Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 31: Nhận lỗi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lâm Thâm ra khỏi phòng ngủ, còn dè dặt cẩn thận giúp Lục Tâm Du đóng cửa lại. Sau đó ôm gối đứng ngoài cửa cả buổi.

Lâm Thâm nghĩ thầm, có thể là mình uống say nên cô giận, trong lòng vô cùng hối hận, biết vậy đã không chơi bài với bọn Từ Minh.

Lúc này bị vợ đuổi ra ngủ sô pha, sao mà ngủ được, nằm trên sô pha, trong đầu anh toàn là chuyện làm sao để dỗ cô vui vẻ.

Lục Tâm Du ngủ một giấc đến hơn bảy giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên một lúc, cô mới đưa tay tắt, ngái ngủ xốc chăn ngồi dậy. Lát nữa cô phải đi làm, híp mắt chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.

Nào ngờ vừa rời giường, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng "choang", giống như thứ gì đó rơi xuống đất.

Lục Tâm Du bị âm thanh kia làm hoảng sợ, chợt nghĩ đến gì đó, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Cô xuống giường, nhanh chóng ra bên ngoài.

Phòng khách trống trơn, âm thanh vang lên trong phòng bếp.

Lục Tâm Du nhìn chiếc gối trên sô pha, đôi mắt hơi híp lại, sau đó đi vào phòng bếp.

Vừa đi đến cửa, cô đã thấy Lâm Thâm ngồi xổm dưới đất, đang dọn dẹp mảnh sứ.

Trên kệ bếp, bếp ga đang mở, nước trong nồi sôi sùng sục.

Lục Tâm Du hơi nhướng mày, hỏi: "Anh làm gì đấy?"

Lâm Thâm nghe thấy, lập tức ngẩng đầu, nhếch miệng bật cười, "Vợ, dậy rồi à?"

Lục Tâm Du liếc anh một cái, sau đó nhìn mảnh vỡ dưới đất, "Anh đang làm gì?"

Lâm Thâm nhặt mảnh sứ cuối cùng lên, ném vào thùng rác bên cạnh, "Không cẩn thận làm vỡ một cái."

Anh đứng lên, đến trước mặt Lục Tâm Du, đôi tay ôm eo cô, nhìn cô trong chốc lát, trong mắt nhiễm ý cười, "Còn chưa rửa mặt đâu."

Lục Tâm Du mím môi trừng mắt với anh.

Lâm Thâm vòng ra phía sau Lục Tâm Du, ôm lấy cô, đẩy cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Em đi rửa mặt trước, anh nấu mì cho em, chờ em rửa mặt xong là có thể ăn rồi."

Lục Tâm Du ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi, "Anh nấu mì? Ăn được chứ?"

Lâm Thâm phì cười, "Lát nữa em ăn thử, không phải sẽ biết sao?"

Anh đẩy Lục Tâm Du đi vào phòng ngủ, lại đẩy cô vào phòng tắm, mình cũng vào theo, cúi đầu muốn hôn cô, Lục Tâm Du đưa tay che miệng anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng tưởng làm bữa sáng cho em là em không giận nữa, chốc nữa sẽ tính sổ với anh!"

Nói xong, cô tránh khỏi vòng tay Lâm Thâm, đẩy anh ra bên ngoài, giây tiếp theo, một tiếng "rầm" vang lên, cửa đóng lại.

Lâm Thâm không phản ứng kịp, trong nháy mắt khi cửa đóng lại, cũng đập vào mũi anh.

Anh "ối" một tiếng, hô to, "Đập vào mũi rồi!"

"Đáng lắm!"

Lâm Thâm xoa nhẹ mũi, nói: "Chiếc mũi đẹp thế này, đập xấu rồi, ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc đời sau của chúng ta đấy."

Vừa dứt lời, cửa phòng tắm mở ra. Lục Tâm Du nhịn cười nhìn Lâm Thâm, "Cái gì gọi là đời sau của chúng ta? Ai sinh con cho anh?"

Lâm Thâm lặng lẽ cười, mặt dày đến gần, nhanh chóng hôn Lục Tâm Du một cái, thỏa mãn mỉm cười.

