Chương 13

Lãnh Thiết Sinh đem nhân mang về nhà, lập tức tạo nên nhất trận phản đạn

(ý nói là 1 trận phản ứng ko hài lòng)



“Ah! …..gia gia…. mang nữ nhân trở về” A Thanh mắt nhìn trừng trừng so với đồng linh

(chuông đồng)

còn lớn hơn nữa ah, thật sự không thể tin! Trong nhà này, tam thiên lưỡng đầu

(vài ba bữa, ở mọi nơi)

đều có bướm bay đến, tựa như ong dính mật. Gia gia cùng lắm thì làm bộ mất hồn trành trứ cho nhân xem, cũng ko thấy gia đối với ai mà lưu luyến, chứ đừng nói là ôm người….

Hiện tại, gia ko phải đang ôm trong lòng là dã nữ nhân

(người phụ nữ hung dữ)

ah?

Tiểu thiếu gia nếu mà biết được, nhất định sẽ tức chết!

A Sinh cũng ko tin tưởng lắm đi lại dắt ngựa, hắn cho rằng gia dù gì cũng chỉ là 1 nam nhân bình thường, mang nữ nhân hồi trạch thì hẳn là…. Huống chi, phu nhân mất tích đã hơn một năm, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ ko nghe được hảo tin tức, gia vì thế mà thất thường vài tháng, bọn họ đã trải qua thời gian rất lâu ko thấy được gia có gương mặt tươi cười để nghênh nhân

(đối đãi với người khác). Thôi kệ, coi như đây cũng là chuyện đáng vui mừng đi, nhưng mà gương mặt tươi cười kia sao lại có điểm quỷ dị, bất luận sao thì nó cũng ko giống với thói quen hằng ngày.

Gia đem nhân ôm chặt vào trong ngực. Kia là một suối tóc đen lấp lánh che mất dung mạo, sắc trời hôn ám

(tối tăm), nhìn không ra là cô nương của nhà nào. Gần đây nhất, là gia đang mê luyến khí chất của Phấn Điệp cô nương, nên sẽ không là đem cô ta về đi?

A Sinh không khỏi lắc lắc đầu, toàn thân thở dài, ảm đạm dắt ngựa đi, ven đường suy nghĩ: Tiểu thiếu gia có thể hay ko chấp nhận được chuyện nhà này về sau sẽ có nhiều nữ nhân?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần cuộc sống của gia có thể khoái hoạt chút, nhân sống có tinh thần, tiểu thiếu gia cửu nhi cửu chi

(lâu ngày dài tháng)

cũng sẽ hình thành thói quen với người khác, rồi cũng sẽ cảm nhận tình cảm giống như nương của hắn mà thôi.

Lãnh Thiết Sinh toàn bộ tinh thần đều đặt trên người nương tử, làm gì có tâm để ý đến chuyện A Thanh vừa hỏi ban nãy, y thuận miệng

nói lớn: “A Thanh, mau đi phân phó trù nương làm chút thức ăn đem đến phòng của ta.”

“Ách, tiểu nhân biết rồi”

Xem tính tình của gia gia hôm nay thật chẳng ra cái gì ah. Dã nữ ôm trong tay tám phần là hồ ly tinh, đem gia mê hoặc khiến cho cười đến mất hồn như vậy, so với việc gia gia ngẩn ngơ như người mất hồn trước đây thật có chút ko quen, haizz!

A Thanh đóng cửa chính lại, tay cài then cửa, cũng sắp xong thì “binh!” đại môn bị đá văng, hắn không kịp kêu lên, thì đã thấy có gì đó đâm vào, ngã sóng sài, cái mông bị đặt mạnh trên mặt đất, miệng kiêu “Ai da”, vội thất vựng bát tố vỗ vỗ đầu

(vỗ đầu năm bảy cái), nhằm muốn làm rõ tình trạng mơ hồ này.

Chợt nghe tiểu thiếu gia ở trong kêu: “Xú nha đầu, ngươi còn dám cắn ta, nếu ko phải là nương đã phân phó, ta chắc chắn sẽ cho ngươi bò ra đất mà lụm răng”

Liên Nhi nhìn thoáng qua cánh tay của Lãnh Niệm Sinh, càng dùng sức cắn chặt ko buông, đại nhãn tiệp mao

(hàng lông mi che đôi mắt to)

lộ ra 2 giọt lệ, dường như tất cả các ủy khuất đều dồn vào ngày hôm nay. Đại gia lạnh lùng đem nương bắt đi, tên xấu xa này đem nàng về nhà hắn, trên đường còn uy hϊếp, dọa rằng muốn quăng nàng cho bầy sói đói ven đường ăn thịch, thật đáng sợ….

“ Ngươi là con quỷ thích khóc nha, cắn người thật đau quá mà,…” Niệm Sinh không thể vùng ra khỏi Liên Nhi được, lại ko muốn đánh nữ nhân, đành phải nhịn đau, cắn răng mắng: “ngươi sao lại mạnh mẽ như thế, nương nhất định là bị ngươi làm hỏng rồi, mới có thể hung hăn với cha như vậy” Nó nhất định phải đem xấu nha đầu cùng nương cách ly xa chút, tánh mạng của cha mới có thể an toàn bảo đảm, nương mới có thể ôn nhu lại mà quan tâm, toàn gia lại có thể hoà thuận vui vẻ, hoà thuận vui vẻ ah.

Hiện tại, nó đành chịu ủy khuất 1chút, trước tiên phải thu thập con ma khóc nhè xú nha đầu này đã, ôi tay đau sắp chết rồi, xú nha đầu này có cái miệng thật đáng chết nha, hắn sẽ vì người tối quan trọng kia mà chịu dựng, trước giờ đâu có nghe ai nói bị cắn sẽ chết đâu.

Lãnh Nệm Sinh rất có khí khái nam tử suy nghĩ — thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, luy kỳ thể phu[1]….

