- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ách Thê
- Chương 14
Ách Thê
Chương 14
Duẫn Huyền Niệm quả nhiên bị lạc đường, thất quải bát loan
(đi đứng loạn xạ)
lại vào ngay tàng thư các. Lòng hiếu kỳ trổi dậy, ko biết trong đó chứa sách gì, hắn liền tiến lại gần, đứng ở bên ngoài. Trong khoảnh khắc mở cửa, không hiểu sao lòng lại dâng lên 1 cảm giác quen thuộc, trong phòng hôn ám
(tối tăm), hai chân hắn lại giống như có ý thức, dễ dàng tìm được đến chỗ để nến, đốt lên, cà phòng nhất thời sáng lên rất nhiều.
Nhìn quanh, bên trong chứa rất nhiều sách, hắn vui sướиɠ không thôi, hắn thích nơi này…….
Duẫn Huyền Niệm trong khoảng thời gian ngắn, đã quên mất chuyện hắn muốn làm ban nãy, cầm lấy một quyển sách, mở ra vài trang, liền muốn ngừng mà không được, đắm chìm với nội dung trong đó, đã quên các vấn đề thực tại –
Lãnh Thiết Sinh tắm rửa xong xuôi, dặn dò A Sinh lập tức đi tra xét xem nương tử đã từng ở đâu, nếu cùng những người khác trụ cùng nhau, thì phải tìm hiểu cho kỹ những người ở cạnh nương tử của y có phải là người tốt ko?
Đại gia cần phải đem nương tử trở về, đề phòng xảy ra nhiều chuyện lôi thôi. Thiên hạ đều tới tay, ăn không được, chạm không thể, tối thiểu cũng phải ngủ bên cạnh người chứ?
Đại gia đã phòng ko gối chiếc trong thời gian dài miên mang rồi, tuy không chịu được cô đơn nhưng cũng thủ thân như ngọc
(Có ko đó Sinh ca, mới đi phiêu kỹ về, nghi lắm nga)
– nhìn tới nhìn lui, y cũng đã hết sức thất hồn, cũng không bị nhân cấp “án chẩm”
(ý nói là “đè xuống” ấy mà *đỏ mặt*). May mắn…… Nếu không, hắn sẽ vô nhan diện đối nương tử
(ko mặt mũi nào mà nhìn nương tử)…
Bất quá, nương tử có hay không cảm kích?
Bộ tính không chấp nhận sự kia sao? chuyện này lòng đại gia đã biết quá rõ đáp án, nó làm cho trái tim băng giá của y tan nát hết trơn…
Lãnh Thiết Sinh đến chỗ hài tử mới biết nương tử của y đã bỏ đi, Haiz! “Nhân lại chạy đi nơi nào nữa đây?” Bữa tối còn chưa ăn nữa, thân thể thì chỉ có mấy lượng thịt, gầy đến nỗi bán cũng ko được bao nhiêu tiền ah.
Nhìn thấy bộ dáng ảo não của cha, Lãnh Niệm Sinh vội vàng kề sát vào tai y mà thì thầm nói: “Người hãy tự mình đi tìm nương đi, con sẽ thu phục tiểu nha đầu này, tuyệt đối sẽ ko cho ả quấy rầy 2 người”
“Ân” liếc con một cái, cuối cùng cũng là không uổng công nuôi nó, nhiều tri kỷ ah…… Ai như cái tên nương tử kia, đã ko thèm săn sóc, mà dường như muốn hung y nữa nga, thật làm người ta tan nát cõi lòng quá mà……
Lãnh Thiết Sinh hỏa đại rời đi, không nên phí phạm thời gian, vội vã tìm người mà mình đang thương nhớ, hiện đang ở tàng kinh các.
Cửa không đóng, y đứng ngoài cửa do dự ko biết có nên tiến vào hay ko. Im lặng nhìn hắn cả người dựa vào bên giá sách, đang cuối đầu chuyên chú đọc 1 quyển. Lãnh Thiết Sinh nhìn đến ngây ngốc, giờ này khắc này cảnh lại phảng phất như một giấc mộng. Hắn ngay tại trước mắt, không giương nanh múa vuốt, không mở miệng nhe răng, trở lại bộ dáng ngoan ngoãn lúc trước….
Duẫn Huyền Niệm đóng lại quyển sách, trả lại lên giá, bộ dáng xinh đẹp nở 1 nụ cười thỏa mãn, sau đó nghiêng mặt, phóng tầm mắt ra ngoài, bỗng dừng lại ngay cửa. Chớp mắt 1 cái khuôn mặt tươi cười biến mất, hắn nghiêm mặt run sợ, đứng bất động tại chỗ.
Lãnh Thiết Sinh không khỏi thở dài……. Lại nữa rồi, nhìn thấy y như là gặp quỷ, mắt hạnh trợn lên, môi mở ra chẳng bao lâu thì cất tiếng nói phá tan không khí tĩnh mịt –
“ ngươi tới đã bao lâu?”
“ mới được 1chút thôi”
Toàn thân toát ra hơi thở nam tính nhẹ nhàng, y bước tới gần làm hắn hoảng hốt, Duẫn Huyền Niệm lui lại mấy bước, bảo hắn: “mau tránh xa ta 1 chút”.
“Không. Ta phải dắt ngươi đi dùng bữa, trù nương đã chuẩn bị những món mà ngươi thường ăn trước kia, ta nghĩ ngươi sẽ thích” trước kia, y thường ở gần từ từ quan sát để đoán hỉ nộ ái ố của hắn, hiện tại rất dễ dàng có thể nói ra những thứ mà hắn thích.
“Ta ko có khẩu vị” Duẫn Huyền Niệm lách qua giá sách, nhanh đến cửa thư phòng, bị thân hình to lớn của Lãnh Thiết Sinh nhanh chóng chặn lại. Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “tại sao thú ta?” Hắn muốn ngay tại đây biết rõ căn nguyên.
“Bởi vì ta yêu ngươi” y không cần suy nghĩ trả lời ngay.
“Ta không phải là bị bán đi, hoặc ngươi nhìn nhầm người rồi hiểu lầm đó chứ?”
“Ngươi ko có bị bán, ta cũng ko nhìn nhầm người, càng ko có hiểu lầm” y yêu hắn, chỉ yêu duy nhất có mình hắn, không ko thể tính là lầm đối tượng, là nương tử không hiểu vấn đề rõ ràng thôi(má ơi, bá đạo khϊếp=.=
!!)
“Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cho nên ta lừa mọi người thú ngươi vào cửa, ngoại nhân không biết ngươi là nam nhân, người làm trong nhà cho dù phát hiện cũng sẽ không nói gì, bọn họ thấy chúng ta từ tình nhân trở nên thân thiết, còn vui ko kịp nữa ah, ngươi có hiểu không
?” Lãnh Thiết Sinh nói liền mạch 1 hơi.
Bổn đại gia nói dối không sợ cắt lưỡi, đây là lừa dối có thiện ý mà, mục đích cũng là muốn nương tử thật sự tin tường.
“Quỷ xả! Ta đây không tin” Duẫn Huyền Niệm ” haiz
!” một tiếng, nam nhân điên đi lừa quỷ còn ko được nữa ah.
Y đương nhiên biết nương tử làm gì tốt lành mà tin ngay như vậy chứ, bất quá «
ta có chứng cớ có thể chứng minh hết thảy
»
tuyệt đối làm cho bạch nhuộm thành hắc, Lãnh Thiết Sinh như chơi trò ảo thuật, lập tức, ngay lập tức đem ra chứng cứ.
Đây là lúc hắn mất đi, y vẫn khư khư giữ như vật tùy thân bên mình, mảnh giấy trên có bút tích của nương tử «ngươi xem cẩn thận một chút, trên tờ giấy này viết cái gì
?
»
«
ta yêu ngươi
»
Hở
! Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên không thôi, tay run run như cầm ko nổi tở giấy kia, “Sao ta lại có thể viết mấy chuyện ma quỷ này trời… ” ko thể tin được mà, hắn đã viết thư tình gởi cho 1 nam nhân điên…… Hắn là uống nhầm thuốc, hay là lúc chưa đánh mất trí nhớ là 1 đứa ngốc, đầu óc có vấn đề
?!
Là nam nhân hay nữ nhân đều ko thể phân biệt rõ ràng được
?
Lại còn giá cho nam nhân?
Nương tử cả người run rẩy, có phải hay không sắp té xỉu? Lãnh Thiết Sinh cúi đầu xuống, duệ nhãn nghễ trứ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, ngẩn người, phát run, mau mau ngất đi đi — đại gia chắc chắc sẽ ôm ngươi trở về phòng, phòng môn nhất quan
(phòng chỉ có 1 cửa), nương tử có mọc cánh cũng ko thể bay thoát….