Lục Tâm Du trừng mắt, làm bộ muốn đá vào đầu gối anh, Lâm Thâm nhanh chân lùi ra sau, nhướng mày, cười nói: "Đừng đá bậy mà, gãy mũi là chuyện nhỏ, nhưng phía dưới cũng "gãy" là không được đâu, cả đời em chỉ có thể thủ thân mà sống thôi đấy!"

Lục Tâm Du ngẩn ra, giây tiếp theo, mặt liền nóng lên.

Lâm Thâm nhìn gương mặt dần đỏ lên của Lục Tâm Du, cười đến mức ngửa ra sau, vừa cười vừa đi ra ngoài, "Anh ra ngoài trước, em mau rửa mặt rồi ra ăn nhé."

Lục Tâm Du nhìn theo bóng dáng Lâm Thâm, hàm răng cắn chặt, trong lòng âm thầm mắng một câu: Đúng là cái đồ lưu manh!!

. . .

Lục Tâm Du rửa mặt sửa soạn xong, Lâm Thâm đã bưng mì lên bàn.

Bát mì nóng hổi, cho rất nhiều rau Lục Tâm Du thích ăn, rau màu xanh, mì màu trắng, cuộn lại với nhau, nhìn cũng khá bắt mắt.

Lục Tâm Du đi đến nhà bếp, Lâm Thâm vội vàng kéo ghế ra, sau đó đi qua, nắm tay Lục Tâm Du, vừa đỡ cô ngồi xuống ghế vừa trêu đùa, "Lão Phật gia, xin mời ngồi."

Lục Tâm Du nhịn cười, ngồi xuống.

Lâm Thâm lại dâng đũa lên, vẻ mặt nịnh nọt, "Mời lão Phật gia nếm thử tay nghề của tiểu nhân."

Lục Tâm Du nhận lấy đôi đũa, nhìn anh, "Em ăn mì của anh, sẽ không trúng độc chứ?"



"Hồi lão Phật gia, bảo đảm là không!"

Lục Tâm Du liếc anh, rốt cuộc cũng không nhịn được, để đũa xuống, vẻ mặt nghiêm trang, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lâm Thâm nói: "Đừng tưởng làm thế là em sẽ tha thứ cho anh."

Lâm Thâm vội kéo ghế bên cạnh ra, dịch đến trước mặt Lục Tâm Du, nắm tay cô, cũng mang gương mặt nghiêm túc, đàng hoàng nhận sai, "Anh sai rồi."

Lục Tâm Du giương mắt nhìn anh, "Sai ở đâu?"

"Không nên uống rượu bia." Lâm Thâm lập tức nói.

"Với?"

"Không nên uống say chọc em giận." Lâm Thâm vừa nói vừa hồi hộp nhìn Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du nhìn dáng vẻ cẩn thận quan sát cô của Lâm Thâm, đột nhiên không biết nên giận hay nên cười. Cô nghiêm mặt, nói: "Anh có biết anh uống bia rượu xong rất hôi không?"

Lâm Thâm không ngừng gật đầu, "Anh sai rồi, anh bảo đảm, sau này sẽ không uống nữa!"

Lục Tâm Du vẫn nghiêm mặt, hỏi: "Vậy nếu còn uống nữa thì sao?"

"Uống nữa thì em cứ phạt anh ngủ sô pha!"

Lục Tâm Du mím môi, nói: "Sau này anh còn uống say như hôm qua, phạt anh nửa tháng không được lên giường."

"Hả? Lâu như vậy?!"

Lục Tâm Du nhíu mày, nhìn anh.

Lâm Thâm vội đưa tay thề, "Được được, bảo đảm không có lần sau!"

Sắc mặt Lục Tâm Du hòa hoãn hơn chút, nhưng rồi lại nhìn Lâm Thâm bất mãn.

Lâm Thâm bị nhìn mà hoảng hốt, hỏi: "Sao thế?"

"Tối qua em gọi cho anh, anh có biết không?"

Lâm Thâm sửng sốt, "Có sao?"