Haizz! Lãnh Niệm Sinh kéo Liên Nhi đi thẳng về phòng, bổn thiếu gia đêm nay ngủ dưới sàn cũng ko hề gì, giường tặng cho xấu nha đầu ngủ. Hắn sẽ hảo hảo giám sát nhất cử nhất động của xấu nha đầu, trăm ngàn lần không thể để cho xấu nha đầu đi phá hư cha cùng nương bồi dưỡng cảm tình.

Đi được vài bước, vội quay đầu đối với A Thanh vẫn còn đang ngồi dưới đất mà nói: “A Thanh thúc thúc, phiền ngươi chút nữa bảo người mang bữa tối vào phòng ta”

Miệng của xú nha đầu nên hảo hảo ăn ngon, mới ko cắn thịt nơi cánh tay nó như vậy.

“ Ách, nghe rồi”

A Thanh từ từ đứng lên, đem đại môn đóng chặt lại, rồi mới đi đến trù phòng, miệng cứ lẩm bẩm: “gia trên tay ôm trứ một con hồ ly tinh, tiểu thiếu gia trong

tay cũng đang ôm

một con ma khóc nhè, tối nay, phụ tử 2 người bọn họ muốn làm cái gì ah?”

Lãnh Thiết Sinh thật cẩn thận nhẹ nhàng đặt người nằm xuống, ngồi ở mép giường cúi người, chăm chú nhìn nương tử đang ngủ bất tỉnh nhân sự, đưa tay mà vuốt mái tóc đang rối bù của hắn, lòng bàn tay bắt đầu lần xuống khẽ vuốt đôi má mền mại, nâng cao khuôn mặt làm y nhớ thương, lạc thần khẽ l**m đôi môi như cánh hoa còn đang dính máu.

(Trời, thừa dịp ăn đậu hủ công khai người ta luôn ah)

Trên đường về nhà, hắn đã ngừng cắn, thân thể cũng mềm ra, ko có giãy giụa nữa, nhiệt độ cơ thể xuống thấp, hình như là đã hôn mê….

Nghe hắn tự nhiên thở rất nhẹ, ko phải là di chứng của lần trụy lâu khi trước chứ. Tốt nhất là nên thỉnh đại phu giỏi đến trị để y yên tâm.

Tự tiện đem thân mình áp lên thân hình mềm mại kia, hơi thở này từng làm y quyến luyến, còn cả phong độ bàn bạc của người trí thức,…

Không khỏi bất đắc dĩ thở dài một cái. Tâm trí của hắn đã quên y, hoàn toàn đã quên rồi sao…. Nếu vậy sau khi nhân tỉnh lại, sẽ ko cho hắn đến gần hay chạm vào hắn đi.

Những ngày ko ở bên cạnh y, hắn đã sống như thế nào? Rồi nghĩ ngơi ở đâu? Là ai đã chiếu cố hắn?

Dương lão bản tựa hồ cảm kích……

Lãnh Thiết Sinh cảm nhận được người trong lòng giật mình, là dấu hiệu của việc đang tỉnh lại, thừa dịp hắn chưa tỉnh hoàn, bạc thần

(đôi môi mỏng)

liền ở đôi má phấn nộn mà trộm hương, thực rất tốt nha…… Có nương tử nhưng lại ko thể chạm được, nếu hắn mà biết y đang tính làm cái gì, nhất định sẽ đi tới trù phòng lấy dao mà chém chết y cũng ko chừng ah.

Duẫn Huyền Niệm

nháy mắt mấy cái, đôi đồng mâu

(con ngươi)

như nước phản chiếu hình ảnh xa lạ đầu tiên – đỉnh giường — Ý thức được chính mình đang trên giường, trên người lại có sức nặng ép tới, khiến ngực rất khó chịu. Quay mặt lại thì gặp phải 1 sự va chạm ám áp, bình tĩnh nhìn lại – Hát – khuôn mặt của nam nhân điên đang gối lên cổ, bên tai phát ra giọng nói trầm thấp hỏi “có đói bụng không? Hãy đứng lên ăn chút gì đó trước đã, sau đó mới có khí lực đối ta mà phát hỏa.”

“a!” Duẫn Huyền Niệm há mồm, bắt đầu nhớ rõ sự việc xảy ra, bị nam nhân cường bạo bắt lên ngựa, sau đó…… Hát! Hắn hôn mê ……

Thoáng chốc, hắn cả người cứng đờ, đầu vẫn là ẩn ẩn làm đau, nhưng ko khó chịu như lúc trước, cơn giận dữ cũng tiêu tan không ít, cảm xúc dần dần ổn định –

Mắt nhíu lại, cân nhắc vị trí, tình trạng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đầu óc linh hoạt tự hỏi, bắt đầu tính toán, có nên hay ko giãy giụa 1 cách vô ít?

Ngụy đại tẩu là đã dạy hắn mấy chiêu dùng để ứng phó khi người bình thường tới gần, nếu cùng nam nhân điên này động thủ, chỉ là dáng người có sự chênh lệch, hắn tuyệt đối đánh không thắng đối phương, huống chi Liên Nhi cũng bị mang đến nơi đây, gặp quỷ ở địa phương này, hài nhi còn ở trong tay hắn.

Nghĩ đến hài nhi chắc là đang chịu đủ kinh hách

(hoảng sợ), Duẫn Huyền Niệm cảm thấy lo lắng, cơn giận dữ nhất thời trỗi dậy — “hỗn trướng! Liên Nhi của ta đâu? Nó ở nơi nào?”

Hỗn trướng?! Lãnh Thiết Sinh cảm thấy lạnh rung, mi tâm nhất ninh

(ấn đường nhăn lại). Dù đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nương tử xuất khẩu tuyệt đối không có lời nào hay, đúng thật mà — nương tử gọi hắn là hỗn trướng thật đúng là làm người ta thương tâm mà….. Tâm linh của hắn thật ko thể chịu nỗi nương tử vô tình tàn phá……(Sao giống ngược quá vậy trời?)

