Edit: Nhược VyBeta: QuanhSáng sớm, Lục Tâm Du vừa đến văn phòng, mới thay quần áo xong, còn chưa kịp ngồi xuống, Trương Dĩnh đã cầm bữa sáng từ bên ngoài vào, cười hì hì nói: "Tâm Du, viện trưởng tìm chị."
Lục Tâm Du sửng sốt, lập tức căng thẳng, "Sáng sớm đã tìm chị? Gần đây chị đâu có gây ra chuyện gì!"
"Không biết nữa, nhưng em thấy tâm tình ông ấy không tồi, chắc là có chuyện tốt."
"Thôi đi, ông ấy thì có thể có chuyện tốt gì." Lục Tâm Du đeo bảng tên lên, đôi tay cho vào túi áo blouse trắng, xoay người ra khỏi văn phòng.
Trước cửa văn phòng viện trưởng, cô đưa tay gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói, "Vào đi."
Lục Tâm Du đẩy cửa đi vào, "Viện trưởng, ngài tìm tôi."
Viện trưởng ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, tươi cười hiền lành, nhiệt tình tiếp đón, "Chào buổi sáng, Tâm Du à, tới đây, mau ngồi đi."
Lục Tâm Du híp mắt, lấy kinh nghiệm tích góp được của cô, mỗi lần viện trưởng bày ra nụ cười nhiệt tình thế này, chắc chắn là không có chuyện tốt.
Quả nhiên, mới vừa ngồi xuống, ông ấy đã cười hai tiếng, nói: "Là thế này, Bộ Y Tế giao cho bệnh viện chúng ta một nhiệm vụ vinh quang, đó là kêu chúng ta chỉ định bác sĩ quay một đoạn video công ích chỉ cách phòng chống bệnh tật, tôi suy nghĩ, cảm thấy cô là hợp nhất."
Lục Tâm Du nghe thấy thì lập tức nói: "Tôi không đi đâu!"
"Hả? Vì sao?!"
"Tôi không có thời gian!" Lục Tâm Du điên đầu, "Ngày nào khoa cấp cứu cũng bận rộn, tôi đâu có thời gian, ngài đổi người khác thì hơn."
"Vậy không được!" Thái độ của viện trưởng rất kiên quyết, nói: "Cô chính là người đảm đương bộ mặt cho bệnh viện chúng ta, video công ích này sẽ chiếu trên TV, đại diện cho hình tượng của bệnh viện, cô cần phải đi. Nhưng mà đúng là bình thường bệnh viện bận rộn không thể phân thân, cô dành chút thời gian nghỉ ngơi để quay vậy."
Lục Tâm Du muốn khóc, "Viện trưởng à, tôi xin ngài đấy, ngài thông cảm cho tôi đi, mỗi ngày tôi đã dâng hiến cho công việc hơn một nửa thời gian, ngài không thể chừa cho tôi chút không gian cá nhân sao? Mấy hôm trước mẹ tôi còn nhắc mãi đấy, nói tôi sắp hai lăm tuổi rồi còn chưa có bạn trai, nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ tuổi trẻ đều đổ vào công việc."
Viện trưởng "ôi chao" một tiếng, trưng ra vẻ mặt thì ra là thế, nói: "Bác sĩ Lục của chúng ta muốn gả chồng à, sao không nói sớm, cô quay video xong, tôi giới thiệu một người cho cô, tiến sĩ nước ngoài, chuyên gia khoa Ngoại l*иg ngực, bề ngoài cũng khôi ngô lịch sự."
"Ý tôi không phải là..."
"Được rồi được rồi, cứ vậy đi, tôi xem rồi, thứ tư cô được nghỉ, quay thứ tư nhé, tôi phát trợ cấp cho cô."
Lục Tâm Du: "..."
Lục Tâm Du quay lại văn phòng, Trương Dĩnh đến gần hỏi cô, "Thế nào? Viện trưởng tìm chị có chuyện gì?"
Lục Tâm Du thở dài, "Còn có chuyện gì nữa, bóc lột chút sức lao động cuối cùng của chị chứ sao."
"Làm gì thế?"
"Bộ Y tế muốn quay video công ích về phòng chống bệnh tật, viện trưởng kêu chị bớt chút thời gian nghỉ ngơi để quay."
Trương Dĩnh nghe thế thì cười rộ lên, "Đó là chuyện tốt mà, chị sẽ lên TV đấy!"