Dùng 2 ngón tay lấy lại bức thư tình, nên thu hồi lại, là chứng cớ, cũng không thể bị hủy. Nó thực sự là Lãnh Thiết Sinh bảo bối.
Duẫn Huyền Niệm đột nhiên hoàn hồn, sợ hãi kêu “ah! Ngươi rốt cuộc là từ đâu có được bức thư tình này? Có phải hay không là đoạt được trên người 1 cô nương nào đó? Nếu ta có thân nhân, bọn họ như thế nào lại giá ta cho ngươi chứ?”
“Bởi vì ngươi kiên trì, bằng ko ngươi sẽ chết cho thân nhân xem nên…” dõng dạc nói dối, cố ý tạm dừng một lát, làm cho nương tử nghĩ
y như thế — hắn nếu ko có
y sẽ ko còn muốn sống nữa nha.
Cho nên, hắn khi đó đã phí hoài bản thân mình?
Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trầm xuống, cũng không dễ dàng mắc mưu như vậy.
“ngươi rõ ràng là đồ quỷ xã
(~ quỷ tha ma bắt), dám gạt ta”
đại gia là kể chuyện ma chuyện quỷ hết lần này đến lần khác, càng để ý càng không hiểu. “Ta cho dù phải chết, cũng ko biết vì cái gì mà lại chọn cái loại thô tục như vầy hả trời?” Khi hắn là tiểu hài tử ba tuổi mà hảo phiến
(lừa gạt)sao? Giận dữ đến phát run, nam nhân điên đang qua mặt đùa bỡn hắn.
“Ta không có lừa ngươi.” Lãnh Thiết Sinh nhìn thẳng vào ánh mắt đang tràn ngập hoài nghi của hắn — không tin tưởng lời nói của đại gia. Hừ! Y hư hư thật thật,
(thật thật giả giả), nửa nọ nửa kia nói: “ Huyền Niệm, ngươi bộ dáng thật xinh đẹp, nên có người xấu mơ ước sắc đẹp của ngươi, rồi đợi khi có cơ hội liền đem ngươi cùng Niệm Sinh bắt đi, tiếp theo ngươi vì ta thủ tiết mà trụy lâu….” hắn dừng một chút, “ngươi nếu không tin, có thể đi hỏi Niệm Sinh.” tiểu tử kia thực thông minh, tuyệt đối sẽ thay lão tử che lấp.
Nhắc tới hài tử, Duẫn Huyền Niệm tâm tư không khỏi dao động, hắn không tin lí do thoái thác đại gia, nhưng nếu là hài tử hẳn sẽ không lừa hắn……
“Sao vậy, còn hoài nghi ta?” gương mặt lạnh lùng dí sát vào gương mặt tuyệt mỹ,
nhìn dáng dấp kinh ngạc của hắn.
“……” đầu hắn sắp điên rồi, có nên tin y hay không?
Duẫn Huyền Niệm tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không có chủ ý. Đôi mắt đẹp lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn là có thích qua y?!
Chớp mắt 1 cái, thất thần như bị sét đánh trúng, thân thễ hoảng sợ, thật khó chấp nhận chính mình trước kia
“đầu xác”
(~ hiểu gần giống như có đầu nhưng ko có não)
thật hư hỏng mà, lại đi yêu nam nhân…..Còn vì y mà đi tìm cái chết…..
“Huyền Niệm, hiện tại ngươi cái gì đều cũng đã biết rồi, vậy hãy ngoan ngoãn theo ta trở về phòng đi, trước dùng bữa tối, rồi mới đi tắm rửa, tiếp theo chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi.” Đại gia sẽ hảo hảo bù đắp tình cảm thiếu thốn trong thời gian 1 năm chia lìa giữa 2 người. Khi đó đầu y lúc nào cũng thấp thỏm nhớ mong, tâm trí trống rỗng đã lâu. Chỉ có nương tử mới có thể nằm ở trong lòng y mà thôi, những người khác đều không được.
Hơ! Duẫn Huyền Niệm nghe vậy lại như bị sét đánh 1 lần nữa. Cả người chấn động 1 chút. Hắn lập tức ổn định chính mình. Hiện tại đầu óc thực thanh tỉnh, thần trí khôi phục bình thường, may mắn là mình đã đánh mất trí nhớ, nên đem những chuyện xưa đều quên hết đi. Nếu không ắt hẳn hắn sẽ phải
tưởng tượng mình cùng một nam nhân làm sẽ chuyện vợ chồng như thế nào đây?
Có phải hay không trước đây chính mình đã đi câu dẫn nam nhân. Hách! Hắn sẽ không nên là sử dụng
sắc đẹp của chính mình dụ cho nam nhân say mê đó chứ?
Nên cho dù y có bị đánh chết máu thịt lẫn lộn, cũng ko chịu buông tha hắn?
Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu liếc xéo y 1 cái, “Chuyện ngươi rất yêu ta là sao?” Ngữ khí của hắn bình tĩnh nghe ko ra có chút hờn dỗi.
Nương tử chấp nhận hắn ah! Lãnh Thiết Sinh cảm thấy mừng thầm, nhanh chóng bắt đầu đem nhân mà gạt. Hắn nhẹ giọng dụ dỗ: “ta đương nhiên yêu ngươi, chưa bao giờ thay đổi.” đại gia thực si tình, nương tử nhất định phải tin tưởng hắn, không thể hoài nghi ah.
Tất cả mọi người nói đại gia yêu hắn – hao tâm tổn trí, Duẫn Huyền Niệm nhất điểm nhất tích
(~ từng bước, từng bước 1)
từ từ tích lũy, hắn bắt đầu phát diếu
(~ phát sinh, nảy mầm)
suy nghĩ… Rốt cuộc chính mình trước kia đã là những chuyện tốt gì?!
Thật sự vớ vẩn! Hắn thẹn quá hóa giận, gạt nam nhân sang 1 bên, ko muốn dây dưa, cất bước rời khỏi thư phòng, “Ta ăn không vô. Ngươi đừng quản ta.”
Lãnh gia thực quan tâm hắn, nhưng
hắn tuyệt đối không thể nhận – là người, chỉ có thể hồ đồ một lần, không thể có lần thứ hai. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Lãnh gia đối với mình mà chết tâm!
Lãnh Thiết Sinh đi cùng hắn qua mấy con đường mòn mới trở về phòng. Nương tử trong phòng lục tung hết cả lên, thô lỗ kiểm tra mọi vật phẩm, y lập tức thuyết minh
: «
Thứ ngươi đang cầm trên tay chính là xiêm y mà ngươi đã từng mặc qua. Ta sau đó còn cho may thêm trang phục xuân hạ thu đông, ta tin
ngươi vẫn sống, cuối cùng cũng có 1 ngày trở lại bên cạnh ta, hoặc là ta sẽ tìm được…
»
Hơ
! Duẫn Huyền Niệm không ngừng thở gắp, hắn rốt cuộc đã câu dẫn hạng người nào vậy trời
?
Nên y luôn tự cho mình là đúng, nhất sương tình nguyện
(một lòng tình nguyện), quả quyết kiên trì lại thêm 1 phần cố chấp? Duẫn Huyền Niệm cầm quần áo hắn thường mặc trong tay, toàn thân nhìn y mà hỏi: “nếu, ta chết, ngươi sẽ như thế nào?”
Đối mặt với vấn đề của hắn, Lãnh Thiết Sinh nói 1 cách chắc chắn: “ko thế nào hết, chính là vẫn mãi nhớ ngươi thôi….” câu trả lời tuy đơn giản nhưng rõ ràng. Liền sống trong mộng tưởng, qua một ngày thì tính một ngày, liên tiếp cho đến khi ngày nào đó y tắt thở thì mới hết nhớ nhung mà thôi, lúc đó y sẽ yêu cầu con cháu tiếp tục tìm tung tích nơi hắn hạ lạc, rồi tán hai người cùng 1 chỗ cho xong.
Duẫn Huyền Niệm quay mặt tránh đi ánh mắt thắm thiết của y. Hắn ko hiểu sao mình ko dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Hai chân xém chút nữa ko kiềm chế được mà chạy trối chết.
“ta yêu ngươi, rất yêu ngươi……” trong đầu thoắt chốc lại hiện ra lời hắn nói — giống như phát thệ(thề nguyền). Bỗng nhiên, không khí trong phòng hảo muộn
(rất buồn), hắn cảm thấy sắp hít thở không thông, hai tay ôm chặt xiêm y, rõ ràng thoáng nhìn thấy y cầm tóc hắn, đưa lên mũi mà ngữi, hắn khép hờ đôi mắt nồng đậm, những đường cong trên gương mặt trong chớp mắt trở nên nhu hòa, là hắn đối với y…..