Lục Tâm Du rất muốn cho anh một ánh mắt xem thường, nói: "Nếu không phải em thông minh, tối qua chúng ta đã chia tay rồi."

Hai chữ "chia tay" đột nhiên bật ra từ miệng Lục Tâm Du mà không có dấu hiệu từ trước, cả người Lâm Thâm cứng đờ, nắm chặt tay Lục Tâm Du theo bản năng, "Anh sai rồi, sau này sẽ không uống nữa, anh thề!"

"Không phải chuyện uống bia rượu. Đêm qua hơn chín giờ, em ra khỏi phòng giải phẫu, muốn hỏi xem anh thi cử ra sao, gọi điện thoại đến, anh đoán xem thế nào?"

Lâm Thâm lắc đầu.

Lục Tâm Du mím môi, nói: "Là tiểu thanh mai của anh tiếp, còn nói anh say, đang ở nhà cô ta."

Lâm Thâm bỗng dưng sửng sốt, "F*ck! Ông đây đến nhà cô ta lúc nào?!"

Lâm Thâm nghe thấy, nghĩ lại mà sợ, vội nắm chặt tay Lục Tâm Du, vô cùng nghiêm túc nhìn cô, "Vợ, em phải tin tưởng anh!"

Lục Tâm Du vẫn còn giận, "Nếu em không tin, tối qua đã chia tay anh rồi."

"Đừng đừng đừng, đừng nói vậy mà, quá dọa người." Lâm Thâm ôm chặt Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du thở dài, dừng lại vài giây, hỏi tiếp: "Nhưng em hơi tò mò, sao điện thoại anh lại chạy đến tay Trình Hi Di?"

"Anh không biết!"

"..."

"Từ từ, có thể là tối qua anh uống nhiều quá, điện thoại vứt trên sô pha nên không chú ý, bị cô ta cầm đi."

Lục Tâm Du: "... Anh có thể ngốc hơn nữa được không?"

Lâm Thâm cúi đầu hôn lên mắt Lục Tâm Du, nghiêm túc nói: "Anh sai rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, sau này sẽ không làm em khó chịu nữa."

Lục Tâm Du bị thái độ nghiêm túc của Lâm Thâm làm cảm động, cười nói: "Giác ngộ không tồi đâu, lần này miễn cưỡng tha thứ cho anh."

"Vâng, tạ ân điển của lão Phật gia!"

Lục Tâm Du không nhịn được cười, sai bảo anh, "Đi lấy cho em ly nước."

"Vâng lão Phật gia!"

Lâm Thâm đáp lời, đứng dậy đi lấy nước cho Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du được Lâm Thâm dỗ, vui vẻ cầm lấy đôi đũa chuẩn bị nếm thử tay nghề của anh.



Nhưng vừa cho một sợi vào miệng, mặt cô lập tức cứng lại.

"..."

Lâm Thâm cầm nước đến, thấy Lục Tâm Du đang ăn mì, vội vàng đến trước mặt cô, dùng vẻ mặt chờ mong để nhìn, hỏi: "Thế nào vợ? Ngon không?"

Lục Tâm Du gian nan nuốt mì trong miệng xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Thâm, mỉm cười, nói: "Tiểu Thâm Tử, muối nhà chúng ta không cần tiền à?"

Lâm Thâm: "..."

. . .

Tuy mì hơi mặn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Lâm Thâm xuống bếp làm đồ ăn cho cô, Lục Tâm Du nghiêm túc chuẩn bị ăn hết.

Chỉ là sau khi Lâm Thâm nếm thử, suýt nữa đã nhổ ra, vì thế nói gì cũng không chịu để Lục Tâm Du ăn, đổ hết kiệt tác của mình vào thùng rác.

Lâm Thâm đổ bữa sáng, Lục Tâm Du ngồi trên ghế, mắt trông mong nhìn anh, "Vậy sáng nay chúng ta ăn gì đây?"

Lâm Thâm đi qua, cười kéo cô lên, vừa đẩy cô vào phòng ngủ vừa nói: "Thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn."

Bên ngoài tiểu khu có không ít quán bán đồ ăn sáng, Lục Tâm Du muốn ăn thanh đạm, vì thế Lâm Thâm mang cô đi ăn cháo cùng chút đồ ăn nhẹ.