Lục Tâm Du muốn trợn trắng mắt, "Ai thích lên thì lên, khoa cấp cứu bận đến mức sắp "bay lên" đây, mấy ngày nay chị chỉ ngủ không đến sáu tiếng, mệt chết đi được, đâu có tinh lực mà quay video công ích gì đó."
Còn muốn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cô!
Vừa dứt lời, bên ngoài, một bác sĩ thực tập chạy tới kêu cô, "Bác sĩ Lục, có người tìm chị."
Lục Tâm Du thở dài, đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài.
"Cũng đúng mà, bệnh viện chúng ta, đúng là không tìm ra ai đẹp hơn Tâm Du, chuyện lên TV không tìm cô ấy thì tìm ai." Lục Tâm Du ra cửa, bác sĩ Đường cười nói một câu.
Trương Dĩnh hưởng ứng, "Không phải sao, cho nên đừng thấy viện trưởng tuổi lớn mà nhầm, ánh mắt vẫn không tệ lắm, còn biết Tâm Du của chúng ta xinh đẹp."
Lục Tâm Du ra khỏi văn phòng, ba người Lâm Thâm, Dương Hạo, Từ Minh đều ở đây. Từ Minh và Dương Hạo ngồi trên ghế ngoài hành lang, Lâm Thâm để một tay trong túi quần, lười biếng tựa vào tường, một tay khác cầm điện thoại nói chuyện.
Ngẩng đầu lên, thấy Lục Tâm Du ra ngoài, anh lập tức nói: "Mẹ, con có việc, cúp máy đây. Vâng, con biết rồi mà, hai ngày nữa sẽ về."
Lục Tâm Du ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thâm thì có hơi kinh ngạc, đi qua hỏi: "Tay cậu còn đau không?"
Lâm Thâm "Ừ" một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nói: "Hình như tôi tự mình bôi thuốc không hiệu quả bằng bác sĩ Lục bôi, hai ngày nay đau hơn."
Lục Tâm Du kinh ngạc, "Không phải chứ?"
Lúc trước khi kiểm tra cho Lâm Thâm, thật ra vết thương không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc nhiều ngày vậy rồi, sao không tốt lên mà lại nặng thêm?
"Có phải cậu bôi thuốc quá mạnh không, khiến cơ bắp bị thương?"
Lâm Thâm nghiêm trang gật đầu, "Chắc là thế, cho nên vẫn phải đến làm phiền bác sĩ Lục."
Lục Tâm Du vội nói: "Không sao không sao, cậu vì tôi mới bị thương mà, đi theo tôi, tôi đổi thuốc xem."
Cô nói xong liền xoay người đi phía trước, Lâm Thâm nhìn bóng dáng Lục Tâm Du, khóe môi nhếch lên, cũng đi theo.
Lục Tâm Du mang Lâm Thâm đến phòng cấp cứu, bôi một loại thuốc khác cho anh, bôi xong, ngón tay cô nhẹ nhàng xoa ấn quanh chỗ bị thương, vừa mát xa vừa nói: "Lúc cậu bôi thuốc đừng làm mạnh quá, mát xa nhẹ nhàng một lát, cảm giác cơ bắp nóng lên là được."
Lâm Thâm cúi đầu, nhìn ngón tay trắng trẻo của Lục Tâm Du nhẹ nhàng mát xa cho mình, cảm thấy tê tê dại dại, trong mắt bỗng nhiên có ý cười.
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nói: "Bác sĩ Lục, cho tôi số điện thoại chị đi."
"Hả?" Lục Tâm Du sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Thâm nghiêm trang giải thích: "Là thế này, mấy ngày về nhà, nếu tay có gì lạ thì tôi sẽ gọi điện thoại hỏi chị."
Lục Tâm Du nghe thấy, lập tức gật đầu tán đồng, "Đúng đúng, vậy được, cậu lưu lại, có vấn đề gì thì hỏi tôi."
Cô đọc số điện thoại mình, Lâm Thâm lưu lại, đặt tên là "Bác sĩ Lục", sau đó gọi thử cho Lục Tâm Du.
Điện thoại Lục Tâm Du vang lên, cô lấy ra xem, Lâm Thâm nói: "Đây là số điện thoại của tôi."
Lục Tâm Du mỉm cười, "Được." Cô đáp lời, thuận tiện lưu số Lâm Thâm lại.
Tầm mắt Lâm Thâm dừng ở màn hình điện thoại cô, thấy cô lưu là "Bạn học Lâm", khóe môi hơi nhếch lên, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cô đổi tên.