Không dám suy nghĩ nữa, Duẫn Huyền Niệm tông cửa chạy ra xa –
Duẫn Huyền Niệm tựa kinh cung chi điểu
(chim sợ cành cong), một đầu 1 não
(không đầu không đuôi)
nhanh chân chạy loạn, sự mê hoặc vừa rồi thật ngỡ ngàng ko biết nên như thế nào….
Trong đầu không ngừng xoay quanh những lời mà người khác nói đi nói lại, tất cả đều nghiêm trọng lên án – “phao gia
khí phu
(vứt bỏ phu quân). Hài tử cần tình thương của mẹ…… Phu nhân rốt cuộc có thể tìm thấy ai giống như gia gia đối với người tình thâm như vậy”
Hắn cái gì cũng đều đã quên…… Đã quên nơi này từng là chỗ ở của mình, đã quên từng chiếu cố đứa nhỏ, đã quên từng thích y…… Thậm chí vì y mà đi tử….
“Nếu ta chết, ngươi sẽ như thế nào?”
“Không như thế nào cả, chính là vẫn mãi nhớ ngươi……”
Chạy được 1 đoạn ngắn, dần dần chậm lại, đi chân trần dẫm lên đá vụn vẫn không biết đau, trên gương mặt lại có dòng chất lỏng ấm áp, cúi đầu đề tay áo lau đi, mới biết được chính mình khóc?! Nháy nháy đôi mắt ước, chính hắn cũng ko hiểu rõ cho lắm mình vì cái gì mà rơi lệ….
Trong lòng buồn
bực vô cùng, mũi muốn hít thở cũng cảm thấy khó khăn, cuống cuồng đem mặt vùi vào giữa đống quần áo trong tay, bất đắc dĩ tưởng tượng chính mình chưa từng có trí nhớ đi, hắn nên như thế nào để thích ứng với việc có một tướng công đang tồn tại…… Lại muốn biết thân nhân ở đâu?
Có thể hay không thực thương tâm, thầm oán khi thấy chính mình đi tự tử, bọn họ nhất định không biết là mình còn sống……
Lãnh Thiết Sinh từ đầu đến cuối đều đi theo sau nương tử, ánh trăng đang chiếu vào bóng dáng nhỏ bé yếu ớt kia, trong giây phút đó nhìn thấy hai vai hắn khẽ run, dáng vẻ cực kỳ yếu đuối. Y rất muốn đến gần để an ủi, nhưng trong lòng hiểu rõ, chỉ cần chạm vào người, thì sự căm tức vừa rồi lại xuất hiện đẩy y ra thật xa.
Tính tình quật cường giấu trong tâm tư tinh tế, rất muốn hắn cam tâm tình nguyện ở cạnh bên đại gia, nhưng lại ko muốn cưỡng ép.
Hắn cứ 1 mực cho rằng người ta lừa mình, mà quên rằng ngay chính bản thân cũng rất bất an và mờ mịt. Hình như cá tính kiên cường, cứng rắn dễ dàng chọc người ta tức chết kia chỉ là biểu hiện bên ngoài, bất kham thừa thụ
(ko thể chấp nhận)
những chuyện nữa thật, nữa giả. Giờ đây hắn đang bị đã kích, đang khóc,…Đại gia quả là có chút đê tiện khi lừa người như vậy,…vì muốn hắn hảo thôi mà.
Biết y nhất định đang ở gần đây, Duẫn Huyền Niệm cất mấy tiếng buồn bả gọi: “ nhượng ta đi…” Hắn ko cần nhận sự chăm sóc cũng như danh hiệu phu nhân của y, chuyện này và dưỡng hài tử là 2 việc hoàn toàn khác nhau.
Hắn không thích y, càng ko thích bất luận kẻ nào đến gần hắn, nếu bảo hắn trở lại sinh hoạt giống như cuộc sống trước kia, thật là mơ tưởng mà….
Lãnh Thiết Sinh vẫn không muốn buông tha, cầu hắn – “Huyền Niệm, lưu lại đi, để cho hài tử có cha có nương.”
Không dám cầu hắn vì y mà lưu lại, trong lòng y hiểu được nương tử hoàn toàn xem y là người xa lạ. Thực mâu thuẫn khi muốn hắn bỏ đi những ký ức buồn phiền, nhưng lại ko muốn nương tử đem chuyện thích y mà quên đi ráo trọi.
“ Ngươi tốt nhất là có tâm lý chuẩn bị cho những chuyện sau này. Ta đã định phái A Sinh đi hỏi thăm nơi ngươi ở trước đây. Mặc kệ là ngươi có ở cùng 1 chỗ với người khác hay không. Ta sẽ
công khai, nhận định ngươi là nương tử của ta. Ta không muốn lừa mình dối người, cũng không quản người khác nghĩ như thế nào, nói ta có phải hay không là điên rồi. Ta chỉ để ý ngươi đang nghĩ gì mà thôi, nếu…… Ngươi không muốn là nương tử của ta, mà nhất quyết muốn đi, ta tuyệt không ngăn cản ngươi, nhưng mà, ngươi nên dụng thiện
(ăn cơm)
trước, sau đó thay đôi giày mới rồi hãy đi”.
Lãnh Thiết Sinh trong lòng dùng chiêu lấy gàu lớn múc cá, đang thất thượng bát hạ
(hồi hộp lo lắng)
chờ câu trả lời của hắn – Nếu là phủ định thì y biết chắc rằng nương
tử đã ko muốn ở lại nhà nữa rồi.
Giây phút chờ đợi quả là quá gian nan. Hắn buồn bả nhưng ko hề hé răng, khiến y tuyệt vọng, cường cầu lai đích nhân duyến bất viên
(nhân duyên cưỡng cầu ko viên mãn). Nếu hắn ko chấp nhận, thì y sẽ chịu thiệt sẽ ko làm khó dễ hắn.
Lãnh Thiết Sinh không khỏi cong môi tự giễu – như thế thì cần gì hỏi nữa, hắn trầm mặc là cự tuyệt rồi.
“đi, theo ta trở về phòng ăn cơm. Đợi lát nữa, ta nhất định sẽ đưa ngươi về”
“Không cần quan tâm, ta ko muốn ăn cơm” Y vẫn cứ vì hắn mà nghĩ xem có ăn cơm hay ko, thật quá mức mà. Hắn căn bản là ăn không vô……. “ngươi tránh ra.”
Duẫn Huyền Niệm không khống chế được buồn phiền hét lên. Không muốn nhượng ngoại nhân thấy được mặt yếu đuối của mình, tránh xa ra 1 chút,
cố gắng phản ứng lại
“Hảo. Ta tránh. Nhưng là ngươi đừng có
đi lại loạn lên như vậy, ta sẽ đi tìm 1 nha hoàn nào đó mang ngươi
đi tắm, ta vẫn kiên trì muốn ngươi cơm nước xong rồi hãy rời đi, bằng không……”
Muốn uy hϊếp ko cho hắn đi. Duẫn Huyền Niệm lập tức đáp ứng:
«
ta ở đây chờ nha hoàn tới
»
Chính mình đang làm đó thôi?! Lãnh Thiết Sinh rất thỏa mãn với hiện trạng này –
Vì nương tử sẽ mặc vào xiêm y mà y mua cho hắn, mang đôi hài mới, tạm thời trọn vẹn thuộc về y, lặng yên ngồi đối diện nhìn hắn ăn cơm, đại gia biểu tình thật khoái trá.
Nương tử ko tự nhiên ngoan ngoãn mà nghe lời đâu, vì muốn rời bỏ y — không sao cả. Hắn nhất định nói được thì làm được tống nhân hồi khứ
(đưa người trở về), chờ A Sinh trở về, bọn họ toàn gia sẽ lên xe ngựa, rồi mới…… Ha ha.
Con người ở trước mặt cười gian, ánh mắt sắc bén đang lộ ra vài tia xảo trá, giấu ko được tâm cơ đang tràn ngập sự lợi hại tính toán. Đúng là làm cho người ta có ăn cũng nuốt ko vô mà.
Duẫn Huyền Niệm quả thực là cầm đũa gắp vài hạt cơm, tế tước mạn yết
(nhai chậm nuốt ít ~ ăn ko vô), nhai xong bữa tối này cũng thật thống khổ mà, Lãnh gia là đang tính toán chuyện gì
?
“Ta nhượng Niệm Sinh theo ngươi, được không? Hài tử kia ngày nào cũng mong ngươi trở về. Nếu biết rằng chút nữa ngươi phải đi, chắc nó sẽ rất thất vọng và thương tâm”
“Hảo”
Duẫn Huyền Niệm trả lời rõ ràng. Hắn cơ bản đã nghĩ sẽ mang theo hài tử Niệm Sinh này, phài bù đắp lại quảng thời gian thiếu vắng mình. Nhưng còn Lãnh gia…hắn ko biết là nam nhân này đã làm gì
?!
