Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 37: Bài học máu và nước mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trước đây Lục Tâm Du luôn cảm thấy Lâm Thâm rất quân tử, trong độ tuổi "sức lực dồi dào", ngày nào cũng ngủ chung một giường, nhưng vẫn có thể chịu đựng không chạm vào cô.

Lúc ấy cô nói với Tôn Điềm Điềm, Tôn Điềm Điềm cũng không tin nổi, dù sao thì trông Lâm Thâm không giống kiểu đàn ông nghiêm túc cấm dục.

Sự thật chứng minh, đúng là không phải.

Tối qua Lâm Thâm nếm được ngon ngọt, bản tính "tiểu chó săn" liền bại lộ không sót chút gì.

Sáng sớm.

Giờ phút này Lâm Thâm đang ôm Lục Tâm Du trong lòng. Cánh tay phải để Lục Tâm Du gối đầu, cánh tay trái với qua cánh tay mảnh khảnh của cô, cách áo ngủ mỏng, bàn tay nhẹ nhàng trêu đùa đóa hoa mềm mại trước ngực Lục Tâm Du. Đôi môi nóng bỏng cắn vành tai cô, bỗng nhiên thấp giọng hỏi, "Tối qua anh đây lợi hại không?"

Giọng anh mang theo vài phần ý cười không che dấu được, rõ ràng là đang trêu cô.

Lục Tâm Du xấu hổ, bắt lấy tay anh, muốn dời bàn tay đang làm loạn trên ngực cô đi.

Lâm Thâm lại không chịu, năm ngón tay tụ lại bóp lấy đóa hoa mềm mại.

"A..." Tay anh đột nhiên tăng thêm lực, Lục Tâm Du sợ tới mức đột nhiên hét lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu trừng anh, "Lâm Thâm!"

Lâm Thâm cười cà chớn, ôm Lục Tâm Du, mặt dày hôn cô, hôn xong thì lại giương mắt nhìn cô, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Nói đi, tối qua anh lợi hại không?"

Nói xong còn cố ý dùng phần "cưng cứng" nào đó đâm vào mông cô, hùng hổ, mang theo vài phần uy hϊếp.

Mặt Lục Tâm Du nóng ran. Người này, da mặt còn có thể dày thêm chút không? Lại đi hỏi cô loại vấn đề này!

Tuy cô đã gần hai mươi sáu tuổi, nhưng tốt xấu gì đêm qua cũng là lần đầu tiên, sẽ xấu hổ được không?!

"Hửm? Nói đi nào." Lâm Thâm bám lấy không buông, Lục Tâm Du bị anh bám dính, vừa tức giận vừa buồn cười, cố ý nói: "Cũng chỉ vậy thôi."

Nói xong, cô chống tay muốn dậy. Kỳ nghỉ của cô đã hết, tối nay phải trực ban.

Nào ngờ vừa ngồi dậy khỏi ngực Lâm Thâm, thân thể còn chưa ngồi thẳng, đột nhiên đã bị túm về.

Lâm Thâm xoay người, trực tiếp đè trên người cô.

Lục Tâm Du trợn tròn đôi mắt, "Anh làm gì đấy?"

"Cũng chỉ vậy thôi? Hửm? Chắc không?" Lâm Thâm đè Lục Tâm Du dưới thân, đôi mắt nguy hiểm híp lại, nhìn cô chằm chằm.

Lục Tâm Du nhìn vào mắt Lâm Thâm, cảm giác được sự nguy hiểm, bỗng nhiên hơi căng thẳng, mím môi dưới theo bản năng.

"Đêm qua cuối cùng là ai khóc lóc xin tha? Quên rồi à?"

Lục Tâm Du: "..."

Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du trong chốc lát, bỗng nhiên cong môi dưới, nói: "Nếu quên rồi, anh không ngại cùng em ôn lại một chút."

Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên môi Lục Tâm Du.

Đối với đàn ông mà nói, bị phủ định gì cũng có thể, nhưng đừng bao giờ phủ định năng lực về phương diện tính dục của anh ta, nói đùa cũng không được. Vì anh ta nhất định sẽ tự mình thể nghiệm, chứng minh năng lực ở phương diện đó của anh ta mạnh mẽ thế nào.