Từ Minh, Dương Hạo đứng chờ ngoài cửa, cùng khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, đôi mắt híp lại, nhìn Lâm Thâm.
Từ Minh không khỏi chửi tục: "Xem cái dáng vẻ kia kìa, quá là bỉ ổi."
Dương Hạo gật đầu, "Chắc chắn rồi, đêm qua đánh bóng rổ hơn một tiếng, hôm nay tay không đau sao được."
Từ Minh tấm tắc hai tiếng, nói: "Đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này, muốn vạch trần quá."
Dương Hạo bật cười, "Thôi đi, dám phá hỏng nhân duyên của anh Thâm, không muốn sống nữa à?"
Lục Tâm Du bôi thuốc cho Lâm Thâm xong thì đưa lọ thuốc mới cho anh, "Cậu về nhà đổi sang lọ này xem sao, thuốc chống viêm còn không?"
"Còn, tôi tự mua."
"Vậy được, cậu nhớ uống đúng giờ, thuốc này bôi ba lần mỗi ngày."
Lâm Thâm mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Tâm Du thật sâu, "Biết rồi, bác sĩ Lục."
"Tôi đưa mấy cậu ra ngoài." Lục Tâm Du đứng dậy khỏi ghế.
Lâm Thâm cũng đứng lên theo, hai người sóng vai ra ngoài.
Lục Tâm Du đưa Lâm Thâm đến cửa, dặn dò: "Cậu nhớ lời dặn của tôi, bôi thuốc đừng mạnh tay quá, nếu không sẽ có khả năng tổn thương cơ bắp."
Lâm Thâm cười đồng ý, "Được."
"Tôi quay lại nha, phòng cấp cứu đang bận."
"Ừ, bác sĩ Lục chú ý nghỉ ngơi."
Sau khi Lục Tâm Du quay lại, rốt cuộc ý cười trong mắt Lâm Thâm cũng không che dấu được nữa, mỉm cười sung sướиɠ.
Từ Minh đập vào cánh tay anh, Lâm Thâm liếc mắt, "Có bệnh à?"
"Anh mới có bệnh, bệnh bỉ ổi!"
Lâm Thâm đá chân, "Ngứa da?"
Từ Minh nhảy sang bên cạnh, sau đó lại cười hì hì đến gần, "Anh Thâm, bản lĩnh giả bệnh của anh đúng là cao cường, tính giả bộ tới khi nào?"
Lâm Thâm nhìn anh ấy, "Cái gì mà giả bệnh? Tôi bệnh thật."
Từ Minh: "... Quên đi, ông đây không thèm nói nữa, đi đi đi, đừng để ý đến tên bỉ ổi này!"
Từ Minh kéo Dương Hạo đi phía trước, Lâm Thâm đi phía sau, nhìn chằm chằm số điện thoại của Lục Tâm Du, im lặng mỉm cười.
. . .
Sinh nhật của mẹ Lâm Thâm, cuối tuần này phải về nhà, sáng sớm anh đã rời giường sửa soạn.
Từ Minh bị đánh thức, mặc mỗi chiếc quần đùi, bò xuống giường, mơ màng đi WC.
Lúc đi ra, cơn buồn ngủ mới bớt đi phần nào, anh ấy hỏi Lâm Thâm, "Khi nào về?"
"Vài ngày nữa."
"À." Từ Minh đáp một tiếng, đang chuẩn bị bò lên giường ngủ tiếp thì chợt thấy Lâm Thâm để một quyển tài liệu luật hình sự vào cặp, sợ tới mức tròng mắt như sắp rớt ra, "Trời ạ! Về nhà thì về nhà, mang sách làm gì?!"
"Ôn tập."
"Còn một khoảng thời gian nữa mới thi cuối kỳ mà!"
Lâm Thâm "chậc" một tiếng, ngẩng đầu lên, "Nhìn cậu xem, sắp năm bốn rồi, không tính thi vào tư pháp à?" Nói xong thì đeo cặp sách màu đen lên vai, "Đi đây."
Chân trước Lâm Thâm vừa đi, Từ Minh ở phía sau ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Dương Hạo cũng đang mang vẻ mặt khó hiểu trên giường, "Người anh em, có phải anh Thâm điên rồi không? Người trước đây cuối kỳ không thèm học bài, giờ lại nói phải về nhà ôn tập?!!"
Dương Hạo cân nhắc một lát, sờ cằm, "Bác sĩ Lục là thạc sĩ, anh Thâm không nỗ lực, sợ là không đuổi kịp vợ chứ sao."