Yêu hắn vốn là chuyện trước kia – Hiện tại công tử đã vong đắc nhất kiền nhị tịnh
(quên sạch sành sanh), không cần nhận nợ. Huống chi, hắn đối với y chỉ duy nhất 1 cảm giác – Không thích –
“Ta muốn nói với ngươi. Niệm Sinh tính
tình ham chơi, nhưng nếu ngươi dạy hắn tập đọc, tập viết, hắn nhất định sẽ nghe theo ngươi
»
“ Ý của ngươi là muốn ta đốc thúc hắn
?
»
“ Đúng vậy
»
Biết ngay mà, hắn có thể làm cha cũng có thể làm nương. Nam nhân kia có thể làm được cái gì? Tám phần là bỏ rong hài tử, ko quan tâm đến nó, cho nên hài tử mới tưởng niệm hắn, nhất định là như vậy. Duẫn Huyền Niệm hãy còn suy đoán, tâm tư lại cứ lởn vởn bên cạnh hài tử, hắn tưởng chính mình đang bày biện trong phòng của Ngụy đại ca, bởi vì phòng không đủ rộng, nên mẫu tử ba người bọn họ tìm địa phương khác mà ở lại. Hắn chỉ cần bán một bức họa nữa, mua thêm 1 gian phòng nữa, như thế tính ra vẫn còn xem xem có dư,..
Sau này, nếu hài tử muốn về nhà tìm cha, hắn cũng sẽ không phản đối, đỡ cho nam nhân kia sau này cùng hắn dài hòng hạch sách.
Hắn cần phải cùng nam nhân kia rõ ràng quan hệ, phân rõ giới giới tuyến, tránh nam nhân điên cao hứng rồi tùy tiện lớn tiếng tuyên bố quan hệ này nọ của bọn họ, mấy chuyện này ko thể nói là ko quan trọng được. Là hắn trước kia có đầu mà não hỏng mất rồi mới giá cho nam nhân. Yêu 1 người ko biết như thế nào mới gọi là trường là đoản
(~ là nông hay sâu). Hắn có nói căng bản cũng chẳng tới đâu – Bổn công tử sống ko cần phải xem sắc mặt của kẻ khác, như câu Ngụy đại tẩu vẫn thường hay nói
: «
Chỉ cần lão nương cao hứng là tốt rồi
»
Tóm lại, hiện tại đầu óc khôi đã phục lại bình thường, cuộc sống cũng muốn bình thường trở lại, nhân sinh đạo lộ trường viễn
(đường đời dài vô đối), cần phải hảo hảo quy hoạch — chờ các hài tử lớn lên, giá giá, thú thú. Hắn cũng già đi, một cước bước vào quan tài, hài tử giúp hắn nhặt xác là tốt rồi, cũng không cần cầu hài tử hảo hảo hiếu thuận, hắn có thói quen cô độc, 1 thân 1 mình ngày qua ngày cũng coi như ung dung tự tại đi.
Nhưng mà, đã quên rất nhiều sự, thân nhân không biết nên bắt đầu tìm từ nơi nào, cũng ko khỏi tiếc nuối.
Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, ẩn khuất hỏi: «
ngươi có biết là ta còn thân nhân hay ko
?
» Nhanh chóng buông chén xuống, thật sự là ăn ko vô.
Lãnh Thiết Sinh biểu tình đang sung sướиɠ trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng, ngữ điệu cứng ngắt, trợn tròn mắt mà nói dối: «
ngươi có phụ mẫu, nhưng ta ko biết tung tích của bọn họ
» hừ! Nương tử không có việc gì, thì miễn bàn đến lão nhân gia kia đi, tránh phá hư không khí tốt đẹp trong lúc này, đại gia ta cùng nương tử phải rơi vào cảnh phân ly, haiz
! Lão nhân gia kia đương nhiên cũng phải có trách nhiệm nha.
Vội vàng nói lãng sang chuyện khác, miễn cho nương tử truy nguyên, «
chúng ta đi tìm hài tử, giúp Niệm Sinh thu thập chút đồ dùng, ta nhượng hắn từ nay về sau theo ngươi
»
Lãnh Thiết Sinh có dụng ý khác suy nghĩ: «
Có con ở bên cạnh nương tử, nhất cử nhất động của hắn, tướng công này tuyệt đối nắm rõ như lòng bàn tay. Muốn đi thì cứ đi đi, đại gia nhân nhượng thả ngươi về như vậy, chẳng phải là lạt mềm buộc chặc hay sao
» –
Nương tử khẩu khí đòi hỏi gấp gáp, thêm tài năng là khóc lóc cũng ko vừa….. Haiz
! Chết tiệt, y chính là ko thể lau nước mắt cho y, dù luyến tiếc cũng phải buông tay ra
!
Ra khỏi phòng, quay đầu nhìn lại, hắn vẫn là đang cố gắng hảo hảo bảo trì khoảng cách với y, nhân đi quá chậm, giống như khi dễ y trên người có bệnh khuẩn
(bệnh truyền nhiễm), thật khiến cho người ta nôn khí…….
Quan hệ thân thiết của 2 người trước kia giờ đã tan tành như mây khói, thực không cam lòng mà. Lãnh Thiết Sinh đứng lại chờ hắn đang chậm như rùa lăn đến bên cạnh mình, đại chưởng trong chớp mắt bất ngờ
nắm lấy tay hắn, duệ nhãn hướng về phía con người xinh đẹp nhưng đang bất bình kia, y tiên hạ thủ vi cường cảnh cáo: «
nhượng ta nắm tay 1 chút là tốt rồi, dám hung ta, ta lập tức thay đổi chủ ý, đem ngươi trở lại phòng ngay
»
Hở! Duẫn Huyền Niệm thần sắc kích động, Đùng 1 cái đã quên sạch tính đanh đá hằng ngày, hắn và tên vô lại này dường như dây dưa không rõ. Vội vàng bước nhanh để tiếp tục duy trì khoảng cách của 2 người, giữa lòng bàn tay đang vẫy vẫy kia như truyền đến sự ấm áp, lòng nghĩ mãi ko ra, tại sao trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, trong đầu lại có 1 chút ý niệm cần y.
Lãnh Niệm Sinh cùng Liên Nhi sau khi dùng bữa tối thì tán gẫu vài việc linh tinh, hai người trong lời nói đều không muốn ly khai phụ mẫu. Lãnh Niệm Sinh là vạn phần hâm mộ Liên Nhi cùng nương đã trải qua cuộc sống yên ổn trong nhiều ngày. Dáng vẻ này đã khiến nó nhiều lần nhớ nhung và tôn kính gần chết – nương. Thêm vào đó còn có 1 người cũng giống như nó cũng thương nhớ gần chết – cha.
Từ khi làm con y, nó từ miệng những người quanh mình biết được chuyện của cha và nương, hơn nữa nó còn tận mắt nhìn thấy nương nhảy lầu, mỗi ngày lại thích ứng với sự
mất hồn của cha ko nhiều thì ít……, câu thường hay đọng nhiều nhất ở cửa miệng của hết thẩy mọi người chính là
— nhất gia đại tiểu (một nhà lớn bé) đã từng sinh hoạt bình thường hạnh phúc.
– thượng thiên tróc lộng nhân (ông trời thường đùa cợt người), nương đã quên cha, xem ra giờ mà muốn
toàn gia hòa thuận vui vẻ, hòa thuận vui vẻ thật là có điểm khó khăn, Liên Nhi nói nương không thích người khác chạm vào người đâu.
Như vậy đêm nay, cha cùng nương cửu biệt trọng phùng
(xa cách lâu ngày gặp lại)…… Cha có biện pháp đem nượng đang hung hãn
mà áp đảo sao? Lãnh Niệm Sinh thực sự lo lắng suy nghĩ.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, thấy cha nương vừa mới tới, Lãnh Niệm Sinh nghĩ ngay rằng chuyện này có điểm tuyệt đối ko ổn, ko như mong muốn rồi….
“cái gì, nương muốn dẫn con cùng Liên Nhi rời khỏi nhà này?!” đột nhiên nghe được tin này, khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn của Lãnh Niệm Sinh nhất thời nhất xụ xuống, đoán rằng cha tám phần mềm lòng phóng nương đi, như vậy mình chịu ủy khuất để làm gì ko biết
?!