Buổi sáng hôm nay, Lục Tâm Du bị Lâm Thâm lăn lộn đến chết đi sống lại, rốt cuộc cũng hiểu đạo lý này thông qua một bài học đầy "máu và nước mắt".

Thế cho nên khi Lâm Thâm cười nhẹ, hỏi bên tai cô "anh Lâm của em có lợi hại không", Lục Tâm Du sợ tới mức gật đầu như giã tỏi, không dám trêu anh nữa.

Đôi mắt Lục Tâm Du ngập nước, dáng vẻ bị dọa sợ.

Lâm Thâm nhìn cô, trong mắt nhiễm vài phần ý cười. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi Lục Tâm Du, trêu đùa: "Nếu bác sĩ Lục của chúng ta thích như vậy, chúng ta thêm lần nữa?"

"Không cần!" Lục Tâm Du lập tức phản đối. Lúc này cả người cô đã vô cùng bủn rủn, nếu bị anh lăn lộn lần nữa, buổi tối sẽ không thể đi làm.

Đàn ông dai sức cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

Lâm Thâm hơi nhướng mày, cười như không cười nhìn cô, không nói lời nào.

Lục Tâm Du sợ anh làm thật, vì thế cô giữ tay anh, mím môi, nước mắt lưng tròng giả bộ đáng thương, "Anh Lâm, tha em đi, tối em còn đi làm đấy."

Nói xong còn nhẹ nhàng quơ cánh tay Lâm Thâm, như là làm nũng.

Hai tiếng "anh Lâm" khiến xương cốt Lâm Thâm như mềm đi, anh đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn Lục Tâm Du.

Thật lâu mới buông ra, nhìn đôi môi sưng lên vì bị hôn của Lục Tâm Du, rốt cuộc anh cũng thỏa mãn cười một cái, ngón tay cái dịu dàng vuốt ve môi cô, thấp giọng nói: "Tạm thời tha em đấy."

Nói xong, anh đứng dậy xuống giường, lấy chiếc khăn trên đầu giường, quấn thân dưới qua loa, sau đó cúi người, bế ngang Lục Tâm Du lên.

Lục Tâm Du còn chưa kịp mặc quần áo đã bị bế lên, cô vội đưa tay che cơ thể mình, gương mặt hơi nóng lên, hỏi anh: "Làm gì đấy?"

Lâm Thâm liếc nhìn cô, bật cười, "Tắm rửa chứ sao, tắm xong anh mang em ra ngoài ăn cơm."

Trong khi nói chuyện, anh đã bế Lục Tâm Du đến phòng tắm.

Lục Tâm Du giãy giụa nhảy xuống, sau đó nhanh chóng lấy khăn tắm bọc mình lại, đẩy Lâm Thâm ra ngoài, "Em tự tắm, anh ra ngoài đi."

Để Lâm Thâm tắm chung với cô, chắc đến buổi chiều cũng chưa tắm xong.

Lâm Thâm bị đẩy ra khỏi phòng tắm, dở khóc dở cười, "Anh cũng muốn tắm mà."

"Vậy anh tắm ở phòng khác." Trong nhà có hai phòng tắm, nhưng bình thường chỉ dùng phòng ở phòng ngủ, phòng tắm còn lại ít được dùng.



Lục Tâm Du nói xong, đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Lâm Thâm bị nhốt bên ngoài, trố mắt nhìn ván cửa, cuối cùng bất đắc dĩ cười nhẹ, sau đó xoay người đến phòng tắm khác tắm rửa.

Tuy bị bạn gái đuổi ra ngoài tắm, nhưng tâm tình Lâm Thâm vẫn vô cùng tốt, sống hai mươi ba năm, lần đầu tiên có loại cảm giác mở cờ trong bụng thế này. Nhớ tới thời gian sung sướиɠ tối qua và sáng nay, khóe môi anh không khống chế được mà nhếch lên.

Thế cho nên tắm rửa xong, lúc Từ Minh gọi điện thoại cho anh, trong giọng anh giấu không nổi hạnh phúc và ý cười. Anh mặc áo phông trắng, áo khoác đen, quần jean màu xanh biển vào.