Cơm nước xong đã hơn tám giờ, Lâm Thâm lái xe đưa Lục Tâm Du đi làm.

Xe chạy đến bệnh viện, mười phút nữa là đến chín giờ.

Lục Tâm Du nghĩ thay quần áo xong là vừa kịp, vì thế xe dừng lại, cô nói với Lâm Thâm một tiếng rồi chuẩn bị xuống xe.

Nào ngờ vừa chuẩn bị mở cửa xe đã bị Lâm Thâm túm chặt.

Lục Tâm Du không rõ nguyên do, quay đầu lại, "Sao vậy?"

Lâm Thâm hơi nhếch môi, nhìn cô, "Cứ vậy mà đi sao?"

Lục Tâm Du hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại. Mỉm cười bất đắc dĩ, tiến đến trước mặt Lâm Thâm, hôn anh một cái, "Được chưa?"

Lâm Thâm híp mắt, "Tàm tạm."

"Được rồi, hưởng lợi rồi còn khoe mẽ, em đi trước." Lục Tâm Du cười nói.

Lâm Thâm ừ một tiếng, xoa đầu cô, nói: "Đi đi, tối anh tới đón em."

Lục Tâm Du mở cửa, xuống xe.

Lâm Thâm ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng Lục Tâm Du, cho đến khi biến mất ở cửa, anh mới quay đầu xe, chạy tới trường học.

Lâm Thâm vừa thi xong, vốn định nghỉ ngơi mấy ngày, không muốn nhanh chóng tới trường học. Nhưng lần này anh tới là tìm Trình Hi Di.

Lúc Lâm Thâm gọi đến, Trình Hi Di còn đang ngủ ở ký túc xá.

Cô ta có tật xấu khi vừa ngủ dậy, nhíu mày muốn ném điện thoại, ai ngờ lại thấy tên Lâm Thâm, lập tức không còn buồn ngủ, bật dậy khỏi giường.

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Lâm Thâm chủ động gọi cho cô ta.

Trình Hi Di kích động tiếp điện thoại, "A Thâm..."

"Đến sân bóng rổ, có chuyện muốn nói với cô." Lâm Thâm đi thẳng vào vấn đề, nói xong liền cúp điện thoại.

Sân bóng rổ, Từ Minh vừa đánh bóng xong, đang ngồi nghỉ ngơi cạnh Lâm Thâm. Thấy anh gọi cho Trình Hi Di, anh ấy rất kinh ngạc, "Hôm nay anh sao thế, sao lại chủ động gọi cho Trình Hi Di?"

Lâm Thâm lấy hộp thuốc trong túi quần, rút một điếu thuốc cho vào miệng. Bật lửa lên, làn khói xanh trắng tản ra trước mắt.

Giọng Lâm Thâm trầm thấp, kể chuyện đêm qua Trình Hi Di tiếp điện thoại anh, suýt nữa hại anh và Lục Tâm Du chia tay.

Từ Minh nghe xong, vẻ mặt mà khó mà tin nổi, "Mẹ nó, may là bác sĩ Lục thông minh."

Lâm Thâm cong môi, kiêu ngạo nói, "Còn phải nói sao, bác sĩ Lục nhà tôi đâu giống mấy cô gái bình thường."

Từ Minh liếc mắt nhìn anh, không nhịn được cười, "Nhưng bác sĩ Lục không giận anh à?"

"Giận, sao lại không giận được? Hơn nửa đêm đá tôi xuống giường, đuổi ra ngủ sô pha."

Lâm Thâm vừa dứt lời, Từ Minh liền phụt cười, "Trời ạ, bác sĩ Lục quá đỉnh!"

Lâm Thâm ghé mắt nhìn anh ấy, "Muốn chết?"

Từ Minh cười ha hả, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt tò mò hóng chuyện: "Anh và bác sĩ Lục phát triển đến bước nào rồi?"

Lâm Thâm xùy một tiếng, "Vấn đề riêng tư, từ chối trả lời."

"Mẹ nó."
« Chương TrướcChương Tiếp »