lục Tâm Du lấy bàn tay Lâm Thâm trong váy ngủ cô ra, sau đó vùi mình vào ngực anh, ôm eo anh, "Mau ngủ đi, đã lâu anh không ngủ một giấc đàng hoàng rồi." Giọng cô mềm mại, có thể thúc giục người ta đi vào giấc ngủ.
Lâm Thâm cũng thực sự mệt mỏi, không lộn xộn nữa, trở tay ôm lấy Lục Tâm Du, hơi cúi đầu, hôn lêи đỉиɦ đầu cô, thấp giọng nói: "Chờ anh thi xong sẽ bồi thường cho em."
Mặt Lục Tâm Du dán vào ngực Lâm Thâm, nhắm mắt lại, nghe vậy thì khóe môi nhếch lên, "Được, chờ anh thi xong, em có một món quà cho anh."
Lâm Thâm chợt cười, hỏi: "Sao? Lại muốn tặng chính em cho anh à, ối đau..."
Vừa dứt lời, Lục Tâm Du véo cánh tay anh.
Lục Tâm Du giương mắt trừng anh, "Anh thật đáng ghét."
"Nhưng em vẫn yêu anh." Lâm Thâm cười sâu xa, gương mặt trước mắt lại đẹp đến thế này, Lục Tâm Du không nỡ đánh vào mặt anh, vì thế nên chuyển sang véo hông anh.
Lâm Thâm kêu lên, "Trời ạ! Bác sĩ Lục, bạo lực gia đình cũng là phạm pháp!"
Lục Tâm Du nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn anh, "Vậy kiểm sát viên tương lai, anh muốn tố cáo em à?"
Lâm Thâm lập tức cười nịnh nọt, "Không dám không dám, em là lão Phật gia!"
Lục Tâm Du nhắm mắt lại, nói: "Lão Phật gia buồn ngủ, tiểu Thâm Tử cũng ngủ đi."
Lâm Thâm: "Vâng!"
. . .
Lâm Thâm thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại, chưa đến hai phút đã ngủ rồi.
Tám giờ Lục Tâm Du phải đến bệnh viện, ngủ hai tiếng rưỡi đã tỉnh.
Lâm Thâm vẫn duy trì tư thế ôm cô tối qua, không hề nhúc nhích. Anh ngủ rất sâu, hô hấp đều đều.
Lục Tâm Du sợ đánh thức anh, cẩn thận dịch ra, ngồi dậy, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Cô không bật đèn, lại sợ âm thanh rửa mặt đánh thức anh, vì thế cô nhón chân, lặng lẽ đến phòng tắm bên ngoài rửa mặt.
Lục Tâm Du nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó mới bật đèn phòng khách lên.
Cô nhanh chóng rửa mặt xong, vào phòng bếp làm cơm sáng.
Thực chất thì cô có thể đến bệnh viện ăn, nhưng sợ Lâm Thâm lười biếng, dứt khoát không ăn sáng.
Cô làm bác sĩ, ngày đêm thường xuyên đảo lộn, thời gian nghỉ ngơi rất ít, hiếm khi được nghỉ thì về nhà cơ bản chỉ ngủ. Trước đây lúc một mình, thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi của cô không tốt, cô có thể ngủ từ buổi sáng đến buổi chiều, cơm sáng cơm trưa không ăn.
Sau đó yêu đương với Lâm Thâm, cô cho rằng Lâm Thâm là một người có thói quen sinh hoạt rất tốt. Bởi vì anh sẽ đúng giờ kêu cô ăn cơm, không biết nấu cơm nhưng sẽ đúng giờ ra cửa giúp cô mua cơm, tóm lại là tuyệt đối không để mình đói mà đi ngủ.
Cô vẫn luôn nghĩ thói quen sinh hoạt của anh tốt, nhưng trước đó không lâu mới phát hiện, đó chỉ là vì cô ở nhà, anh muốn chăm sóc cô.
Thực tế thì, lúc cô không ở nhà, Lâm Thâm tuyệt đối không có kiên nhẫn đi nấu cơm cho mình, đặc biệt là những lúc bận rộn học tập thế này, ngay cả ra cửa anh cũng lười, tùy tiện ăn vài miếng bánh hoặc mì gói gì đó là có thể đối phó một ngày, lúc tâm tình tốt mới tiện tay gọi cơm hộp.
Đừng hỏi cô vì sao mà biết được, rất nhiều lần về nhà, cô phát hiện có vỏ mì gói trong thùng rác ở phòng bếp, hỏi mới biết được thì ra cả ngày anh chỉ ăn hai gói mì. Rõ ràng là trong nhà cái gì cũng có, anh lại nói: "Haiz, anh lười nấu, chậm trễ thời gian." Khiến cô tức điên.
Cho nên gần đây sau khi tan tầm cô sẽ làm đồ ăn, để trong hộp, kêu Lâm Thâm đến giờ cơm thì mang đi hâm nóng.