Cơ thể lười biếng ngả ra sô pha, trên mặt là nụ cười, "Có việc gì?"

Từ Minh quen Lâm Thâm gần bốn năm, ngày thường gọi cho anh, hoặc là giọng lười biếng, hoặc là giọng lạnh nhạt không có cảm xúc gì, đây là lần đầu nghe thấy loại giọng mang theo sự vui vẻ thế này, giật mình hỏi, "Mẹ nó! Anh nhặt được vàng à? Vui vẻ như vậy?!"

Lâm Thâm cười đắc ý, nói: "Còn vui hơn cả nhặt được vàng."

"Là gì? Không phải bác sĩ Lục đồng ý gả cho anh chứ?"

Lâm Thâm cười một tiếng, nói: "Tôi cũng muốn lắm."

Vừa dứt lời, Lục Tâm Du ra khỏi phòng ngủ, cô đã thay quần áo, trong tay cầm túi xách.

Lâm Thâm thấy cô chuẩn bị xong rồi, đứng dậy khỏi sô pha, đi qua, dắt tay Lục Tâm Du theo thói quen, mang cô đi ra.

Thay giày, hai người bước ra ngoài.

Từ Minh ở đầu điện kia thoại nói: "Vừa rồi thầy hướng dẫn mới đăng thời gian nghe tư vấn tuyển việc trên diễn đàn, em xem qua, có công ty luật rất tốt, thầy kêu em hỏi anh có muốn tham gia không?" Anh ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng không phải anh muốn thi vào viện kiểm sát sao, chắc là không có hứng thú đi làm ở công ty luật."

Lâm Thâm ừm một tiếng, nói: "Đúng là không có hứng thú."

Từ Minh cười ha ha, nói: "Em biết ngay mà." Sau đó hỏi: "Mấy ngày nữa có kết quả thi vậy?"

"Mấy ngày nữa? Ngày mai đấy đại ca."

"F*ck! Nhanh như vậy! Mẹ! Căng thẳng quá, em cảm thấy chắc chắn em không qua!"

"Thi cũng thi rồi, căng thẳng thì được cái gì."

"..."

"Được rồi, tôi mang bạn gái đi ăn, cúp đây." Nói xong, anh cúp máy.

Thang máy dừng ở tầng một, Lâm Thâm nắm tay Lục Tâm Du đi ra.

Lục Tâm Du ngửa đầu nhìn anh, "Ngày mai có kết quả à?"

Lâm Thâm gật đầu, ừ một tiếng.

Lục Tâm Du hỏi: "Căng thẳng không?"

"Có gì mà căng thẳng, chắc chắn là không thành vấn đề." Lâm Thâm tự tin nói, căn bản là không suy xét đến vấn đề này.

Lục Tâm Du không nhịn được cười, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, "Em thích thái độ tự tin này của anh."

Lâm Thâm cúi đầu nhìn cô, nói: "Phải không? Vậy hôn anh một cái?"

Lục Tâm Du cong mắt cười, ngửa đầu thật sự hôn Lâm Thâm một cái. Cô nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh như phát ra ánh sáng, nói: "Em thích đàn ông tự tin."

Lâm Thâm cũng cười, cúi đầu hôn lại cô, "Anh cũng thích em."

Hai người nhìn nhau cười, tất cả tình yêu đều ở trong mắt, có thể thấy được rõ ràng.

. . .

Lâm Thâm mang Lục Tâm Du đi ăn cơm Tây, sau đó đi xem phim. Lúc ra khỏi rạp đã hơn năm giờ. Sáu giờ Lục Tâm Du phải giao ca với đồng nghiệp, vì thế ra khỏi rạp chiếu phim, cô trực tiếp kêu Lâm Thâm lái xe đưa mình đến bệnh viện.

Đến trước bệnh viện, Lâm Thâm dừng xe, xuống xe, vòng qua đầu kia, đến bên ghế phụ, tri kỷ giúp Lục Tâm Du mở cửa xe.

Anh kéo tay cô, hỏi: "Ngày mai mới về à?"

Lục Tâm Du gật đầu, "Chiều mai."

Lâm Thâm than một tiếng, nói: "Chắc chắn đêm nay anh không ngủ được."