Lãnh Thiết Sinh oán giận: “Thân là tướng công của ngươi thực mệnh khổ nha, ngươi làm đào thê(người vợ bỏ trốn)

rời ta đi, rồi đem ta nhất thời quên sạch hết trơn, lừa gạt cảm tình của ta, đạp hư thể xác và tinh thần của ta, ta đối với ngươi một mảnh thâm tình phó chư lưu thủy…… Huyền Niệm……” này thật là lang tâm cẩu phế, vô tình vô nghĩa gì gì đó mà…… Mẹ nó! Đại gia thật sự là chịu đủ rồi, lúc nương tử là người căm ko nói lời nào đã là hung, hiện tại có thể nói lại càng hung…… Hận sôi gan nga……

Lãnh Thiết Sinh tự nhiên thân thể đầy oán hận đè hắn xuống, dự định làm hắn tạm thời ko động đậy, đại gia trước chiếm chút tiện nghi của nương tử đã, trước ngọt sau đắng ah –

Nương tử tuyệt đối sẽ không nhượng hắn có được ngài quá yên lành. Đại gia có thể đoán trước, muốn đem nương tử mà chàng chàng thϊếp thϊếp quả thật rất khó khăn. Bất quá không sao cả, bọn họ đã có kinh nghiệm sống chung, hơn nữa hắn trên đỉnh đầu còn nắm

chứng cớ — chứng minh nương tử từng thích hắn. Quá khứ đi qua nhất định sẽ tới hiện tại và tương lai. Đại gia hiểu được là sự kiên nhẫn bù đắp tình cảm trong 1 năm tới nhất định sẽ ko trôi tuột qua cửa sổ đâu ah.

Hừ hừ, đã hạ quyết định quyết tâm, Lãnh Thiết Sinh quát lớn một tiếng: “mau đứng lên, xem ngươi gầy như vậy, trên người tối thiểu thiếu vài ba lượng thịt”

Duẫn Huyền Niệm bị hắn cấp ôm xuống giường, nghe hắn quan tâm hỏi: “có phải bị chóng mặt hay ko? Ta có phải vừa rồi áp bị thương ngươi?”

Ách, Duẫn Huyền Niệm biểu tình rất kinh ngạc, chống người lên để sát vào gương mặt lạnh lùng, hơi thở ấm áp nhẹ thoảng qua 2 má, là không chán ghét hơi thở nam tính của hắn, nhưng cũng không thích trên người hắn dính đầy hương vị của son phấn, nó nồng đậm khiến hắn khó chịu, ko phải đau đầu, không phải muốn nôn, chỉ là trong lòng buồn bực, hít thở ko thông…..

Hai tay đột nhiên đẩy lòng ngực rộng lớn kia cách xa hắn 1 chút, là ai đang quá quen thuộc với thân thể hắn?

Duẫn Huyền Niệm tránh 1 xa chút, cố ý duy trì khoản cách của 2 người khoảng chừng vài thước, hắn vỗ vỗ xiêm y trên người, như để đừng dính hương vị đáng ghét kia….

“ngươi tránh xa ta một chút” hắn nhìn trừng trừng, tức giận tưởng có thể công tâm, tốn hơi thừa lời, thật là chán ghét muốn chết….

Thực con mẹ nó, gặp quỷ ah! Nương tử khi hắn giống như là 1 con ma bị bệnh điên ở gần sẽ bị lây chắc,

rốt cuộc có hay không muốn trả lời ta?

Hắn đã quên rất nhiều chuyện, Lãnh Thiết Sinh hỏa đại nhắc nhở: “ngươi trước kia lúc mới vừa gả cho ta, biểu tình cũng giống như hiện tại chán ghét nhìn ta. Phải làm cho rõ ràng ah, ta chính là tướng công của ngươi”. Hai người bọn họ ngày trước đã từng có quan hệ rất thân mật.

Duẫn Huyền Niệm dùng ngón tay chỉ hắn, gọi cả họ tên[2]: “Lãnh Thiết Sinh, ta với ngươi một chút quan hệ cũng không có, ta không phải nương tử của ngươi, trước kia cũng không có khả năng gả cho ngươi, bởi vì ta là nam nhân, gả cho ngươi chẳng phải là vớ vẩn đến cực điểm!” Nghe có hiểu ko đó?

Thế tục làm gì có chuyện nam nhân giá nam nhân. Hắn mặc dù đã quên rất nhiều việc, nhưng chắc chắn là nhớ rõ cái gì là luân thường. Lãnh gia sao có thể có thể thú hắn, kia không phải là chọc cho thiên hạ chê cười sao?

Hắn nghĩ mãi cũng ko ra, không hiểu là vì cái gì mà hắn lại phải ở chỗ này, y nhất định là nhận sai đối tượng, nhận sai nhân. Duẫn Huyền Niệm không ngừng thuyết phục chính mình hôm nay gặp được chính là một hồi ô long sự kiện

(sự việc tức cười), chờ

nam nhân điên khôi phục được lý trí bình, sẽ phóng hắn cùng Liên Nhi đi.

Thu hồi ngón tay, nương tử cuối đầu không muốn nhìn y, kia chẳng phải là ánh mắt khinh ghét ko thèm nhìn tới y hay sao. Hắn mở cửa bước ra khỏi phòng, quay đầu, không hề khách khí hỏi:

“Nói cho ta biết, Liên Nhi rốt cuộc ở nơi nào?” người ở chỗ xa lạ tất sẽ bất an, hắn muốn đi tìm nàng theo bên người, nam nhân điên này nên tránh xa 1 chút để đầu óc thanh tỉnh đi.

Đợi trong chốc lát, Duẫn Huyền Niệm không tìm được đáp án. Không sao cả, cùng lắm thì chính hắn đi tìm nhân.

Nhìn quanh bốn phía bên ngoài phòng, ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc, hắn ko hề nghe được tiếng Liên Nhi khóc. Hài tử hẳn là ko ở gần đây rồi. Duẫn Huyền Niệm men theo đường mòn mà đi, nhìn theo ánh trăng để phân biệt sương phòng và các phòng linh tinh khác tại nơi này, Liên Nhi là đang bị nhốt nơi nào.