Lãnh Thiết Sinh nhìn con đang mất hứng đi thu xếp chút vật phẩm, tiểu tử này suy một ra ba, năng lực mạnh mẽ, không biết là có thể hay không đoán ra dụng ý của y. Hắn liền nói thêm:
“Niệm Sinh, sau này hãy hảo hảo chiếu cố nương của ngươi, cẩn thận đừng làm cho nhân đi đường vấp té, những chỗ giao nhau nơi thang lầu, nhất thiết phải diệc bộ diệc xu (luôn phải đi theo), những việc ngươi có thể xử lý, liền động thủ làm ngay, đừng làm cho nương của ngươi mệt mỏi nghe chưa”
Lãnh Niệm Sinh nhăn nhăn mày, mắt thì loan loan
(hơi cong lên)
nói –
“ không cần cha công đạo(dặn dò), con đương nhiên biết trông chừng nương cẩn thận. Nếu ko, bộ dáng nương xinh đẹp như thế, vạn nhất có người xấu đánh chủ ý lên nương thì biết làm sao”. Hừ
! mặt kệ nương ở chỗ nào cũng thế, nơi dó trong phạm vi trăm dặm, chắc gì sẽ ko có tội phạm gϊếŧ người, truy nã hay cưỡиɠ ɠiαи
?
Nếu là có, bổn thiếu gia vốn là hắc xã hội lão đại truyền nhân…… Hừ hừ, trước phải phái người đi hỏi thăm diệt trừ bại hoại, thiếu gia tuy tuổi còn trẻ, cũng đã dần dần bị thùng nhuộm của xã hội to lớn này làm cho biến thành 1 sắc đen, tâm tư không sao thuần khiết được – nó lấy lợi ích của cha ưu tiên cân nhắc, nương là bảo bối của cha, trăm ngàn lần không thể để bị thương tổn nào hết.
Lại nghĩ sẽ tìm biện pháp làm cho nương thích cha, nó không tin là cha sẽ để cho nương lưu lạc bên ngoài mà ko quan tâm gì hết. Nhân không biết là có kế hoạch gì, tạm thời trước tiên cứ thuận theo ý nương, trong mọi hoàn cảnh thiếu gia đều thích ứng được hết, đợi rồi xem.
Liên Nhi nghe được cuối cùng cũng có thể về nhà, nàng ta vui sướиɠ vạn phần thiếu chút nữa đi ôm lấy nương, lập tức nghĩ đến nương không thích nhân chạm vào, tay mở ra lập tức hạ xuống, xoay người ghé sát vào Niệm Sinh hỏi: “có cần ta hỗ trợ thu dọn gì ko?”
Hắn ta chỉ hơn nàng khoảng mấy tháng tuổi, khuôn mặt lại thanh tú xinh đẹp còn hơn nàng nữa kia. Chung quy, vẫn cảm thấy trong mắt hắn tàng trứ ý xấu…… Thế nhưng cả hai đều là hài tử của nương, là người 1 nhà mà. Hỗ trợ lẫn nhau vẫn là chuyện nên làm.
“ta ko có nhiều đồ muốn dọn, ko cần giúp đỡ” Lãnh Niệm Sinh lập tức từ tủ quần áo lấy ra một đống rất nhiều khăn, lại lấy ra vài bộ quần áo xếp để lên trên” tam lưỡng hạ tựu (vài ba phút sau) đã thắt thành 1 cái khăn khói ” được rồi”
Duẫn Huyền Niệm nhìn con thu dọn giản đơn, nghĩ rằng hài tử này ko phải là loại người yêu sự đẹp đẽ bên ngoài, may mắn là không bị Lãnh gia dạy hư.
Lãnh Niệm Sinh một lòng nhớ rõ chuyện trọng yếu, Duẫn Huyền Niệm thấy nó chạy đến bàn trang điểm, đem ra 1 cái hộp gỗ, từ đó lấy ra 1 thủy thủ cất vào trong người.
“ta xuất môn nhất định phải mang theo nó ni” đây là vũ khí cha đưa cho nó phòng thân, là để ngừa vạn nhất. Vài vị thúc thúc cũng dạy nó một ít võ thuật, đối phó với những người có công phu mèo ba cẳng cũng không có trở ngại gì. Bất quá, thân là hài tử của cha, đương nhiên cũng không ai dám tùy tiện trêu chọc hắn.
Hài tử và hắn bị người xấu bắt đi…… Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trầm xuống, hắn không muốn hỏi đến chi tiết này, quên đi chuyện tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt gì. Có phải hay ko cũng vì chuyện này mà quên hết thảy….
Ngụy đại ca đã từng ám chỉ lúc trước hắn ngoài chuyện thân thể bị thương, còn bị xâm phạm…… Cho nên…… Hắn phát hiện hài tử này cũng có tật xấu. Quả thật nó và hắn cùng có vấn đề nghiêm trọng như nhau.
Duẫn Huyền Niệm nhìn Lãnh Thiết Sinh, suy nghĩ: Lúc trước hắn giá cho y, bọn họ nhất định từng có thân mật tiếp xúc…… Vừa rồi, y nói hắn — là vì thủ tiết mà trụy lâu, như vậy y có biết hay không hắn căn bản đã không còn trong sạch……
Duẫn Huyền Niệm gắt gao nắm chặt hai tay, ngón tay kêu răng rắc trở nên đau đớn trắng bệch. Hắn mạc danh kỳ diệu quan tâm đến vấn đề ko vui vẻ này làm gì! Càng kỳ quái hơn là — y hiện tại đứng ở trước mặt, hắn thế nào lại sinh ra mặc cảm tội lỗi trầm trọng, giống như hắn cố ý phản bội y, dường như……
Haizz! Duẫn Huyền Niệm quay đầu đi, khinh thường nghĩ: Hắn mới không cần giống với nữ nhân sợ tội mà đi thắt cổ, kia mới không cần hắn làm ra vẻ là mình có tội đi – tội thông d*m….
Lãnh Thiết Sinh thấy nương tử ninh mi
(nhăn mày), cắn môi không biết là hắn khó chịu chỗ nào
? Nương tử chẳng phải là muốn rờii khỏi nhà này sao, so với đại gia đang ko cao hứng, sắc mặt còn khó coi hơn nhiều –
Có phải hay không là thân thể cảm thấy khó chịu
?
Tính tình hắn vốn ko thể nào đối mặt nhận yếu thế. Nhiệt độ cơ thể của hắn hơi thấp, hôm nay lại nóng, vừa mới nắm tay hắn lại thấy lạnh lẽo…… Thực không phải hiện tượng bình thường mà. Ánh mắt quan tâm hướng đến bên người nương tử mà chuyên chú, thật sự nhịn không được mà giơ tay kéo gương mặt hắn trở về, nương tử lập tức giận dữ trừng 1 cái, trầm giọng mà hét lên ” đừng chạm vào ta”
Nương tử không đẩy y ra, nhưng lại lui ra sau vài bước để tránh xa y.
Liên Nhi ngay lúc đó lại gọi y “cha, nương bất luận là ai cũng ko cho chạm vào, người nhất định là đang rất giận. Con, nương cùng Ngụy đại thúc và Kiều phu nhân ở cùng một chỗ, bọn họ đều biết nương có tính tình này”
“ thì ra là thế
” khó trách nương tử
làm y bị thương, thì ra 1 phần là do chuyện này phá rối.
Như vậy thì mùa xuân của đại gia đã ……trôi qua mất tiêu rồi. Lãnh Thiết Sinh bất đắc dĩ tưởng: Mẹ nó! Phải đợi bao lâu a?
Trong phút chốc mây đen giăng đầy mặt. Đại gia cùng người không vợ có gì khác nhau đâu, nương tử có tật xấu này, vạn nhất
(lỡ như)
sau khi hắn thích y, tật xấu vẫn không sửa…… Vậy không phải là chỉ có thể xem chứ ko thể ngoạn được sao
?
Đây là đạo lý gì vậy trời
?!
Con bà nó
!
Đại gia cả đời vốn là hắc bạch lưỡng đạo…. Lãnh Thiết Sinh đầu choáng mắt hoa, thật muốn xỉu mà….
Trong đầu chướng khí mù mịt, còn sót lại 1 chút lý trí đang hỏi: Nên làm sao bây giờ hở trời
?
“ Huyền Niệm, ta là ngươi tướng công.” đành trước phải nhắc nhở hắn — đại gia có quyền lợi, nương tử có nghĩa vụ phải theo thôi.
Duẫn Huyền Niệm nghe vậy, thong thả bước tới mấy vật trang trí trong phòng. Bên trên bày cái bình có vân thú tiệp thật xa xỉ, nhìn nó, đầu óc xoay tròn, tác phẩm nghệ thuật trừ việc trang trí còn có tác dụng gì
?
Hắn chăm chú suy nghĩ — có nên hay không tiếp tục tính toán xem cái nhân vật đang kêu gào là tướng công kia đích thực là đang tồn tại
?
Lãnh Thiết Sinh nhanh chân bước tới, cách hắn khoảng 2, 3 bước thì dừng lại. Duẫn Huyền Niệm không nhìn hắn, cũng không phản bác lại lời hắn nói, vì hắn ko thể thay đổi được chuyện quá khứ đã diễn ra trong đầu người khác. Như vậy tự lừa mình dối người thì cũng có ít gì đâu.
Đành phải thản nhiên chấp nhận hai tiếng “tướng công” từ người này thôi. Nhưng như thế cũng không biểu hiện là hắn đã chấp nhận “tướng công”. Hắn đối y không ấn tượng, không cảm tình, đến cái gì là thích hợp cũng ko để ý đến, hắn có thể xướng vở kịch này bao lâu đây
?
Lãnh Thiết Sinh thực sự kiên định nói với hắn –
“đừng tưởng rằng ta đưa ngươi trở về là có thể hoàn toàn thoát khỏi ta. Ngươi ko lưu lại không sao cả, ta sớm hay muộn cũng sẽ làm ngươi chấp nhận ta” không bao lâu nữa đâu, nương tử còn không biết hắn sẽ phải làm chuyện gì mà, đến lúc đó tốt nhất là té xỉu đi!
***
Vương Nhược Kiều đợi mãi cũng không thấy đại mỹ
nhân cùng tiểu hài tử trở về ăn cơm chiều, trong lòng ko khỏi nghi hoặc, hoang mang — Thiết Sinh cùng Liên Nhi xuất môn đi dạo phố không phải là ở đến khi không còn bóng người mới trở về chứ.
Lại tiếp tục chờ thêm 1 lúc lâu, tướng công đều đã hồi trạch
(về nhà), hai người kia lại không thấy mặt mũi đâu hết –
Cả 2 vợ chồng bắt đầu vạn phần lo lắng, đại mỹ nhân mang tiểu hài tử đi ra ngoài, nên sẽ không là ở trên đường gặp ma phiền toái? Hoặc là nhân còn tại phiền lâu cùng văn nhân mặc khách giao tế xã giao?
Với tính tình của Thiết Sinh y, không có khả năng cà kê như vậy, huống chi còn mang theo hài tử. Ngụy Thất cùng Vương Nhược Kiều đang chuẩn bị xuất môn dốc sức mà tìm người, thì lại có vài người lạ đến nhà, ba mặt 1 lời, trải qua 1 lúc nói chuyện, 2 vợ chồng mới sơ lược biết được Thiết Sinh thân phận là đỉnh đỉnh đại danh “hắc xã hội” nhân vật — Lãnh Thiết Sinh nương tử?
2 vợ chồng lưỡng rất kinh ngạc liền đem 1 số nghi vấn hỏi khách nhân tên là A Sinh, nói đi nói lại cả buổi,
những nghi hoặc trong lòng Ngụy Thất phu phụ
cuối cùng cũng có lời giải đáp –
Nguyên lai Thiết Sinh tên thật là Duẫn Huyền Niệm. Do 1 lúc hiểu lầm ngẫu nhiên, vợ chồng bọn họ hại nhân gia chia lìa 1 năm trời. Lại đối với đại mỹ nhân bảo hộ quá độ, gián tiếp gây nên sự
điên điên của Lãnh gia…..
Hai người bọn họ cũng có nghe qua ko ít lời đồn đãi về chuyện tang thê của Lãnh gia. Bất quá, Lãnh gia này thật quái dị, sai thuộc hạ thẳng thắn báo cho 2 vợ chồng họ việc này,
cũng không cần tùy tiện bịa đặt cái lý do đến lừa gạt, càng không kiêng kị chút nào đem chân tướng việc thú nam thê bày ra trước mắt cho bọn họ sáng tỏ. Thậm chí không cần biết đến Duẫn Huyền Niệm hiện tại là có danh Thiết Sinh công tử
— là tân tú trong giới hội họa.
“chẳng lẽ, Lãnh gia không sợ lời nói đáng sợ của người đời? Thiết Sinh danh hàm nhất định sẽ làm Lãnh gia chịu nhân nhạo báng. Mọi người không biết Lãnh gia trên thực tế thú nam thê, lời đồn đãi đều hội thành truyền thuyết là Lãnh gia hóa điên bất chấp tất cả ở phiền lâu bắt Thiết Sinh tài tử trở thành nương tử của mình……
” đợi A Sinh đi rồi, Vương Nhược Kiều bắt đầu nói trước
:
“ah, nhìn xem chúng ta kìa, muốn làm việc thiện cũng không xong. Không biết Thiết Sinh……àh
không, là Huyền Niệm sau khi bị Lãnh gia mang về sẽ như thế nào đây
?
”
“Nhân đã mất trí nhớ, có thể nhận ra Lãnh gia sao?”
“ nương tử, ngươi ko phải là không biết tính tình của Huyền Niệm kia…… Thật sự là làm người ta lo lắng ah”. Nếu lúc trước phu thê bọn họ ko chăm chăm lo cho hắn như
gà mẹ giữ
con, thì Lãnh gia đã sớm tìm được nương tử nhà mình, dù Huyền Niệm đánh mất trí nhớ vẫn là an toàn dưới sự bảo hộ của Lãnh gia. Nói ko chừng hắn đã sớm thích ứng với chuyện có tướng công thật rồi.
“dù sao, hai nam nhân muốn chung sống cùng nhau, cũng khó được chấp nhận ở thời đại này, nó ko phù hợp với đạo đức luân lý”
“chỉ cần nghe theo tâm ý của mình là được, khỏi cần để ý đến đạo đức gông xiềng trói buộc, vậy ko phải là khoái hoạt giống như thần tiên sao. Lão nương cũng không tin nam nhân hòa nam nhân ở cùng nhau có thể làm ra chuyện bậy bạ chó má gì, để người ta có lý do khoái thác, hứ”
Vương Nhược Kiều tựa vào người tướng công. Đã như thế dựa vào nhiều năm, hai người lúc nào cũng yêu nhau như vậy, mặc dù ko có hài tử, nhưng so với người bình thường sinh hoạt có chỗ nào bất đồng đâu
?
Nhà hai người cũng có cũi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, ngày nào cũng ba bữa sinh hoạt. Tướng công vì ai mà vất vã vội vàng
? Nàng cũng thật thấu hiểu và cảm tạ chàng chăm sóc, cả đời này chỉ có thể nương tựa vào người này thôi nha.
Ngụy Tất tùy ý nương tử bên người mình mà làm nũng. Từ lâu cũng hiểu thấu tính tình của nàng ta, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa ko chùng bước), nhất quyết phải cùng hắn ở 1 chỗ. Hai người mặc dù không cử hành hôn lễ, vẫn là phu thê tương xứng, giấu diếm cặp mắt thế gian. Là may mắn mỹ thiếu niên thiên sinh lệ chất (trời sinh đã xinh đẹp) giống như nữ tử. Tuy dáng người phẳng phiêu, được cái vẽ ngoài xinh đẹp che lấp ít nhiều, nhưng cũng có ko ít người hoài nghi chuyện này.
“Ta đã xem Huyền Niệm là người trong nhà, không khỏi vì hắn mà lo lắng, hắn đã mất trí nhớ, có thể hay không yên ổn quay về cuộc sống trước đây
?”
Vương Nhược Kiều cũng không có đáp án, mặc dù lo lắng vô cùng,
nhưng nhân dù gì cũng danh chính ngôn thuận là nương tử của người khác, bị mang về nhà chắc là
: “Ta nghĩ ngày mai mình nên đi tìm Huyền Niệm, hỏi thăm tình hình của hắn như thế nào, được ko
?”
“ hảo. Ta đi cùng ngươi”
Hai vợ chồng quyết định ngày mai lên đường. Sau đó 2 người đi rửa mặt chải đầu sơ qua rồi lên giường nghỉ tạm, sắp tới giờ hợi
(khoảng 10 giờ tối mình), ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Ngụy Thất rời giường mở cửa, vừa thấy người tới cùng sở hữu năm vị, ngoại trừ
Duẫn Huyền Niệm, Liên Nhi cùng phía trước mới nhận biết được là A Sinh, còn lại là 2 người lạ……
Ngụy Thất chưa kịp mở miệng hỏi, một tiểu thiếu niên bộ dáng xinh đẹp đã bắt đầu lên tiếng.
“Vị đại thúc này, thật ngại quá, trễ thế này rồi mà chúng ta còn quấy rầy người, bởi nương của ta nhất quyết phải ở nơi này, nên cha ta đành phải đưa chúng ta tới đây
”
Duẫn Huyền Niệm vừa đến nơi an tâm, lập tức ở cửa đối Lãnh Thiết Sinh buông lời đuổi khách – “ngươi có thể đi được rồi”
làm như đuổi ruồi bọ không bằng, không nghĩ là sẽ còn gặp lại hắn.
“ai nói ta muốn đi, Huyền Niệm, ta là đáp ứng đưa ngươi trở về, bất quá cũng không đáp ứng ta sẽ lập tức rời đi.
” dứt lời, Lãnh Thiết Sinh quay đầu đối A Sinh phân phó, “ngươi về nhà trước, ngày mai lại đây đón ta”
A Sinh nghe lệnh, vội đáp lại ngay “Vâng ạh” liền quay đầu đánh xe rời đi. Hắn xác định được Lãnh gia kia đâu lý nào lại dễ dàng buông tha
phu nhân mà mình mới tìm được, trừ khi thiên hạ hồng vũ
(Thiên hạ có mưa màu đỏ ~việc ko thể xảy ra).
Duẫn huyền niệm trừng mắt không thôi, đông cứng ngay tại chỗ, thật không thể tin mà – nam nhân điên này dám đem nhà của hắn biến thành nhà của y ah. Nghe hắn nói giống như là chuyện hiển nhiên vậy trời. Trộm nhìn hắn vui vẻ dắt 1 đống người đi vào phòng trong mà ngắm nghía, sao không ngẫm cho kĩ càng lại coi là nhân gia có chào đón hắn đại giá quang lâm đến hàn xá
?
Ngụy Thất không hỏi cũng đã biết được nam nhân tỏa ra khí thế lạnh lùng này là ai, hắn lập tức bước ra thân thiện đón tiếp và tự giới thiệu: “Lãnh gia, ta họ Ngụy tên Thất. Ngài hôm nay quang lâm hàn xá, nếu không chê, thỉnh trụ ở đây 1 đêm”
“Ngươi thật biết lý lẽ, tám phần mười là từ miệng thuộc hạ của ta biết ta và nương tử hồ đồ của mình nan phân nan xá
(ko thể chia lìa). Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nói đúng ra ngươi là ân nhân cứu mạng của nương tử ta. Thu lưu
(thu nhận, lưu tâm)
hắn đã hơn một năm, ân tình này, ta nhất định hoàn lại” Lúc trên xe ngựa, y cũng là từ miệng nương tử biết được nhiều việc và sự vật liên quan, cái người kêu là ân nhân Ngụy Thất này quả là người thành thật, còn người mới vừa ở trong phòng đi ra, hẳn là Ngụy Thất nương tử.
Vương Nhược Kiều trong lòng tiếu ý dạt dào, dù không biết nam nhân vừa bước vào cửa là nhân vật thế nào, bất quá chỉ nghe hắn quay đầu lại kêu lên
: “Huyền Niệm bộ ngươi tính chôn chân ở ngoài sân để nuôi muỗi hả
? Ta, hài tử và nữ nhi đều ở trong này cả rồi, hay ngươi muốn tối nay qua đêm ở ngoài cửa?”
Nghe vậy, Vương Nhược Kiều đã sáng tỏ thân phận của đại gia rồi, Tầm mắt vội hướng ra ngoài cửa dò xét, ngày mai ko cần xuất môn nữa, nhân đã trở về rồi.
Duẫn Huyền Niệm lắc lắc thân mình, nếu ko phải có 2 tiểu hài tử đỡ hắn, chắc chịu ko được bao lâu mà nhanh chóng té xỉu rồi.
Vợ chồng Ngụy Thất phi thường thức thời, minh bạch 1 số việc, không cần phải gấp gáp, liền hỏi thặm, Vương Nhược Kiều liền nói:
“Lãnh gia, ngài thỉnh tự nhiên, nhà này còn có 2 gian phòng khác, 1 gian là của Huyền Niệm, gian kia là của Liên Nhi, hai hài tử có thể an bài ngủ cùng nhau, nhưng còn ngài…..”
Lãnh Thiết Sinh cười cười, hắn nên ngủ chỗ nào, còn cần phải nói rõ sao?
Phu phụ Ngụy Thất đã muốn về phòng mình nghỉ ngơi, lưu lại để giải quyết vấn đề riêng tư của đôi phu phụ khác làm gì cho mệt. Đương nhiên, bọn họ tối nay làm sau mà ngủ được chứ, càng không muốn ngủ, thật không khỏi tò mò — ngoài cửa phòng kia, một đôi phu thê sẽ phát sinh sự tình gì
?
***
“Liên Nhi, mang Niệm Sinh trở về phòng
” ngữ khí rất lạnh lùng, rõ ràng 1 chút kiên nhẫn cũng ko có.
Hách, y là cha mà, ngữ khí trong chớp mắt trở nên lạnh như tiền khiến người ta không dám nghi ngờ, càng không dám lại mệnh lệnh. Liên Nhi lập tức buông tay, rõ ràng kinh giác
(kinh ngạc phát giác)
nương không phải vì nàng và Lãnh Niệm Sinh ở cùng nhau mà nổi giận, kia……
Mọi sự tức giận của nương đều nhằm vào cha – “cáp!” Lãnh Niệm Sinh giả vờ ngáp 1 cái, giơ tay che miệng sẵn tiện giấu luôn khóe môi đang câu dẫn một nụ cười nhạt, nghiêng mặt liếc trộm
nương 1 cái –
Nhân đang run rẩy, vẫn ổn đó chứ
?
Tính khoản cách, nhất định là cha sẽ đỡ được. Ha ha……, nương mau mau xỉu đi, như vậy cha mới có cơ hội cùng nương gạo nấu thành cơm.
(Mạc ơi đúng là cha nào con nấy, suy nghĩ y chang như nhau)
Lãnh Niệm Sinh một tay đang mang bao quần áo nặng, một tay nắm lấy Liên Nhi, nhanh chóng lên tiếng thúc giục: “mau mau mau, ta buồn ngủ gần chết, dẫn ta vào phòng của ngươi ngủ nhanh lên”.
Không đợi trả lời, Lãnh Niệm Sinh liền kéo nàng ta vào nhà. Đi trước chiếm giường ngủ, không cho nương lại đây để ngủ ah.
Nương qua đêm với cha, Liên Nhi không khỏi lo lắng — không biết cha có thể hay không nhìn thấy thái dương của ngày mai
?
Toàn bộ giận dữ dâng trào lên não, lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, Duẫn Huyền Niệm cả người đằng đằng sát khí, vô cùng cảnh giác nhìn chầm chầm vào cái tên đang hoàn 2 tay trước ngực, chôn chân ở đại sảnh làm môn thần đại gia.
Người mới xuất hiện là
“tướng công”. Nhưng nhà này ko phải của mình, hắn ko có quyền đuổi người ra ngoài. Chủ nhân còn thỉnh đại gia ở lại qua đêm, vì cái gì Ngụy đại ca, Ngụy đại tẩu biết quan hệ của hắn và Lãnh gia cũng ko chút kinh ngạc
?!
“tướng công ” đưa hắn trở về rõ ràng là muốn hắn chuẩn bị tốt tâm lý. Người quanh mình lại làm ra 1 bộ là đương nhiên……. Kiến quái bất quái
(sao ko kinh sợ khi thấy chuyện quái dị)
?
Lại ko khỏi nghĩ lại: Ngụy đại ca, Ngụy đại tẩu đều cho rằng Liên Nhi xưng hắn một tiếng nương là bình thường, nay tự nhiên xuất hiện thêm 1 “tướng công”, nên chắc cũng ko cho là quái đản đi
?
Duẫn Hyền Niệm trong lòng mơ màng, đầu óc căng thẳng, càng nghĩ càng ko thể nhận kết quả như vậy — trở về ăn nhờ ở đậu nơi, lại còn dẫn “lang” nhập thất
(dẫn sói vào nhà)
–
“Huyền Niệm bộ ngươi tính đứng đó đến hừng đông sao?
” đại gia nguyện ý phụng bồi, nương tử tưởng sẽ dễ dàng thoát khỏi hắn sao, là không có cửa đâu áh
!
Sắc mặt nhân thật kém, trắng bệch tựa quỷ……..
Ảm đạm thở dài 1 cái, ngày mai cần phải thình danh y đến kiểm tra tình trạng hồ đồ này thôi. Muốn biết rõ tình trạng của nương tử, hắn rốt cuộc đã mắc bệnh gì
? Lãnh Thiết Sinh dứt khoác bước đến trước mặt hắn, nhưng ko chạm vào, là cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận, một đôi mắt đẹp đang long lanh thần kỳ tỏa sáng, hắn hỏi: “Trán ngươi có đổ mồ hôi lạnh hay không?”
Hách! Duẫn Huyền Niệm thở gắp vài cái, không thèm quan tâm đến câu hỏi của y, chính là ko nghĩ sẽ cho y biết bệnh tình của minh. Đại gia quan tâm hắn làm cái quái gì kia chứ?
Dùng ánh mắt kia nhìn hắn……, Duẫn Huyền Niệm quay mặt đi, làm như
câm điếc.
Đừng nghĩ là sẽ qua mặt được y, nương tử rõ ràng là thân thể cảm thấy khó chịu, nếu không với tính tình của hắn, đã sớm giận dữ mở miệng bảo y lăn xa một chút, hoặc là chính hắn lăn ngay vào phòng, đóng cửa khóa lại, ko thèm để ý đến y.
Hắn như con vịt sắp chết còn muốn ngang ngạnh tới khi nào
?
Hai người bọn họ cứ như vậy, một đứng một chờ –
Đại gia giờ đây đã lĩnh hội được cái gì gọi là kiên trì thời điểm, tính cho hắn đợi bao lâu đây
?
Duẫn Huyền Niệm liếc trộm y 1 cái, rốt cuộc nam nhân điên muốn làm gì
?
Biết rõ rõ là hắn ko muốn nhận mình, đem nhân quên sạch sẽ ko còn 1 miếng, hài tử cũng nguyện ý nhượng hắn nuôi nấng, đến tốt cùng còn muốn làm cái gì nữa ah
?
“Huyền Niệm ta rất yêu ngươi, rất yêu ngươi” những lời này vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, không sao thoát ra được, nực cười,….
Cứ nhớ đến y luôn nói – “ngươi đã mang đi hết tất cả vui vẻ, hạnh phúc trong cuộc sống của ta” Lãnh gia tám phần là mù rồi, hắn có chỗ nào tốt mà kiên trì đeo bám như vậy
?
Nếu y muốn thân thể……hắn nhất định nhanh chóng đem nhân mà chém liền.
Duẫn Huyền Niệm nháy nháy mắt tiệp mấy cái, tầm mắt chỉ thấy một mảnh đen mênh mông, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đang lắc lư, cả người đều nghiêng về phía trước, hai tay theo phản xạ định níu lấy vạt áo phía trước của Lãnh Thiết Sinh, dụng lực mà xé, bỗng nhiên cuối đầu mà mãnh liệt thở. Thật là khó chịu, ngày hôm nay phát cơn đến 2 lần, là đầu gặp phải những hiện tượng này.
Dã ko còn lời để mắng người, sớm hay muộn cũng có 1 ngày hội tức chết mà. Cuộc sống bình thản vì sao ngoài ý muốn bị quấy rối
? Trước đây cũng đã nhiều lần suy nghĩ tại sao mình lại sống sót, tại sao ko chết quách đi tại cái địa phương kia chứ
?
Tưởng tượng xấu nhất là chính mình bị người nhà bán đi. Quả nhiên sự thật là như thế –
Hỗn trướng! Trước kia đầu óc của hắn đã hỏng tới mức độ nào không biết…… Đầu của Duẫn Huyền Niệm rất đau, bắt đầu hoa mắt, chóng mặt, một chút sức lực cũng ko gượng dậy nổi, toàn thân ngã vào 1 khuôn ngực rộng lớn, cánh tay đang nắm chặt vạt áo nhẹ nhàng buông xuống, chán nản ngất đi.
Nương tử lại mềm nhũng rồi, Lãnh Thiết Sinh sớm có chuẩn bị tâm lý ôm lấy nhân ngồi xuống, người rất nhẹ, ôm ở trong tay dường như không có được cảm giác, Lãnh Thiết Sinh mi tâm nhất ninh, lòng hoảng loạn, có dự cảm bất hảo…..
Xoay người, ôm nhân vào phòng trong, dựa vào ánh sáng le lói mà quan sát, thiên hạ trong lòng là đồng dạng với quan cảnh trước mắt. Phòng của hắn ở đâu
?
Đã sớm biết vị trí phòng của phu phụ Ngụy Thất, Lãnh Thiết Sinh lắng nghe xem phòng nào truyền ra âm thanh của hài tử, gian còn lại đương nhiên chính là chỗ nằm của nương tử.
Nhân không vừa ý cho lắm……. Đem nương tử đặt ở trên giường, cởi hài cho hắn, đứng ở mép giường ngắm nhìn hắn đã hôn mê nhưng mày liễu vẫn còn nhăn chặt, trên trán vẫn còn mồ hôi. Cỡi bỏ áo hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lòng ngực trắng nõn nhưng lạnh như băng. Lãnh Thiết Sinh sắc mặt phút chốc khó coi –
Thiên hạ vừa mới xuất hiện, liền coi y là kẻ điên khùng khiêm luôn quỷ bị bệnh lao…. Haiz! Một cỗ hờn dỗi nghẹn lại trong lòng, Lãnh Thiết Sinh đá mép giường 1 cái, sau đó mới đưa mắt nhìn khắp đánh giá, gian phòng ngủ nhỏ này –
Trừ
cái giường nhỏ xíu ko hoan nghênh đại gia đến ngủ ra, trong phòng còn có 1 cái bàn, 1 cái ghế, 1 cái tủ quần áo bằng gỗ, vỏn vẹn chỉ nhiêu đó thôi. Phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ko hề có 1 hạt bụi.
Trên bàn đương nhiên ko thể thiếu văn phòng tứ bảo, mấy quyển thư tịch, Lãnh Thiết Sinh mở ngăn khéo bàn ra, trái tim tự nhiên nhói lên 1 cái, bất ngờ thấy gương mặt mình được họa đặt ở bên trong.
Bao nhiêu bực mình vừa trổi lên trên gương mặt lạnh lùng kia bỗng nhiên biến mất, nhân dù hồ đồ nhưng vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của đại gia…… Trong lòng ấm áp, cuối cùng cũng được chút an ủi…….
Bộ dáng tươi cười trong gương mặt phút chốc biến mất, thật muốn cấp tốc đem nhân tái trở về nhà mà hảo hảo chăm sóc, không bao giờ thả hắn ra nữa. Y thực sự nên làm sao đây
?
Lãnh Thiết Sinh trở lại bên cạnh nương tử, đem nhân nằm hướng vào trong, dù cho giường có nhỏ, đại gia cũng muốn chen chút cạnh nương tử, thỏa mãn 1 chút tư niệm chi khổ
(nỗi khổ của nhớ nhung)
Cầm lấy cái gối duy nhất ở đầu của nương tử hồ đồ này, đột nhiên – lắc lắc vài cái, lộ ra ánh sáng của 1 con thái đao (dao nhỏ) — hở! Lãnh Thiết Sinh chấn động không ít. Ngạc nhiên trành trứ thái đao kia, ko thể nào……
Nương tử thật khùng rồi mà, đồ của trù phòng đem để dưới gối làm chi
?!
“cha, nương bất luận là kẻ nào cũng ko cho chạm vào, nếu không nhất định sẽ phát tiết” Liên Nhi trong lời cũng kể không ít tật xấu của nương –
Hắn…… Đối nhân sinh ra cảnh giác nghiêm trọng trọng như thế! Lãnh Thiết Sinh duệ nhãn nhíu lại, đem thái đao
“rắc” bẻ gãy thành 2 đoạn. Tức chết nhân mà……….
“Phạch!” Lãnh Thiết Sinh đá văng cửa phòng, đem đao quăng ra xa, tránh kinh động đến ân nhân phòng bên, đóng cửa lại, hình như
chủ nhân của nhà này cũng rất tốt bụng
?
Bất quá chỉ là vứt bỏ công cụ gϊếŧ người mà thôi. Là văn nhân chỉ cần giấy bút là đủ rồi ko cần mấy thứ vớ vẩn này….Hừ nương tử đúng là có đầu mà não triệt để bị hư hết trơn rồi mà
!
Có trang hoàn cho lắm thì cái đầu hồ đồ kia cũng chỉ là tảng đá thối thôi, làm gì mà xây được công trình lớn nào, cả đời của đại gia là bị hắn chậm chậm từ từ tiêu hao mất rồi mà.
Lãnh Thiết Sinh hạ định quyết tâm, nhân là không muốn trở về nhà để sống đi. Thừa dịp nương tử hôn mê bất tỉnh nhân sự, mong muốn của y cuối cùng được đền bù, bò lên giường nương tử, nhẹ nhàng tiến sát lại bên người, vuốt má hắn, chăm chú nhìn tuyệt mỹ dung nhan, kềm không được đưa môi hôn nhẹ vào 2 gò má lạnh lẽo, bên tai không thể ko nghe thấy tiếng hít thở, có một chút, 1 chút gì đó làm y nhớ nhung da diết – thẳng đến khi trời sáng –
Lãnh Thiết Sinh nghĩ thầm: Thụy mỹ nhân nếu như tỉnh lại, ko biết rồi sẽ biến thành hung phụ tính tình dữ dội ra sao nữa, là ác lão hổ
?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ách Thê
- Chương 14