Lục Tâm Du bị chọc cười, "Sao lại không ngủ được?"

Lâm Thâm nhìn cô, trong mắt bỗng hiện lên sự mập mờ, "Em nói xem vì sao đêm nay anh không ngủ được?"

Lục Tâm Du biết anh đang nghĩ gì, cô không thèm đáp, nói: "Em đi đây, nếu tối anh thật sự không ngủ được thì tắm nước lạnh vài lần đi."

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị vào bệnh viện.

Nhưng còn chưa kịp đi hai bước, Lâm Thâm đã ôm eo kéo cô lại.

"Anh..." Còn chưa nói hết, môi đã bị lấp kín.

Xung quanh người đến người đi, mặt Lục Tâm Du như sắp nổ tung, lập tức đẩy Lâm Thâm ra, trừng mắt, "Đang ở bên ngoài đấy! Chú ý chút đi đồng chí Lâm!"

Lâm Thâm chỉ cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

"Em không thèm nghe anh nói nữa, đi thật đây." Nói xong, cô xoay người chạy vào bệnh viện.

"Chị Tâm Du!" Vừa chạy đến vườn hoa bên ngoài bệnh viện, phía sau đột nhiên có người kêu cô.

Lục Tâm Du dừng chân, quay đầu liền thấy Lâm Mông đang chạy tới chỗ cô.

Lâm Mông là bác sĩ mới, tính cách hào phóng, bề ngoài đáng yêu. Vì cô ấy có tính cách hòa đồng, viện trưởng nói loại tính cách này thích hợp ở khoa cấp cứu, vì thế cô ấy vừa đến bệnh viện đã bị phân tới làm ở tuyến đầu khoa cấp cứu.



Lục Tâm Du chờ cô ấy chạy đến.

Lâm Mông ôm cánh tay Lục Tâm Du, cười tủm tỉm hỏi: "Chị Tâm Du, vừa rồi là bạn trai chị à? Đẹp trai lắm đấy!"

Lục Tâm Du cong mắt. Bạn trai được khen, tất nhiên là thấy kiêu ngạo.

Lâm Mông vừa dứt lời, bên cạnh lại vang lên một giọng nói khác, "Chanh nhỏ [1] à, em không hiểu đâu, bạn trai bác sĩ Lục không chỉ đẹp mà còn rất giàu."

[1] Mông (檬) nghĩa là chanh

Người nói chuyện là một nữ đồng nghiệp ở khoa phụ sản, tiến lên từ phía sau, tiếp tục nói: "Vừa rồi người ta lái xe gì em có thấy không? Porsche đấy, phải mấy triệu chứ không đùa."

"Đó là của nhà anh ấy, không phải của anh ấy." Lục Tâm Du lập tức nói.

"Của nhà bạn trai cô thì không phải của bạn trai cô à?" Đối phương cười nói.

Lục Tâm Du không thích nói mấy chuyện này, mỉm cười khách sáo rồi lấy cớ có việc, đi trước.

Trong khoảng thời gian cô nghỉ ngơi, bệnh viện đã không còn bận rộn như trước đó. Nhưng khoa cấp cứu – khoa nổi tiếng làm việc quần quật quanh năm vẫn không khá khẩm hơn chút nào. Mãi cho đến hơn mười một giờ, sảnh phòng cấp cứu mới hoàn toàn yên ắng lại.

Lục Tâm Du về văn phòng chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa rót một ly nước, còn chưa kịp uống, Lâm Mông đã hấp tấp chạy vào.

Lục Tâm Du ngẩn ra, cho rằng có chuyện gì, lập tức căng thẳng, "Sao thế?!"

Lâm Mông vừa giúp một người bệnh băng bó vết thương, lúc này mới về nghỉ ngơi, xua tay nói, "Không có gì, không có gì."

Cô ấy đấm vai ngồi xuống, thở dài: "Mệt quá đi."

Lục Tâm Du mỉm cười, "Phòng cấp cứu luôn khiến người ta mệt mỏi mà."

"Chị Tâm Du, chị làm mấy năm rồi? Vẫn luôn ở phòng cấp cứu sao?" Lâm Mông lấy ly rót nước, tò mò hỏi.