Lãnh Thiết Sinh lặng im đi theo phía sau hắn, trừng trứ phía sau đầu hắn, thật muốn đem đầu hắn mà nhanh nhanh bổ ra, xem thử coi hắn đã giấu những việc đã quên vào chỗ nào?

Hiện tại địa vị của y trong lòng của hắn so với 1 tiểu nha đầu cũng ko bằng. Gia gia ta ko hiểu sao lại đi thương 1 pho tượng giống như hắn. Tới đánh rắm còn ko xong, có gì hữu dụng ah?!

Hiện tại, còn không phải đang mềm giọng mà cầu hắn sao “Huyền Niệm, đừng quay đầu khinh thường ta như vậy, dù ngươi đã quên ta, chỉ cần ngươi sống ở cạnh ta, ta sẽ kiên nhẫn bắt đầu từ đầu, nhưng ta không cam lòng ngươi ngay cả việc ngươi thích ta cũng quên sạch!”

(Sinh ca ơi, sao anh nói chuyện mất mặt quá vậy?)

Hát! Có chuyện đó sao? Duẫn Huyền Niệm chấn động, dừng lại tiến đến, toàn thân phản bác, hắn đưa lý do khoái thác – “Ngươi đừng có mà ăn nói nhảm nhí”

Quả thực là tú tài ngộ kiến binh, hữu lý thuyết bất thanh

(tú tài gặp binh, có lý nói không thông). Nam nhân này trước sau cũng nghe ko hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, “Ngươi đừng có cho rằng ta lớn lên giống nữ nhân, rồi có suy nghĩ thú ta về. Ta không biết trên đời này mình còn có hay không thân nhân? Nếu có, sao lại có chuyện phụ mẫu của ta

lại đem ta như vậy mà giá cho nam nhân ah?”

Lãnh Thiết Sinh nhất thời nghẹn họng ko thể trả lời, không muốn nhắc đến nhạc phụ, nhạc mẫu làm hắn thương tâm, y có thể thừa nhận bao nhiêu chân tướng sự thật?

Tâm trạng hoảng hốt, nếu phải trơ mắt nhìn thấy hắn lộ ra bộ dáng thương tâm mà khóc, chi bằng chính mình thừa nhận để hắn giận dữ mà chán ghét y cho rồi đi. Lãnh Thiết Sinh nói lãng sang chuyện khác: “ngươi về phòng trước đi, ta có sai người đem bữa tối vào phòng cho ngươi, ta sẽ đi tìm tiểu nha đầu lại đây”

Lãnh Thiết Sinh nói xong bước đi, nương tử đòi tiểu nha đầu, y nguyện ý đi mang nha đầu lại đây cho hắn, nếu muốn rời đi, đại gia chỉ có một câu tặng ngươi — mơ tưởng!

[1]

Đây là 1 câu trong sách Mạnh Tử, phần Cáo Tử hạ, nguyên văn

“Thuấn phát vu khuyển mẫu chi trung, truyền thuyết cử vu bản trúc chi gian, Giao Cách cử vu ngư diêm chi trung, Quản Di Ngô cử vu sĩ, Tôn Thúc Ngạo cử vu hải, Bách Lý Hề cử vu thị. Cố thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí; lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng”. [Mạnh Tử nói: “Vua Đại Thuấn lớn lên từ đồng quê, theo truyền thuyết được tuyển chọn từ lũ thợ xây tường; Giao Cách được chọn từ bọn hàng cá, hàng muối; Quản Trọng được chọn từ bọn cai ngục; Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng ven biển hẻo lánh; Bách Lý Hề được chọn từ ngoài chợ.

Cho nên khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.”]

[2]

Trong tiếng Trung khi nói chuyện mà gọi cả họ tên thường có nhiều hàm ý, trường hợp này là nhấn mạnh những điều mình sắp nói phía sau.

Duẫn Huyền Niệm vẫn chưa trở về phòng, bước nhanh đi theo phía sau Lãnh Thiết Sinh, là hắn muốn biết Liên Nhi đang ở đâu?

Từ khi đánh mất trí nhớ, cuộc sống của hắn chỉ trong vòng lẩn quẩn. Người tiếp xúc duy nhất là 2 vợ chồng Ngụy đại ca, sau đó là mua Liên Nhi về. Đương nhiên hắn xem Ngụy phu phụ như ân nhân mà đối đãi, chỉ có Liên Nhi là

trở thành thân nhân duy nhất của hắn mà thôi.

Hắn không phải là không nghĩ tới trên đời này mình còn có thân nhân hay không, có khả năng lắm chứ, nhưng khi hắn biết nơi Ngụy đại ca cứu mình, hắn cũng ko dám suy nghĩ đến tột cùng là thân nhân hắn đang ở nơi nào?

Hắn không phải là bị bán đi mới phí hoài bản thân mình như vậy chứ? Hoặc là ngoài ý muốn trụy lâu?

Sự tình phiền não này luôn làm hắn đau đầu tưởng như nứt ra. Sau đó hắn mới chậm rãi thích ứng, dần dần cũng tự nhận mình một thân một mình cho đến khi hắn mua Liên Nhi, bán họa……

Sớm cũng đã hình thành thói quen sống an bình qua ngày, nếp sống cô tịch trong sinh hoạt, trong lòng vướng bận duy nhất cũng chỉ có Liên Nhi, đầu cũng thường hiện lên gương mặt lạnh lùng xa lạ đó.

Tầm mắt truy đuổi theo bóng dáng của y, là đối hắn hoàn toàn xa lạ, cũng không thể nhìn nhận sự thật — cái gì mà tướng công! Duẫn Huyền Niệm nhất khí thoát hài

(cởi giày một cách dứt khoát), cố sức nhằm mục tiêu phía trước mà đánh –

“ hưu!” ám khí bay đến, Lãnh Thiết Sinh hồi đầu, nhân không thèm tránh, trong nháy mắt, khi cái nọ bay đến gần tới mới giơ tay chế trụ nó.

“ mau thả ta về!” Trừng trứ dưới ánh trăng nhìn nam nhân, mở miệng cầu y.

Lãnh Thiết Sinh mặt không chút thay đổi đi nhanh đến gần trước mặt hắn, cả người rõ ràng là phát ra tức giận, không phải vì hài của hắn, mà vì hắn đã nói ra suy nghĩ trong đầu – nhanh như thế đã nghĩ đến chuyện rời đi, bữa tối cũng không ăn, cũng không nguyện đi thăm dò xem thử coi ngôi nhà này đã lưu lại bao nhiêu vật phẩm thuộc về hắn, bộ nghĩ chỉ một câu “ mau thả ta về” là có thể đem cả cuộc đời y mà quăng bỏ hay sao, thật giỏi ah!

Nhất quyết cự tuyệt

yêu cầu của hắn, “Ngươi đừng có mà nằm mơ, muốn ta đáp ứng việc gì cũng được, duy có việc để cho ngươi rời đi là ko có khả năng làm được mà thôi” tai tiếp thu tiếng thở rất nhỏ nhưng ko thông của hắn, nhìn kỹ trong mắt đẹp kia lộ ra một tia kinh hoảng, duệ nhãn nhìn thấy thần sắt của hắn trắng bệch, liến bức vấn

(ép hỏi)

“Huyền Niệm, ngươi đang sợ cái gì?”

“sợ cái gì…….” Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái, giật mình tự nhiên tránh không khỏi hoang mang mà cúi thấp đầu

Hắn cũng không nói lên được là mình đang sợ cái gì…… Gặp y là sau khi chính mình tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ…… Hắn chỉ sợ hắn nếu như hắn cứ nhất quyết cắn hoài ko buông, hắn chỉ sợ vây ở nơi này gặp quỷ, tìm ra được dấu vết gì đó chứng thực lời y nói ko phải là giả, hắn chỉ sợ chính mình mạc danh kỳ diệu rơi vào hố sâu quẫn cảnh không thể quay đầu lại được nữa….

Nên làm thế nào cho phải?

Hắn trước kia là như thế nào mà trêu chọc đến nam nhân điên này?

Duẫn Huyền Niệm suy tư rất khổ não, tìm kiếm quá khứ — trí nhớ không trọn vẹn, không được đầy đủ. Ngẫu nhiên có nhiều hình ảnh

chợt lóe lên xuất hiện trong đầu rồi biến mất, hình ảnh lưu lại lâu nhất chính là gương mặt lạnh lùng kia. Chính là như thế nên tâm mới càng hoảng….

Lãnh Thiết Sinh ngồi xổm xuống, nâng bàn chân trần của hắn lên, mang hài vào cho hắn. Bỗng nhiên hắn ko khỏi cảm thấy buồn cười –

Ngẩng mặt lên nhìn hắn cắn môi tựa hồ như đang ngẩn người ra. Tuy mất trí nhớ, nhưng có vài thói quen vẫn ko đổi. Hắn thích trát trứ

kiểu tóc đó, thích gài cây trâm kia, dễ dàng họa ra dung mạo của y, còn hay để rơi hài nữa….. Nguyên lai, là bắt nguồn từ đâu ah?!

Y cũng nên mua vài đôi về cho hắn dùng, để hắn nếu như có làm mất hài, còn có cái mà thay thế, tránh cho việc chân đạp phải vụn đá bị thương là tốt rồi.

“Mặc kệ ngươi có còn nhớ ta hay không, ngươi Duẫn Huyền Niệm, vĩnh viễn đều là nương tử của

Lãnh Thiết Sinh ta. Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời, nơi này là nhà của ngươi.”

Ngữ điệu chắc chắn đó trong chớp mắt đã đem người đang hồn tiêu phách lạc trở về với hiện thực. Mắt thấy chính mình đang ở nơi của người ta, còn như thế nào mà giá cho y được ta?

Làm trò giỡn mặt y, đem hài vẫy mạnh văng ra thật xa. Đại gia không cần thừa dịp hắn đang hoảng thần, vào thời điểm ko có phản ứng làm ra cái chuyện khiến hắn cảm kích này. Duẫn Huyền Niệm khôi phục lại nguyên lai, cũng thật chắc chắc nói với y:

“Tùy đại gia ngươi cao hứng nói quan hệ của chúng ta sao cũng được, đối với ta mà nói, bất quá đó là chuyện đáng chê cười nhất ah. Ta không cần ngươi chăm sóc, nơi này cũng không phải nhà của ta”. Bản công tử không cần một nam nhân điên đến nuôi sống. hứ!

Duẫn Huyền Niệm vượt qua y, chân trần hướng tòa biệt viện phía trước mà đi. Sau 1 lúc, phát hiện mấy gian sương phòng, trong đó có một gian đèn đuốc sáng ngời, hắn đoán nữ nhi có thể hay không đang ở trong đó?

Nếu không có, cho dù phải lật tung cả tòa nhà này, hắn cũng phải tìm cho ra nữ nhi, nếu không sẽ lẵng lặng mà làm thịt nam nhân điên ở phía sau này liền!

Nhịn không được hồi đầu trừng nhân mà liếc mắt một cái. Nam nhân điên này bộ tính bọn họ là cô nhi quả phụ rồi khi dễ hả

(he he em là quả phủ hả Niệm)…… Hừ, đừng khi hắn là 1 văn nhân rồi muốn khi dễ là khi dễ nha!

Lãnh Thiết Sinh tự nhiên lạnh hết cả người, nương tử so với việc lật sách còn trở mặt nhanh hơn rất nhiều ah, ta! Da mặt của đại gia càng lúc càng dày, mặc kệ lưỡng đạo sát nhân mục quang kia

(cặp mắt gϊếŧ người kia)

là đang suy tính cái gì, còn ước gì hắn trừng nhiều thêm vài cái, đại gia mới có thể nhập vào mắt hắn.

Bất quá, trước tiên cần phải lấy lòng nương tử, làm cho hắn đối với nơi này có cảm giác an toàn, Lãnh Thiết Sinh trấn an nói: “ngươi đừng lo lắng cho tiểu nha đầu, Niệm Sinh chắc chắn sẽ vì ngươi mà hảo hảo chiếu cố nó” Tiểu nha đầu gọi hắn nương, đương nhiên bọn họ đều là người một nhà.

Hắn sao có thể yên tâm để Liên Nhi với con của y — Niệm Sinh — cùng một chỗ. Tiểu thiếu niên vừa mới thấy hắn liền gọi bậy là

nương, bọn họ đối với phụ tử có hành vi ko bình thường này có thể đến đâu được chứ?

Duẫn Huyền Niệm không thèm hé răng đáp lại sự quan tâm của y, não bộ đang suy nghĩ sau khi tìm được tiểu nha đầu thì làm sao có thể rời khỏi nơi này?

“ah, ah –”

Hở! Trong căng phòng thắp đèn sáng chói đó truyền đến tiếng thét chói tai, đó là âm thanh của Liên Nhi. Duẫn Huyền Niệm sắc mặt ko đổi, ba chân 4 cẳng nhắm hướng phòng kia mà chạy, trên đường còn ra cảnh cáo: “ nếu của ngươi con khi dễ nữ nhi của ta, ngươi nhất định ko yên với ta đâu”

“Sao lại có chuyện Niệm Sinh khi dễ tiểu nha đầu được” Lãnh Thiết Sinh cũng nhanh lẹ cùng hắn đẩy cửa phòng ra, hai người một trước một sau bước vào trong, thoáng chốc bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình….

Liên Nhi thất kinh kêu: “Nương…… làm sao bây giờ…… Con cắn tay của hắn chảy máu nhiều quá….”

Lãnh Niệm Sinh lầm bầm nói: “ngươi ngạc nhiên làm cái gì, đổ máu có gì là hay đâu, lấy mảnh vải

quấn vài dòng thì tốt rồi” Haiz! Cũng không ngẫm lại xem là ai cắn, hắn dù đau đến chết cũng ko thèm kêu la, nhưng nha đầu này lại kêu như là gặp quỷ ko bằng, hậu quả là cả cha và nương của hắn đều chạy tới ah.

Duẫn Huyền Niệm ánh mắt tối sầm lại, là Liên Nhi khi dễ nhân, ko thể ngờ được những lời cảnh cáo vừa rồi lại thốt ra từ miệng hắn. Ý thức được lòng bàn tay của chính mình đang đặt trên lưng nam nhân điên. Duẫn Huyền Niệm đẩy y ra, đi đến, ngồi bên cạnh Lãnh Niệm Sinh, kéo tay nó lại, kiểm tra sơ qua, các dấu răng cắm sâu vào trong da, chảy ko ít máu. Hắn không khỏi ninh mi trách mắng: “Liên Nhi vốn nhát gan sợ huyết, nhìn đến Ngụy đại tẩu sát gà đã kêu la linh tinh, ngươi bị thương sao không tìm người lớn đến giúp ngươi băng bó?” từ nơi này đến chỗ các người làm trong nhà cũng đâu xa, sao ko chịu gọi người đến?

“Chỉ là viết thương nhỏ thôi mà” Lãnh Niệm Sinh làm ra vẻ ko sao cười hề hề nói. “Liên Nhi cũng là con của nương, con ko hy vọng nàng ta mới vào nhà đã làm cho nhân chán ghét” Bọn họ điều là người 1 nhà so đo chi mấy chuyện đó. Hắn bị Liên Nhi cắn 2 cái cũng ko sao, chỉ cần nương nhận cha, cũng nhận hắn, hy sinh nhiêu đó có nghĩa lý gì.

Duẫn Huyền Niệm kinh ngạc, hài tử này biết suy nghĩ vì người khác, bản tính thiện lương ah……

Lúc trước hắn còn cho rằng đây là tiểu tử điên, hay là…… tiểu tử này cũng do hắn mua về hoặc nhặt được, cho nên gọi hắn nương?

“Ngươi đừng lo lắng cho tiểu nha đầu, Niệm Sinh sẽ vì ngươi mà hảo hảo chiếu cố nó” lời nói của nam nhân điên lúc nãy lướt qua trong đầu, hắn vừa rồi không cẩn thận suy nghĩ hàm ý của lời nói này, không thể không đưa ra nhiều sự phỏng đoán và tính toán….

Duẫn Huyền Niệm thực hao tâm tổn trí –

Hắn không phải là có 2 hài tử chứ?

Rồi quên 1 trong 2 đứa?

Như vậy có phải hay ko đối với hài tử kia ko chút công bằng?

Nếu hắn rời khỏi nơi đây, người hắn mang theo sẽ là Liên Nhi vậy Niệm Sinh nên làm sao bây giờ?

Duẫn Huyền Niệm không hề tự giác đã xuất hiện ý tưởng hắn và nam nhân kia từng có qua quan hệ, tâm tư của hắn hoàn toàn đặt trên mình hài tử kia, từ đó sinh ra áy náy trong lòng, “Ta đã quên ngươi…đừng trách ta….” Đầu óc hắn trống rỗng, hài tử này trong trí nhớ của hắn 1 chút xíu cũng ko tồn tại, vậy sao người ta lại gọi hắn là nương ah….

“Nương, ngươi quên con cũng ko sao hết, sau này hãy cho con mỗi ngày mỗi theo bên cạnh người, người nhìn con lâu 1 chút, chắc sẽ ko đem con mà quên nữa. Được không?” Lãnh Niệm Sinh khẩu mật phúc kiếm

(khẩu Phật tâm xà)

yêu cầu. Dụng ý trước đem nương giam giữ lại, như

vậy cha sau đó mới có cơ hội cùng nương bồi dưỡng cảm tình.

“ách, hảo” hắn không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hài tử. Hài tử này vừa nãy đã gọi hắn hảo thân thiết, hắn ngay cả đáp lại cũng không có. Như thế đối với nó thật tàn nhẫn nhất bên trọng nhất bên kinh

(bên này đối nặng, bên kia lại nhẹ), hắn sau này phải sửa đổi lại mới được.

Duẫn Huyền Niệm quyết định sẽ ly khai nơi này, ngay cả Niệm Sinh này nhất định cũng sẽ mang đi, thây kệ nam nhân điên kia….. ko thèm quản xem y có nguyện ý hay không, cao hay mất hứng, có thể hay không đáp ứng — tóm lại, bên trong 3 chữ “người 1 nhà” này, không hề có nhân vật nào là tướng công tồn tại hết. Hắn – 1 thân có thể khiêm 2 chức, vừa làm nương vừa làm cha, nam nhân điên kia…mau biến đi

(Ặc, anh Sinh mà biết được chắc tức chết quá)

Hiện tại cần phải mau mau băng bó cho hài tử này, miệng vết thương này trăm ngàn lần ko được để lưu lại sẹo, nếu ko sau này hắn sẽ phải day dứt trách mình mãi ko thôi. Duẫn Huyền Niệm thoáng nhìn thấy trên bàn có để 1 hòm thuốc, hắn xem xét trong đó một bình tiêu viêm phấn, vội rắc vào miệng vết thương, thấy nó đang cắn môi “xèo” một tiếng, không hề kêu đau. Nhân bất quá cũng chỉ là 1 hài tử bình thường cùng độ tuổi với Liên Nhi thôi, nhìn kỹ nó có gương mặt rất thanh tứ, bộ dáng xinh đẹp, nhưng tính tình…..thì thật là quật cường.

Bất quá nam hài tử mà có cá tính mạnh mẽ là chuyện tốt, dáng vẻ rất có cốt cách, chỉ cần hảo hảo giáo d*c, sau khi lớn lên, chắc sẽ làm nên chuyện lớn.

Chỉ 1 lúc sau, Duẫn Huyền Niệm đã đem miệng vết thương xử lý rất tốt, đóng lại hòm thuốc, quay đầu nhìn Liên Nhi công đạo

(dặn dò): “sau này, không được cắn Niệm Sinh nữa, nó cũng là hài tử của nương, liền với ngươi giống nhau. Đã hiểu chưa?”

“con biết rồi” Liên Nhi gật gật đầu, nghe ngữ khí của nương có điểm nghiêm túc, là trách cứ nàng không nên –

Nương nói Niệm Sinh cũng là hài tử của hắn, có phải hay không nhớ tới gì đó?

Như vậy, nàng có phải hay không cũng phải kêu đại gia lạnh lùng này một tiếng cha a?

Nhìn thấy đại gia lạnh lùng đang dựa cửa, ánh mắt của y nhìn nương so với ánh mắt của Ngụy đại thúc nhìn Kiều phu nhân rõ ràng giống nhau, là điệu bộ rất yêu thương.

Liên Nhi không khỏi tưởng — nàng thích nương, Niệm Sinh hình như cũng rất thích nương, đại gia lạnh lùng tựa hồ càng phi thường thích nương…… Nhưng mà, nương lại không thích y……

Lãnh Thiết Sinh xem hài tử chỉ cần 2 ba chiêu đã lấy được lòng người, đại gia hắn cũng bị thuơng mà có ai thèm để ý tới đâu. Cái hòm thuốc kia vẫn còn ở trên bàn, nương tử sao không nghĩ lại là y cũng đang bị thương trong người chứ. Y đã nhanh bị hắn làm cho có vết thương bi lụy, lòng cũng hoàn toàn bị thương tồn. Thực là con mẹ nó mà, khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, cực kì giận dữ….

Lãnh Thiết Sinh tốn hơi thừa lời, thầm oán – bộ nương tử bố thí một chút xíu tình cảm đồng tình với hắn thì sẽ chết ah?

Thật sự càng nghĩ càng muốn nôn – là mau mau hộc máu……

Một luồn khí buồn phiền bắt đầu bạo phát, trướng lên tron ngực. Đại gia cần phát tiết, toàn thân đi ra ngoài cửa, quản hắn là không phải là trời đang tối đen, Lãnh Thiết Sinh gặp người liền mắng — vì cái gì mà phó dong còn ko mau mau đưa bữa tối đến?

Trù nương, Xuân Hoa, Thu Nguyệt, A Sinh, A Thanh…Tất cả bọn họ chậm trễ như vậy là vì cái gì?!

Lãnh Thiết Sinh trong nhà từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, sau khi đem nhân oanh tạc 1 trận thì mọi người cuối cùng cũng biết được – chủ tử đã khôi phục lại bình thường, đã tìm được phu nhân trở về.

Bất quá, đại gia thật sự không có khẩu vị, đơn giản là đi tắm rửa, bình tĩnh tư duy — hừ, nên gọi A Sinh đi đến chỗ Dương lão bản, tra ra chỗ nương tử ở trước đây ra sao?

Hắn cần phải chặt đứt đường lui của nương tử. Phải làm cho rõ ràng, gia của nương tử chỉ có 1, đó là nhà của đại gia ta đây.

Nhưng mà, đêm nay hắn phải ngủ làm sao đây?

Ha ha…… Lãnh Thiết Sinh thực đang tặc tưởng (suy nghĩ bậy bạ)

– nên làm thế nào để đem nhân quải lên giường?

Duẫn Huyền Niệm nhìn thấy nam nhân điên tự nhiên bỏ ra ngoài, sau một lúc lâu, trong phòng Lãnh Niệm Sinh lại có vài người kéo vào –

Tự xưng là Xuân Hoa, Thu Nguyệt, hai nha hoàn này khóe mắt hồng hồng, trên tay đang cầm khay, để xuống bàn toàn là mỹ thực, ko thể tin được là còn có thể nhìn thấy được phu nhân.

Xuân Hoa vừa mừng vừa sợ kêu: “Thật tốt quá, phu nhân không chết…… Là ông trời phù hộ……” Bọn họ cảm thấy thật đáng thương, ko chịu nổi cảnh chủ tử ngày ngày thất thần, bỏ lý ngư trong hồ chết đói, nói là đợi phu nhân trở về uy ngư

(cho cá ăn). Không chuẩn bất luận kẻ nào tiếp cận tàng thư các nửa bước, dù là đi sửa sang lại, quét tước đều không được, Chủ tử cho rằng nơi đó lưu lại phong độ trí thức của phu nhân, nên ko được dọn hết đi. Y thậm chí cũng không chuẩn bất luận kẻ nào đặt chân vào sương phòng của y mà thay đổi, lau dọn hay bài trí bất cứ cái gì.

Chủ tử thường xuyên ngồi 1 mình buồn bả trong thư phòng, hoặc ở tàng kinh các vào ban ngày, sau đó sẽ có rất nhiều ong bướm bay tới nhà….

Thu Nguyệt lập tức gật gật đầu, đồng thời mở miệng van xin nói: “phu nhân, người trăm ngàn lần đừng ko từ mà biệt như trước, để lại 1 phao gia khí phu

(người chồng bị vứt bỏ)”

“còn có tiểu thiếu gia cũng rất cần tình thương của mẹ, hắn đối người nhớ mãi không quên……” trù nương cũng phe cánh thêm vào, hảo ngôn khuyên bảo:

“Ngài đã được gia gia tìm về, sau này tốt nhất là ở nhà giúp chồng dạy con, chắc chắn gia sẽ sủng người cả đời, trên đời này rốt cuộc người có thể tìm thấy nam nhân nào như gia đối với người tình thâm sao?”

Duẫn Huyền Niệm sắc mặt dại ra nhìn mấy người xa lạ này, “……” những người này đang nói cái gì a?!

Hắn vì cái gì mà cùng một

nam nhân điên lại ở cùng nhau? Những người này vì cái gì đều coi là đương nhiên? Mắt của họ bị mù? Hay là bị bề ngoài của hắn lừa gạt?

“phu nhân, người đã hiểu chưa ạh?”

Hắn không thể lý giải.

Mọi người đều nhìn mong chờ phu nhân mau mau gật đầu ah – Nhân là ách tử, đó có thể xem là cử chỉ đồng ý.

“phu nhân, người nhất định phải nghe lời khuyên của mọi người”

Duẫn Huyền Niệm chán nản hét lên: “toàn bộ câm miệng, thực là ầm ỷ gần chết mà…”Hắn cũng bị làm hồ dồ theo, hay là…… Hắn trước kia thật sự đã giá cho người, nếu không những người này vì cái gì đều xưng hắn phu nhân?

Mấy cặp mắt đều nhìn thấy sắc mặt của phu nhân trắng bệch thật khó xem ah, bất quá –

“phu nhân có thể nói được sao?” tất cả miệng của mọi người đều hỏi 1 câu.

Duẫn Huyền Niệm tầm mắt nhìn 1 lượt những gương mặt xa lạ, hoàn toàn ko nhớ ra bọn họ là ai. Họ lại thật sự kinh ngạc khi hắn có thể nói chuyện, chẳng lẽ trước đây hắn ko chỉ đã giá cho người mà còn là 1 người câm.

“Ta giá nhân

(kết hôn)

như thế nào?” Hắn muốn hỏi cho ra manh mối, có phải hay không bị bán? Hoặc là theo hậu môn

(cửa sau)

lén lút nghênh vào cửa?

“phu nhân, ngài đương nhiên là do gia gia danh chính ngôn thuận thú quá môn ah, hôn lễ ngày đó tân khách tập hợp, đông đúc náo nhiệt lắm”

Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ –

Đã biết tính tình mình như thế nào, sao lại cam nguyện giá nhân? Có phải hay không là có khổ nan ngôn

(lời khó nói)……. Nhất định phải đi hỏi rõ ràng, hắn ngạo nghễ đứng dậy đối hai hài tử đang dùng cơm nói: “Niệm Sinh, Liên Nhi tạm thời giao cho ngươi chiếu cố, ta đi tìm cha của ngươi. Liên Nhi, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời Niệm Sinh, nương có chuyện trọng yếu cần phải hỏi cho rõ ràng.”

“Vâng” Liên Nhi nhu thuận gật đầu, không dám không nghe theo lời nương phân phó.

Lãnh Niệm Sinh thúc giục nói: “nương người mau nhanh đi, Liên Nhi liền giao cho con sắp xếp, Xuân Hoa, Thu Nguyệt a di có một vài bộ quần áo, có thể cho Liên Nhi tối nay tắm rửa, rồi ngày mai chúng ta sẽ đi mua cho nàng vài bộ đồ mới. Liên Nhi sẽ ngủ cách vách phòng con, như vậy con sẽ có bạn, ngủ thẳng giấc luôn, ko sợ nửa đêm lại mơ thấy quỷ. Nương, người nói có được không?”

“này……” Duẫn Huyền Niệm rất do dự, hài tử này có ý muốn hắn lưu lại. Hắn không thể đáp ứng nó được, nếu lưu lại chỉ là tính toán tạm thời thôi, cần phải biết rõ ràng 1 việc rồi mới cùng nam nhân điên kết thúc.

Lãnh Niệm Sinh thiếu chút nữa đã quên dặn dò: “Nương, người muốn đi tìm cha, ngài ấy tám phần đi tắm rửa, bằng không cha nhất định sẽ theo sát bên người”

“đúng vậy, phu nhân, gia vừa rồi muốn chúng ta chuẩn bị nước ấm.”

Mặc kệ là y đang làm gì, hắn có chuyện muốn hỏi, nếu nhảy vào nước sôi mà có đáp án cũng được ah. Duẫn Huyền Niệm vội vội vàng vàng ra ngoài. Lúc này, Lãnh Niệm Sinh mới giựt mình tự nhiên nói: “Ah, nương bị mất trí nhớ, người biết đường đi sao