Lâm Thâm rất thích ăn hoành thánh, buổi sáng Lục Tâm Du cố ý gói một ít cho anh ăn.
Hạ nồi, cô chuẩn bị vào phòng ngủ gọi Lâm Thâm dậy ăn rồi ngủ tiếp, nhưng vừa ra khỏi phòng bếp, cô đã thấy Lâm Thâm xỏ dép lê, buồn ngủ bước ra.
Anh mặc áo ngắn tay, quần dài màu đen thoải mái, tóc lộn xộn, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Lâm Thâm thật sự còn rất trẻ, hoàn toàn là dáng vẻ của thiếu niên. Giàu sức sống, khôi ngô, lại trong trẻo.
Vào đông, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào người anh, tạo nên một quầng sáng vàng mờ ảo.
Dáng vẻ buồn ngủ mơ màng lười biếng của anh, giống như thiếu niên trong truyện tranh. Tất cả những gì tốt đẹp nhất của thiếu niên đều ở trên người anh.
Lục Tâm Du nhìn anh, bỗng nhiên cảm giác mình là "trâu già gặm cỏ non".
Nhưng mà, tuy thi thoảng sẽ thấy ngại ngùng, nhưng ngọn cỏ non này, cô ăn chắc rồi.
Cô cười với anh, nói: "Đang chuẩn bị gọi anh ra ăn đấy."
Cô bưng chén đến trước sô pha, đặt trên bàn trà, ngẩng đầu gọi anh, "Rửa mặt chưa? Em làm hoành thánh mà anh thích ăn đấy, ăn xong rồi ngủ tiếp."
Lâm Thâm ừm một tiếng, đi tới, ngồi bên cạnh Lục Tâm Du, sau đó tự nhiên ôm eo cô, cúi đầu cho cô một nụ hôn buổi sáng.
Cho đến khi Lục Tâm Du nhẹ nhàng đẩy vai anh, anh mới chịu ngoan ngoãn.
"Mau ăn sáng đi, để lạnh là không ăn được nữa." Lục Tâm Du cúi người bưng cái tô trên bàn lên, đưa cho Lâm Thâm.
"Thơm quá." Lâm Thâm nhận lấy, hỏi cô: "Em ăn chưa?"
"Chưa, của em ở trong bếp, em đi lấy đã." Cô đứng lên, đi vào phòng bếp bưng tô hoành thánh của mình ra.
Hai người ngồi trên sô pha, yên lặng ăn xong bữa sáng. Lục Tâm Du cầm chén đũa, chuẩn bị vào phòng bếp rửa, bị Lâm Thâm ngăn lại, "Em để đó, lát anh dọn, đi làm đi, đừng để muộn."
Lục Tâm Du nhìn đồng hồ, đã gần bảy rưỡi, tám giờ hôm nay phải đến bệnh viện.
Cô vội gật đầu, chạy về phòng ngủ súc miệng, sau đó cầm túi xách chạy ra, vừa thay giày vừa dặn dò Lâm Thâm, "Anh ngủ thêm một lát đi, còn chưa ngủ được ba tiếng nữa, sắp thi rồi, hai ngày nay anh đừng học nữa, cứ nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái mới là quan trọng nhất."
Lâm Thâm lười nhác đứng trước tủ giày, đáp: "Anh biết rồi."
Lục Tâm Du không quá yên tâm, thay giày xong thì ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lâm Thâm, "Ngủ đi, em sẽ gọi video bất ngờ."
Lâm Thâm phì cười, ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu chiều, nói: "Được, vợ nói thế nào thì chính là thế đó."
Lúc này Lục Tâm Du mới yên tâm, nhón chân hôn má Lâm Thâm, "Em đi làm, tối gặp lại."
Lâm Thâm ôm eo cô không cho đi, trong mắt là sự tò mò, đột nhiên hỏi: "Món quà mà đêm qua em nói, rốt cuộc là cái gì?"
Lục Tâm Du chớp mắt với anh, cười thần bí, "Anh đoán xem."
Lâm Thâm hơi nhướng mày, nói: "Ừm, chẳng lẽ là muốn tặng sổ hộ khẩu cho anh Lâm của em?"
Lục Tâm Du đẩy anh ra, bật cười, "Anh nằm mơ đi!"
Cô xoay người mở cửa, đi nhanh ra ngoài. Đi được vài bước, quay người lại, nhìn Lâm Thâm đứng ở cửa, nói: "Mau về ngủ đi anh Lâm! Có lẽ trong mơ em sẽ đưa sổ hộ khẩu cho anh."
Nói xong, thang máy cũng đi lên, cô chạy chậm vào.
Lâm Thâm vui vẻ, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, đưa tay vỗ ấn đường.
Hộ khẩu sao, chậc, sớm muộn gì cũng là của anh.