Lục Tâm Du nói: "Ban đầu chị ở khoa Giải phẫu thần kinh, năm trước chuyển đến phòng cấp cứu, chắc là làm cũng tốt, viện trưởng kêu chị làm ở đây một thời gian."

Lâm Mông gật đầu, cảm thán: "Thật ra ở khoa cấp cứu hai năm cũng khá tốt, tuy rất mệt, nhưng có thể học được nhiều thứ."

"Đúng thế."

"Nhưng mà con gái thức đêm nhiều, mau già."

Đề tài này, đối với phái nữ mà nói, không nói không được.

Lục Tâm Du sờ mặt mình theo bản năng, hai ngày trước soi gương, hình như khóe mắt có nếp nhăn nhỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Mông, hỏi cô ấy: "Người trẻ tuổi như em cũng lo lắng chuyện này sao?"

"Đương nhiên! Ngày nào cũng thức đêm thế này, sợ là sau này mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ thế nào không cứu được gương mặt của chúng ta."

Lục Tâm Du: "..."

Nói thẳng thế này, đúng là trí mạng!

Dăm ba câu nói của Lâm Mông khiến Lục Tâm Du đột nhiên cảm thấy sầu lo về tuổi tác.

Phụ nữ vốn già nhanh hơn đàn ông, huống gì người đàn ông của cô còn nhỏ hơn cô.

Loại cảm giác này một khi đã sinh ra, thì thật sự rất đáng sợ.

. . .

Tối hôm sau, Lâm Thâm đến phòng tắm tắm rửa, Lục Tâm Du ngồi trên giường gọi cho Tôn Điềm Điềm, thỉnh giáo cô ấy về vấn đề dưỡng da.

Ở phương diện này, Tôn Điềm Điềm quả thực là một chuyên gia, lập tức gợi ý cho cô một đống lớn sản phẩm. Lục Tâm Du lấy vở ghi chép lại đàng hoàng.

Nhưng mà, chờ đến khi cúp máy, lên mạng tìm kiếm, cô suýt nữa bị giá của nó dọa cho quỳ xuống.

Tôn Điềm Điềm không hổ là phu nhân! Mỹ phẩm dưỡng da cô ấy dùng không phải mỹ phẩm loại "thường dân" như cô có thể với tới.

Tôn Điềm Điềm còn rất tri kỷ giới thiệu cho cô một nhà bán lẻ đáng tin cậy, nhưng khi bỏ hết vào giỏ mua sắm, tổng tiền lên đến mấy chục nghìn tệ.

Lâm Thâm tắm rửa xong, thấy Lục Tâm Du ôm máy tính thở ngắn than dài.

Anh đứng phía sau, nhìn lướt qua màn hình máy tính Lục Tâm Du theo bản năng, thấy cô đang mua đồ.

Anh duỗi tay từ phía sau, cầm máy tính lên. Nhìn xem, tổng giá tiền là 23388 tệ (~77 triệu VNĐ), "Muốn mua những thứ này à?"

Lục Tâm Du vội bò dậy, cầm máy tính lại, "Quá đắt, không mua."

"Anh mua cho em." Lâm Thâm nói.

"Không cần." Lục Tâm Du khép máy tính lại, nói: "Anh vẫn là học sinh đấy."

Lâm Thâm giật mình, sau một lúc lâu, anh ngồi xuống mép giường, cầm tay Lục Tâm Du, chần chừ mở miệng, "Vợ, đi theo anh, em phải chịu uất ức rồi."

Lục Tâm Du vội lắc đầu, "Không có, anh đừng nghĩ bậy."

Cô dịch lên, ngồi trước mặt Lâm Thâm, đôi tay ôm cổ anh, nói: "Anh tốt với em thế này, em cũng không biết mình phải tích phúc mấy đời mới được như vậy."

Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu hôn cô, "Chờ anh tự mình kiếm được tiền, em muốn mua gì anh cũng mua cho em."

Đôi mắt Lục Tâm Du cong cong, "Được, em sẽ không khách sáo với anh đâu đấy."

Lâm Thâm sờ má cô, mặt mày dịu dàng, "Tất nhiên rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »